» Chương 846: Thật Đúng Là Cho Ah

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Sau lưng truyền đến tiếng cười khan như chuông bạc của Phi Vũ sư thúc, càn rỡ đến cực điểm.

Dương Khai xấu hổ chết đi được, vừa rồi chỉ lo đắm chìm vào lĩnh ngộ chân lý của thủ đoạn xé rách không gian, ngay cả y phục của mình trong cơn gió lốc hư không đã biến thành bột mịn cũng không phát hiện.

Trách sao ánh mắt Phi Vũ sư thúc nhìn mình lại lạ.

Theo dưới thác nước trồi đầu lên khỏi đầm sâu, lau nước trên mặt, hắn hô to nói: “Sư thúc, loại chuyện này lần sau phát hiện sớm hơn có được không?”

Phi Vũ từ trên thác nước thò đầu nhỏ ra, cười cười run rẩy cả người, tiền phủ hậu ngưỡng, đáp: “Có hề gì, sư thúc tuổi lớn hơn ngươi, ngươi còn sợ xấu hổ không thành?”

Dương Khai càng làm đầu rút về hồ sâu, chỉ lộ ra hai con mắt.

Đối với vị sư thúc này, hắn hoàn toàn bó tay, đằng này bối phận của người ta lại cao hơn mình. Nếu là đổi thành những nữ nhân khác trêu ghẹo mình như vậy, Dương Khai đã sớm cho nàng nếm mùi, khiến nàng biết có một số nam nhân không thể trêu chọc.

Nhưng đằng này đối phương lại là sư thúc của mình…

“Nhưng ngươi rốt cuộc bế quan gì, sao lại biến mình ra nông nỗi này?” Phi Vũ chợt nghiêm mặt, ân cần hỏi.

Vừa rồi nàng thấy rõ, trên làn da trần trụi của Dương Khai có nhiều vết máu khô cạn, hiển nhiên đã chảy rất nhiều máu.

“Không cẩn thận tự nhiên thành ra thế…” Dương Khai hữu khí vô lực đáp.

Xác định hắn không sao, Phi Vũ mới yên tâm, lại vui cười một hồi, rồi xuống núi.

Dương Khai tắm rửa trong hồ sâu hồi lâu, lấy ra một bộ y phục mới mặc vào.

Trở lại sơn động kia, Phi Vũ một bộ mặt cười mỉm, nhìn chằm chằm Dương Khai khiến hắn càng thêm xấu hổ.

“Đúng rồi, ngươi có muốn đi thăm Đỗ lão không? Lúc ngươi không về hắn thường xuyên dẫn Mễ Na tới tìm hiểu tin tức của ngươi, xem ra rất quan tâm ngươi.” Phi Vũ bỗng nhiên mở miệng nói.

“À, đúng nên đi xem.” Dương Khai gật đầu, “Dù sao rảnh rỗi, ta giờ đi qua luôn đây.”

“Ừm, đi sớm về sớm!” Phi Vũ khoát tay, biết Dương Khai hơi câu nệ trước mặt mình, nên cũng không ngăn cản hắn.

“Ta có thể sẽ ở lại bên đó một thời gian, có chút thứ về thuật luyện đan muốn thỉnh giáo Đỗ lão.”

Phi Vũ liếc nhìn hắn, cười nhạo nói: “Tùy ngươi, đừng như lần trước vừa đi nhiều năm không trở lại là được!”

Nàng cho rằng Dương Khai chỉ tìm cớ để tạm ở ngoài một thời gian, kỳ thực Dương Khai thật sự có thứ về thuật luyện đan muốn thỉnh giáo Đỗ lão.

Hôm nay, trình độ luyện đan của hắn đã ngang ngửa Đỗ Vạn, thêm vào linh trận tuyệt diệu hắn nắm giữ, riêng việc luyện chế đan dược, hắn không kém Đỗ Vạn chút nào.

Nhưng Đỗ Vạn dù sao cũng thâm niên trong ngành này, nhiều ít cũng có tâm đắc và nhận thức độc đáo của riêng mình.

Những điều này đều cần thời gian tích lũy và lắng đọng, là điều Dương Khai không thể có được, nên có vẻ cực kỳ quý giá.

Muốn giải phóng cổ ma nhất tộc khỏi Tiểu Huyền Giới, thuật luyện đan của Dương Khai vẫn còn kém một tia hỏa hầu. Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất, nâng cao thuật luyện đan của mình, sau đó đến Vô Tận Tuyết Sơn giải phóng cổ ma nhất tộc.

Có tộc này làm lực lượng và chỗ dựa, Dương Khai có thể làm được nhiều chuyện mà một mình không thể làm.

Từ biệt Phi Vũ, Dương Khai ra khỏi Thiên Tiêu Tông, một đường bay về Cự Thạch Thành.

Trước sau hai canh giờ đã đến.

Đến nơi này, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện, tòa thành này hình như náo nhiệt hơn trước rất nhiều. Người qua lại có không ít là võ giả từ bên ngoài đến, cũng không biết đang làm gì.

