» Chương 885: Luyện hóa

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn hại truyền kì
Convert by: La Phong

Cửu Thiên Thánh Địa Thánh chủ tu luyện bộ công pháp kia, Dương Khai xác thực không có hứng thú. Dùng bản thân sinh cơ làm đại giá đi cầu tác lực lượng, cái này có chút lẫn lộn đầu đuôi. Dương Khai truy cầu võ đạo đỉnh phong cũng không phải như vậy, cho nên hắn chưa bao giờ có ý định đi theo dấu chân của các Thánh chủ đời trước. Hắn có mục tiêu và theo đuổi riêng của mình.

Tuy nhiên, điều này cũng cần An Linh Nhi phối hợp. Thấy nàng gật đầu, Dương Khai cũng tâm tình sung sướng, buông xuống một nỗi bận tâm.

“Thế nhưng mà… các trưởng lão nếu hỏi tới thì làm sao bây giờ?” An Linh Nhi không khỏi lo lắng, “Bọn hắn tựa hồ cũng rất sốt ruột.”

“Thật là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác…” Dương Khai không kiêng dè lẩm bẩm một câu. Không cần hỏi nhiều, hắn cũng biết người sốt ruột nhất chính là lão già Từ Hối kia. Chắc chắn là hắn đang thúc giục An Linh Nhi sớm ngày cùng mình tu luyện.

Nghe hắn nói vậy, An Linh Nhi bật cười, trong phòng thoáng chốc sáng sủa hơn không ít.

“Như vậy đi, nếu bọn hắn hỏi tới, ngươi cứ nói cho bọn hắn biết là chúng ta đã bắt đầu tu luyện.”

“Điều này cũng được… Bất quá như vậy chỉ có thể giấu giếm được nhất thời!” An Linh Nhi mím nhẹ đôi môi đỏ mọng. “Ngươi bên này thì không có vấn đề, dùng tư chất của ngươi, dù không tu luyện bộ công pháp kia, thực lực cũng có thể nhanh chóng tăng trưởng. Nhưng ta bên này nếu thời gian dài không đột phá cảnh giới hiện tại, các trưởng lão nhất định sẽ nghi ngờ…”

“Ta giúp ngươi!” Dương Khai nhếch miệng cười cười.

“Ngươi giúp ta bằng cách nào?” An Linh Nhi ngạc nhiên.

Dương Khai trở tay, một cái bình ngọc tinh xảo xuất hiện trên tay, đưa tới nói: “Bên trong này có một ít linh dịch rất kỳ lạ. Ngươi cầm về mỗi ngày phục dụng một giọt, thực lực có thể chậm rãi tăng lên.”

An Linh Nhi bán tín bán nghi tiếp nhận, xốc lên miệng bình hít hà, mùi thơm ngát đập vào mặt, tinh thần không khỏi chấn động. Đôi mắt long lanh nhìn qua Dương Khai: “Cái này thật sự có tác dụng?”

“Đương nhiên là có tác dụng.” Dương Khai khẳng định gật đầu, bổ sung nói: “Dùng hết rồi thì tìm ta lấy thêm.”

“Vậy ta lấy về thử xem, cảm ơn ngươi.” An Linh Nhi hi hi cười cười. Dường như là cùng Dương Khai nói chuyện một lúc, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn, không còn vẻ u sầu ban nãy.

Nói chuyện thêm một lúc, An Linh Nhi mới rời đi.

Dương Khai truyền ra thần niệm, nói cho Từ Hối và Lệ Dung cùng những người khác biết mình muốn bế quan một thời gian, bảo bọn họ không có việc gì thì đừng đến quấy rầy.

Nhận được hồi đáp, Dương Khai liền rời khỏi Thánh chủ uyển, một mình tiến về phía Thánh Lăng.

Thánh Lăng là nơi bế quan tuyệt hảo. Ngoại trừ Dương Khai vận dụng Thánh chủ linh giới mở ra ra, người bên ngoài căn bản không cách nào mở ra. Tự nhiên không cần lo lắng sẽ bị người quấy nhiễu.

