» Chương 827: Thức Thời

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Vu Kiếp vẻ mặt thản nhiên, giờ phút này ngược lại có vẻ rất quang minh lỗi lạc.

Một hồi lâu, Dương Khai mới thu liễm địch ý của mình, hừ nhẹ nói: “Không phải đến cùng ta đánh nhau, vậy ngươi xuất hiện trước mặt ta làm gì?”

“Tự nhiên là có chuyện gì thương lượng.” Vu Kiếp thấy Dương Khai thái độ hòa hoãn, thần sắc cũng buông lỏng không ít, ha ha nở nụ cười.

Dương Khai kinh ngạc, nhíu mày không thôi: “Ngươi không có lầm a? Ta và ngươi thề không đội trời chung, cùng với ta thương lượng cái gì?”

“Ta chưa nói muốn với ngươi thề không đội trời chung a, Thánh Chủ đại nhân, đây chỉ là ngươi đơn phương cách nghĩ a?”

“Có ý tứ gì?” Dương Khai đối xử lạnh nhạt nhìn hắn.

“Ý tứ chính là, Vu mỗ nguyện ý cùng Thánh Chủ đại nhân biến chiến tranh thành tơ lụa, không biết ngài định như thế nào?”

“Ngươi nguyện ý, ta nhưng không muốn!” Dương Khai chậm rãi lắc đầu, “Ngươi đuổi ta nhiều ngày như vậy, trước kia lại cùng ta là khó, cho rằng chỉ vài câu là có thể hóa giải phần thù hận này? Ngươi có phải quá ngây thơ rồi không?”

Vu Kiếp vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vu mỗ cũng đúng bị bất đắc dĩ a… Trương Ngạo cùng Tào Quản liên thủ gây áp lực cho ta, ta cuối cùng cũng phải thể hiện chút gì đó. Lần trước tấn công Cửu Thiên Thánh Địa, người của U Minh tông ta chưa tiến vào bao nhiêu, càng không ra tay nhiều, ngược lại bị những Yêu tộc kia giết đi rất nhiều người.”

“Đáng đời.” Dương Khai hừ lạnh, bất quá Vu Kiếp nói cũng không phải dối trá, lần trước đại chiến, hắn xác thực không thấy U Minh tông ra tay nhiều.

“Ha ha…” Vu Kiếp cười khan, “Ta biết Thánh Chủ đại nhân đại khái không tin lời Vu mỗ, nhưng nói sao đây… Tôn chỉ của U Minh tông Vu mỗ là lấy tiền của người thay người giải tai họa, ta thu của Trương Ngạo và Tào Quản không ít đồ, tự nhiên phải đi theo bọn hắn hành động, nhưng bây giờ, Vu mỗ cũng không muốn làm vậy nữa?”

“Vì sao?” Dương Khai ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn.

“Bởi vì ta cảm thấy Thánh Chủ đại nhân là người có thể làm nên đại sự! Trương Ngạo và Tào Quản cho rằng chỉ cần bắt ngươi là có thể đạt được truyền thừa của Cửu Thiên Thánh Địa, từ nay về sau liền có hy vọng tấn thăng đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, ta chỉ có thể nói, bọn hắn đã bị lực lượng che mắt tâm trí.”

“Ngươi không nghĩ như vậy?” Dương Khai có chút hứng thú nhìn Vu Kiếp.

Vu Kiếp nghiêm mặt lắc đầu: “Nếu Nhập Thánh tam tầng cảnh thật sự dễ dàng tấn chức như vậy thì Cửu Thiên Thánh Địa của các ngươi sẽ không chỉ có một vị Thánh Chủ ở cảnh giới này rồi, e rằng sớm đã vô địch thiên hạ. Tuy nhiên ta không biết trong truyền thừa của các ngươi ẩn chứa bí mật gì, nhưng Vu mỗ rõ ràng dưới đời này không có chuyện gì tốt như vậy, các đời Thánh Chủ của Thánh địa các ngươi đều không thọ lâu, hơn nữa mỗi một thời đại đều chỉ có một Thánh Chủ có thể đạt tới Nhập Thánh tam tầng cảnh, có thể thấy được truyền thừa này tuy cường đại, nhưng cũng có rất nhiều ràng buộc… Dù cho bọn hắn có thể bắt được ngươi, nhận được truyền thừa, cũng không chắc thành công, khả năng thất bại rất lớn.”

