» Chương 863: Không cần hay nói giỡn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Converter: Eye0nme
Nhóm dịch: Bababa Sói
Quyển 5: Dị Vực Tha Hương

Chương 863: Không cần hay nói giỡn

Trên đỉnh Ma Cổ Bảo, Lệ Dung và Hàn Phỉ đang bận rộn bố trí, Hoa Mặc, Ngân Nha, Huyết Kích cũng đang sắp xếp tộc nhân tập trung lại.

Dương Khai vừa quan sát vừa hồi phục bản thân.

Đứng bên cạnh hắn, Vu Kiếp thần sắc biến ảo, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Vu Tông chủ có gì muốn hỏi, cứ việc hỏi là được.” Dương Khai cười ha hả.

Vu Kiếp trầm ngâm, ôm quyền nói: “Vậy Vu mỗ xin cả gan… Xin hỏi Thánh chủ đại nhân, người có quan hệ như thế nào với người Ma tộc ở đây?”

“Ta nói, bọn họ là thủ hạ của ta, Vu Tông chủ tin hay không?” Dương Khai liếc nhìn Vu Kiếp, khóe miệng chứa nụ cười đầy ẩn ý.

Vu Kiếp thần sắc ngưng trọng, một mực nhìn chằm chằm Dương Khai, hồi lâu mới gật đầu: “Vu mỗ tin!”

Hắn đã đợi ở đây hai ngày, từ xưng hô và thái độ của mấy vị cường giả Nhập Thánh cảnh đối với Dương Khai, cũng có thể suy đoán ra sự thật. Hôm nay Dương Khai lại tự mình thừa nhận, Vu Kiếp còn sao có thể không tin?

“Thánh chủ đại nhân sao lại có đám thủ hạ như vậy? Bọn họ chính là người Ma tộc!”

“Người Ma tộc thì sao?” Dương Khai cười ha hả.

“Từ xưa nhân ma bất lưỡng lập mà.” Vu Kiếp ngạc nhiên, hiển nhiên nói.

“Có thể giúp được ta, chính là người hữu dụng với ta, quản hắn có phải người Ma tộc hay không? Hơn nữa, tất cả mọi người là sinh linh thiên hạ, không nên phân biệt rạch ròi như vậy sao?”

Vu Kiếp kinh ngạc nhìn Dương Khai, trong đầu nhất thời không quay kịp.

Hắn không giống Dương Khai, là người sau này mới đến Thông Huyền Đại Lục.

Sinh linh bản địa ở Thông Huyền Đại Lục đều có cảm giác bài xích và không tin tưởng đối với dị tộc nhân, Vu Kiếp cũng vậy, thầm nghĩ cùng người Ma tộc qua lại nhất định không có kết cục tốt đẹp gì.

Dáng vẻ rộng rãi đến cực điểm của Dương Khai cũng khiến hắn có chút không thể tiếp nhận.

Nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Chỉ là Thánh chủ đại nhân, người có từng nghĩ tới, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, người có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể đặt chân trên địa bàn Nhân tộc, thậm chí Cửu Thiên Thánh Địa và sư môn Thiên Tiêu Tông của người đều sẽ bị liên lụy ít nhiều.”

Dương Khai lắc đầu: “Ta không quan tâm thế nhân nhìn thế nào, ta làm việc không đến lượt người khác khoa tay múa chân. Kẻ nào muốn tìm ta gây rối, cứ việc đến là được.”

Vu Kiếp mấp máy miệng, có chút không nói nên lời: “Thánh chủ đại nhân quả nhiên không giống người bình thường.”

Lại lắc đầu: “Tuy nhiên có một điểm khiến Vu mỗ vô cùng không hiểu, đám người Ma tộc này thực lực đều khá mạnh, hơn nữa có năm vị cường giả Nhập Thánh cảnh, và người Ma tộc từ trước đến nay tự phụ, kiêu ngạo hơn người Nhân tộc chúng ta. Với tu vi và thực lực của họ, sao lại trở thành thủ hạ của người?”

