» Chương 907: Biển máu ngập trời

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn hại truyền kì
Convert by: La Phong

“Vâng.” Lôi Long gật đầu, đáp. “Ta năm đó xác thực là thành viên dưới trướng Huyết Giao Đại Tôn, mà cái chết của Huyết Giao Đại Tôn có chút liên quan đến bảo vật này.”

“Bị cái tên Mộng Vô Nhai kia đánh chết à?” Liệt Địa Thần Ngưu kinh hãi hỏi.

Lôi Long chậm rãi lắc đầu: “Không phải vậy. Chỉ là hai người đại chiến, Huyết Giao Đại Tôn bị đánh bại trong vòng một nén hương, thân chịu trọng thương, cuối cùng uất ức mà chết. Sau khi Huyết Giao Đại Tôn qua đời, ta mới tiếp quản vị trí Đại Tôn, trở thành thủ lĩnh một phương yêu vực.”

Liệt Địa Thần Ngưu trợn mắt, giọng nói như sấm: “Huyết Giao Đại Tôn năm đó thực lực hẳn tương đương với hai ta bây giờ, rõ ràng có người có thể đánh bại hắn trong vòng một nén hương?”

“Đúng vậy, chỉ trong một nén hương. Năm đó hai người đại chiến, ta ở bên cạnh quan chiến!” Thủ đoạn của Mộng Vô Nhai… thực sự kinh thiên động địa. Sau này ta cố ý hỏi thăm mới biết, tên đó là cường giả nhân tộc đệ nhất, không ai có thể địch lại hắn.

Dương Khai nghe vậy hai mắt rạng rỡ, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lão quản quầy Mộng Vô Nhai già mà không kính, da mặt khẽ run rẩy.

Chưởng quầy Mộng Vô Nhai lại có quá khứ huy hoàng đến vậy?

Dù Dương Khai sớm đoán được thực lực của Mộng Vô Nhai không thấp, nhưng vẫn có chút đánh giá thấp năng lực của hắn.

Cho đến hôm nay, Dương Khai mới thực sự hiểu rõ về thân thế của chưởng quầy Mộng Vô Nhai.

“Mà Thiên Hành cung bảo vật này, chính là của Mộng Vô Nhai…” Lôi Long Đại Tôn nhìn bảo vật trong tay Dương Khai, thần sắc phức tạp, khẽ thở dài nói: “Vì cái chết của Huyết Giao Đại Tôn, ta vẫn luôn để ý động tĩnh và hành tung của tên đó. Nhưng tiếc thay, nghe nói sau này hắn chạy tới ma cương để khiêu chiến Ma Tôn đương nhiệm, cuối cùng một mình chiến đấu anh dũng, đã chết ở tại đó…”

Ngừng một lát lại thổn thức nói: “Tên đó cũng là kỳ nhân, không môn không phái, dường như một mình tu luyện, cũng không có truyền nhân. Không biết hắn tu luyện đến cảnh giới đó bằng cách nào, khiến ta bây giờ muốn tìm người báo thù cũng không có cách. Tiểu tử, ngươi có được bảo vật này từ đâu?”

“Hắc hắc. Nếu ta nói, đây là thứ hắn để lại cho ta, ngươi tin không?” Dương Khai cười khan một tiếng.

Lôi Long nhíu mày: “Ngươi có ý gì? Ngươi nói là hắn vẫn còn sống?”

“Ừm.”

“Không thể nào. Mấy trăm năm nay đều không có tin tức của hắn, nếu hắn còn sống, sao có thể không gây ra chút động tĩnh nào?” Lôi Long có vẻ không tin lắm, lại nghi ngờ nói: “Sao Thiên Hành cung hôm nay cứ lóe sáng liên tục?”

“Khoảng chừng là nó cảm ứng được khí tức của chủ nhân!” Dương Khai cũng tập trung tinh thần nhìn Thiên Hành cung. Từ khi lấy nó ra khỏi không gian hắc sách, tần suất lóe sáng của Thiên Hành cung càng ngày càng nhiều. Điều này khiến Dương Khai kết luận, Mộng Vô Nhai có lẽ thực sự đang ở đây.

“Hắn sẽ không thật sự còn sống chứ?” Lôi Long Đại Tôn nghẹn ngào kinh hô.

“Ngươi thấy ta giống như đang nói dối không?” Dương Khai nghiêm túc nhìn hắn.

“Không giống.”

“Vậy được rồi.”

Biểu cảm của Lôi Long biến ảo, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, quát khẽ nói: “Nói như vậy, chúng ta chỉ cần đi theo chỉ dẫn của Thiên Hành cung, có thể tìm được Mộng Vô Nhai? Cũng có thể thoát khỏi mê trận này?”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Dương Khai gật đầu mạnh mẽ, chân nguyên rót vào Thiên Hành cung.

Năm đó Mộng Vô Nhai dùng Thiên Hành cung bao bọc phủ đệ của Dương Khai, tránh cho phủ đệ bị Tà chủ và Tà vương phá hủy. Để tiện Dương Khai ra vào kết giới, Mộng Vô Nhai cố ý để lại một đạo cấm chế trong Thiên Hành cung, cho phép Dương Khai sử dụng nó.

