» Chương 727: Mộng Vô Nhai Khẩu Tấn
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Thủy Linh thân phận tôn quý, Lưu Trác có băn khoăn như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Dương Khai không đưa ra ý kiến về việc này, đây là địa bàn của người khác, hắn nếu lắm lời chỉ khiến người ta sinh ghét.
Thủy Linh le lưỡi trêu Dương Khai, nhìn Lưu Trác nói: “Ngươi đi đi, sớm giải quyết tên kia cũng tốt.”
“Nhưng là tiểu thư…” Lưu Trác nhíu mày, rõ ràng không muốn lắm, chức trách của hắn là bảo vệ Thủy Linh, những thứ khác đều là thứ yếu.
“Bảo đi thì đi, lằng nhằng gì hả? Ta còn đang tranh thủ thời gian nói chuyện với cái tên khốn này đây.” Thủy Linh trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi dịu giọng an ủi: “Yên tâm, ta ở đây né rất xa, hơn nữa, có tên khốn này ở đây, dù yêu thú kia xông lại, sợ cũng không làm gì được ta, đúng không?”
Câu nói cuối cùng, nàng lại hỏi Dương Khai.
Dương Khai cười ha hả, không trả lời thẳng.
Yêu thú thất giai, tuy hình thể cực lớn, thực lực không tệ, nhưng hắn cũng có nắm chắc hạ gục, nhưng việc “khách át giọng chủ” như này vẫn nên ít làm thì tốt hơn. Dương Khai không muốn bị người ta ghi hận.
“Đi đi, ngươi còn đứng đây làm gì?” Thủy Linh thấy Lưu Trác không động đậy, không khỏi giục giã.
Lúc này Lưu Trác mới lạnh lùng nhìn Dương Khai, oán hận nói: “Tiểu tử, cẩn thận trông coi tiểu thư, đừng để nàng xảy ra chuyện gì sai lầm.”
“Yên tâm đi.” Dương Khai gật đầu.
Lưu Trác lúc này mới triển khai thân pháp, lao ra mặt biển.
Có sự gia nhập của hắn, chiến cuộc quả nhiên khác hẳn. Hai vị Siêu Phàm Cảnh liên thủ, những Thần Du Cảnh phối hợp ở bên cạnh, nhanh chóng chiếm thế chủ động, đánh cho con vật biển kia rên rỉ không thôi, tám cái xúc tu đều bị thương.
Dương Khai đứng tại chỗ xem xét một lúc, xác định bên kia không có vấn đề, mới khẽ cười: “Những người này đối với ngươi hình như rất trung thành nhỉ.”
“Đều là người của ta, đương nhiên đối với ta trung thành.” Thủy Linh vẻ mặt kiêu ngạo, “Ngươi tưởng bản tiểu thư bây giờ còn như hồi ở Trung Đô, thế đơn lực cô hả? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi bây giờ còn dám bắt nạt ta, ta sẽ cho bọn họ tháo ngươi thành tám mảnh.”
“Ta có bắt nạt ngươi bao giờ đâu?” Dương Khai ngạc nhiên.
Thủy Linh khẽ nói: “Có bắt nạt hay không, ngươi trong lòng tự biết! Vài năm không gặp, ta thấy ngươi hình như lại tiến bộ không ít, bây giờ là tu vi gì?”
Dương Khai hít hít mũi: “Hỏi cái này làm gì?”
Hắn không phải là không muốn giấu Thủy Linh, chỉ sợ nói ra có chút đả kích nàng. Năm đó lần đầu tiên gặp mặt, Thủy Linh là cao thủ Thần Du Cảnh tầng tám, Dương Khai mới bất quá Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong. Mấy năm trôi qua, tu vi của Dương Khai đã hoàn toàn vượt qua Thủy Linh, tiến bộ quá nhanh thật.