Chưa từng có người Ma tộc nào trở thành thủ hạ của loài người, để người Ma tộc phải chịu loại nhục nhã này còn không bằng khiến họ chết thoải mái hơn.

Nhưng Vu Kiếp thấy Lệ Dung và đám người không chỉ rất cung kính với Dương Khai, mà còn cam tâm tình nguyện thuộc về dưới trướng hắn.

“Bởi vì ta là truyền nhân của Đại Ma Thần mà.” Dương Khai nhếch miệng cười.

Vu Kiếp sắc mặt đột nhiên biến đổi, cười gượng nói: “Thánh chủ đại nhân không cần hay nói giỡn…”

Dương Khai cũng không giải thích, chỉ nói: “Vu Tông chủ sau này có tính toán gì không?”

“Tính toán?” Vu Kiếp nhíu mày, “Tạm thời không tính, trước trải qua được cửa ải khó khăn này rồi nói sau. Tuy nhiên Thánh chủ đại nhân yên tâm, tất cả những gì ta nhìn thấy mấy ngày nay đều sẽ không nói ra ngoài.”

Dương Khai khẽ gật đầu: “Ta biết Vu Tông chủ làm người, không cần đảm bảo gì với ta.”

Vu Kiếp cũng không nói thêm, cùng Dương Khai nhìn về phía đỉnh Ma Cổ Bảo.

Bên kia, Lệ Dung và Hàn Phỉ dường như đã bố trí xong xuôi. Viên thánh đan màu đỏ Dương Khai mới luyện chế được Lệ Dung nâng cao trên tay, thần sắc thành kính, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc sau, ma nguyên nồng đậm phun trào từ cơ thể hai người.

Từng đạo quang hoa nở rộ dưới chân hai người, ẩn ẩn có thể thấy là một trận đồ huyền diệu.

Trong ánh sáng lấp lánh, huyền đan trên tay Lệ Dung đột nhiên nổ tung, hóa thành một màn sương mù mờ mịt, từ trên trời giáng xuống, bao phủ lên những người tộc Cổ Ma đang tụ tập lại.

Những tộc nhân kia không dám chậm trễ, đều vận chuyển công pháp, hấp thu dược hiệu thánh đan vào cơ thể, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Rắc rắc sát…

Từng đợt tiếng huyết nhục và xương cốt nhúc nhích vang lên.

Dương Khai kinh ngạc phát hiện, những tộc nhân Cổ Ma này dường như trong khoảnh khắc này có một chút biến hóa vi diệu và kỳ dị, xiềng xích vô hình gia cố trên người họ đã bị phá nát.

Khiến họ một lần nữa có được thân tự do.

Cảnh tượng này kéo dài trọn vẹn một canh giờ, màn sương mù nổ tung mới dần dần biến mất, toàn bộ được tộc nhân Cổ Ma hấp thu.

Lệ Dung và Hàn Phỉ mở mắt ra, mỉm cười nhìn xuống.

“Lệ đại nhân, tất cả đều đã ổn thỏa.” Hoa Mặc đứng dưới, lớn tiếng hô.

“Đồ đạc đều thu thập xong chưa?” Lệ Dung hỏi.

“Những thứ cần mang đều đã mang theo.”

“Tốt!” Lệ Dung nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói: “Hôm nay tộc ta sẽ rời khỏi nơi đây, các tộc nhân, hãy dùng ánh mắt của mình khắc ghi nơi này. Đây là nơi tộc ta đã sống mấy ngàn năm, sau này các ngươi sẽ không quay lại nữa.”

Từng tộc nhân Cổ Ma đều quay đầu nhìn xung quanh, thần sắc trên mặt phức tạp.

Từ khi sinh ra, nguyện vọng của họ chính là rời đi nơi này, đi ra thế giới bên ngoài. Nhưng khi giờ khắc này thực sự đến, tâm trạng vẫn vô cớ trở nên buồn bã.

