» Chương 714: Tiến Vào
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Truyền Thuyết
Trong hư không, Dương Khai cùng Địch Diệu bỗng nhiên quỷ dị hiện thân. Vừa xuất hiện, Địch Diệu liền vội vàng tế ra một kiện bí bảo phòng ngự, một tầng màn sáng màu vàng bao trùm lấy hắn và Dương Khai. Với vẻ mặt ngưng trọng, nàng dặn dò:
“Dương huynh, đừng rời khỏi phạm vi bảo hộ của bí bảo này, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Dương Khai không trả lời, mà kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên dưới, trái phải, đều là hư vô, tựa hồ thân đang trong vực sâu vô tận.
Bốn phương tám hướng, sao lốm đốm đầy trời, có thái dương tỏa ra năng lượng cực nóng, cũng có thái âm phát ra ánh sáng trong trẻo, u tịch. Ánh sáng chiếu xuống, Dương Khai như đang đặt mình trong cảnh trong mơ.
Trong hư không này, ánh sáng không tối tăm, nhưng sự rộng lớn không giới hạn lại khiến Dương Khai thấy sợ hãi.
Dưới chân không có đất thật, hai người lơ lửng trên không trung. Dãy núi, Vọng Thiên Nhai, ngàn năm ma hoa đều biến mất. Sau lưng hai người, có một cửa động tối tăm, dữ tợn.
Đó là lối đi hư không.
Nhụy hoa ngàn năm ma hoa, tựa hồ chính là một cửa khẩu hư không. Dương Khai không biết mình bị truyền tống đến nơi nào.
“Đây là nơi nào?” Dương Khai vội vàng hỏi.
“Tinh không!” Địch Diệu hít sâu một hơi, biểu lộ kích động, quay đầu nhìn bốn phía.
“Tinh không?” Dương Khai nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: “Truyền thuyết đó là thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Địch Diệu gật mạnh đầu. “Các cường giả đa số đều nghe nói về tin đồn tinh không. Trên Thông Huyền Đại Lục cũng có không ít thứ đến từ tinh không, nhưng không ai từng đến tinh không, từng thấy tinh không trông như thế nào. Ai có thể ngờ, ngàn năm ma hoa chính là chìa khóa đến tinh không?”
“Đây thật sự là tinh không? Không phải một tiểu huyền giới?” Dương Khai vẫn hơi khó tin. So với tinh không, hắn càng tin nơi này là một tiểu huyền giới kỳ lạ.
“Ta lừa ngươi làm gì?” Địch Diệu cười ha hả. “Sư phụ ta nói nơi này chính là tinh không. Ngươi thấy ngôi sao phát ra sinh cơ bừng bừng phía dưới kia không? Đó chính là Thông Huyền Đại Lục của chúng ta!”
Dương Khai cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy dưới chân mình có một ngôi sao khổng lồ. Nhưng từ đây nhìn lại, ngôi sao đó chỉ nhỏ bằng nắm đấm. Dương Khai vươn một tay, dường như có thể nắm chặt nó.
Tâm trạng khó hiểu bắt đầu trỗi dậy.
“Tại sao lại là hình tròn?” Dương Khai nhíu mày. Hắn không ngờ cái gọi là Thông Huyền Đại Lục lại có hình dạng tròn.
Người đứng ở phía sau chẳng phải sẽ té xuống sao? Dương Khai thầm lo lắng.
“Cái này ta cũng không biết.” Địch Diệu nhún vai.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên đều biến sắc, quay đầu nhìn về phía lối đi hư không sau lưng.
Địch Diệu càng điều khiển bí bảo phòng ngự của mình, kéo Dương Khai tránh sang bên.
Giây lát sau, từ trong lối đi hư không, lại xuất hiện hai người.
Hai người này chính là các luyện đan sư trong hai đội ngũ trước đó. Vừa bước ra khỏi lối đi hư không, hai vị luyện đan sư này liền bày ra tư thế chiến đấu.
Hiển nhiên họ cũng biết, muốn lấy được nước thuốc ngàn năm ma hoa, chắc chắn phải xung đột với Dương Khai và Địch Diệu.
Hai vị luyện đan sư linh cấp thượng phẩm này tuổi không nhỏ, tu vi cũng không quá thấp, đều là tu vi siêu phàm tầng một cảnh. Nhưng bởi vì đặc thù của luyện đan sư, sức chiến đấu của họ chỉ mạnh hơn đỉnh phong Thần Du Cảnh một chút, không thể so sánh với siêu phàm cảnh chân chính.
Nhưng đối mặt với hai người trẻ tuổi như Dương Khai và Địch Diệu, họ không hề nao núng, cho rằng có thể giành chiến thắng.
Dương Khai cười hắc hắc dữ tợn, đang định tiến lên so tài với họ, thì Địch Diệu đưa tay ngăn lại, khẽ lắc đầu nói:
“Không cần tranh đấu với họ.”