Đi vào trước khối đá xanh cực lớn kia, Dương Khai đem Thánh chủ linh giới trong tay ấn vào vị trí đặc biệt trên đó, mở ra Thánh Lăng, rồi chui vào.

Môi trường mờ mịt âm u, khắp nơi lại có dấu vết sinh hoạt của đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa. Môi trường tuy không tốt lắm, nhưng linh khí nơi đây lại vô cùng nồng đậm.

Tùy tiện tìm một chỗ, Dương Khai khoanh chân ngồi xuống.

Lấy ra kiện bí bảo hình con thoi mà hắn đạt được từ trong tinh không, Dương Khai cẩn thận đánh giá. Hắn có thể cảm nhận được, bí bảo này ẩn chứa lực lượng thần diệu. Bên trong còn khắc vô số linh trận đồ phức tạp, chỉ là không tiến hành luyện hóa thì căn bản không biết bí bảo này rốt cuộc có tác dụng gì.

Nín thở tập trung tinh thần, thần niệm của Dương Khai phóng ra ngoài, lưu chuyển trong bí bảo hình con thoi kia, thăm dò chất liệu và kết cấu của nó, tìm kiếm những nơi có thể đột phá.

Muốn luyện hóa một kiện bí bảo, bước đầu tiên cần làm là để lại thần hồn lạc ấn của mình trong bí bảo, tức là ấn ký sinh mệnh của mình. Chỉ có như vậy mới có thể bắt đầu luyện hóa. Sau khi để lại ấn ký, thu bí bảo vào trong cơ thể, rồi dùng chân nguyên và thần thức tẩm bổ. Đợi đến một mức độ nhất định, bí bảo sẽ cùng bản thân sinh ra cộng hưởng, trở thành vật sở hữu của mình.

Dù đã thu vào trong cơ thể, cũng cần thời gian dài chăm sóc, mới có thể phát huy tối đa uy năng của bí bảo. Cho nên mỗi võ giả sẽ không dễ dàng thay đổi bí bảo mà mình đang sử dụng. Bởi vì sau thời gian dài luyện hóa và chăm sóc, giữa bản thân và bí bảo đã sinh ra một mối liên hệ vi diệu. Mối liên hệ này có thể phát huy toàn bộ uy năng của bí bảo trong chiến đấu, tăng cường đáng kể sức chiến đấu. Đổi sang một kiện bí bảo khác chưa quen thuộc thì sẽ không có hiệu quả như vậy.

Trừ phi thực lực tăng trưởng cùng cấp bậc bí bảo đã không còn phù hợp, các võ giả mới chọn thay đổi bí bảo. Dù vậy, họ cũng sẽ tìm kiếm những bí bảo phù hợp với công pháp và võ kỹ của bản thân để luyện hóa. Nhiều võ giả sẽ tìm kiếm tài liệu, rồi nhờ Luyện Khí Sư chế tạo riêng cho mình. Bí bảo do Luyện Khí Sư xuất sắc chế tạo riêng cho võ giả mới thật sự phù hợp với võ giả đó.

Dương Khai chưa bao giờ làm như vậy, chủ yếu là hắn thường không quá dựa vào uy năng của bí bảo. Có thứ dùng được thì tiện tay luyện hóa, cũng chẳng muốn đi tìm tài liệu, cầu người luyện chế.

Bí bảo hình con thoi này từ rất lâu trước kia đã có chủ nhân, chỉ là chủ nhân đó có thể trong tinh không đã lạc mất phương hướng, hoặc gặp phải tai nạn gì đó mà vẫn lạc. Bí bảo hình con thoi theo Biển Thiên Thạch phiêu dạt, vô tình được Dương Khai phát hiện và đạt được.

Thần niệm xuyên qua bên trong, rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện một luồng thần hồn khí tức rất vi diệu trong bí bảo hình con thoi. Đây là thần hồn lạc ấn của chủ nhân cũ. Nhất định phải xóa bỏ nó, mới có thể khắc lên lạc ấn của mình.

