» Chương 740: Bí Văn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Băng Tông trên không, Thiên Hạo thần sắc biến ảo, trông có vẻ phức tạp. Dương Khai nhíu chặt mày, chăm chú theo dõi hắn.

“Tiểu tử, ngươi từ đâu tìm được thứ này?” Thiên Hạo đột nhiên ngẩng đầu hỏi Dương Khai.

“Cách đây khoảng nửa ngày đường, trong một tòa băng sơn.” Dương Khai thuận miệng đáp, “Sao vậy?”

Thiên Hạo không trả lời, thần sắc càng thêm ngưng trọng. Bỗng nhiên, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, trong tiếng huýt gió ẩn chứa cảnh báo nồng đậm.

Dương Khai ánh mắt lóe lên. Hắn phát hiện mình dường như đã hiểu lầm điều gì, hoặc là vô tình động chạm đến một dây thần kinh nhạy cảm nào đó của Băng Tông. Khối băng bị phong ấn kia rốt cuộc là hài cốt của ai? Tại sao Thiên Hạo vừa nhìn thấy đã cảnh giác như lâm đại địch? Trong lúc phát ra cảnh báo, thần thức của hắn vẫn tập trung vào khối băng dưới đất, dường như không dám chút lơ là.

Nghe thấy tiếng gọi của hắn, người trong Băng Tông xao động. Các cường giả từ Siêu Phàm Cảnh trở lên ào ào xuất động, dưới sự dẫn dắt của Băng chủ Thanh Nhã, cùng nhau bay đến nơi này.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thanh Nhã vừa đến đã vội vàng hỏi. Nếu không có chuyện quan trọng, Thiên Hạo sẽ không thể nào khẩn trương như vậy. Nàng lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Các ngươi đi theo ta!” Thiên Hạo nói một tiếng, nhanh chóng bay xuống, chân nguyên lặng lẽ ngưng tụ, tùy thời có thể bộc phát.

Dương Khai sắc mặt cổ quái, cũng không hiểu sao theo sát bước chân của mọi người trong Băng Tông.

Dưới mặt đất, tất cả mọi người trong Băng Tông vây quanh khối băng chứa hài cốt đen kịt kia. Không ít người cau mày dò xét, vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên cũng giống Dương Khai không rõ ý tứ. Ngược lại Thanh Nhã và các trưởng lão Nhập Thánh Cảnh khác, khi nhìn thấy hài cốt này, đều đột nhiên biến sắc.

“Các ngươi đều tránh xa một chút!” Thanh Nhã vội vàng phân phó.

Những cường giả Siêu Phàm Cảnh nhìn nhau, không hỏi nhiều, tuân theo lời phân phó của Thanh Nhã, ào ào tránh lui.

Rất nhanh, bên cạnh khối băng chỉ còn lại Thanh Nhã, bốn vị trưởng lão và Dương Khai.

“Từ đâu lấy được?” Thanh Nhã trầm giọng hỏi, nét mặt ngưng trọng.

“Là tiểu tử này tìm thấy.” Thiên Hạo chỉ vào Dương Khai đáp.

“Dương Khai, ngươi từ đâu tìm được thứ này? Lại là làm sao phát hiện ra hắn?” Thanh Nhã vội vàng cẩn thận hỏi.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Dương Khai cũng biết có chút không ổn rồi, liền kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Mọi người nghe xong, sắc mặt càng thêm nặng nề.

“Thế nào? Hắn không phải đệ tử Băng Tông của các ngươi sao?” Dương Khai nhíu mày hỏi. Vốn là có thiện ý, không ngờ lại mang đến phiền phức cho Băng Tông, Dương Khai cũng có chút xấu hổ.

“Hung nghiệt như vậy, làm sao có thể là đệ tử Băng Tông của ta?” Thiên Hạo hừ lạnh, trên mặt tuôn ra hận ý điên cuồng.

“Hung nghiệt?” Dương Khai kinh ngạc không thôi, “Ách, ta không biết hắn từng có quan hệ gì với Băng Tông các ngươi. Ta chỉ coi hắn là đệ tử gặp nạn mất tích của các ngươi. Thôi được, ta sẽ đem hắn xử lý trở lại vậy.”