“Ngươi ngược lại hiểu chuyện hơn bọn hắn.” Dương Khai không khỏi đánh giá cao Vu Kiếp, người này một thân áo đen, toàn thân khí tức màu bích lục như quỷ lệ đáng sợ, lại không ngờ tâm tư lại khéo léo đến vậy.

“Thánh Chủ đại nhân quá khen!” Vu Kiếp mỉm cười ôm quyền, thái độ khiêm hòa, “Nguyên nhân chính vì thế nên Vu mỗ mới không muốn cùng ngươi là địch. Hơn nữa, ngươi cũng đã chứng minh thực lực của mình… Chưa từng có Siêu Phàm cảnh nào có thể ở dưới sự truy kích của ba vị Nhập Thánh cảnh, an ổn vượt qua nhiều ngày như vậy, nếu không phải Trương Ngạo có tu vi Nhập Thánh nhị tầng cảnh, chúng ta e rằng sớm đã mất dấu ngươi, cứ theo đà này, chúng ta dù đuổi tới vĩnh viễn cũng đừng mong bắt được ngươi.”

“Nhưng là ngươi lại chặn đường ta.” Dương Khai sắc mặt lạnh lẽo, đối với thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Vu Kiếp hơi có chút kiêng kỵ.

“Đó cũng phải trả giá cực lớn…” Vu Kiếp cười khổ lắc đầu, “Không giấu gì Thánh Chủ đại nhân, Vu mỗ lúc trẻ từng có kỳ ngộ, nhận được một ít thủ đoạn không muốn người biết, có thể xé rách không gian, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm!”

“Xé rách không gian?” Dương Khai mi mắt co rút lại.

“Ừm, nhưng làm như vậy rất dễ dàng bị lạc trong vết nứt không gian, vĩnh viễn không tìm thấy đường ra, nếu không thật sự đuổi không kịp ngươi, Vu mỗ cũng sẽ không vận dụng thủ đoạn mạo hiểm này! Từ khi có nó đến nay, Vu mỗ tổng cộng chỉ dùng qua hai lần mà thôi, mỗi lần đều mạo hiểm cực lớn.”

Vu Kiếp dường như rất có thành ý, đem thủ đoạn của mình nói thẳng với Dương Khai, không giấu giếm chút nào.

“Thánh Chủ đại nhân cảm thấy hứng thú?” Vu Kiếp cười tủm tỉm nói, “Nếu cảm thấy hứng thú thì Vu mỗ có thể dâng hai tay.”

Dương Khai thần sắc khẽ động, ánh mắt lóe lên.

Đối với thủ đoạn có thể xé rách không gian, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, nói không hứng thú là giả, nhưng thái độ của Vu Kiếp lại ý vị sâu xa.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Dương Khai nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Thánh Chủ đại nhân quá lo lắng, Vu mỗ thật sự không muốn làm gì, tới đây tìm ngươi chỉ là để bày tỏ thái độ của mình… Ừm, U Minh tông nguyện cùng Thánh Chủ đại nhân đời đời giao hảo, không biết ngài định như thế nào?”

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, nhạy bén nắm bắt được mấu chốt trong lời nói của hắn, hắn nói là cùng mình giao hảo, chứ không phải cùng Cửu Thiên Thánh Địa.

Với hắn mà nói, mình hiển nhiên đáng giá kết giao hơn Cửu Thiên Thánh Địa.

“Đối với ta có chỗ tốt gì?” Dương Khai thần sắc trầm tĩnh lại, hắn có thể cảm giác ra Vu Kiếp không nói dối, vì thần hồn linh thể của hắn không có chút dị thường chấn động nào.