Cảm nhận luồng thần hồn khí tức kia, Dương Khai không khỏi cảm thấy kinh hãi. Tuy đã qua rất nhiều năm, luồng thần hồn khí tức lưu lại trong bí bảo này cũng đã trở nên rất yếu ớt, nhưng Dương Khai vẫn có thể cảm nhận được, lúc nó chưa yếu bớt là tinh thuần và nồng hậu đến mức nào. Chủ nhân cũ của bí bảo này, ít nhất cũng là một cường giả cảnh giới Nhập Thánh tầng ba.

Một cao thủ đỉnh cấp như vậy, lại vẫn lạc trong tinh không, không khỏi khiến người ta có chút bóp cổ tay thở dài. Dương Khai cũng ý thức được sự khủng bố của tinh không. Hai lần trước hắn xâm nhập tinh không, những gì đã thấy chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi, có lẽ căn bản chưa gặp nguy hiểm thật sự. Đây chính là tai nạn mà ngay cả cường giả Nhập Thánh tầng ba cũng không thể chống đỡ.

Thần niệm khẽ động, thần thức chi Hỏa bắn ra nóng rực, bốc cháy trong bí bảo. Xùy… Luồng thần hồn lạc ấn lưu lại trong bí bảo kia, trong nháy mắt liền bị xóa bỏ, không còn tồn tại.

Chân nguyên của Dương Khai bắt đầu cuồn cuộn, không ngừng rót vào trong bí bảo hình con thoi. Thần niệm cũng luôn dừng lại ở trong đó. Loại chuyện này rất tốn thời gian, cũng không thể gấp gáp. Cho nên Dương Khai cứ an ổn ngồi tại chỗ, duy trì việc phóng thích chân nguyên và thần thức, để bí bảo hình con thoi quen thuộc khí tức của mình.

Dần dần, có một ít lực lượng chân nguyên và thần thức vi diệu có thể thẩm thấu vào sâu bên trong bí bảo hình con thoi và lưu lại. Điều này cũng có nghĩa là nó bắt đầu tiếp nhận khí tức của mình. Dương Khai trong lòng đại định, biết rõ bí bảo này cùng chân nguyên của mình không tương khắc. Nếu tương khắc thì dù mình cố gắng thế nào, cũng không thể luyện hóa.

Không để ý đến bí bảo hình con thoi trên tay nữa, mặc cho nó bị chân nguyên và thần thức của mình xâm thực, Dương Khai đưa tâm thần ẩn vào trong không gian Hắc Thư.

Phát giác Dương Khai đến, Thần Thụ nhàn nhạt tỏ vẻ hoan nghênh, tâm trạng dường như có chút không tốt lắm.

“Làm sao vậy?” Dương Khai ngạc nhiên bật cười, truyền âm hỏi.

“Ta cảm thấy có chút cô đơn.” Thần Thụ đáp lại. “Nơi này chỉ có mình ta, ngươi không đến thì ta chỉ có thể ngẩn người.”

“Cô đơn…” Sắc mặt Dương Khai tối sầm lại, chợt nhận ra thần trí của Thần Thụ rõ ràng đã phát triển đến mức hắn không ngờ tới. Trước kia nó sẽ không nói những lời như vậy.

“Xin lỗi.” Dương Khai tỏ vẻ áy náy. “Nơi này của ta không thể đặt sinh vật sống. Nếu không thì có thể tìm cho ngươi mấy người bạn… Ừm, trước kia ngược lại là có một cây Âm Dương Yêu Tố, nhưng tiếc nó đã biến mất.”

“Âm Dương Yêu Tố? Đó là thứ gì?”

“Một loại Thiên Địa linh vật!” Dương Khai giải thích. Đang nói chuyện, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng lên: “Đúng rồi, Thiên Địa linh vật đều có một chút thần trí. Ta xem ra có thể tìm cho ngươi một ít làm bạn.”

Thần Thụ đại hỉ, vội vàng nói: “Vậy còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian tìm cho ta mấy cái đi.”