Dương Khai không nói, Thủy Linh cũng nhận ra điều đó, cười nói: “Ngươi không nói ta cũng đoán được. Tốc độ tu luyện như vậy mới phù hợp phong cách của ngươi, cũng chứng tỏ ta lúc ấy không nhìn lầm, ngươi này người à, bất kể đi tới đâu cũng có thể phất lên, thật là khiến người ta ngưỡng mộ. Ta lại khác, xa Thủy Thần Điện, cái gì cũng không làm được.”
“Ngươi là con gái, muốn tu vi cao như vậy làm gì?”
“Không nói những chuyện này với ngươi nữa. Sao hả, kiến thức được sự hùng mạnh của Thủy Thần Điện rồi, có muốn gia nhập không? Ta vẫn nói câu đó, chỉ cần ngươi gia nhập, ta có thể cung cấp cho ngươi môi trường tu luyện tốt nhất. Đúng rồi, dưới trướng ta có không ít đảo nhỏ, chỉ cần ngươi ưng, tùy ngươi chọn một cái, từ nay về sau, hòn đảo đó sẽ là của ngươi.”
Ba năm trước đây, Thủy Linh từng cố gắng lôi kéo Dương Khai, hôm nay gặp lại, nàng vẫn có suy nghĩ này.
Bởi vì chưa từng có người nào, có thể khiến Thủy Linh có cảm giác hai mắt sáng rỡ. Chỉ có Dương Khai làm được, người này tuy đáng ghét một chút, nhưng bản lĩnh và tư chất lại không phải bàn cãi.
“Ta gia nhập đây chẳng khác nào tự hủy.” Dương Khai cười cười, từ chối khéo ý tốt của Thủy Linh, “Ở đây thủy hệ năng lượng đậm đặc như vậy, ngươi bảo ta tu luyện thế nào?”
“Thủy Thần Điện của ta đương nhiên có chỗ tu luyện thích hợp cho ngươi rồi, bên kia có vài ngọn núi lửa đảo, khí hậu nóng bức lắm.”
“Thế vẫn không được, ta đã có nơi đặt chân.”
“Nơi nào?” Thủy Linh lập tức hào hứng, “Rõ ràng có thể làm cho ngươi xem trọng.”
Dương Khai lúc này kể lại đơn giản chuyện xảy ra ở Thiên Tiêu Tông. Nghe nói tông chủ ở đó chính là vị khai sáng Lăng Tiêu Các, Thủy Linh lập tức yên tâm nhiều.
Lăng Tiêu Các là sư môn của Dương Khai, hôm nay hắn lựa chọn Thiên Tiêu Tông cũng hợp lý. Hơn nữa, Thiên Tiêu Tông ở Thông Huyền Đại Lục cũng coi như là một thế lực lớn, dù Thủy Linh rảnh rỗi cũng có nghe thấy.
Đang nói chuyện, bên kia chiến đấu đã kết thúc.
Sau khi Lưu Trác gia nhập, con vật biển kia không địch lại, trọng thương bỏ chạy. Tuy không tiêu diệt được hơi tiếc, nhưng không có ai bị thương cũng là tin tốt.
Thủy Linh ra lệnh, bảo bọn họ tự xử lý chuyện ở đây, rồi dẫn Dương Khai bay về một hướng.
Đảo Thủy Linh, trong hàng ngàn đảo nhỏ ở vùng biển này, coi như là một hòn đảo khá lớn, hơn nữa linh khí đậm đặc, là một trong những hòn đảo dưới tên Thủy Linh. Tên đảo cũng lấy từ tên Thủy Linh.
Bình thường nàng sống và tu luyện trên đảo này.
Cư dân trên đảo đa số là đệ tử Thủy Thần Điện, còn có người nhà của những đệ tử đó. Trên đảo nhỏ, những ngôi nhà san sát nhau, người qua lại đông đúc, có vẻ khá náo nhiệt.
Ở nơi cao nhất của đảo nhỏ, có một dãy kiến trúc dạng cung điện, đó chính là hành cung của Thủy Linh.