Dương Khai lắc đầu không để ý người khác, đi thẳng về phía Đan Sư Hiệp Hội.

Vừa bước vào Đan Sư Hiệp Hội, trước mặt Dương Khai đã có một tiểu cô nương hấp tấp lao tới. Nhìn tuổi chừng mười bốn mười lăm, tết bím tóc đuôi ngựa, trông thanh thuần động lòng người.

Tuổi còn nhỏ, thân thể chưa phát triển hết, nhưng cũng nhìn ra là một mỹ nhân tương lai, trước ngực như nhét hai cái bánh bao hấp, nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người.

Tiểu cô nương thẳng tắp vọt đến trước mặt Dương Khai, dang hai tay ngăn cản hắn, ngẩng đầu nói: “Ngươi là ai vậy, sao tùy tiện xông vào?”

Dương Khai ngạc nhiên, nhìn từ trên xuống dưới nàng một lượt, phát hiện tiểu nha đầu này tu vi cũng không tệ, còn cao hơn Tôn Ngọc của Long Phượng phủ trước đây một đoạn, chừng Chân Nguyên Cảnh tầng chín.

“Ngươi là ai à?” Dương Khai hỏi ngược lại.

Trong Đan Sư Hiệp Hội lẽ ra chỉ có ba người mới đúng, Đỗ Vạn, Mễ Na, và sư phụ của Mễ Na là Diệp Hùng.

Lúc nào lại có thêm một thiếu nữ nhỏ như vậy?

“Ngươi quản ta là ai?” Đối phương bĩu môi, bất mãn nhìn Dương Khai: “Nơi này là Đan Sư Hiệp Hội không biết sao? Người không phận sự không được xông loạn.”

“Tạp vụ…” Dương Khai bị nghẹn không nói nên lời, tiểu cô nương này tuổi không lớn, đầu không cao, nói chuyện ngược lại giọng không nhỏ.

“Hừ, ngươi tên này tới cầu Đỗ lão và Diệp sư phụ luyện đan à? Muốn luyện đan thì một tháng sau hãy đến, lịch trình của hai vị sư phụ đều sắp xếp đầy cả rồi.” Thiếu nữ tự cho là thông minh suy đoán.

“Bận rộn vậy sao?” Dương Khai kinh ngạc.

“Đương nhiên, trong khoảng thời gian này người cầu xin hai vị đại sư luyện đan nhiều lắm.” Cô gái dương dương đắc ý, giống như những người đó cầu xin mình luyện đan vậy, đôi mắt sáng ngời đảo vòng, chợt nói: “Nhưng nếu ngươi muốn luyện chế đan dược cấp thấp, ta có thể giúp ngươi luyện chế nhé.”

“Ngươi cũng biết luyện đan?” Dương Khai cúi đầu nhìn nàng, lập tức cảm thấy có hứng thú.

“Đương nhiên biết rồi, ngươi đừng xem thường người ta, người ta đúng là Huyền Cực Hạ Phẩm Luyện Đan Sư đấy!”

“À? Cái này thật đáng sợ.” Dương Khai thật lòng khen một tiếng, tuổi nhỏ như vậy đã là Huyền Cực Hạ Phẩm Luyện Đan Sư. Hơn nữa, Dương Khai chưa từng gặp thiếu nữ này mấy năm trước, nói cách khác nàng đến đây nhiều lắm cũng chỉ ba năm năm, có lẽ là Đỗ Vạn hoặc Diệp Hùng tìm được hạt giống luyện đan tốt từ đâu đó và bồi dưỡng lên.

Ba năm năm thời gian trưởng thành đến Huyền Cực Hạ Phẩm Luyện Đan Sư, tư chất quả thực không tầm thường.

Nghe được Dương Khai khen, cô gái lập tức mặt tươi rói, nhìn Dương Khai không còn bài xích nữa, hì hì nói: “Thế nào? Ta giúp ngươi luyện đan nhé, xác suất thành công của ta đúng là có tám phần đấy!”

“Tám phần, rất tốt, vậy ngươi muốn thu bao nhiêu thù lao đâu?” Dương Khai sờ cằm hỏi.

“Không cần thù lao của ngươi!” Thiếu nữ nhanh chóng đáp, “Đỗ lão và Diệp sư phụ nói, ta bây giờ nên luyện nhiều, nên có cơ hội thì phải nắm bắt… Ừm đương nhiên, nếu ngươi nhất định phải cho ta thù lao thì… Người ta cũng không từ chối à, kỳ thực luyện đan vất vả lắm, mỗi lần luyện đan, Vũ Nhi đều mệt mỏi mồ hôi nhỏ giọt!”

Dương Khai cười ha hả: “Ngươi tên Vũ Nhi đúng không.”

“Ừm.”

Dương Khai trầm ngâm một chút, sau đó từ không gian Sách Đen không ngừng lấy ra một ít dược liệu Thiên cấp và Huyền cấp trung hạ phẩm, đưa tới.

Những dược liệu này cấp bậc không cao, Dương Khai bây giờ giữ lại cũng không dùng gì, vừa vặn cho tiểu cô nương này luyện tập, nâng cao tài nghệ của mình.

