» Chương 871: Nói chuyện
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Ăn hại truyền kỳ
Convert by: La Phong
Lại là sau nửa canh giờ, Dương Khai mới thu Huyết Tinh Thạch, xông cái kia Cổ Ma Tộc Nhân nói: “Hoạt động xem thử xem.”
Người nọ vội vàng nắm chặt lại nắm đấm, một hồi “đùng đùng” tiếng vang lập tức truyền ra, hai đầu lông mày lóe ra kinh hỉ hào quang nói: “Thật sự lành rồi!”
Lệ Dung bọn người thần sắc chấn động, đều có chút không dám tin.
Đứt tay trọng thương tiếp, vốn là chuyện không thể nào lại phát sinh ở dưới mí mắt mình, cái này khiến bọn hắn ý thức được khối Huyết Tinh Thạch kia bất phàm.
“Da thịt lành, nhưng xương cốt vẫn chưa hoàn toàn tốt lên. Gần đây không nên dùng sức quá nhiều, nhớ nghỉ ngơi nhiều.” Dương Khai dặn dò một tiếng.
Cái kia Cổ Ma Tộc Nhân gật đầu không ngừng, vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt: “Đa tạ chủ thượng, đa tạ chủ thượng!”
Tuy nói sau khi đứt tay, hắn biểu hiện không thèm quan tâm, nhưng hôm nay thân thể mình lại trở nên nguyên vẹn, hắn tự nhiên cao hứng.
“Đi đi.” Dương Khai mỉm cười.
Người nọ cung kính thi lễ một cái, hưng phấn chạy về.
Dương Khai vuốt vuốt Huyết Tinh Thạch trên tay, nhạy cảm phát giác được huyết khí bên trong nó tiêu hao không ít.
Một vật thú vị như vậy, nó tựa hồ có thể đem máu tươi bình thường chuyển hóa thành một luồng lực lượng kỳ diệu, loại lực lượng này có công hiệu khôi phục và tăng cường.
Kết quả của tinh không, quả nhiên bất phàm.
Nhìn ra ngoài một hồi, Dương Khai tiện tay đem Huyết Tinh Thạch ném cho Lệ Dung, phân phó nói: “Xem xem còn có tộc nhân nào cần cứu chữa không, bên trong còn chứa đựng không ít huyết khí, đừng keo kiệt, cứ dùng đi.”
“Vâng.” Lệ Dung vội vàng đáp, và mấy vị thống lĩnh khác bận rộn đi.
Cổ Ma Tộc Nhân, chỉ có bấy nhiêu, chết một người thiếu một người. Lệ Dung bọn hắn đối với mỗi tộc nhân đều tương đương coi trọng.
Đợi bọn hắn đi rồi, Vu Kiếp mới chậm rãi nhích lại gần, nhìn chằm chằm bên kia Cổ Ma Tộc Nhân, cảm khái nói: “Bọn họ là một tộc rất cường đại.”
Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Thánh chủ đại nhân ngươi thật sự muốn dẫn bọn họ cùng nhau hành động?”
“Đúng vậy.”
Vu Kiếp không khỏi nhíu mày: “Nói như vậy, Thánh chủ đại nhân không muốn buông bỏ sức mạnh này đã đến tay?”
“Tại sao phải buông bỏ?”
“Cùng bọn họ cùng nhau, sẽ có rất nhiều phiền toái, trừ phi Thánh chủ đại nhân đưa bọn chúng đưa đến Ma Cương hoặc là lĩnh vực trung lập.”
Dương Khai lắc đầu, nói thẳng: “Ta muốn dẫn bọn hắn quay trở lại Cửu Thiên Thánh Địa!”
Vu Kiếp lắp bắp kinh hãi, giống như đã nhìn thấy cảnh đám người Cửu Thiên Thánh Địa cùng những Ma Tộc nhân này đại chiến.
Hơn nữa thật sự muốn đi Cửu Thiên Thánh Địa, sẽ gặp cùng U Minh tông làm hàng xóm.