Dẫn Dương Khai đến đây, lập tức có tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ân cần gọi mời, dâng rượu ngon thức ăn ngon, hải sản tươi ngon, nhiệt tình khoản đãi Dương Khai.
Dương Khai có chuyện trong lòng, ăn uống cũng không có gì ngon.
Thủy Linh dường như cũng nhận ra điều này, vẫy tay cho người hầu lui sau, mở miệng nói: “Ta biết ngươi đến đây vì cái gì, hơn nữa ta có thể nói cho ngươi biết, chỗ của ta quả thật có tin tức ngươi muốn.”
Hô hấp của Dương Khai hơi gấp gáp, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng: “Mộng Vô Nhai quả nhiên đến đây cho ngươi lưu lại lời nhắn.”
“Ừm, hai năm trước, hắn đột nhiên cùng tiểu sư tỷ tinh thông luyện đan của ngươi đến Thủy Thần Điện, để lại một lời nói rồi vội vã rời đi, bảo ta khi nào gặp ngươi thì chuyển đạt cho ngươi. Ta vốn định đi Độc Ngạo Minh tìm ngươi, nhưng đến đó, nghe Vân Huyên nói ngươi sợ đã chết rồi.” Thủy Linh khẽ thở dài, “May mà ngươi bình an vô sự, người hiền đều có trời giúp.”
“Mộng chưởng quỹ cho ngươi chuyển đạt lời gì cho ta?” Dương Khai vội vàng hỏi.
“Hắn nói, sau khi Địa Ma lão gia hỏa kia đến đây, liền tách ra với bọn họ, hình như tuyên bố muốn đi Ma Cương, ở đó phát triển thế lực, chờ đợi Thiếu chủ đại giá quang lâm.” Thủy Linh mím môi cười.
“Lão gia hỏa này…” Dương Khai cũng lắc đầu cười khổ. Bất quá hùng tâm tráng chí của Địa Ma này thật sự có khả năng thực hiện. Hắn khác với người thường, có được một thân thể ma tướng, đây là vốn liếng lớn nhất của hắn. Nếu vận dụng tốt, ở trong Ma tộc khẳng định cũng có thể thuận buồm xuôi gió.
“Thế còn Tô Nhan? Tô Nhan ở đâu?”
Thủy Linh nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Ta có thể không nói cho ngươi biết nàng cụ thể ở đâu không? Nhưng ta có thể nói cho ngươi, nàng không có chuyện gì, mộng tiền bối và tiểu sư tỷ của ngươi hình như có chuyện quan trọng phải làm, cho nên mộng tiền bối liền phó thác Tô Nhan cho một người bạn cũ ở thế lực của hắn, bảo nàng tạm thời tu luyện ở đó. Mà vị trí của thế lực đó, rất thích hợp cho Tô Nhan. Nàng chẳng những không có nguy hiểm, ở đó ngược lại còn có thể được lợi vô cùng.”
“Vậy ngươi vì sao không nói cho ta biết cụ thể ở đâu?” Dương Khai ngạc nhiên.
“Bởi vì ta đã nói rồi, ngươi chắc chắn sẽ đi tìm nàng. Cái thế lực đó không phải tùy tiện ai cũng có thể đi. Người ở đó hơi bất cận nhân tình, thế lực so với Thủy Thần Điện của ta lớn hơn nhiều, trong môn vô số cao thủ. Với tính tình của ngươi nếu đi mà không thấy được Tô Nhan, không chừng muốn làm loạn thế nào đây, thực đến lúc đó, ngươi sợ cũng không về được.”
“Không đến nỗi chứ? Ta đi thăm sư tỷ của ta, bọn họ làm khó ta làm gì?”
“Ta nói rồi, người ở đó hơi bất cận nhân tình, không thể theo lẽ thường mà cân nhắc.”