“Vừa rồi Vu mỗ nói thủ đoạn, chẳng lẽ ngươi không muốn có được?” Vu Kiếp một bộ biểu cảm cười tủm tỉm, vẻ mặt tự nhiên nói: “Vu mỗ không có sở trường khác, chính là biết thời thế! Cho nên U Minh tông mới phát triển đến nay, tu vi của Thánh Chủ đại nhân giờ phút này tuy không bằng Vu mỗ, nhưng ta tin không dùng vài thập niên, ngươi liền có thể bao trùm lên tất cả mọi người, ta cũng không muốn đến lúc đó bị ngươi thu sổ sách, cả nhà diệt tận, hơn nữa… Vu mỗ cảm thấy, cảm thấy hiện tại đánh với ngươi, cũng không nhất định có thể thủ thắng.”

“Ngươi quả nhiên rất biết thời thế!” Dương Khai khóe miệng nhếch lên, tà cười.

Hắn đột nhiên phát hiện Vu Kiếp này ngược lại rất có ý tứ, mặc dù là tiểu nhân, lại là tiểu nhân rất thẳng thắn, hơn nữa nhãn lực cũng không tệ, trong Thần Chiến Chi Đình này, Dương Khai xác thực không e ngại hắn.

“U Minh tông xưa kia được lão Thánh Chủ của các ngươi phù hộ, hy vọng ngày sau cũng có thể được ngươi phù hộ, Vu mỗ không cầu nhiều, chỉ cầu có thể làm cho U Minh tông tồn tại tiếp là được.”

“Ta đáp ứng ngươi!” Dương Khai nghiêm mặt gật đầu.

“Đa tạ.” Vu Kiếp ngưng trọng ôm quyền.

“Tương lai ngươi sẽ rất may mắn vì quyết định sáng suốt này.” Dương Khai hắc hắc cười nhẹ.

“Vậy Trương Ngạo cùng Tào Quản phỏng chừng sẽ xui xẻo…” Vu Kiếp thâm ý sâu sắc nói, cùng Dương Khai liếc nhau, cười ha hả.

Một hồi lâu, hắn mới ngưng trọng nghiêm mặt, cong ngón tay búng ra, một vòng quang mang trắng muốt thẳng tắp hướng Dương Khai bắn tới, cao giọng nói: “Trong này bao hàm quá trình Vu mỗ năm đó đạt được kỳ ngộ và trí nhớ, ngươi có thể điều tra, sẽ biết Vu mỗ nói không giả.”

“Vậy ta không khách khí nhận.” Dương Khai nghênh ngang đưa quang cầu kia tan vào thần hồn linh thể của mình.

“Thủ đoạn đó tuy rất cao minh, cũng khiến người kinh sợ, nhưng Vu mỗ vẫn muốn khuyên ngươi một câu, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nên dùng, nếu không thật sự rất dễ dàng bị lạc trong vết nứt không gian, lần đầu tiên Vu mỗ dùng… ” Nói như vậy, dường như nhớ lại chuyện gì cực kỳ khủng bố, giật mình rùng mình một cái, có chút không nói được nữa, “Dù sao cẩn trọng điểm luôn đúng.”

“Ta nhớ kỹ.” Dương Khai gật gật đầu, cũng không đi điều tra tin tức hắn truyền tới.

“Còn có việc muốn nói với ngươi, Vu mỗ phỏng chừng Trương Ngạo cùng Tào Quản trong thời gian ngắn đại khái sẽ không bỏ qua ngươi, cho nên ta cũng phải đi theo bọn hắn truy đuổi ngươi một hồi, bất quá ta nghĩ ngươi cũng sẽ không chú ý, dù sao bọn hắn cũng đuổi không kịp.”

“Không sao cả.” Dương Khai gật gật đầu.

“Vậy… Vu mỗ xin cáo từ!” Được Dương Khai lời hứa, Vu Kiếp có vẻ rất hài lòng.

Dương Khai phất phất tay, tán đi ràng buộc của Thần Chiến Chi Đình, giây lát, thần hồn linh thể của hai người một lần nữa trở lại thể xác.

Vu Kiếp xông Dương Khai gật gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên lại nhíu mày nói; “Đúng rồi, ngươi có phải đã từng gặp Bối Quan Nhân?”