“Nói thật, Vu mỗ hiện tại có chút không quá muốn dính dáng đến quan hệ gì với Thánh chủ đại nhân…” Vu Kiếp thần sắc nghiêm túc, cười khổ không thôi.
Dương Khai nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ta sẽ không bắt buộc bất kỳ ai. Xét việc ngươi trước kia nguyện ý cùng ta cùng nhau giải quyết, ngươi bây giờ còn có quyền tự chủ lựa chọn. Đương nhiên ta cũng sẽ không tìm ngươi tính sổ gì cả, ngươi muốn đi đâu cũng được. Hơn nữa lần này U Minh tông các ngươi cũng không có gì tổn thất.”
Vu Kiếp nhẹ gật đầu, bỗng nhiên cười hắc hắc thấp giọng nói: “Vu mỗ quả thực nên cách ngươi xa một chút, Thánh chủ đại nhân tựa hồ cũng không phải người an phận gì. Nhưng… bản năng của Vu mỗ nói cho ta biết, Thánh chủ đại nhân là người có thể thành đại sự. Ta thật sự rất muốn nhìn ngươi xem ngày sau có thể phát triển đến trình độ nào, hoặc là trên đường phát triển bị người hủy diệt!”
Dương Khai tầm mắt co rụt lại: “Ta bị hủy diệt lời nói, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết. Bất quá ta nếu có thể lớn lên, Vu Tông chủ cũng sẽ tìm được không ít chỗ tốt.”
“Vu mỗ chỉ cầu tông môn tồn tại!”
“Ta đáp ứng ngươi.”
Hai người đối mặt, hiểu ý cười cười.
“Thánh chủ đại nhân nghỉ ngơi đi, lát nữa bình minh sau lại xuất phát. Cửu Thiên Thánh Địa cách nơi này còn một đoạn không gần, trên đường có thể còn sẽ có rất nhiều phiền toái.”
Vu Kiếp nói một tiếng, liền cung kính cáo lui.
…
Trên không ngàn trượng, một mảnh mây đen cấp tốc phiêu bạt. Trong đám mây đen ấy, mờ ảo đứng thẳng rất nhiều thân ảnh, không dưới ngàn người.
Những này đều là Cổ Ma Tộc Nhân.
Theo trong Tuyết Sơn ly khai, một mạch hướng phương hướng Cửu Thiên Thánh Địa tiến đến. Muốn xuyên qua rất nhiều địa bàn của thế lực nhân loại, một đoàn Ma Tộc nhân như vậy cùng nhau hành động nhất định sẽ khiến người bên ngoài chú ý.
Dương Khai không muốn cùng người phát sinh xung đột, Lệ Dung bọn người càng không muốn. Chỉ có thể bay cao trên không trung, cố gắng tránh đi tầm mắt của người ngoài.
Phía trước đám mây đen, Vu Kiếp mang theo người U Minh tông dò đường, tìm kiếm những nơi hoang vu không người ở để đi lại.
Trên Khinh Tú Phong của Thiên Tiêu Tông, Thương Viêm bọn người đứng ở đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn qua đám mây đen cuồn cuộn từ phía trên Thiên Tiêu Tông nghênh ngang bay qua, tất cả đều nhịn không được cười lên.
“Tiểu tử này…” Thương Viêm chậm rãi lắc đầu.
“Chỉ mong hắn chuyến này bình an vô sự a.” Phi Vũ có chút lo lắng lẩm bẩm.
“Đám Ma Tộc nhân kia bên trong cao thủ tầng tầng lớp lớp, làm sao có chuyện được?” Lực Hoàn bật cười, “Ta ngược lại cảm thấy nên lo lắng cho những người tìm tới bọn hắn. Tiểu sư điệt tính tình không tốt lắm, vạn nhất cùng người phát sinh xung đột, nhất định phải giết người.”
Một khi giết người, lập trường của Dương Khai sẽ càng gian khổ.
