» Chương 686: Đền Bù Tổn Thất
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Nhìn qua Dương Khai đang chậm rãi nói chuyện với vẻ lạnh nhạt, Thương Viêm cười càng lúc càng quỷ dị, âm trầm.
Tiểu tử này quả nhiên rất hợp tính tình của mình!
Đang trước mặt giáo chủ Lôi Quang mà lại giết trưởng lão của người ta, rõ ràng không hề tỏ ra bối rối.
Lá gan lớn thật, tiểu tử này có địa vị gì? Thương Viêm nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, như có điều suy nghĩ.
Tổ sư bảo hắn tìm người, hắn đã mất hai tháng, vốn một bụng phiền muộn cùng căm tức, nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy, hai tháng này thật đáng giá.
“Tiểu tử, hôm nay ngươi nếu không cho ta một lời giải thích, cũng đừng nghĩ lúc này rời đi!” Hạ Thành Ấm sắc mặt tái nhợt, cắn răng quát khẽ.
“Ngươi muốn giải thích gì?” Dương Khai cười cười, “Ta vừa rồi đã giải thích qua rồi.”
“Đây chỉ là lời nói một phía của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng tin ngươi?”
Đỗ Vạn nhíu mày, thần sắc ôn hòa nói: “Tiểu hữu, sự tình có thật như lời ngươi nói không?”
Dương Khai nghiêm mặt gật đầu.
“Nguyên nhân đâu? Tại sao bọn họ lại ném ngươi vào phong nhãn, thổi hồn phách ngươi đi có lợi gì cho họ?” Đỗ Vạn cẩn thận hỏi thăm, biết rõ lần này nếu không cho Hạ Thành Ấm một công đạo, ông ta sẽ không bỏ qua.
Dương Khai biểu lộ chần chờ, hơi không muốn trả lời.
Đang mang theo Bối Quan Nhân, tin tức này nếu tiết lộ ra ngoài, đối với hắn cực kỳ nguy hiểm.
“Tiểu hữu yên tâm, nếu như lời ngươi nói là thật, không sai ở lời ngươi, lão phu có thể đảm bảo đưa ngươi hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi đây, Thương Viêm cũng sẽ xuất lực.” Đỗ Vạn nói xong, nhìn Thương Viêm một cái.
Thương Viêm càng dứt khoát: “Cho dù là lỗi của ngươi, cũng không có người nào có thể trước mặt ta làm tổn thương ngươi.”
Dương Khai biểu lộ cổ quái nhìn hắn một cái, thật sự không hiểu, người này tại sao lại hết sức che chở mình.
Trầm ngâm hồi lâu, Dương Khai mới lạnh lùng nhìn Hạ Thành Ấm một cái: “Giáo chủ Lôi Quang đúng không? Nếu như tra ra xác thực là Đoạn Hải cùng Hứa Kỳ muốn hại ta, các ngươi Lôi Quang có thể bồi thường ta như thế nào?”
“Bồi thường ngươi?” Hạ Thành Ấm nhướng mắt, “Ngươi đánh chết một vị trưởng lão của Lôi Quang ta, rõ ràng còn muốn bồi thường? Tiểu tử, ngươi có phải là lầm rồi? Bây giờ là Lôi Quang ta có tổn thất.”
“Hắn gieo gió gặt bão, lần này ta nếu không phải vận khí tốt, sớm đã chết ở trong phong nhãn rồi, ta giết hắn là đương nhiên.”
Đỗ Vạn gật đầu nói: “Nếu như xác thực là Đoạn Hải cùng Hứa Kỳ mưu đồ làm loạn, vậy bọn họ chết không có gì đáng tiếc, Hạ giáo chủ ông thấy sao? Dương tiểu hữu đây là do lão hủ tiến cử, tiến vào Lôi Quang Thần Giáo các ngươi, lão hủ có trách nhiệm bảo vệ lợi ích và an toàn của hắn.”
Đỗ Vạn ngữ khí vẫn bình tĩnh, nhưng ai cũng nghe ra ông ta có chút không vui.
