» Chương 690: Ta Cũng Có Phần?
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Hôm nay hai canh…
Phệ Hồn Chi Trùng thích nuốt chửng thần thức lực lượng, còn Ngũ Sắc Ôn Thần Liên lại luôn phát ra năng lượng kỳ diệu, bồi bổ thần thức cho Dương Khai.
Những dị trùng thượng cổ này vừa xuống Ngũ Sắc Bảo Đảo, liền rộn rã phấn chấn, dường như tìm được một tổ ấm cực kỳ yêu thích, không còn muốn rời đi nữa. Kết quả ngoài ý muốn này không nằm trong dự tính của Dương Khai, nhưng lại là điều hắn vui mừng.
Chỉ cần khống chế tốt, những dị trùng thượng cổ này chẳng những không làm tổn thương hắn, Dương Khai thậm chí có thể dùng thần thức lực lượng bồi dưỡng, lớn mạnh chúng. Chờ lúc cần thiết, hắn có thể thả chúng ra nghênh địch.
Thu Phệ Hồn Chi Trùng, Dương Khai lại có thêm một tầng vốn liếng tự bảo vệ mình.
Tuy thể tu vẫn chỉ là Thần Du Cảnh đỉnh phong, ngay cả Siêu Phàm Cảnh cũng chưa tới, nhưng ở mặt đối đầu thần thức lực lượng, Dương Khai cảm thấy mình có thể không sợ cường giả Nhập Thánh Cảnh.
Thần Thức Chi Hỏa, Phệ Hồn Chi Trùng đều là trợ lực có thể phóng ra ngoài, Kim Nhân Độc Nhãn tuy chỉ có tác dụng trong thức hải, nhưng vạn nhất cường giả nào đó không biết tự lượng sức mình xông thần hồn vào thức hải Dương Khai, chắc chắn có đi mà không có về.
Thêm một tầng bảo đảm, Dương Khai thoáng an tâm hơn nhiều.
Nghĩ nghĩ, Dương Khai không dừng lại tại chỗ chờ đợi, ngược lại cất bước đi ra ngoài. Hắn muốn thu thập hết những dị trùng thượng cổ trong thức hải các đệ tử Thiên Tiêu Tông còn sống.
Số người còn sống này ước chừng chỉ có bốn năm người mà thôi. Nếu bỏ mặc, bọn họ chắc chắn sẽ chết. Ngay cả Tổ sư Thiên Tiêu Tông, đối với tình trạng của họ e rằng cũng bó tay vô sách.
Xuất phát điểm của Dương Khai tuy vì bản thân, nhưng nếu thành công, còn có thể cứu mạng họ, tranh thủ hảo cảm của những cường giả Thiên Tiêu Tông. Coi như một mối làm ăn đôi bên cùng có lợi.
Trong lòng không có gánh nặng, Dương Khai ra tay cũng cực kỳ táo bạo.
Trong cửa lớn bằng đồng, Thương Viêm và Phi Vũ sau khi xông vào, một đường xâm nhập, không ngừng tìm kiếm bảo bối cất giấu.
Cũng có chút thu hoạch, hai người đều tỏ ra rất phấn chấn.
“Thương Viêm, ta chợt nhớ ra rồi, lúc này Tổ sư bảo ta ra ngoài làm việc, vừa vặn lại đụng phải ngươi mang theo tiểu tử kia về. Chuyện này hẳn không phải là trùng hợp chứ?” Phi Vũ dường như nhận ra điều gì, vừa tìm kiếm bảo bối vừa mở miệng hỏi.
“Hẳn không phải là trùng hợp.” Thương Viêm gật đầu, “Đại khái là Tổ sư muốn mượn cơ hội lần này, thăm dò xem tâm tính người trẻ tuổi kia thế nào.”
“Ngươi có phải ngay từ đầu đã biết?” Phi Vũ nhìn Thương Viêm, khẽ cười nhạt.