“Lo lắng cũng vô dụng, tiểu sư điệt đã đưa ra lựa chọn như vậy, tự nhiên có tính toán của hắn. Thật sự có ý tứ, thân là Cửu Thiên Thánh Địa Thánh chủ, rõ ràng còn có thể thống lĩnh nhiều Ma Tộc nhân như vậy… Tiểu sư điệt đây là muốn làm gì?”
Mấy người đều suy đoán không thấu tâm tư Dương Khai, chỉ là lắc đầu không thôi, đưa mắt nhìn đám mây đen nhanh chóng rời đi.
Trong đám mây đen, đợi biết rõ mục đích chuyến đi này, Lệ Dung kinh ngạc nói: “Nguyên lai là đi Cửu Thiên Thánh Địa, chủ thượng lại còn là Cửu Thiên Thánh Địa Thánh chủ, thật kỳ diệu.”
“Sao? Các ngươi trong Tiểu Huyền Giới cũng nghe qua Cửu Thiên Thánh Địa?” Dương Khai nhìn nàng một cái.
“Theo điển tịch ghi lại, đã từng thấy.” Lệ Dung hé miệng cười cười, “Nghe nói là một tông môn rất cường đại, trong niên đại Đại Ma Thần còn sống, Cửu Thiên Thánh Địa này liền là một trong những thế lực số một số hai của nhân loại. Lúc ấy Thánh chủ của bọn hắn tựa hồ đã từng chiến qua một lần với Đại Ma Thần, nhưng tiếc cuối cùng hình như thất bại. Bất quá Đại Ma Thần cũng vì vậy bị thương, đó là một trong số lần hiếm hoi Ma Thần đại nhân bị thương.”
Dương Khai thần sắc khẽ động, âm thầm gật đầu.
Lệ Dung là từ trong điển tịch thấy được ghi lại này, nhưng hắn lại tại trong Thánh Lăng luyện hóa giọt Ma Thần kim huyết kia thì đã thấy được một ít đoạn ngắn rải rác, biết rõ trận chiến ấy kinh thiên động địa.
Những Cổ Ma Tộc Nhân kia từng người vui vẻ hớn hở, tuy nhiên bọn hắn không biết mục đích chuyến đi này, nhưng đối với bọn hắn mà nói, có thể ly khai phiến Tiểu Huyền Giới kia, đi tới thế giới rộng lớn bên ngoài này, chính là ban ân tốt nhất.
Cho nên từng người đều tỏ ra rất là sinh động, không ngừng trông xem thế giới bốn phía.
Một mạch không nói chuyện, hơn mười ngày bình an vô sự.
Có Vu Kiếp đi trước mở đường, cũng giảm đi cho Dương Khai rất nhiều phiền toái.
Hơn mười ngày sau, đang đi đường thì, Lệ Dung bỗng nhiên nhíu mày, tập trung suy nghĩ nhìn xuống một chỗ phía dưới.
Cùng lúc đó, Dương Khai cũng cảm thấy, đại khái là vì đám người mình đi qua, kinh động đến cao thủ phía dưới, có mấy người Siêu Phàm Cảnh đang bám theo một đoạn tới, để cẩn thận điều tra một phen.
“Chủ thượng, muốn phái người đuổi bọn hắn không?” Lệ Dung dò hỏi.
Dương Khai trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu: “Đừng giết người, để bọn hắn đừng đi theo nữa là được.”
“Đã biết, Ngân Nha!” Lệ Dung khẽ quát một tiếng.
Trong đội ngũ, Ngân Nha thống lĩnh lập tức phi thân xuống dưới.
Một lát sau, phía dưới truyền đến chấn động ngắn ngủi của chiến đấu.
Lại một lát sau, Ngân Nha đuổi theo, hồi bẩm nói: “Trong vòng ba ngày, bọn hắn không thể hành động, cũng không làm bị thương bọn hắn.”
Lệ Dung khen ngợi gật đầu: “Ừm, làm tốt. Tộc ta mới tái hiện thế gian, có thể không trêu chọc phiền toái, thì cố gắng không nên trêu chọc.”