Chỉ có điều bảo vật này dù sao không thuộc về Dương Khai, cho nên không cách nào phát huy ra toàn bộ uy năng.

“Đã đủ rồi!”

Chân nguyên rót vào, Thiên Hành cung rung chuyển. Chợt Dương Khai cảm giác bảo vật này ẩn ẩn có dấu hiệu muốn bay ra khỏi tay mình.

Lập tức tinh thần chấn động, quát: “Đi theo ta!”

Cầm Thiên Hành cung trong tay, cảm nhận được hướng nó muốn bay, Dương Khai cắm đầu chạy gấp.

Mọi người theo sát phía sau.

Trong khi chạy như bay, tâm tình Dương Khai phập phồng.

Hắn không chắc chắn Mộng Vô Nhai có ở đây hay không. Có thể là hắn đã từng đến đây, để lại dấu vết, sau đó lại rời đi. Nếu thật là như vậy, thì lần này vẫn không cách nào tìm thấy hắn và tiểu sư tỷ.

Tuy nhiên, đây dù sao cũng là một manh mối, cũng là hy vọng.

Tô Nhan và Địa Ma Dương Khai đã tìm được, hắn không lo lắng. Chỉ cần tìm thấy Hạ Ngưng Thường, thì mục đích hắn đến Thông Huyền đại lục đã đạt được.

Rời khỏi trong đó, đến thế giới này, thoắt cái đã hơn mười năm. Trong mười năm đó, thực lực của hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nhưng trong lòng vẫn luôn có một chuyện vướng bận, khiến hắn mỗi lần nhớ lại chỉ có thể thở dài.

“Đợi gặp được Mộng Vô Nhai, nhất định phải nhổ sạch râu của lão lưu manh này!” Dương Khai âm thầm nghiến răng, dưới chân tận sức chạy vội.

Không biết đã qua bao lâu, trong tầm mắt mịt mờ, bỗng nhiên xuất hiện chút biến hóa.

Phía trước dường như có thứ gì đó, đứng sừng sững trong thiên địa này.

Đến nơi này, hào quang phát ra từ Thiên Hành cung cũng trở nên mãnh liệt hơn nhiều.

Dương Khai tinh thần chấn động, không nghĩ ngợi gì xông đến đó. Đợi nhìn rõ thứ trước mặt rốt cuộc là gì, chân mày cau lại.

Năm người khác cũng dừng bước, biểu cảm ngưng trọng nhìn về phía trước.

Cách mọi người mười trượng, đứng sừng sững một cây cột đá. Cây cột đá đó cao không biết bao nhiêu, thẳng tắp lên trời, không nhìn thấy cuối cùng, to bằng ba người ôm.

Trên cột đá, lưu lại vài chữ to, giống như chữ viết mọi người mới vừa bước vào đây lúc gặp phải, đều là ma văn.

“Lệ Dung, trên đó viết gì?” Dương Khai vội vàng hỏi.

Lệ Dung liếc nhìn, lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lâu, trầm giọng nói: “Thông Huyền chi trụ!”

“Thông Huyền chi trụ?” Dương Khai nhíu mày, không biết mấy chữ này có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên, trong cột đá đó xác thực cuộn trào một cổ lực lượng không thể so sánh được. Cổ lực lượng này mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người trong lòng run sợ.

Đi theo chỉ dẫn của Thiên Hành cung, không tìm thấy Mộng Vô Nhai, lại phát hiện một cây cột đá kỳ lạ như vậy, khiến lòng mọi người trùng xuống.

Tuy nhiên, Dương Khai vẫn có thể cảm giác được lực kéo của Thiên Hành cung, nó vẫn đang chỉ dẫn hướng về phía trước.

“Đi thôi. Dù sao cũng đã thoát khỏi mê trận đó rồi.” Dương Khai an ủi một tiếng.

Năm người đều khẽ gật đầu, tiếp tục đuổi theo.

Trong khi đi về phía trước, mỗi người đều cảnh giác phi thường, sợ gặp phải nguy hiểm bất ngờ.

Sau nửa canh giờ, Dương Khai bỗng nhiên chậm lại bước chân, hít hà mùi vị trong không khí, hỏi: “Các ngươi có phát hiện chỗ nào không đúng không?”

“Mùi máu tanh!” Lôi Long lập tức đáp, hai mắt quét nhìn xung quanh, thần sắc cảnh giác: “Nơi này có một mùi máu tanh.”

“Ừm, dường như càng lúc càng nồng nặc.” Dương Khai khẽ gật đầu.

“Khoan đã, có chút động tĩnh.” Lôi Long khẽ quát một tiếng.

Mọi người vội vàng dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.

Một ít động tĩnh vi diệu từ xa đến gần truyền tới, như tiếng sóng biển cuộn trào, thủy triều lên xuống.

Âm thanh đó tiếp cận với tốc độ cực nhanh, chỉ sau một lát, đã đến gần mọi người. Phóng mắt nhìn lại, thế giới mịt mờ phía trước, ẩn chứa một ít hào quang đỏ sẫm.