“Đương nhiên, ta vừa nghe đến Phệ Hồn Chi Trùng, liền hiểu rõ Tổ sư tính thế nào. Phệ Hồn Chi Trùng, chỉ có Thần Thức Chi Hỏa mới đối phó được, đâu ra chuyện trùng hợp như vậy, ta vừa vặn dẫn theo một người có đủ Thần Thức Chi Hỏa về?” Thương Viêm trầm giọng nói: “Nếu không phải ta dẫn hắn về, Tổ sư chắc chắn sẽ không để ngươi làm việc này.”
“Như vậy xem ra, Tổ sư dường như cũng không biết tiểu gia hỏa kia rốt cuộc là hạng người gì nhỉ. Vậy Tổ sư sao lại tìm tới hắn?”
“Ta cũng chưa nghĩ ra. Hơn hai tháng trước, Tổ sư đột nhiên bảo ta đi tìm hắn. Ta mất rất nhiều công sức, mới dò la được tung tích của hắn.” Thương Viêm nhíu mày, “Hơn nữa hắn cũng không biết Tổ sư.”
“Kỳ quái, Tổ sư luôn thần cơ khó lường như vậy.” Phi Vũ bĩu môi, “Bất quá, ngươi đã hiểu rõ suy nghĩ của Tổ sư, còn dám dùng điều này để cò kè mặc cả với ta, ngươi cũng quá không biết xấu hổ a. Thiên Hồng Hoa Nhưỡng đó không có phần của ngươi đâu.”
Nghe vậy, sắc mặt Thương Viêm khổ sở.
“Thần Thức Chi Hỏa, có ý tứ thật…” Phi Vũ cười mỉm lẩm bẩm một câu.
“Hắn còn là một vị Linh cấp Luyện Đan Sư.” Thương Viêm bổ sung nói.
Phi Vũ thân thể mềm mại chấn động: “Ngươi nói thật?”
“Ta nghĩ, đây có lẽ chính là nguyên nhân Tổ sư bảo ta đi tìm hắn. Tiểu tử này, tiền đồ vô lượng ah. Thật mong chờ hắn có thể tại Thông Huyền Đại Lục, quấy lên một mảnh phong vân, trở thành tồn tại không kém hơn Thiên Tàng lão nhân.”
“Nếu thật là như vậy, ta đây thật là phải hảo hảo thân cận với hắn. Nhân tài như vậy cũng không nhiều đâu.” Phi Vũ cũng rốt cuộc nghiêm trọng lên. Đến tận lúc này, nàng mới chợt phát hiện mình có chút coi thường Dương Khai.
“Hơn nữa ta cảm thấy, tiềm lực của hắn xa không chỉ như thế. Tiểu tử này trên người có không ít điều bí ẩn. Với biểu hiện hiện tại của hắn, lại thêm việc bồi dưỡng thêm lời nói, nói không chừng thật có thể áp đảo những thanh niên tài tuấn xuất thân từ các thế lực đỉnh tiêm trên đại lục, trở thành một ngôi sao mới chói mắt nhất.”
“Người Tổ sư nhìn trúng, định không phải hạng người tầm thường.” Phi Vũ cũng tỏ vẻ đồng ý.
Hai vị cường giả đều âm thầm quyết định, trước khi Dương Khai chưa lộ mũi nhọn, nhất định phải làm tốt quan hệ với hắn. Chờ đến ngày sau theo gió vượt sóng, hóa rồng thành thần, đối với bản thân cũng có lợi ích cực lớn.
Ước chừng một ngày đêm sau, Dương Khai mới thấy Thương Viêm và Phi Vũ hai người đi ra từ sau cánh cửa lớn bằng đồng kia.
Hai người đều vui mừng lộ rõ trên nét mặt, xem ra thu hoạch không nhỏ.