Đội ngũ tiếp tục đi tới.
Nhưng theo thời gian trôi qua và quãng đường đi qua gia tăng, khí tức Cổ Ma Tộc Nhân bộc lộ ra vẫn kinh động đến càng ngày càng nhiều cường giả Nhân tộc.
Mỗi lần đều là Ngân Nha hoặc là Huyết Kích xuống xử lý, giam cầm những người truy tới tại chỗ, để bọn hắn không thể truy kích.
Tuy nhiên hạ thủ lưu tình, cũng chưa từng làm bị thương người nào, nhưng tin tức về rất nhiều Ma Tộc nhân đi qua lãnh địa nhân loại vẫn như mọc cánh lan truyền ra.
Khiến cho đoàn người Dương Khai bây giờ tiến lên trên đường, đều có người sớm đã chờ đợi.
Kia mà phần lớn là cường giả Siêu Phàm Nhập Thánh cảnh, đại đa số đều rất thức thời, phát giác được trong Cổ Ma Nhất Tộc có cao thủ tọa trấn, cũng không dám dễ dàng xâm phạm, cứ từ xa đi theo, ý đồ tìm hiểu chút ít tin tức.
Chợt có như vậy mấy tên mắt cao hơn đầu, chính diện chặn đường, nói năng lỗ mãng, cũng đều để Cổ Ma Nhất Tộc cường giả giáo huấn một trận.
Những người này giống như giòi trong xương, đuổi đi một đám lại tới một đám.
Dương Khai phiền không thắng phiền, rồi lại không thể làm gì.
Mối thù giữa Nhân – Ma hai tộc không phải một sớm một chiều có thể hóa giải, việc người Cổ Ma Nhất Tộc bị nhìn chằm chằm cũng không thể tránh được. Cũng không thể vì chuyện như vậy mà đại khai sát giới, nếu thật làm như vậy, cái đó chỉ sẽ biến thành kẻ địch của thiên hạ.
Trọn vẹn hai tháng sau, cả đoàn người mới đến gần Cửu Thiên Thánh Địa.
Mà phía sau những người theo đuôi truy binh đã nhiều đến hơn trăm người. Hơn trăm người này đều là cường giả từ Siêu Phàm Cảnh trở lên, Nhập Thánh Cảnh càng có hơn mười vị.
Lực lượng như vậy, cũng khiến Dương Khai không thể coi thường.
Đã đến lúc nên cùng bọn họ nói chuyện đàng hoàng rồi.
Không vội vã để người Cổ Ma Nhất Tộc tiến vào Cửu Thiên Thánh Địa, mà để bọn hắn tạm thời dừng lại trong dãy núi kéo dài kia. Dương Khai chỉ mang theo một mình Lệ Dung, hướng chỗ những người truy binh hội tụ mà đi.
Hơn mười dặm bên ngoài, phát giác được Cổ Ma Nhất Tộc dừng lại sau, đám người kia cũng đều dừng chân không tiến. Từng luồng thần niệm đi phía trước lan tràn, nhìn trộm động tĩnh bên kia.
Sắc mặt của mỗi cường giả Nhân tộc đều ngưng trọng vô cùng.
“Trữ lão, bên kia hình như có người tới…” Một người trong đó bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
Những người khác nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ cảm thấy khí tức của Dương Khai và Lệ Dung.
“Một vị Siêu Phàm tầng ba cảnh, một vị Nhập Thánh hai tầng cảnh, hai người đều không có ý định che giấu… Tựa hồ muốn cùng chúng ta nói chuyện?” Có người suy đoán nói.
Nếu không như thế, làm sao chỉ có hai người qua bên này?
“Ma tộc tặc tử, cùng bọn hắn có gì tốt đàm! Đợi lát nữa khi bọn hắn chạy tới, trực tiếp truy giết!” Một lão giả mặt đỏ hồng hào kêu gào, tỏ vẻ rất thù địch Ma tộc.
“Đúng vậy, vừa vặn nhân cơ hội này mai phục bọn hắn một trận.”