» Chương 823: Quá Càn Rỡ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Đã trải qua suốt một ngày một đêm bận rộn, hết thảy đều được an bài thỏa đáng.

Thánh địa mấy ngàn tên đệ tử tuôn vào Thánh lăng, khiến cho Tiểu Huyền giới âm khí um tùm bỗng trở nên sinh cơ bừng bừng.

Số lượng đệ tử tuy không ít, nhưng Thánh lăng bao dung vẫn dư sức có thừa.

Từ Hối bọn người cũng đã chuẩn bị sẵn rất nhiều vật tư sinh hoạt, đủ cho đệ tử Thánh địa sống ở trong đó rất lâu.

Dương Khai cũng nói với họ, bảo họ tạm thời gác lại mọi thứ, chuyên tâm tu luyện ở nơi này. Đợi thời cơ đến, hắn tự khắc sẽ thả họ ra.

Từ Hối bọn người hết lời tuân theo.

Rời khỏi Thánh lăng, Dương Khai một mình ngồi khoanh chân trên đỉnh một trong Cửu Phong, quan sát cơ nghiệp khổng lồ chưa được bao lâu năm mà lòng tĩnh lặng.

Giờ phút này, Cửu Thiên Thánh Địa một mảnh yên tĩnh, ngoài hắn ra, không còn một bóng người nào khác.

Thả tâm thần đắm chìm, lặng lẽ vận công pháp, yên lặng chờ đợi.

Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, Dương Khai bỗng nhiên mở mắt, nhìn về một hướng, khóe miệng nhếch lên nụ cười, không tiếng động mà quỷ bí.

Trương Ngạo và những người kia lại tới, đang ở trước kết giới nguyền rủa chửi bới, điên cuồng tấn công. Từng tiếng nổ lớn vang vọng giữa Cửu Phong, chói tai đến cực điểm.

Dương Khai thân hình nhoáng lên, khi xuất hiện lại, đã ở cách Trương Ngạo bọn người không xa.

Trương Ngạo mi mắt co giật, quát lên: “Tiểu tử, ngươi còn có gan đi ra, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!”

Bên cạnh hắn, Tào Quản cũng cười lạnh: “Mở kết giới ra đầu hàng, có thể tha cho ngươi khỏi chết!”

Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, lướt mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên phía Độc Ngạo Minh một thoáng, rất nhanh lại chuyển đi, thản nhiên nói: “Rất tốt, nếu chư vị đều cố ý cùng Thánh địa là địch, vậy các ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”

Không ít người đều né tránh ánh mắt với vẻ kiêng kỵ. Phía Độc Ngạo Minh, Vân Huyên biểu cảm càng thêm ảm đạm.

Nàng tối hôm trước đã nói chuyện rất lâu với Vân Thành, chuyển lời đề nghị của Dương Khai. Nhưng giờ Độc Ngạo Minh đã đâm lao phải theo lao, Vân Thành chỉ có thể cùng Trương Ngạo bọn người đến đây.

Giờ phút này gặp lại, Vân Huyên không khỏi có cảm giác áy náy đã phụ ý tốt của Dương Khai.

“Từ Hối đâu? Sao chỉ có một tên tiểu tử lông bông như ngươi?” Trương Ngạo nhạy bén phát giác có chút không đúng. Hôm nay Cửu Thiên Thánh Địa quá yên tĩnh, không có bóng người qua lại, đến cả người ra nghênh địch cũng chỉ có vị Thánh chủ mới này. Từ Hối bọn người rõ ràng không lộ diện.

“Đối phó với các ngươi, còn chưa cần Đại trưởng lão xuất mã!” Dương Khai nhếch miệng.

“Cuồng vọng! Đợi ta bắt ngươi, xem ngươi còn có thể hung hăng càn quấy được không.” Trương Ngạo hoàn toàn bị chọc giận, phất tay quát lớn: “Chư vị, không cần lưu thủ nữa! Ta tới kiềm chế tiểu tử này, các ngươi hợp lực đánh vỡ cái kết giới chết tiệt này. Sau khi thành công, cơ nghiệp Cửu Phong mọi người cùng hưởng!”