Nhìn thấy Dương Khai khoanh chân ngồi tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi, bên cạnh hắn còn nằm bốn năm đệ tử Thiên Tiêu Tông đang hô hấp đều đặn, Thương Viêm và Phi Vũ không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ừm, rảnh rỗi vô sự, thử một chút đưa Phệ Hồn Chi Trùng trong thức hải bọn họ ra ngoài. Không ngờ rất dễ dàng thành công rồi. Mấy người này tu dưỡng chừng một năm rưỡi nên có thể khôi phục lại.” Dương Khai giải thích một phen.
“Có một tay ah…” Thương Viêm hai mắt tỏa sáng, lên tiếng khen.
Trước kia hắn và Phi Vũ không quan tâm đến sống chết của những đệ tử kia, chỉ cho bọn họ uống đan dược, cũng bởi vì không biết phải ra tay thế nào, cho rằng họ lành ít dữ nhiều rồi, lại không ngờ Dương Khai cho bọn họ một bất ngờ.
“Tỷ tỷ càng lúc càng thích ngươi.” Phi Vũ hé miệng cười duyên, “Ừm, ngươi coi như ân nhân cứu mạng của mấy đệ tử này rồi. Yên tâm, tỷ tỷ nhất định không bạc đãi ngươi.”
Dương Khai nhún vai, vẻ mặt không sao cả nói: “Các ngươi xong chưa?”
“Xong rồi.” Thương Viêm mỉm cười, đột nhiên vươn tay lấy ra vài món đồ, bày trước mặt Dương Khai, thét to nói: “Nhìn xem, muốn cái gì cứ tự nhiên lấy, đây chính là những thứ ta và Phi Vũ tìm được bên trong. Nhưng đáng tiếc, đại đa số đồ vật đều vì thời gian quá lâu mà hóa thành bột mịn.”
“Ta cũng có phần?” Dương Khai chỉ vào mình, kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là có phần, ngươi nghĩ chúng ta sẽ độc chiếm?” Phi Vũ cười duyên, “Nếu không phải ngươi, chúng ta ngay cả đại môn cũng không vào được, đừng nói chi là tìm đồ. Ngươi lại cứu vài tên đệ tử của tông ta, tính ra, ngươi là công thần lớn nhất.”
“Vậy ta không khách khí.” Dương Khai mỉm cười, ánh mắt lướt qua mấy thứ trước mặt.
Thương Viêm và Phi Vũ liếc nhau, âm thầm gật đầu, cảm thấy tiểu tử này không câu nệ tiểu tiết, thật sự là một nhân vật.
Thay những người trẻ tuổi khác, trước mặt hai người bọn họ, nào dám nói như vậy. Nhất định sẽ khiêm nhường không ngớt, thà từ bỏ lợi ích trước mắt, cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho hai người họ.
Nên ra tay lúc nào thì ra tay, đủ quyết đoán!
Bày trước mặt Dương Khai là năm thứ, ba kiện bí bảo, một quyển công pháp, còn có một khối đá nhỏ bằng nắm tay màu đen kịt.
Đây quả thật là tất cả những thứ hữu dụng mà Thương Viêm và Phi Vũ hai người tìm được bên trong. Trên chuyện này bọn họ cũng không giấu giếm.
Ba kiện bí bảo, kém nhất một kiện cũng là Linh cấp thượng phẩm, còn lại hai kiện chính là Thánh cấp bí bảo, giá trị không thể đo lường.
Mạnh như Thương Viêm và Phi Vũ hai người, cũng chưa bao giờ có được Thánh cấp bí bảo.
Còn bản công pháp kia, cũng là một quyển pháp quyết không tồi, có cấp bậc Linh cấp thượng phẩm.
Dương Khai xem xét từng thứ một, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khối đá đen kịt kia. Khối đá tròn căng, nhìn không ra tài liệu gì. Dương Khai rót chân nguyên vào, cũng không có phản ứng chút nào. Thần thức phóng ra, lại càng không nhìn ra mánh khóe.
“Đây là cái gì?” Dương Khai nhìn hai người hỏi.
Thương Viêm và Phi Vũ đều lắc đầu, bọn họ đối với khối đá kia cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là nó được đặt ở một vị trí rất ẩn nấp, mới tiện tay mang ra.