Dần dần, màu đỏ sẫm càng ngày càng đậm, bên tai bên cạnh truyền đến tiếng vang như thủy triều vậy, rõ ràng tiếng nổ sáng lên.

Cả thế giới, trong chốc lát trở nên đỏ tươi như máu.

“Không tốt!” Lôi Long Đại Tôn lệ quát một tiếng, vội vàng vận chuyển lực lượng, toàn thân hồ quang điện lập lòe, một đạo màn sáng màu xanh, bao phủ mọi người.

Cùng lúc đó, ở phía trước đó, chất lỏng huyết hồng đặc quánh và vô biên trào lên, như đập lớn vỡ đê, lao nhanh gào thét, trong thời gian ngắn đã nuốt sống một đoàn sáu người.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong mũi mọi người, trong tầm mắt, chỉ toàn là chất lỏng huyết hồng đặc quánh. Mọi người dường như thoáng chốc tiến vào biển máu ngập trời, đã mất phương hướng, cũng không tìm thấy đường ra.

Huyết vụ đỏ thẫm không đâu không vào, xuyên qua lực lượng phòng ngự của Lôi Long Đại Tôn thẩm thấu vào. Thiên Hành cung trên tay Dương Khai dính một chút, hào quang liền mờ đi không ít, linh tính đại mất.

Không chần chờ, liền thu Thiên Hành cung vào không gian hắc sách.

Xẹt xẹt…

Từng đợt tiếng vang nhẹ nhàng truyền đến từ bốn phương tám hướng. Huyết vụ thẩm thấu vào dường như chứa đựng tính ăn mòn rất mạnh. Bên ngoài da thịt mỗi người đều vang lên tiếng động kỳ dị này, cơn đau vô cùng.

Dương Khai cắn chặt răng, vận chuyển lực lượng ngăn cản huyết vụ xâm nhập, chân nguyên mất đi như nước chảy.

“Đây là thứ quỷ quái gì vậy?” Liệt Địa Thần Ngưu ầm ĩ, hào quang màu vàng đất bao phủ trên người, nhưng dưới sự ăn mòn của huyết vụ, rất nhanh hào quang liền ảm đạm. Không thể không thi triển ra nhiều lực lượng phòng ngự hơn, lực lượng tiêu hao cũng cực kỳ nhanh chóng.

Biển máu và huyết vụ sinh ra từ nó, dường như có tác dụng xơi tái lực lượng.

“Hẳn là không cẩn thận kích hoạt cấm chế gì đó. Cùng ta xông ra ngoài, thoát khỏi biển máu này rồi nói sau.” Lôi Long gầm lên, chống lại áp lực của biển máu, đem phòng ngự bản thân phóng thích đến cực hạn.

“Đại Tôn cẩn thận!” Thải Điệp bỗng nhiên kinh hô lên, cánh Thất Sắc rung động, từng đạo ánh sáng âm u bắn ra.

Nhìn theo hướng tấn công của nàng, tầm mắt Dương Khai co lại.

Hắn phát hiện từ biển máu ngập trời đó, xuất hiện vô số huyết nhân do máu tươi ngưng tụ mà thành. Những huyết nhân đó ngũ quan mơ hồ, thân thể cũng cực kỳ không ổn định. Công kích của Thải Điệp đánh vào người chúng căn bản không có tác dụng gì, trực tiếp xuyên qua thân thể của chúng, biến mất trong biển máu.

Trong lúc ngây người một lát, liền có mấy huyết nhân nhe răng múa vuốt nhào đến trước mặt Lôi Long Đại Tôn.

Hai mắt Lôi Long ngưng tụ, một đạo tia chớp màu tím như rắn nanh giống nhau bay ra, xuyên qua thân thể mấy huyết nhân, đánh chúng thành một vũng máu.

Tuy nhiên, vẫn có một huyết nhân thò tay bắt lấy cổ tay của Lôi Long Đại Tôn.

Như bàn ủi rơi trên da thịt, tiếng xẹt xẹt truyền ra, Lôi Long lộ ra thần sắc đau đớn, thân hình rung chuyển, đánh tan bàn tay máu đó.

Thế nhưng, trên cổ tay của hắn lại lưu lại một vết năm ngón tay đỏ tươi, da tróc thịt bong.

Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Lôi Long thân là cường giả cấp cao nhất, bản thân lại là yêu thú, cường độ thân thể có thể nói là cường hãn đến cực điểm, lại vẫn không ngăn cản nổi lực nắm chặt của huyết nhân này. Có thể thấy lực lượng chứa trong huyết thủy đó khủng bố đến mức nào.

Điều khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng nhất là, huyết nhân bị Lôi Long Đại Tôn đánh thành huyết thủy, rõ ràng lại không bị tổn thương chút nào tụ tập lại, một lần nữa đứng lên.

Chúng dường như là Bất Tử Chi Thân, căn bản không cách nào tiêu diệt triệt để.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4990: Ta liều mạng với ngươi

Chương 218: Trốn!

Chương 4989: Chúng ta đánh cược