Thân là một vị Thánh cấp Luyện Đan Sư, khó khăn lắm mới tiến cử một nhân tài mới vào Lôi Quang, lại không ngờ gặp phải chuyện này, đối với mặt mũi và uy tín của ông ta, cũng có tổn hại rất lớn.
Hạ Thành Ấm có một bụng lửa giận, trước mặt Đỗ lão cũng không dám phát tiết, nghe vậy gật đầu nói: “Đỗ lão nói đúng. Nếu thật là như vậy… Vậy không cần người ngoài động thủ, bổn giáo chủ sẽ thanh lý môn hộ, cho Đỗ lão một công đạo!”
Đỗ Vạn thỏa mãn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Dương Khai: “Bây giờ tiểu hữu có thể nói rõ sự tình nguồn gốc rồi chứ?”
“Ta vẫn kiên trì muốn bồi thường!” Dương Khai khẽ mỉm cười, “Việc này không thể dễ dàng như vậy kết thúc.”
“Bổn giáo chủ là nể mặt Đỗ lão, ngươi tính là cái gì đó, đừng tự cho mình là quá lớn!” Hạ Thành Ấm phẫn uất trừng mắt Dương Khai, hận không thể một chưởng đánh tiểu tử này thành thịt nát.
“Ta ủng hộ ngươi!” Thương Viêm hướng Dương Khai gật đầu thật mạnh, “Hạ giáo chủ nếu không bồi thường ngươi, ta sẽ khiến Lôi Quang của hắn trong vòng một tháng biến mất trên đời này.”
“Đại thúc ngài thật là uy phong.” Mễ Na hưng phấn nhìn Thương Viêm, vẻ mặt sùng bái.
Đại thúc…
Thương Viêm khóe miệng hơi co giật, biểu lộ đạm mạc, cool ngầu đến cực điểm.
Dương Khai thần sắc càng nghi hoặc, nhìn Thương Viêm, thật sự làm không rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cường giả này, nhưng bây giờ không phải là lúc tìm hiểu gốc rễ, Dương Khai cũng có thể cảm giác được, người này đối với mình quả thật không có ác ý, cũng yên tâm không ít.
“Thương Viêm!” Hạ Thành Ấm hai nắm tay nắm chặt, chân nguyên cuồn cuộn, lạnh lùng nhìn Thương Viêm.
“Muốn đánh nhau à? Ta phụng bồi.” Thương Viêm cười lạnh liên tục.
“Hai vị bình tĩnh một chút.” Đỗ lão bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ có thể đứng ra làm người hòa giải “Hạ giáo chủ, lão hủ cũng hy vọng, nếu như sự tình đúng như vị tiểu hữu này nói, ông có thể cho hắn một ít bồi thường.”
“Đỗ lão cũng nói như vậy?” Hạ Thành Ấm ánh mắt oán độc bắt đầu dâng lên, da mặt run rẩy, giãy dụa do dự một hồi lâu, mới nặng nề quát: “Tốt, bổn giáo chủ đành đáp ứng yêu cầu vô lý này của hắn, nhưng là Đỗ lão, nếu như tra ra sự tình không giống như hắn nói, vậy đừng trách Hạ mỗ không nể mặt ông.”
“Mọi chuyện tùy ông.” Đỗ Vạn khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn qua Dương Khai: “Ngươi có thể nói.”
Dương Khai trầm ngâm trong chốc lát, thần sắc bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Hai người bọn họ muốn tụ tập thần trí của ta!”
Nói xong, Dương Khai hơi phóng ra thần trí của mình, giải thích: “Bởi vì ta có thần thức chi hỏa!”
Mọi người há hốc mồm, gần như không thể tin được.
Nhưng cảm nhận được thần trí của Dương Khai chứa đựng hơi nóng bỏng, lại không thể không tin.
Đỗ lão hai mắt dần dần sáng lên, thần sắc cũng trở nên phấn chấn vô cùng, chăm chú nhìn Dương Khai, như nhìn một chỗ bảo tàng kinh thiên.