“Không gấp.” Dương Khai bật cười. “Ta bên này còn có chút việc, đang bế quan. Ta hứa với ngươi, đợi xuất quan sẽ tìm cho ngươi. Hơn nữa loại vật này cực kỳ hiếm có, không phải nói tìm là tìm được, cũng cần một ít thời gian.”

“Nha.” Thần Thụ không khỏi có chút thất vọng, bất quá rất nhanh liền khôi phục lại, vui mừng khôn xiết nói: “Vậy ta đợi một chút vậy.”

Dương Khai nghiêm mặt gật đầu: “Yên tâm, ta nhất định tìm được cho ngươi.”

“Ta tin tưởng ngươi!”

“Hai tảng đá kia bây giờ có biến hóa gì không?” Dương Khai lại hỏi.

“Vẫn như cũ, vẫn đang ăn những tảng đá khác. Hơn nữa ta phát hiện khẩu vị của chúng hình như tăng lên không ít!”

“Ồ?” Dương Khai kinh ngạc, vội vàng đi đến bên cạnh hai khối đá tròn đen kịt kia, phát hiện quả nhiên như lời Thần Thụ nói. Từ sau khi mấy ngày trước hắn và Lệ Dung phát hiện ra lượng lớn khoáng thạch trong tinh không và đặt ở đây, hai khối đá tròn đen kịt kia đã tăng cường khả năng hấp thu tinh hoa khoáng vật. Mới chỉ mấy ngày thời gian mà thôi, đã tiêu hao lượng khoáng thạch bằng lượng dùng trong cả một tháng trước kia.

Gần đó tràn đầy những mảnh vụn đá sau khi mất đi tinh hoa. Phóng mắt nhìn lại, Dương Khai thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng, từng đạo năng lượng tinh hoa hội tụ lại, liên tục không ngừng từ trong những khoáng thạch kia rót vào hai khối đá tròn đen kịt, biến mất không thấy gì nữa.

Được những tinh hoa khoáng thạch này tẩm bổ, hai khối đá tròn đen kịt tản ra ánh sáng ẩn hiện. Những đường vân bên trong giống như kinh mạch của cơ thể người, càng ngày càng rõ ràng và liền mạch, bên trong nó đang lưu chuyển lượng lớn năng lượng.

“Đây rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại ăn đá?” Thần Thụ tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

“Ngươi hỏi ta, ta cũng không biết.” Dương Khai nhún vai. “Bất quá rồi cũng sẽ có ngày tìm ra manh mối. Cứ tiếp tục theo dõi chúng đi. Nếu phát hiện chúng có biến hóa lớn, nhớ kịp thời báo cho ta biết.”

“Ừm.”

Một lát sau, Dương Khai đã đi ra không gian Hắc Thư, tâm thần trở về thể xác. Thời gian thấm thoắt, nửa tháng đã trôi qua.

Nửa tháng này, Dương Khai liên tục không ngừng nghỉ sử dụng chân nguyên và thần thức để xâm thực bí bảo hình con thoi kia, khắc ấn ký sinh mệnh và thần hồn của mình lên đó. Tiến triển rất chậm chạp. Bí bảo hình con thoi này cũng không biết là cấp bậc gì, so với việc luyện hóa bí bảo ngân diệp cấp bậc Thánh cấp thượng phẩm còn gian nan hơn.

Tuy nhiên, sau nửa tháng, Dương Khai cuối cùng cũng thành công khắc ấn ký của mình vào bên trong. Tâm niệm vừa động, hắn thu nó vào trong cơ thể. Tiếp theo là giai đoạn chăm sóc nhàm chán và dài dòng. Chỉ khi nào mình có thể cùng bí bảo hình con thoi này sinh ra cộng hưởng, mới có thể hiểu rõ công dụng của nó, mới có thể sử dụng nó để nghênh địch.

Chuyện này không cần Dương Khai cố ý làm, chỉ cần thời gian lắng đọng. Đợi đến một mức độ nhất định, tự nhiên sẽ sinh ra cộng hưởng.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 976: Hồn phi phách tán

Chương 975: Liều chết một trận chiến

Chương 974: Huyết Trì Nhục Lâm