» Chương 766: Thần Thụ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Người đứng đầu đám người là vị cao thủ đã giúp Dương Khai giải trừ cấm chế trước đây. Hắn vẻ mặt âm trầm bất đắc dĩ, bước vào rồi phất tay ra hiệu, mấy người trong tộc liền mở cửa các phòng giam hai bên.

“Tiểu tử, ngày chết của ngươi đã đến,” người nọ lạnh lùng nói. “Cho ngươi thoải mái bấy lâu nay, ta muốn xem ngươi phát huy được bao nhiêu tác dụng!”

Đang nói chuyện, hắn lại một lần nữa giam cầm chân nguyên của Dương Khai, quát lớn mấy người trong tộc: “Mau đưa hết đi!”

Câu Xích và tộc nhân của hắn lập tức chửi bới om sòm, nhưng chỉ nhận lấy một trận quyền đấm cước đá, trực tiếp bị lôi ra khỏi ngục. Dương Khai và An Linh Nhi không phản kháng, ngược lại tránh được vận rủi đó.

Đi theo lối đi dưới địa lao lên phía trước, Câu Xích có vẻ không muốn hợp tác, đi một bước ngừng một bước, bị quất không ít lần. Đợi đến khi ra khỏi ngục, người này đã toàn thân đẫm máu, nhưng hắn rất cứng đầu, không hề cúi đầu một tiếng, đủ loại lời lẽ thô tục không ngừng tuôn ra từ miệng, làm người nghe khó chịu.

Vị cao thủ tộc Dương kia cười lạnh liên tục: “Cứ việc mắng chửi đi, lát nữa ngươi sẽ không có cơ hội mắng nữa. Nghe nói ngươi còn là hậu duệ của Ma Tướng nào đó? Ta thấy cha ngươi cũng chẳng có gì đáng nói, con mình sắp chết cũng không biết đến cứu.”

“Có bản lĩnh thì ngươi thả ta, ta trở về gọi viện binh, để cha ta tiêu diệt các ngươi hết thảy!” Câu Xích kêu gào không ngớt.

“Ngu ngốc!” Người nọ khinh thường bĩu môi.

Trong khi nói chuyện, Câu Xích không ngừng nháy mắt ra dấu cho Dương Khai, xem ra như muốn hành động rồi. Dương Khai vội vàng đáp lại, ra hiệu hắn yên tâm chớ vội.

Lúc này chính là lúc vị cao thủ kia cảnh giác nhất. Dù là Dương Khai đang ở thời kỳ toàn thịnh cũng không dám đảm bảo có thể thoát thân thành công, huống chi bây giờ chân nguyên và thức hải đều bị động tay chân?

Nhất định phải đợi thời cơ, tìm một thời điểm thích hợp nhất, một cử phóng ra Phệ Hồn Chi Trùng, khống chế được lượng lớn tộc nhân tộc Dương mới được.

Câu Xích thấy thế, không nói gì thêm nữa, chỉ nghi hoặc nhìn Dương Khai không biết hắn có tính toán gì.

Bị người nọ áp giải đi về phía trước, càng đi vào trong, chấn động năng lượng thuộc tính Dương càng mạnh liệt và càng có vẻ không ổn định.

Bọn họ có vẻ rất gấp gáp, bước chân cũng cực nhanh.

Không lâu sau đó, liền đi tới một khoảng sân trống trải. Trong phạm vi vài trăm trượng ở đây không có gì cả, chỉ có một cây đại thụ cao đến trăm trượng, tán cây rậm rạp, toàn thân vàng óng ánh đang cắm rễ.

Dương Khai cảm nhận được tất cả năng lượng thuộc tính Dương đều được sinh ra từ cây đại thụ này.

Nó như một chiếc ô che, tán cây khổng lồ mở ra, hình thành năng lượng phóng xạ rất xa trên bầu trời xanh, tạo thành một tầng màng bảo vệ bán hình tròn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao phủ khu vực sinh sống của tộc nhân tộc Dương.