Thương Viêm cũng biểu lộ kích động, cường giả như hắn hiếm khi có chuyện gì khiến hắn động dung, nhưng sau khi phát hiện Dương Khai có thần thức chi hỏa, nhất thời suýt nữa thất thố.
Trong lòng cuồng tiếu không thôi, trách không được tổ sư lại bảo mình đến tìm kiếm tiểu tử này, hóa ra hắn là một vị Luyện Đan Sư sở hữu thần thức chi hỏa!
Đây không phải là cùng với Thiên Tàng lão nhân vang danh đại lục có khởi đầu giống nhau sao? Nói không chừng ngày sau hắn có thể đạt tới độ cao như Thiên Tàng lão nhân, được yêu ma tam tộc kính ngưỡng!
Thần thức chi hỏa, là sự tồn tại vô cùng hiếm có, cho dù thỉnh thoảng có một hai vị võ giả sở hữu thần thức chi hỏa, cũng không nhất định tinh thông luyện đan. Hai chủng khả năng này, mới là quý giá.
Hạ Thành Ấm trợn tròn mắt, nhìn Dương Khai, trên mặt một mảnh ảo não và hối hận.
“Ta nói với Đoạn Hải, không thể ở lại Lôi Quang mãi, hắn và Hứa Kỳ liền nảy sinh ý đồ xấu, muốn mượn lực lượng phong nhãn, thổi thần trí chi hỏa của ta ra, đây là sự thật.” Dương Khai nhàn nhạt giải thích.
Tuy nhiên đây không phải nguyên nhân cốt lõi nhất, nhưng cũng coi như là một phần nguyên nhân khiến Đoạn Hải cùng Hứa Kỳ ra tay với Dương Khai, Dương Khai cũng không tính nói dối.
Hắn cũng bị ép buộc, không thể tiết lộ tin tức về Bối Quan Nhân, chỉ có thể phơi bày thần trí chi hỏa của mình…
“Thì ra là thế.” Đỗ lão khẽ gật đầu, cảm nhận được thần trí chi hỏa, ông càng tin chắc lời Dương Khai nói không nghi ngờ, hít một hơi thật sâu, nhìn Hạ Thành Ấm nói: “Hạ giáo chủ ông còn muốn hỏi gì không, hoặc là, ông vẫn không tin lời vị tiểu hữu này nói.”
“Ta không có gì muốn hỏi.” Hạ Thành Ấm chậm rãi lắc đầu, khí thế đều không có, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai, nếu dây dưa nữa, chỉ biết đắc tội Đỗ lão, đắc tội Thương Viêm, Hạ Thành Ấm ông không chịu nổi hậu quả như vậy.
Hơn nữa, Dương Khai này ngày sau rất có khả năng cũng là nhân vật hô phong hoán vũ, bây giờ đắc tội hắn, sau này Lôi Quang chỉ sợ cũng không được an bình.
“Thế thì tốt rồi.” Đỗ lão thỏa mãn gật đầu, lại thần sắc nghiêm túc dặn dò: “Chuyện hôm nay, những người có mặt ở đây biết là được rồi, ai dám tiết lộ ra ngoài, đừng trách lão hủ không khách khí với hắn.”
“Minh bạch.” Thương Viêm và Hạ Thành Ấm đều gật đầu thật mạnh.
Thần thức chi hỏa, cũng là bảo bối khiến thế nhân thèm khát, một khi tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ rước lấy vô số phiền phức.
XUYUU…
Kèm theo một đạo kình phong đánh ra, Hứa Kỳ sinh cơ đều không còn, Hạ Thành Ấm ánh mắt lóe lên, nhìn Dương Khai động thủ quyết đoán, trong lòng tuy phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.
“Tốt rồi, bây giờ có thể nói chuyện bồi thường của ta.” Dương Khai nhếch miệng cười cười.