Dương Khai còn nhớ mình lúc trước học tập thuật luyện đan, để thu thập dược liệu đúng là tốn sức chú ý.

Đôi mắt Vũ Nhi sáng ngời, nhận lấy những dược liệu kia bỏ vào túi càn khôn của mình, mặt mày hớn hở.

“Ngươi giúp ta luyện chế 100 miếng Thông Linh Đan là được rồi.” Cho đủ dược liệu xong, Dương Khai đưa ra yêu cầu.

“Tốt, nhiều dược liệu như vậy lẽ ra là đủ rồi.” Vũ Nhi vui sướng đáp ứng, “Nhưng 100 miếng thì cần chút thời gian, ngươi một tháng sau hãy đến tìm ta nhé, lúc đó ta sẽ đưa đan dược cho ngươi!”

“Được.” Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, lại lấy ra một ít tinh thạch: “Đây là thù lao của ngươi!”

“Thật đúng là cho à…” Vũ Nhi sợ hãi đánh giá Dương Khai, tiểu tay mân mê váy hoa của mình muốn nhận lại nhưng không có ý tứ, thần sắc chần chờ.

“Ngươi luyện đan vất vả, đương nhiên phải có thù lao mới được.”

“Vậy… Vũ Nhi không khách khí.” Vũ Nhi vừa nói, vừa nhận lấy những tinh thạch kia, mặt mày hớn hở, lập tức cảm thấy người thanh niên trước mặt này, so Đỗ lão còn thân thiết, so với Diệp sư phụ lại càng anh vĩ không có gì sánh bằng. Nàng vui sướng vẫy tay nói: “Vậy đã nói rồi, một tháng sau ngươi đến đây lấy, ta sẽ đi luyện ngay bây giờ, nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.”

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo nàng chạy vội đi.

Ở góc rẽ, Vũ Nhi cực kỳ hưng phấn vừa vặn đụng phải Mễ Na đang đi tới. Mễ Na nhanh tay nhanh mắt, bắt lấy nàng, trách mắng: “Tiểu nha đầu, cả ngày hấp tấp, không có lớn vậy sức lực?”

“Sư tỷ ngươi xem!” Vũ Nhi đưa tinh thạch trên tay tới, mắt đẹp Mễ Na sáng ngời, ngạc nhiên nói: “Đâu ra nhiều tinh thạch vậy?”

“Túi càn khôn còn nữa, người đó cho ta hơn hai mươi khối!”

“Ai đưa cho ngươi?” Mễ Na không khỏi cau mày.

“Một người đàn ông… Muốn ta giúp hắn luyện chế 100 miếng Thông Linh Đan, sau đó cho ta số tinh thạch này làm thù lao!”

“100 miếng?” Mễ Na liên tục kinh ngạc, “Hắn muốn nhiều Thông Linh Đan vậy làm gì? Hơn nữa hắn rõ ràng tìm ngươi luyện chế?”

“Đúng vậy! Dược liệu đều trong túi càn khôn của ta đây này.”

Mễ Na thần sắc nghiêm túc, khẽ nói: “Bụng dạ khó lường! Người này hoặc là mắt mù, hoặc là có mưu đồ khác! Người đó còn trong hiệp hội sao?”

“Không biết… Vừa nãy còn ở đó.” Vũ Nhi nhìn Mễ Na, không rõ sao sư tỷ lại không vui.

“Ta đi xem.” Mễ Na nói xong, liền chạy ra ngoài.

Sư muội của mình, tuổi còn nhỏ, đang trong quá trình học thuật luyện đan. Nếu người đó thật sự muốn mời người luyện đan, dù thế nào cũng sẽ không tìm Vũ Nhi, nàng trông quá không đáng tin cậy.

Mễ Na bản năng cho rằng người đàn ông kia ôm mục đích khác để tiếp cận Vũ Nhi.

Mặt mày hung ác lao tới, thầm nảy sinh ác độc tìm được người đó nhất định phải cho hắn điểm nhan sắc nhìn xem, cho hắn biết người trong Đan Sư Hiệp Hội không dễ bắt nạt.

Chưa đến cửa, trước mặt đã thấy một người nhàn nhã đi dạo đến, bốn mắt nhìn nhau, người đó cười tủm tỉm chào hỏi: “Mỹ nữ, đã lâu không gặp à.”

Mễ Na giật mình tại chỗ, ngây ngốc nhìn đối phương, một hồi lâu mới phản ứng, kinh hô: “Dương Khai!”

Vừa nói, vừa hưng phấn lao đến, kinh hỉ nói: “Ngươi tên này, cuối cùng đã trở lại?”

“Ừm, mới về được một tháng.”

“Ta còn tưởng ngươi chết ở ngoài rồi chứ.” Mễ Na hừ hừ, “Mấy năm nay cách một thời gian ta đều bị Đỗ lão đuổi đến Thiên Tiêu Tông tìm hiểu tin tức của ngươi, nhưng vẫn không nghe được.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1367: Tự rước lấy nhục

Chương 57:: Miêu Thần

Chương 1366: Có mắt không tròng