Dương Khai cau mày, suy tư, khẽ lẩm bẩm: “Mộng chưởng quỹ phó thác Tô Nhan cho thế lực đó sau đó mới đến Thủy Thần Điện để lưu lời nhắn cho ngươi. Nói như vậy, thế lực đó rất có thể ngay gần Thủy Thần Điện của các ngươi. Mà Tô Nhan sư tỷ của ta tu luyện Băng Tâm Quyết, môi trường thích hợp với nàng, chỉ có những khu vực cực kỳ lạnh giá… Ở gần Thủy Thần Điện của các ngươi có tông môn tồn tại trong khu vực cực lạnh, mà thế lực lại lớn hơn Thủy Thần Điện…”
“Thôi được rồi!” Thủy Linh vẻ mặt cạn lời. Dương Khai nói nhảm một hồi, suýt nữa đã đoán ra được vị trí của Tô Nhan. Lúc này biết dù mình giấu cũng không có ích gì, hận hận liếc hắn một cái: “Chỉ có ngươi thông minh!”
“Vậy ngươi nói với ta đi, khỏi để ta nghĩ đi nghĩ lại không có đầu mối, lại còn phải đi tìm người hỏi thăm!” Dương Khai cười hắc hắc nói. Hắn cũng không phải hiểu rõ lắm về thế lực trên thế giới này, nếu không đã sớm đoán ra được.
“Băng Tông!” Thủy Linh bất đắc dĩ nói, “Từng nghe nói chưa?”
Dương Khai lắc đầu.
“Ở cách Thủy Thần Điện của ta không xa lắm về phía Tây, nơi đó là một vùng thế giới cấu thành bởi sông băng. Băng Tông, đang ở trong thế giới sông băng đó. Bọn họ rất ít tiếp xúc với người ngoài, gần như sống tách biệt, cho nên ta mới nói bọn họ bất cận nhân tình. Nơi gần họ nhất, chính là Thủy Thần Điện của ta. Cũng chính vì thế, ta mới hiểu biết đôi chút về họ. Thỉnh thoảng, Thủy Thần Điện của ta cũng có chút giao thương với họ, nhưng mỗi người họ, bất luận nam nữ già trẻ, đều lạnh như băng vậy. Sư tỷ băng mỹ nhân của ngươi đến đó, quả nhiên là đi đúng nơi thích hợp.”
“Mộng chưởng quỹ sao lại đưa sư tỷ đến nơi đó?” Dương Khai nhíu mày.
“Hình như là vì mộng tiền bối và chủ Băng Tông có chút giao tình, lúc này mới yên tâm phó thác Tô Nhan qua đó.” Thủy Linh nói xong, nhìn Dương Khai hỏi: “Ngươi muốn đi Băng Tông à?”
Dương Khai gật đầu.
Hắn ở đây tìm đã nhiều năm, hôm nay cuối cùng có tin tức xác thực rồi, đương nhiên là mau mau đến xem Tô Nhan sống thế nào. Nếu Băng Tông thực sự rất thích hợp với nàng, để nàng ở lại đó tu luyện cũng không sao. Nếu nàng muốn đi cùng mình, thì Dương Khai sẽ đưa nàng về Thiên Tiêu Tông.
Sở Lăng Tiêu là tổ sư của Lăng Tiêu Các, tự nhiên cũng là tổ sư của Tô Nhan.
“Khi nào đi?”
“Bây giờ đi thôi.”
“Ngươi biết vị trí không?” Thủy Linh lườm hắn một cái, “Đợi thêm mấy ngày đi, ta cho ngươi tìm vài người quen đường đưa ngươi đi qua, khỏi để ngươi ở đó mò mẫm tìm, lãng phí thời gian.”
“Cũng tốt.” Dương Khai gật đầu, không từ chối ý tốt của Thủy Linh. Có người dẫn đường đương nhiên tốt hơn nhiều so với tự mình loạn tìm.