Vừa đến đây, chân nguyên trong cơ thể Dương Khai liền có chút rục rịch, huyết nhục cũng nhúc nhích. Cấm chế đã được đặt trong cơ thể hắn, vô hình trung bị phá hủy không ít.

Hai mắt sáng lên, Dương Khai kinh ngạc không nhỏ.

Hắn không ngờ trên đời rõ ràng còn có loại kỳ thụ này. Cây này chắc chắn chính là thần thụ trong truyền thuyết của tộc Dương, cũng là gốc rễ lập thân của tộc bọn họ.

Vì lý do tu luyện công pháp, chỉ cần có cây thần thụ này, thực lực của bọn họ sẽ nhanh chóng tăng lên mà không cần giống như Dương Khai, cần khắp nơi tìm kiếm thiên tài địa bảo thuộc tính Dương và nơi linh khí tụ tập.

Nơi này quả thực chính là thiên đường mà Dương Khai tha thiết ước mơ.

Ngẩng đầu nhìn lên, trong cây thần thụ khổng lồ kia, mơ hồ còn có chút trái cây treo ngược, chính là loại trái cây mà Dương Khai đã từng nếm thử trước đây… Số lượng không ít, có quả nhìn đã chín, tuổi đời đã lâu, có quả nhìn còn ở trạng thái xanh non.

Ở gốc thần thụ cách đó không xa, những người cao tầng của tộc Dương đều đang chờ. Phát giác mọi người đã đến, họ đều quay người nhìn về phía này. Khi nhìn về phía Dương Khai, trong mắt mỗi người đều tràn đầy vẻ mong đợi.

Mà cây thần thụ kia dường như cũng có chút chấn động bất thường, lại truyền ra một loại tin tức cực kỳ khát khao. Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một luồng năng lượng thuộc tính Dương tinh thuần hóa thành dây thừng, kéo dài từ thần thụ xuống, quấn quanh người Dương Khai.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều tinh thần chấn động.

Vị thủ lĩnh mỉm cười vuốt râu, gật đầu nói: “Xem ra thần thụ rất ưa thích người nhân loại này.”

“Thế là được cứu rồi, có người nhân loại này, thần thụ mới có thể an ổn một thời gian, chúng ta sẽ có đủ thời gian đi tìm chất dinh dưỡng mới!”

“Có thể hóa thành chất dinh dưỡng của thần thụ, đó là vinh hạnh của ngươi!” Vị cường giả đã áp giải Dương Khai và những người khác tới cũng lạnh lùng cười rộ lên.

“Ta không biết có cái gì vinh hạnh.” Dương Khai hừ hừ, cũng không giãy giụa với những sợi xích năng lượng mà thần thụ trói buộc trên người mình.

Những sợi xích năng lượng này không những không trói buộc hành động của hắn, ngược lại còn khiến hắn cực kỳ thoải mái.

Tiếp tục đi tới, ở phía trước cách đó không xa, đầy đất là những chồng xương trắng, khắp nơi là vết máu đỏ sẫm. Những bộ xương này hiển nhiên đều là những người tộc Ma đã bị kéo đến đây huyết tế trước đây.

Nhìn lướt qua, dường như là một biển xương vậy, nhìn thấy mà giật mình, quả thực có chút kinh tâm động phách.

An Linh Nhi mặt trắng bệch, vừa nghĩ tới không lâu sau mình có thể cũng sẽ biến thành như vậy, trong lòng lập tức tràn đầy sợ hãi.

Răng rắc, răng rắc…

Mọi người đi tới, giẫm lên đống xương trắng kia, xương cốt đứt gãy, truyền ra từng đợt âm thanh làm người ta sởn hết cả gai ốc.

Khóe mắt Câu Xích giật giật, thở hổn hển, hai con ngươi dần dần trở nên đỏ thẫm. Oán hận và khí tức bạo lộ từ từ tỏa ra từ trong cơ thể hắn.