“Vậy ta lấy cái này đi.” Dương Khai vừa cười vừa nói.
Thương Viêm nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Ngươi nên chọn một kiện bí bảo phòng thân. Thánh cấp ngươi đại khái không dùng được, thực lực tu vi không đủ, không thể phát huy toàn bộ uy năng của bí bảo, thậm chí còn có khả năng bị nó cắn trả. Nhưng kiện Linh cấp thượng phẩm này rất không tồi.”
“Đúng vậy a, ngươi không cần khiêm nhường như vậy.” Phi Vũ cũng nổi lên nghi ngờ. Vừa nãy còn cảm thấy tiểu tử này ra tay đủ quyết đoán, sao thoáng cái lại thay đổi tính cách?
Như vậy nàng cũng không quá ưa thích. Chọn một khối đá không biết công dụng, xem thế nào cũng thấy chịu thiệt.
“Ta không có khiêm nhường!” Dương Khai ha ha cười một tiếng, “Thứ này các ngươi đã nhìn không ra lịch sử, nói rõ hắn hoặc là vô giá trị, hoặc là rất quý trọng. Ta lấy hắn, nói không chừng so các ngươi còn lãi hơn.”
“Ngươi đây là đang đánh bạc.” Thương Viêm có chút không tán thành, “Lợi ích đến tay, mới là lợi ích thật sự.”
“Hắn đã xuất hiện ở đây, các ngươi lại còn mang hắn ra ngoài, nói rõ hắn rất có thể là một vật quý trọng. Hai vị cũng không phải là người không có mắt nhìn.” Dương Khai mỉm cười, cất khối đá đen kịt vào, “Bí bảo ta không cần, công pháp ta cũng không dùng đến, chính là nó.”
“Ngươi đã kiên trì như vậy, chúng ta cũng không nói nữa. Đợi về sau phát hiện chịu thiệt cũng đừng khóc nhè.” Phi Vũ hừ hừ, cũng không khuyên ngăn nữa, cùng Thương Viêm hai người trước mặt Dương Khai, chia cắt bốn thứ còn lại.
Thánh cấp bí bảo, hai người mỗi người được một kiện. Bí bảo Linh cấp thượng phẩm còn lại cùng công pháp, hai người tùy tiện mỗi người lấy một cái.
Thu hoạch tràn đầy, Thương Viêm và Phi Vũ đều tỏ ra vô cùng vui vẻ.
“Đi ra ngoài đi, Tổ sư chắc đang đợi rồi.” Thương Viêm nói xong, tiện tay nắm lấy hai đệ tử hôn mê bất tỉnh, dẫn đầu đi ra ngoài.
Phi Vũ cũng nắm lấy hai người, hướng Dương Khai bĩu môi: “Còn lại một người ngươi mang đi, cố ý để lại mỹ nhân cho ngươi đó. Không cần cố kỵ quá nhiều, nàng hẳn là hoa vô chủ. Tranh thủ lúc nàng hôn mê, tha hồ chiếm tiện nghi đi.”
Đang nói chuyện, thần sắc mập mờ, vẻ mặt ngươi nghĩ gì ta đều hiểu.
Dương Khai nhịn không được cười lên, vác nữ đệ tử Thiên Tiêu Tông cuối cùng lên vai, theo sau bọn họ đi ra ngoài.
Theo đường cũ quay về, ba người thi triển thân pháp một đường hướng lên, rất nhanh liền trở về chỗ giữa sườn núi.
Phân biệt phương hướng, Thương Viêm không nói một lời, hướng phương vị Thiên Tiêu Tông mà bay đi.
Dương Khai và Phi Vũ vội vàng đuổi kịp.
Trước sau bất quá một canh giờ, ba người liền đi tới một chỗ trên sơn cốc cực lớn. Phóng mắt nhìn lại, phía dưới lác đác vài ngôi nhà, có không ít võ giả đang hoạt động trong sơn cốc.