Dù sao nơi đây là nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng họ.

“Mấy vị thống lĩnh xin lên đây.” Lệ Dung vẫy gọi.

Hoa Mặc, Ngân Nha, Huyết Kích vội vàng bay đến bên cạnh Lệ Dung, năm người nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Khoảnh khắc sau, lực lượng đủ để phá vỡ không gian được thi triển ra, xé rách bầu trời hỗn độn này.

Thủ đoạn của họ khác với việc Dương Khai xé rách không gian, họ chỉ thông qua thủ pháp đặc biệt, mở ra một lối đi từ Tiểu Huyền Giới này ra ngoại giới mà thôi.

Lần trước Dương Khai rời đi, Lệ Dung và đám người cũng dùng thủ pháp này tiễn hắn đi.

“Ta ra ngoài xem trước, các ngươi bảo vệ tốt tộc nhân đuổi theo!” Lệ Dung nói một tiếng, lập tức lao về phía khe nứt kia.

Đợi thân ảnh nàng biến mất, Hàn Phỉ và những người khác mới sắp xếp các tộc nhân có trật tự đi qua lối vào đó, rời khỏi Tiểu Huyền Giới này.

Vô Tận Tuyết Sơn, Tuyết Lỵ thần sắc ngưng trọng nhìn xuống, Úc Mạt cũng biểu cảm khó coi.

Không xa, Trương Ngạo và Tào Quản đám người càng run sợ.

Bên dưới, vài ngọn Tuyết Sơn bị san bằng, đây là kết quả sau trận đại chiến giữa một vị cường giả Nhập Thánh hai tầng cảnh và một vị cường giả Nhập Thánh ba tầng cảnh.

Độc khí và khí ăn mòn tràn ngập trong phạm vi rộng lớn, không ai dám tùy tiện xuống đất điều tra. Tuyết Sơn trắng xóa nghiễm nhiên đã trở thành một đầm lầy độc.

Người có thực lực yếu một chút, ngửi phải độc khí và khí ăn mòn này sẽ lập tức trúng độc chết và hóa thành một vũng nước đặc – nhiều đệ tử Phá Huyền Phủ xuống điều tra đã gặp nạn như vậy.

“Cái tên Bối Quan Nhân chết tiệt này, đều là người Ma tộc, rõ ràng dám đánh đập tàn nhẫn ta, thật sự chết chưa hết tội!” Tuyết Lỵ khuôn mặt vặn vẹo, tức giận mắng.

Mấy ngày trước, nàng đuổi theo khí tức Dương Khai biến mất đến đây, phát hiện tung tích Bối Quan Nhân trong một hang động núi. Không đợi nàng điều tra, Bối Quan Nhân đột nhiên tấn công nàng.

Đối mặt với một xác sống có thực lực đạt tới Nhập Thánh hai tầng cảnh, Tuyết Lỵ cũng không ngừng kêu khổ.

Khổ chiến hai ngày mới đánh tan xác hắn thành từng mảnh. Dù vậy, sau khi hắn bị phá nát, độc khí và khí ăn mòn tích tụ vô số năm trong cơ thể hắn cũng lan tràn ra, khiến Tuyết Lỵ không thể không tạm lánh phong mang, một bên thi triển thủ đoạn thổi tan độc khí bên dưới, một bên chờ đợi thời cơ.

Chiếc quan tài máu mà Bối Quan Nhân bảo vệ kia khiến nàng rất để tâm.

Từ chiếc quan tài máu kia, Tuyết Lỵ ngửi được khí tức khiến người ta phấn chấn – khí tức của Đại Ma Thần!

Nàng gần như có thể kết luận, chiếc quan tài máu kia nhất định có liên quan đến Đại Ma Thần trong truyền thuyết.

Trương Ngạo và Tào Quản đám người đứng một bên trông mong nhìn, trong lòng bất đắc dĩ.