“Vì sao?” Dương Khai ngạc nhiên.
Địch Diệu cười lớn nói: “Bởi vì họ chết chắc rồi.”
Nói rồi, nàng quay sang đối diện hét lớn:
“Bằng hữu, các ngươi tốt nhất mau chóng tế ra bí bảo phòng ngự của mình đi, nếu không có thể sẽ chết rất thảm.”
Hai người kia nghe vậy nhướng mày. Đợi thấy rõ cục diện trước mắt, cả hai đều trợn tròn mắt, nhất thời thất thần.
Họ hoàn toàn không biết, sau khi ra khỏi nhụy hoa ngàn năm ma hoa sẽ đến tinh không.
Sự rộng lớn và vực sâu vô tận xung quanh khiến họ sợ hãi đến cực độ.
Còn chưa kịp định thần, họ đã cảm thấy một nguồn năng lượng mạnh mẽ không rõ đang xé rách thân thể mình.
Vẻ mặt biến sắc, họ không dám chậm trễ, lấy ra bí bảo phòng ngự mạnh nhất của mình, bảo hộ quanh thân.
Luyện đan sư không tầm thường, bí bảo của họ cũng không kém. Bí bảo phòng ngự của hai người đều có cấp bậc linh cấp trung phẩm hoặc thượng phẩm. Cấp độ bí bảo này đủ để ngăn cản một đòn toàn lực của cường giả siêu phàm tầng ba cảnh.
Nhưng trong tinh không này, chúng lại chỉ có thể trì hoãn thời gian tử vong của họ.
Năng lượng không rõ kia va đập vào bí bảo phòng ngự của họ, khiến ánh sáng bí bảo lúc sáng lúc tối, tựa như ngọn nến trong mưa gió, lúc nào cũng có nguy cơ bị dập tắt.
“Đây là nơi nào?” Một trong hai người khàn giọng gầm lên.
“Ai mà biết được.” Địch Diệu cũng không tốt bụng chỉ điểm cho họ, vui vẻ vẫy tay tạm biệt, kéo Dương Khai từ từ rời đi.
Hai người kia liếc nhìn nhau, không dám dừng lại ở đây. Đang chuẩn bị quay trở về, lối đi hư không phía sau đột nhiên đóng lại. Đợi tìm lại bóng dáng Địch Diệu và Dương Khai, thì đã không thấy đâu nữa. Lập tức, mặt họ xám như tro, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Ẩn ẩn, Dương Khai dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Quay đầu nhìn lại, hai người kia đã tan xương nát thịt. Ngay cả bí bảo phòng ngự cũng bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ. Máu thịt bay tứ tung, tốc độ cực nhanh.
“Tinh không này dường như có năng lượng mạnh mẽ gì đó đang xuyên qua?” Dương Khai nhanh chóng nhận ra vấn đề nghiêm trọng. Bên ngoài bí bảo phòng ngự mà Địch Diệu tế ra quả thật có dấu vết bị công kích, nhưng bí bảo này cấp bậc rất cao, nên không phải lo những công kích đó sẽ xuyên thủng phòng ngự.
“Ừm. Sức mạnh của tinh không không phải chúng ta có thể chịu đựng được. Sư phụ năm đó suýt nữa cũng chết ở đây. Nếu không nhờ ông ấy tình cờ điều khiển được một bí bảo phòng ngự thì sẽ không có Thiên Tàng lão nhân của ngày hôm nay. Sư phụ nói, muốn chịu đựng được sức mạnh xé rách của tinh không, ít nhất cũng cần cường độ thân thể nhập thánh hai tầng cảnh, nếu không thì phải có một bí bảo phòng ngự cùng cấp.”
Dương Khai khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi tò mò về sức mạnh tinh không này.
Hắn chưa từng biết, tinh không trong truyền thuyết lại nguy hiểm đến vậy.
Đang nói chuyện, bước chân Địch Diệu bỗng dừng lại, nhếch miệng cười một tiếng: “Tìm được rồi.”
Vừa nói, nàng vừa chỉ ngón tay về phía không xa.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, không khỏi hai mắt sáng lên: “Ngàn năm ma hoa?”
Chỗ đó, có một đóa hoa giống hệt ngàn năm ma hoa đã thấy trước đó, đang kiêu ngạo nở rộ trong hư không. Chỉ có điều nó đã thu nhỏ lại vô số lần, chỉ cao chừng một đứa trẻ.
“Không sai, ngàn năm ma hoa chân chính!” Địch Diệu khẽ gật đầu. “Thực ra, ngàn năm ma hoa mà chúng ta nhìn thấy trên Vọng Thiên Nhai chỉ là hình ảnh phóng đại của nó mà thôi. Ngàn năm ma hoa có một mối liên hệ kỳ lạ với Thông Huyền Đại Lục. Nó có thể hấp thu năng lượng từ Thông Huyền Đại Lục. Trong quá trình này, bản thể của nó sẽ phóng đại vô số lần, hiện ra trên Vọng Thiên Nhai. Những năng lượng đó, thực ra đều chảy vào đây.”