Nghe hắn nói vậy, không ít võ giả đang chần chờ, ánh mắt lập tức trở nên nóng bỏng.

Nội tình Cửu Thiên Thánh Địa hùng hậu, bên trong không biết cất giấu bao nhiêu kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược, công pháp vũ kỹ huyền ảo. Chỉ cần tìm được một chút thôi cũng là lợi ích cực lớn.

Con người vì tài chết, chim vì mồi vong. Trương Ngạo ném ra thứ dụ hoặc đó, tự nhiên có thể khơi dậy ý chí chiến đấu của không ít người.

Trong chốc lát, dưới sự dẫn dắt của Tào Quản và Vu Kiếp, hơn mười vị cường giả Nhập Thánh cảnh đồng loạt ra tay, điên cuồng tấn công kết giới. Trương Ngạo vẫn tế ra bí bảo của bản thân, đột phá phong tỏa kết giới, đánh thẳng về phía Dương Khai, rõ ràng là muốn kìm chân hắn lại như hắn đã nói.

Dương Khai cười ha hả, hoàn toàn không có ý định giao phong với Trương Ngạo, thân hình nhẹ nhàng lui lại, tránh được công kích của hắn, chỉ là đứng thờ ơ lạnh nhạt với vẻ mặt bình thản. Thậm chí hắn còn không có ý niệm ra tay ngăn cản bọn họ tấn công kết giới.

Trương Ngạo trong lòng máy động, bỗng nhiên cảm thấy bất an. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Dương Khai, muốn biết hắn đang làm quỷ gì.

Xuy xuy xuy…

Xuy xuy xuy…

Từng tiếng xé gió chói tai truyền ra, vô số đạo công kích phủ kín trời đất đánh vào kết giới. Vượt quá dự liệu của mọi người, kết giới Cửu Phong hôm nay tựa như giấy mỏng, không chịu nổi một kích.

Chúng cường giả liên thủ, chỉ công kích chưa đến 30 tức công phu, kết giới bao bọc Cửu Phong ầm ầm vỡ nát, khiến con đường phía trước thông thoáng không trở ngại.

Tất cả mọi người giật mình, dường như không nghĩ sự việc tiến triển thuận lợi đến thế.

Sửng sốt một lát sau, Trương Ngạo đại hỉ, phẫn nộ quát: “Tiểu tử, ta xem ngươi còn chạy đi đâu!”

Đang nói, cùng hơn mười vị cường giả Nhập Thánh cảnh ồ ạt xông vào Cửu Phong, bao vây Dương Khai lại.

Ngay sau họ, các thế lực tụ tập ở đây cũng nối đuôi nhau tiến vào, sợ chậm trễ một chút thì lợi ích sẽ bị người khác đoạt mất.

Độc Ngạo Minh minh chủ Vân Thành biểu cảm biến đổi, thả thần thức cẩn thận dò xét vào Cửu Phong. Một lát sau, thần sắc hắn cũng hơi động, bước chân tiến về phía trước.

Chưa đi được bao xa, liền cảm thấy y phục bị ai kéo lại. Nhìn lại, thấy Vân Huyên đang nhìn mình với ánh mắt khẩn cầu.

“Huyên nhi, sao vậy?” Vân Thành nhíu mày hỏi.

“Phụ thân… Kết giới Cửu Phong đã vỡ, chuyện còn lại cứ để họ làm. Chúng ta bây giờ về đi!” Vân Huyên cắn môi nói.

“Bây giờ về đi?” Vân Thành nghĩ nghĩ, cười hiền lành: “Tối hôm trước ta không nói với con kỹ rồi sao? Sao con còn nói lời này?”

“Phụ thân, người tin con được không? Lưu lại, thật không có lợi cho chúng ta.”