“Đừng động!” Thanh Nhã vội vàng ngăn Dương Khai lại, chậm rãi lắc đầu với hắn.

Dương Khai nhịn không được cười lên: “Các ngươi đây cũng quá chuyện bé xé ra to đi. Mặc kệ hắn khi còn sống là hạng người gì, bây giờ cũng đã chết rồi, cảnh giác như vậy làm gì?”

“Ai nói hắn đã chết?” Thiên Hạo hừ lạnh.

Nụ cười trên mặt Dương Khai chợt tắt, cau mày nói: “Ý gì?”

“Hắn không chết, hắn có lẽ vẫn còn sống!” Thiên Nguyệt nét mặt hơi tái nhợt, thấp giọng lẩm bẩm.

Dương Khai trợn tròn mắt, quay đầu nhìn những người khác, thình lình phát hiện bọn họ lại không có ý định phản bác, hiển nhiên đều đồng tình với lời nói của Thiên Nguyệt.

“Hắn không chết? Nhưng người này ngay cả huyết nhục cũng không có, chỉ còn lại hài cốt và kinh mạch, làm sao…”

Thanh Nhã nhẹ nhàng hít vào một hơi, cắt ngang lời nói của Dương Khai, ôn nhu nói: “Trên đời này, có rất nhiều sinh vật kỳ kỳ quái quái mà ngươi chưa từng nghe nói tới. Ai cũng không biết bọn họ sinh ra đời như thế nào, nhưng những sinh vật kỳ quái này lại có sức mạnh mạnh mẽ hơn cả thân thể bằng huyết nhục.”

Dương Khai chợt nhớ tới chân linh trong ngọc!

Chân linh trong ngọc cũng coi như là một loại sinh vật. Hắn không có thân thể bằng huyết nhục, nhưng nếu trưởng thành lại có thể có được thực lực hủy thiên diệt địa.

Cho nên lời nói của Thanh Nhã tuy khiến hắn có chút khó lý giải, nhưng hắn cũng có thể nhanh chóng tiếp nhận.

“Tuy nhiên các ngươi cũng không cần khẩn trương, cái này xem ra không tính quá mạnh.” Thanh Nhã khẽ cười nói. Nghe nàng nói như vậy, Thiên Hạo và những người khác mới bình tĩnh lại.

“Dương Khai, thứ đó là ngươi mang về, ngươi phải hỗ trợ xử lý một chút.” Thanh Nhã lại nhìn Dương Khai.

“Vâng, tông chủ xin phân phó!”

“Thiêu hắn đi.” Thanh Nhã chỉ vào khối băng trước mặt nói.

Dương Khai không nói một lời, vận chuyển chân nguyên, một luồng năng lượng nóng bỏng bức người trực tiếp bao trùm khối băng kia.

Có thể thấy rõ bằng mắt thường, khối băng nhanh chóng hòa tan. Rất nhanh, hài cốt bị phong ấn bên trong lộ ra.

Đúng lúc Dương Khai muốn gia tăng sức mạnh, đốt diệt nó hoàn toàn, một luồng khí tức cực kỳ hung ác thô bạo đột nhiên truyền ra từ hài cốt kia.

Dương Khai khẽ giật mình, chợt sắc mặt đại biến, bởi vì hắn phát hiện, trong hai hốc mắt của khối hài cốt kia, rõ ràng lóe lên hai điểm sắc thái xanh biếc, giống như hai con mắt, toát ra ánh sáng cực kỳ nguy hiểm. Cùng lúc đó, hài cốt quỷ dị bắt đầu chuyển động.

Dường như đang giãy dụa.

Thanh Nhã nét mặt âm hàn, nhanh chóng ra tay, đánh ra vài đạo năng lượng, cố định hài cốt trên mặt đất.

Chân nguyên của Dương Khai phun trào càng thêm cuồng bạo.