Hạ Thành Ấm da mặt hơi run rẩy, tuy lòng tràn đầy khó chịu, lại chỉ có thể mở miệng hỏi: “Ngươi muốn bồi thường gì? Chỉ cần thần giáo ta có, ta cũng có thể đáp ứng, nhưng ngươi cũng không nên ép buộc, đưa ra một vài yêu cầu ta không cách nào làm được.”
“Tự nhiên không biết.” Dương Khai cười hắc hắc, “Ta muốn đi lôi mắt tu luyện, kính xin Hạ giáo chủ mở cửa thuận tiện.”
Lời vừa nói ra, mọi người lại một lần kinh ngạc nhìn hắn.
“Đi lôi mắt?” Hạ Thành Ấm hơi không thể tin, “Ngươi còn tu luyện lôi hệ công pháp?”
“Đây là chuyện của ta, Hạ giáo chủ không cần xen vào phải không?” Dương Khai lắc đầu.
“Phong nhãn biến mất, có liên quan gì đến các hạ không?” Hạ Thành Ấm cảnh giác nhìn chăm chú Dương Khai.
“Có thể có, có thể không có, ta cũng không rõ lắm.”
“Vậy nếu ngươi đi lôi mắt, lôi mắt có phải cũng sẽ biến mất?”
“Không nên, điểm này kính xin Hạ giáo chủ yên tâm.”
Ở trong phong nhãn, Dương Khai thôi động lực lượng phong nhãn, từ trong ra ngoài bộc phát, điều này mới khiến nó tiêu tan, lúc đó cũng chỉ là xuất phát từ tâm lý trả thù, nếu không làm như vậy, phong nhãn chắc sẽ không biến mất, chỉ có điều dù phong nhãn lưu lại, uy lực cũng kém xa trước kia.
“Hạ giáo chủ sẽ không định đổi ý chứ? Cái này ta không đáp ứng.” Thương Viêm gây sự nhìn Hạ Thành Ấm.
“Phong nhãn lôi mắt là gốc rễ lập giáo của thần giáo ta, hôm nay một nơi đã biến mất, rất có thể liên quan đến hắn, ta làm sao sẽ để mặc hắn lại tiến vào một chỗ khác, ngươi coi bổn giáo chủ là kẻ ngu?”
“Ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!” Thương Viêm cười lạnh không thôi, nói xong, một tay nhấc Dương Khai lên, bay vút đi.
“Thương Viêm, ngươi đừng có khinh người quá đáng!” Hạ Thành Ấm giận dữ, vội vàng đuổi theo.
“Ai!” Đỗ Vạn thở dài thật sâu, thần sắc bất đắc dĩ, chần chờ một chút, cũng cùng Mễ Na hai người đuổi kịp bước chân của họ.
Thương Viêm tốc độ cực nhanh, bị hắn nắm trên tay, Dương Khai gần như không mở mắt ra được, chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh nhanh như điện chớp lùi về sau, trước sau không quá nửa nén hương, liền đã đến chỗ lôi mắt của Lôi Quang Thần Giáo.
Nơi đây, tập trung không ít đệ tử Lôi Quang, đang ngồi tu luyện, cảm thụ huyền bí của lôi điện.
Đệ tử có thực lực mạnh hơn, khoảng cách lôi mắt sẽ khá gần, thực lực yếu hơn sẽ khá xa.
Trên không trung kia, một cơn lốc sét khổng lồ, đang không ngừng đánh xuống điện mang xuống đất, tiếng răng rắc vang vọng không dứt, trong thiên địa tràn đầy năng lượng hệ lôi cuồng bạo.
Thương Viêm mang theo Dương Khai đến đây lúc này, những đệ tử Lôi Quang đang ngồi tu luyện đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang.
“Tiểu tử, ngươi xác định muốn đi vào? Chỗ này không phải là nơi đùa giỡn, làm không tốt chính là thần hồn câu diệt.” Thương Viêm dừng lại nhìn cơn lốc lôi điện cuồng bạo, trên mặt một mảnh kiêng kỵ.