“Đúng vậy, Minh chủ. Bây giờ phải đi, tranh thủ lúc sự chú ý của họ bị tên hỗn đản kia hấp dẫn.” Nguyễn Tâm Ngữ vội vàng nói.

“Con cũng nói vậy?” Vân Thành nhìn Nguyễn Tâm Ngữ với vẻ suy tư: “Các con tin tưởng tiểu tử đó đến thế sao?”

Tối hôm trước Vân Huyên đã chuyển đạt đề nghị của Dương Khai. Vân Thành cũng biết vị Thánh chủ mới này đã gặp con gái mình một lần. Tuy nhiên, ông không xem trọng đề nghị của Dương Khai. Lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, Vân Thành thực sự không nghĩ ra biện pháp nào có thể giúp Cửu Thiên Thánh Địa biến nguy thành an. Thứ duy nhất họ có thể dựa vào là trận pháp và kết giới Cửu Phong, nhưng giờ lại bị họ bỏ qua.

“Huyên nhi, con có phải niệm tình cũ, không muốn ra tay?” Vân Thành nói thẳng ra nỗi lo trong lòng Vân Huyên: “Yên tâm đi, nếu hắn thực sự có năng lực thoát khỏi kiếp này, có thêm Độc Ngạo Minh ta cũng không nhiều. Hắn như không có năng lực đó, thiếu Độc Ngạo Minh ta cũng không thiếu… Nhưng ta thấy hắn bây giờ đã gần như đường cùng rồi, đáng tiếc ah!”

Vân Thành thở dài. Vốn ông tưởng đây là cơ hội tốt để Độc Ngạo Minh quật khởi mạnh mẽ, dù sao con gái mình có quan hệ sâu sắc với Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa. Nếu hắn vượt qua được kiếp nạn này, sau này Độc Ngạo Minh còn sợ không có chỗ dựa sao?

Nhưng bây giờ xem ra, Cửu Thiên Thánh Địa này chỉ là bề ngoài mạnh mẽ.

Vào thời khắc nguy cấp nhất này, chỉ có một mình vị Thánh chủ mới ra nghênh địch. Các trưởng lão, hộ pháp và tất cả đệ tử đều không thấy tung tích.

Điều này khiến Vân Thành không khỏi nghi ngờ vị Thánh chủ mới này có phải đã bị bỏ lại đây để thu hút sự chú ý của Trương Ngạo bọn họ, giúp những người khác bỏ chạy thoát thân.

“Yên tâm, Trương Ngạo sẽ không nỡ giết hắn.” Vân Thành trấn an một tiếng: “Tiểu tử này đối với Trương Ngạo rất có ích.”

Trương Ngạo liên hợp nhiều thế lực và cường giả công phá Cửu Thiên Thánh Địa, mục đích lớn nhất chẳng phải là truyền thừa trong đó sao? Mà bây giờ, truyền thừa đó hẳn đã bị Dương Khai nắm giữ rồi, Trương Ngạo sao lại cam lòng giết hắn?

“Nếu con không muốn cùng hắn là địch… thì cùng Tâm Ngữ hai người trốn xa đi.” Vân Thành nói xong, liền dặn dò Kỷ Viêm: “Dẫn tiểu thư đến nơi an toàn.”

“Vâng.” Kỷ Viêm trầm giọng đáp lời, chân nguyên cuồn cuộn, không nói nhiều bao bọc Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ hai nữ, bay về phía xa.

Vân Huyên vẻ mặt đau khổ, muốn tiếp tục khuyên bảo lại không biết nói thế nào. Mắt đẹp đầy lo lắng nhìn Dương Khai bị chúng cường vây quanh, dần dần đi xa.

Đợi con gái đi rồi, Vân Thành mới khẽ hừ một tiếng, thả người bay về phía trước.