Những bộ xương trắng và vết máu khô cạn này, tất cả đều là do tộc nhân của hắn để lại. Câu Xích tự nhiên trong lòng tức giận.

Càng đến gần cây thần thụ kia, biểu cảm của Dương Khai dần trở nên cổ quái. Hắn dường như từ trong cây thần thụ kia, cảm nhận được một số tin tức vô pháp diễn tả bằng lời. Trong lúc nhất thời, tâm thần không khỏi đắm chìm vào trong đó.

Một lát sau, một đám người bị áp giải đến trước gốc thần thụ.

Tộc nhân tộc Dương dường như không có ý định lãng phí thời gian, trực tiếp muốn bắt đầu huyết tế, để trấn an sự bạo động của thần thụ.

Vị thủ lĩnh kia ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Câu Xích, lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hắn đi.”

Lập tức có người lên tiếng đi ra, đè ngã Câu Xích xuống đất.

“Tiểu tử, ngươi còn chưa ra tay, còn đợi đến bao giờ?” Câu Xích bỗng nhiên gầm lên với Dương Khai. Đang nói chuyện, thân hình đột nhiên bành trướng. Thân thể đầy huyết nhục đó tràn đầy lực lượng bạo phát. Cấm chế đã được đặt trong cơ thể hắn, lập tức vỡ vụn.

Không chút do dự, Câu Xích liền vươn một bàn tay to giống như lợi trảo về phía tộc nhân tộc Dương gần hắn nhất, đâm thẳng vào vị trí trái tim của hắn, định một kích giết chết hắn.

Tất cả tộc nhân tộc Dương đều sắc mặt không thay đổi, xem kịch hề vậy nhìn Câu Xích. Vị thủ lĩnh lớn tuổi kia chỉ vẫy tay một cái, động tác của Câu Xích liền cứng đờ lại. Dù hắn cố gắng thế nào, cũng không thể cử động thêm mảy may. Mồ hôi lạnh dần dần chảy xuống từ trán. Trong đôi mắt đỏ thẫm của Câu Xích lóe lên sự không cam lòng nồng đậm, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, hắn lại bất lực.

“Các ngươi dường như muốn liều chết đánh cược một lần?” Vị thủ lĩnh kia hắc hắc nhẹ cười rộ lên, “Thật là ngây thơ, các ngươi cho rằng ta sẽ cho các ngươi cơ hội?”

“Ngươi lão hỗn đản kia!” Câu Xích nghiến răng chửi bới, gân xanh trên trán nổi lên, vẫn không từ bỏ vận chuyển chân nguyên, nhưng vẫn vô pháp thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.

Thực lực của hắn không thấp, có tiêu chuẩn Siêu Phàm tầng ba cảnh, nhưng trước mặt cường giả Nhập Thánh Cảnh, hắn vẫn không thể phản kháng. Huống hồ, nơi này còn là gốc rễ của thần thụ. Trước mặt dương khí nồng đậm, ma nguyên của hắn đã bị áp chế đến mức thấp nhất. Dù là tộc nhân tộc Dương cùng cấp với hắn, cũng có thể đơn giản thu thập hắn.

“Giết!” Vị thủ lĩnh kia vẻ mặt không kiên nhẫn, lạnh giọng phân phó.

Hai tộc nhân tộc Dương trước đây đã đè lại Câu Xích, đều dữ tợn cười rộ lên, giơ tay lên chưởng, chân nguyên bắt đầu tuôn trào, định ra tay với hắn.

“Chờ một chút!” Mắt thấy Câu Xích sắp đổ máu tại chỗ, Dương Khai bỗng nhiên khẽ quát một tiếng.

“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Vị thủ lĩnh kia u ám nhìn Dương Khai, “Chẳng lẽ ngươi muốn thay hắn mà chết?”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Câu Xích cũng trở nên có chút cổ quái.