Lúc này, ngàn năm ma hoa xanh biếc mơn mởn, cánh hoa nở rộ. Ở trung tâm nhụy hoa, có vài giọt chất lỏng óng ánh long lanh, giống như bảo thạch, lặng lẽ nằm yên. Hương thơm say lòng người lan tỏa trong hư không, khiến tâm hồn sảng khoái.
“Dương huynh đi lấy đi. Số thuốc dịch đó thực ra không cần cô đọng. Chỉ cần tìm được bản thể ngàn năm ma hoa, có thể lấy đi trực tiếp. Đây mới là tinh túy của ngàn năm ma hoa, thần dược có tác dụng cực lớn đối với siêu phàm cảnh tấn chức nhập thánh cảnh!” Địch Diệu giải thích.
Dương Khai khẽ gật đầu, cùng nàng đi đến trước ngàn năm ma hoa. Cẩn thận đếm, hắn vui mừng, vì hắn phát hiện ở nhụy hoa ngàn năm ma hoa này, lại có sáu giọt chất lỏng óng ánh.
“Số lượng không ít đấy, xem ra Dương huynh vận khí không tệ.” Địch Diệu cười ha hả. “Lần trước sư phụ đến, mới chỉ có ba giọt. Ta còn lo mấy vị sư thúc của ngươi không đủ chia. Bây giờ xem ra, lại nhiều hơn hai giọt.”
“Hai giọt này quy về ngươi.” Dương Khai vừa nói, vừa lấy ra bình ngọc, cẩn thận thu lấy nước thuốc.
“Ta không cần.” Địch Diệu lắc đầu. “Trước đây chúng ta đã nói, nước thuốc toàn bộ là của ngươi. Hơn nữa ta có cũng vô dụng. Sư phụ đã sớm là nhập thánh cảnh rồi. Bản thân ta… Ừm, ta muốn dựa vào năng lực của mình để tấn chức nhập thánh cảnh, chứ không phải nhờ ngoại lực.”
Dương Khai nhìn nàng, gật đầu nói: “Vậy ta không khách khí.”
Địch Diệu hiển nhiên rất tự tin vào bản thân, cảm thấy với tư chất của mình, dù không có ngoại lực, cũng có thể tấn chức nhập thánh cảnh.
Điểm này, Dương Khai cũng vậy!
Hắn khi đột phá cảnh giới, chưa bao giờ nhờ đến ngoại lực, đều dựa vào tự mình cảm ngộ và cố gắng đạt được. Làm như vậy, căn cơ sẽ rất vững. Ngược lại, nếu nhờ ngoại lực, nói không chừng sẽ có hại cho sau này.
Tuy nhiên, hắn và Địch Diệu khác nhau. Địch Diệu chỉ có Lý lão một người thân, nhưng Dương Khai có rất nhiều. Hai giọt nước thuốc dư ra sau này biết đâu lại dùng đến.
Thu sáu giọt nước thuốc, tâm trạng Dương Khai sung sướng, mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta làm sao trở về?”
“Gần đây còn có một lối đi hư không khác, thông về Thông Huyền Đại Lục. Chỉ cần tìm được nó là có thể trở về. Nhưng sư phụ không nói cho ta biết cụ thể ở đâu, bảo ta tự tìm kiếm.” Địch Diệu bĩu môi. “Nhưng dù có tìm được, ta cũng không vội về.”
“Vì sao?” Dương Khai ngạc nhiên.
“Cơ hội khó có đấy Dương huynh.” Địch Diệu thần sắc phấn chấn. “Đây là tinh không, xung quanh chảy tràn toàn bộ là sức mạnh tinh không. Trong này chứa đựng vô số thiên đạo pháp tắc.” Tu luyện một ngày ở đây, bằng nửa năm tu luyện ở dưới đó. Nếu có thể cảm ngộ được điều gì, thì cả đời được lợi vô cùng!”
Dương Khai nghe vậy, hai mắt sáng rực, vội vàng hỏi: “Thật sao?”
Địch Diệu nghiêm mặt gật đầu.
“Vậy còn chần chờ gì nữa?” Dương Khai không thể chờ đợi thêm, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp.
Địch Diệu không nhịn được cười lên: “Không vội. Bí bảo thánh cấp của ta đang bảo vệ, sức mạnh tinh không cũng không thể tràn vào được.” Ngươi đợi một chút, ta sẽ cho sức mạnh tinh không tiến vào, chúng ta mới có thể tu luyện.”
Nói rồi, vẻ mặt nàng trở nên ngưng trọng, điều khiển bí bảo phòng ngự của mình, tách ra một khe hở rất nhỏ.