“Tiểu tử, chết đã đến nơi, còn không thúc thủ chịu trói!” Trương Ngạo gầm lên với Dương Khai, giữa hai lông mày đầy vẻ đắc ý. Trong mắt hắn một mảnh nóng bỏng, dường như đã đoạt được truyền thừa Cửu Thiên Thánh Địa rồi vậy.

Tào Quản cũng lớn tiếng kêu gọi, chiêu hàng Dương Khai, bảo hắn đừng dựa vào hiểm địa chống cự, nếu không tự gánh lấy hậu quả vân vân…

Dương Khai lãnh đạm nhìn họ, không nói một lời.

Nơi hắn đứng, trên dưới, xung quanh đều bị bao vây kín mít. Hơn mười vị cường giả Nhập Thánh cảnh, hơn mười vị Siêu Phàm Cảnh, đều nhìn chằm chằm hắn, thần sắc bất thiện.

Nhưng vẻ mặt bình thản như mây trôi nước chảy của hắn lại khiến mọi người âm thầm kiêng kỵ, không dám là người đầu tiên xông lên làm khó hắn.

Nơi này là Cửu Phong. Dương Khai trước kia nhờ sức mạnh Cửu Phong, có thể thi triển thủ đoạn của Nhập Thánh cảnh. Thật sự bức bách hắn, ngoài Trương Ngạo, không ai chịu nổi.

“Tiểu tử, ngươi thế này thì không được rồi, thật sự làm người ta hơi thất vọng ah.” Vu Kiếp của U Minh tông bỗng nhiên ý vị thâm trường nói một câu, khặc khặc cười quái dị.

Dương Khai liếc nhìn hắn, cười lớn: “Ngươi hy vọng thế nào?”

Vu Kiếp chậm rãi lắc đầu, hơi thở lục bích cuồn cuộn bất định, hư ảo đáng sợ như quỷ mị: “Ta tưởng ngươi còn có chút thủ đoạn càng ngoài dự liệu, nhưng xem ra là ta xem trọng ngươi rồi. Nếu quả thật chỉ là thế này, ta khuyên ngươi thành thật đầu hàng, để ta phong bế chân nguyên của ngươi, tránh cho Trương huynh và Tào huynh không cẩn thận làm bị thương ngươi.”

“Ha ha, hảo ý tâm lĩnh.” Dương Khai cười nhẹ: “Nhưng chỉ dựa vào các ngươi muốn bắt ta, e rằng hơi không biết lượng sức.”

“Quá càn rỡ!” Tào Quản vô cùng phẫn nộ. Không có võ giả Siêu Phàm Cảnh nào dám nói năng bừa bãi trước mặt nhiều Nhập Thánh cảnh như vậy. Tiểu tử này ngang ngược hiển nhiên đã đến cảnh giới nhất định.

“Điện chủ…” Không xa, một thân ảnh nhanh chóng chạy tới, đi đến bên cạnh Tào Quản nói: “Bên trong không có một bóng người, tất cả đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa đều không biết đi đâu.”

“Một người cũng không?” Tào Quản kinh ngạc không thôi.

“Vâng.”

Cùng lúc đó, Trương Ngạo và Vu Kiếp bọn người cũng nhận được báo cáo tương tự. Phát hiện này không khỏi khiến họ cảnh giác, tất cả đều thần sắc ngưng trọng, không biết Cửu Thiên Thánh Địa rốt cuộc đang bày trò gì.

Mấy nghìn người nói không có là không có, hiện tượng này quá bất thường.

Một cảm giác bất an nhàn nhạt dâng lên trong lòng, Trương Ngạo lúc này quyết định không kéo dài thêm nữa.

Đêm dài lắm mộng ah.

Phẫn nộ quát: “Chư vị cùng ta, trước tiên bắt tiểu tử này đã. Chỉ cần có tiểu tử này trong tay, Từ Hối những người kia dù có bản lĩnh lớn đến mấy cũng đừng hòng gây sóng gió gì.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 949: Lại thấy Cốt Tộc

Chương 948: Nhận tổ quy tông

Chương 947: An trí