Họ vốn đến vì Bối Quan Nhân, nhưng bây giờ thành quả chiến thắng hiển nhiên đã bị Tuyết Lỵ nhanh chân đoạt lấy. Đối mặt với vị ma này, họ không có chút tính khí nào, chỉ có thể im lặng theo dõi diễn biến, trong lòng khổ sở hơn ăn Hoàng Liên.

Độc khí và khí ăn mòn bao phủ bên dưới dần dần loãng đi. Một lát sau, có thể xuống dưới điều tra tình hình.

Đúng lúc này, một luồng hồng quang đột nhiên nở rộ, một loại khí tức khiến Tuyết Lỵ cảm thấy bất an lan tràn ra.

Hoa dung thất sắc, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trong hồng quang kia một đạo nhân ảnh hiện ra, lăng lập giữa không trung phất tay chấn khai lượng độc khí và khí ăn mòn còn sót lại không nhiều, liếc mắt nhìn xung quanh, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Nàng phát hiện những mảnh huyết nhục của Bối Quan Nhân tản mát xung quanh.

“Nhập Thánh hai tầng cảnh?” Tuyết Lỵ kinh ngạc nhìn vị mỹ phụ đột nhiên xuất hiện kia, trong mắt đẹp một mảnh vẻ khó hiểu.

Nàng cảm giác rõ ràng, trong cơ thể người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này ẩn chứa ma nguyên cực kỳ nồng đậm, rõ ràng là người Ma tộc.

Sao nơi đây đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ như vậy?

Đối phương dường như cũng phát giác ra sự tồn tại của nàng, cách một khoảng cách xa, đồng tử âm lãnh nhìn về phía này, không sợ hãi, thậm chí còn có chút hương vị khiêu khích thù hận.

Tuyết Lỵ cười không tiếng động, thực lực cao hơn đối phương một tiểu cảnh giới, nàng tự nhiên không sợ hãi.

Soạt soạt soạt…

Từng đạo nhân ảnh lại liên tục hiện ra từ trong hồng quang kia, mỗi người đều là người Ma tộc. Sau khi hiện thân, đám người Ma tộc này lấy người phụ nữ xuất hiện đầu tiên làm trung tâm, mỗi người tìm kiếm chỗ đứng.

Đứng yên sau, tò mò và kích động đánh giá xung quanh, trên mặt tràn đầy vẻ cực kỳ hưng phấn.

Cảm nhận được cái lạnh khắp nơi, nâng lên tuyết đọng trên mặt đất, phát ra từng đợt tán thưởng và tiếng kinh hô.

Dường như họ chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này.

Ban đêm khuya, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống. Vầng trăng lưỡi liềm và những vì sao ẩn hiện cũng thu hút sự chú ý của họ, từng người ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ trỏ bầu trời.

Tuyết Lỵ và đám người nhìn ngây ngốc, tất cả đều sững sờ tại chỗ, lông mày nhíu chặt lại, nghĩ mãi không hiểu nhiều người Ma tộc như vậy rốt cuộc từ đâu xuất hiện.

Những tộc nhân Cổ Ma bị phong cấm vô số năm, chiêm ngưỡng thế giới muôn màu muôn vẻ này, tự nhiên sinh ra ảo giác được tái sinh làm người. Thân hình run rẩy, khó nén nổi tâm trạng kích động, rất nhiều người thậm chí sợ hãi rơi lệ, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Đám người Tuyết Lỵ nghiễm nhiên trở thành quần chúng, không được người ta coi trọng.

Cho đến khi Dương Khai và Vu Kiếp theo Hàn Phỉ cuối cùng đi ra từ Tiểu Huyền Giới, đôi mắt sắc bén của Tuyết Lỵ mới đột nhiên chuyển hướng hắn, trong ánh mắt tràn đầy tham lam.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 919: Tiểu Huyền giới

Chương 918: Vu Kiếp tới chơi

Chương 917: Cứ như vậy rất tốt