Nghe vậy, Dương Khai sắc mặt lạnh lẽo, khí tức trở nên lăng lệ.

Vu Kiếp lại càng hoảng sợ: “Không cần kích động như vậy a, ta chỉ thuận miệng hỏi.”

“Vì sao hỏi vậy?”

“Vì ta hôm đó vô tình nghe được Tào Quản và thủ hạ của hắn, một võ giả tên là Diêu Địch, nói về Bối Quan Nhân, lại nói đến ngươi, liền cảm thấy ngươi có phải đã gặp Bối Quan Nhân.”

“Diêu Địch?” Dương Khai nhíu mày, bỗng nhiên nhớ lại người này, năm đó ở ngoài Liệt Hỏa Thành đã gặp, vội hỏi: “Bọn hắn còn nói gì nữa.”

Vu Kiếp lắc đầu: “Không nghe rõ, bọn hắn nói rất bí mật.”

Lại phảng phất tự nhủ: “Đồn đãi nơi Bối Quan Nhân ẩn thân cất giấu bảo tàng kinh thiên, ai nếu có thể giải mã bí mật của hòm quan tài lưng người, liền có thể ngồi hưởng lực lượng hùng bá một phương… Ừm, cũng không biết đồn đãi là thật hay giả, hắc hắc, ngươi không cần để ý, ta chỉ thuận miệng nói, cáo từ!”

Nói xong, tiêu sái cực điểm hướng xa xa bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng hắn biến mất, Dương Khai chân mày cau lại.

Tục ngữ nói, không có lửa làm sao có khói, đồn đãi về Bối Quan Nhân này tuy không hoàn toàn đúng, nhưng không thể nói là hoàn toàn sai.

Sau lưng Bối Quan Nhân, xác thực cất giấu lực lượng có thể khiến người hùng bá một phương, chỉ có điều lực lượng này không phải ai cũng có thể có được.

Vu Kiếp nhìn như vô tình nhắc tới điều này, hiển nhiên muốn mình cẩn thận, không nên tiết lộ quan hệ với Bối Quan Nhân.

Người này… tâm tư rất nặng a, hơn nữa, hắn cũng là loại người cam lòng đầu tư.

Chỉ đơn giản là vì tương lai khả quan của mình, liền từ bỏ đối địch với mình, xét từ góc độ nào đó, hơi có chút vị xa trông rộng.

Lắc đầu, Dương Khai không nghĩ nhiều, trong nháy mắt hướng một phương hướng bay đi.

Trương Ngạo và Tào Quản vẫn như hình với bóng truy đuổi mình, người trước có tu vi Nhập Thánh nhị tầng cảnh, đối với thần thức dò xét của hắn, Dương Khai không thể làm gì, căn bản không giấu được khí tức của mình.

Thời gian thoắt cái đã một tháng, cho đến lúc này, Dương Khai mới lờ mờ cảm thấy mình dường như đã thoát khỏi Trương Ngạo và đồng bọn.

Truy trốn lâu như vậy, không chỉ Dương Khai phiền muộn, phỏng chừng Trương Ngạo và bọn hắn cũng vô cùng phiền muộn, đã không còn kiên nhẫn truy đuổi nữa.

Lại ở phụ cận dạo thêm vài ngày, xác định Trương Ngạo và bọn hắn đã không còn bóng dáng, Dương Khai mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không lo lắng bị bọn hắn đuổi kịp, nhưng cứ ở trong tình cảnh này cũng khiến người ta rất không thoải mái.

Phía trước xanh um tươi tốt, dãy núi nhấp nhô, linh khí cực kỳ nồng đậm, Dương Khai thần niệm tản ra, điều tra hoàn cảnh xung quanh, ngoại trừ thỉnh thoảng phát hiện dấu vết hoạt động của vài con yêu thú, cũng không thấy tung tích người nào.

Dương Khai tinh thần chấn động, lúc này hướng ngọn núi kia bay đi.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 952: Sanh linh đồ thán

Chương 951: Ngô Pháp Ngô Thiên

Chương 950: Song Tử các người tới