Bên tai vang lên tiếng rít gào. Một luồng thần niệm tàn nhẫn hung bạo lảng vảng quanh mọi người, thẩm thấu vào trong đầu mỗi người, ý đồ quấy nhiễu tâm thần.

Các cường giả Nhập Thánh Cảnh của Băng Tông thờ ơ, Dương Khai cũng biểu lộ không thay đổi.

Điều này khiến Thanh Nhã vẫn luôn chú ý đến hắn không khỏi có chút nhìn hắn bằng con mắt khác. Nàng còn cho rằng Dương Khai ít nhiều sẽ chịu chút ảnh hưởng, không ngờ hắn lại hoàn toàn không bị sao.

Tiếng rít gào vang lên bên tai càng ngày càng thê lương, càng ngày càng dồn dập, toát ra cảm giác gào thét nồng đậm.

Dần dần, tiếng rú thảm yếu ớt xuống, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Hô…

Hài cốt đen kịt rốt cục bị đốt cháy, thoáng cái hóa thành tro bụi, triệt để biến mất trên thế giới này.

Nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, Dương Khai có chút cảm giác không thực. Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, một thứ không có thân thể bằng huyết nhục, lại có thể tồn tại, lại có ý thức của mình.

“Tông chủ, có thể giải thích một chút, đây rốt cuộc là vật gì?” Dương Khai nhíu mày nhìn Thanh Nhã. Bản thân không hiểu gì, điều này khiến hắn rất không thoải mái.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Thiên Hạo hừ lạnh.

Thanh Nhã phất phất tay, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: “Nói sao đây. Kỳ thật ta đối với mấy cái này hiểu rõ cũng không quá nhiều, đều là từ trong miệng các tiền bối Băng Tông biết được. Đây là một loại chủng tộc gọi là Cốt tộc.”

“Cốt tộc?” Dương Khai nhíu mày.

“Ừm, bọn hắn không có huyết nhục, chỉ có hài cốt và kinh mạch, nhưng cường giả trong bọn họ lại có bản lĩnh thông thiên triệt địa. Băng Tông của ta sở dĩ suy yếu, có quan hệ với chủng tộc này từ kiếp trước.”

“Chủng tộc này từ đâu tới, không ai nói rõ được. Ngoại trừ Cốt tộc ra, dường như còn có một chút sinh vật kỳ quái khác, từ rất lâu trước kia, quỷ dị xuất hiện trên Thông Huyền đại lục. Nhớ rõ ta trước đây đã nói với ngươi, bởi vì một vài biến cố, vài thế lực lớn kia đều sụp đổ sao? Điều đó có liên quan rất lớn đến những thứ này. Mà chúng ta bây giờ cư ngụ ở đây, cũng có một phần là do bọn hắn. Các tiền bối nói, dường như có một số Cốt tộc trốn đến nơi này. Chúng ta liền trấn thủ và tìm kiếm ở đây. Vô số năm trôi qua, cũng đã phát hiện ra không ít Cốt tộc bị đóng băng, và tiêu diệt chúng. Nhưng kể từ khi ta tiếp quản Băng Tông đến nay, đây là lần đầu tiên phát hiện, xem ra bọn hắn vẫn còn sót lại.”

“Cái này thật đúng là thú vị.” Dương Khai biểu lộ kỳ dị vô cùng.

“Đây không phải chuyện thú vị gì. Lần này ngươi phát hiện chẳng qua là Cốt tộc rất yếu ớt. Nếu là tồn tại cường đại, Băng Tông chúng ta e rằng đều gặp nguy hiểm!” Thiên Hạo lạnh lùng nói.

“Vậy các ngươi còn ở lại chỗ này?” Dương Khai ngạc nhiên.

“Cốt tộc tuy có cường giả, nhưng không phải mỗi cái đều cường đại như vậy. Hơn nữa… Chúng ta cũng không yếu ah. Chúng ta trấn thủ ở chỗ này, chính là vì bọn hắn, không cho bọn họ có cơ hội đi ra ngoài gây loạn.” Thanh Nhã khẽ mỉm cười.