Dương Khai bĩu môi nói: “Xin lỗi, tình nghĩa của ta và hắn còn chưa sâu đậm đến mức đó, hắn sống hay chết cũng không liên quan gì đến ta.”

“Vậy ngươi vì sao mở miệng ngăn lại?”

“Ta chỉ cảm thấy, ta có khả năng có biện pháp hóa giải nan đề trước mắt, trấn an thần thụ của các ngươi.” Dương Khai cười nhạt một tiếng.

Tất cả tộc nhân tộc Dương đều biến sắc, thủ lĩnh càng sắc mặt lạnh lùng, sâu sắc nhìn chằm chằm Dương Khai: “Tiểu tử tuổi trẻ khinh cuồng, nói mạnh miệng gây náo động ta có thể lý giải, nhưng ngươi nếu dám trêu chọc chúng ta, ta chắc chắn cho ngươi nếm thử chuyện còn kinh khủng hơn cả cái chết.”

“Có phải là khoác lác, để ta thử xem không được sao? Các ngươi cũng không có gì tổn thất.” Dương Khai vừa nói, vừa chấn động thân hình.

Sau đó, chân nguyên trong cơ thể liền tuôn trào bắt đầu chuyển động.

“Ngươi…” Vị cường giả đã áp giải hắn tới trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, dường như không ngờ hắn có thể nhẹ nhàng như vậy hóa giải cấm chế của mình.

“Không cần giật mình như vậy, không phải ta có năng lực phá tan cấm chế của ngươi, mà là thần thụ giúp đỡ!” Dương Khai ha ha cười, chỉ vào những luồng năng lượng đang quấn quanh người mình.

“Quái lạ!” Người nọ lắc đầu, trên mặt có chút khó hiểu.

“Vậy các ngươi rốt cuộc có muốn để ta thử xem không? Nói thật, các ngươi nếu muốn bây giờ giết người, ta cũng không có ý kiến, nhiều lắm là chỉ là chết mà thôi. Bất quá để ta thử xem lời mà nói, các ngươi có thể sẽ tìm được sự kinh hỉ không ngờ, ân, nếu thực sự không được, các ngươi động thủ lần nữa cũng không muộn nha, tất cả tựu xem các ngươi lựa chọn thế nào.”

Thấy hắn vẻ mặt phong khinh vân đạm dường như không biết sống chết chậm rãi nói chuyện, tộc nhân tộc Dương cũng có chút chần chờ.

Chủ yếu là lần này động tĩnh của thần thụ khiến bọn họ có chút bất ngờ. Trước đây có lẽ chưa từng xảy ra tiền lệ thần thụ quấn quanh năng lượng lên người nào đó, dù là tộc nhân tộc Dương, cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

Cho nên lời nói của Dương Khai, cũng có vài phần đáng tin.

Có lẽ đúng như hắn nói, có thể chứng kiến một số điều kinh hỉ không ngờ.

Mọi người thương nghị một hồi, liền đem ánh mắt nhìn về phía thủ lĩnh.

Lão giả kia trầm ngâm, ánh mắt hơi có chút không tín nhiệm đánh giá Dương Khai, một hồi lâu công phu mới hơi gật đầu nói: “Lão phu đồng ý rồi, ngươi phải làm như thế nào, không ngại trước nói cho nghe một chút.”

“Nói không ra, các ngươi nhìn xem là được!” Dương Khai ha ha cười một tiếng, không để ý đến ánh mắt ép buộc của những tộc nhân tộc Dương này, thong thả đi về phía trước.

“Ngươi nếu dám làm hư thần thụ dù chỉ một mảy may, ta liền rút thần hồn của ngươi, vĩnh viễn tra tấn ngươi!” Vị thủ lĩnh kia lạnh như băng uy hiếp nói.

Dương Khai âm thầm hừ lạnh một tiếng, không có phản ứng ý của hắn.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 807: Hèn Hạ Gia Hỏa

Chương 806: Thú Hải Mật Lâm

Chương 805: Thái Độ Thay Đổi