Dương Khai thần sắc chấn động: “Nói như vậy các ngươi là đang âm thầm cống hiến cho toàn bộ đại lục sao?”

“Ha ha, chúng ta bất quá là tuân theo nguyện vọng của tổ tông mà thôi. Hơn nữa, bên ngoài cũng quá ồn ào, chúng ta không muốn rời đi lúc này thôi.” Thanh Nhã hé miệng cười.

Dương Khai nghiêm nghị bắt đầu kính nể.

“Mấy vị trưởng lão làm phiền các ngươi dẫn người cẩn thận tìm kiếm xung quanh một phen, xem có còn Cốt tộc dư nghiệt không.” Thanh Nhã quay đầu nói với bốn vị trưởng lão.

“Dạ!” Bốn người đồng thanh đáp, triệu tập các cường giả Siêu Phàm Cảnh, chia nhau rời đi theo bốn phương tám hướng.

Dương Khai đứng tại chỗ, trầm tư hồi lâu, mới lo lắng hỏi: “Tô Nhan ở chỗ này, không có nguy hiểm chứ?”

“Yên tâm đi.” Thanh Nhã nhìn về phía hư không, “Có ta ở đây, sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may. Hơn nữa, cho dù còn có Cốt tộc, ở chỗ này bọn hắn cũng không lật nổi sóng gì!”

Nghe vậy, Dương Khai không khỏi an tâm không ít, vội vàng từ trong không gian Hắc Thư lấy ra khối băng châu kia, đưa cho Thanh Nhã nói: “Đây là ta tìm được trong cái băng sơn kia. Tô Nhan nói có thể sẽ có tác dụng lớn đối với người tu luyện công pháp hệ băng.”

“Hàn băng ngọc tinh?” Thanh Nhã lông mày kẻ đen giương lên, kinh ngạc đến cực điểm, lại thất thanh nói: “Không đúng, hàn băng ngọc tủy?”

“Ý gì?”

“Lớp ngoài là hàn băng ngọc tinh, nhưng chất lỏng bên trong lại là tinh hoa hơn, hàn băng ngọc tủy. Ngươi thật đúng là vận khí tốt ah, ngay cả cái này cũng có thể tìm được.” Thanh Nhã kinh ngạc nhìn hắn, “Có vật này, thực lực của Tô Nhan sẽ tăng lên nhanh hơn. Đây chính là chí bảo của người tu luyện công pháp hệ băng.”

Nói xong, mỉm cười nhìn Dương Khai: “Ngươi đưa cái này cho ta, không sợ ta nuốt riêng sao? Nó đối với ta cũng có tác dụng!”

Dương Khai ha ha cười một tiếng, thản nhiên nói: “Nuốt riêng thì nuốt riêng. Tô Nhan ở đây cũng nhận được tông chủ không ít chiếu cố, coi như là tiểu tử dâng tặng tông chủ tạ lễ vậy.”

“Sẽ nói lời tiện nghi!” Thanh Nhã liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi, đợi Tô Nhan tỉnh, ta sẽ đưa cái này cho nàng dùng. Ta mới không thèm tơ tưởng đồ vật của một tiểu bối!”

“Bất kể thế nào nói, làm phiền tông chủ chiếu cố Tô Nhan.” Dương Khai nghiêm mặt ôm quyền.

Dường như đã nhận ra điều gì, Thanh Nhã hỏi: “Không gặp lại nàng một mặt sao?”

“Không gặp. Nàng bình an vô sự là được.” Dương Khai lắc đầu, “Tiểu tử cáo từ.”

Nói xong, lập tức rời đi.

“Nếu như nhìn thấy Mộng Vô Nhai, thay ta chuyển lời một tiếng, hắn nợ nhân tình của ta, sớm muộn gì cũng phải trả!” Thanh Nhã giọng nói từ phía sau truyền đến.

Dương Khai vung tay mạnh, tạm biệt.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 238:: Giết xuyên Quỷ thành (1)

Chương 2180 Huyền Sương Thánh Liên

Chương 2179 không phải là đánh cướp