» Chương 915: Ngươi nói thật là dễ nghe

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn hại truyền kì

Convert by: La Phong

Thấy biểu lộ hắn ngưng trọng, Dương Khai vội vàng hỏi: “Mộng chưởng quầy, lời hắn nói đã ẩn tàng thâm ý gì? Thế giới bị phong ấn mà hắn nói lại chỉ cái gì?”

“Lão phu không biết.” Mộng Vô Nhai chậm rãi lắc đầu. “Bất quá chuyện này ngươi tạm thời đừng nói cho những người khác, để ta suy nghĩ kỹ đã.”

“Nha.” Dương Khai nhẹ gật đầu, nhớ lại lời nói của Đại Ma Thần phân thần, lại nghĩ tới một chuyện khác. Hắn đã từng nói, để mình tiến về ma đô, đến đó bên trong dĩ nhiên là có thể biết được bí mật trong đó. Chỉ có điều, ma đô cái loại địa phương há lại tùy tiện có thể đi hay sao?

Một mạch bay đi, Phi Thiên Toa nhanh chóng như tia chớp.

Mộng Vô Nhai thu liễm tâm thần, cũng thán phục không thôi trước tốc độ phi hành của bí bảo này.

Dương Khai ôm tiểu sư tỷ ngồi ở phía sau cùng của Phi Thiên Toa, ngửi mùi thơm cơ thể nàng, cảm nhận được thân thể mềm mại và ấm áp của nàng, thể xác và tinh thần thoáng cái thả lỏng ra.

Ôm chặt hơn.

Thân thể mềm mại của tiểu sư tỷ khẽ run rẩy, lông mi dài không ngừng run run, hơi thở trở nên nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp hồng gần muốn nhỏ ra máu. Bị Dương Khai ôm như vậy, hai người da thịt kề nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương đang tăng lên, tim đập hữu lực. Đối với tiểu sư tỷ hồn nhiên rực rỡ mà nói, không thể nghi ngờ có chút quá kích thích.

Dương Khai cũng không đánh thức nàng, cứ hưởng thụ giây phút yên lặng này, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt tiểu sư tỷ, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu sư tỷ ngươi thật đẹp!”

Ngồi ngay ngắn ở phía trước Mộng Vô Nhai không khỏi rùng mình một cái, tức giận nói: “Càng là vô sỉ!”

Lời tâm tình kia truyền vào tai hắn, khiến hắn cảm thấy không chịu nổi.

Ngay cả Lệ Dung cũng hai con ngươi thủy nhuận, nhẹ nhàng mím môi đỏ mọng, di chuyển một chút về phía trước, cách xa Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, tìm chuyện để nói với Mộng Vô Nhai: “Lão tiên sinh, nếu không có việc gì, nói với ta về chuyện cũ của chủ thượng trước kia đi, mạch chúng ta đối với chủ thượng hiểu biết rất ít.”

“Ngươi muốn biết chuyện cũ của hắn?” Mộng Vô Nhai nhướn mày hắc hắc cười gian nói: “Chuyện cũ của hắn lão phu biết rõ một sọt, đến đây, lão phu kỹ lưỡng nói với ngươi một chút để ngươi biết vị chủ thượng này vô sỉ đến mức nào, lại là lưu manh vô lại cỡ nào! Thằng này, thuần túy là một tên sắc lang, đi đến đâu cũng biết trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Lệ Dung hé miệng cười khẽ, cũng không xen vào, chỉ chăm chú lắng nghe.

Mộng Vô Nhai lúc này thao thao bất tuyệt kể chuyện, phảng phất sợ Dương Khai nghe được lời nói bậy bạ của mình, phất tay tạo ra một kết giới bao quanh hắn và Lệ Dung.

Dương Khai nhìn như không thấy, càng lớn gan làm càn.

Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của tiểu sư tỷ vuốt ve, áp sát khuôn mặt nàng, bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí: “Mười năm, mỗi ngày đều nghĩ muốn nhìn thấy ngươi, hôm nay cuối cùng đạt được ước nguyện, hơn nữa là trong hoàn cảnh này tương kiến. Tiểu sư tỷ ngươi nói đây có tính là duyên phận không? Hẳn là trong bóng tối Thượng Thiên sắp xếp ta đi đến nơi đó, cứu người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh ta.”

Lông mi tiểu sư tỷ run run càng lúc càng dữ dội, tựa hồ bị lời nói của Dương Khai cảm động, chiếc cổ thon dài khẽ ngẩng lên một chút, trên làn da trắng nõn hiện ra ánh sáng mê người.

“Hiện tại nhớ lại những điều này sư đệ rất may mắn a, nếu lúc ấy chưa cùng Lệ Dung đi cùng, chuyến này chỉ sợ thật sự không nhìn thấy ngươi.” Dương Khai nói xong, không khỏi lộ ra vẻ kinh sợ.

Hai vị Yêu tộc Đại Tôn chủ yếu là mời Lệ Dung tiến về nơi đó, Dương Khai chỉ là xung phong nhận việc đi cùng, lại không nghĩ ở đó gặp Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường.

Cái này có chút quá trùng hợp.

“Ai, mười năm nay, ta ở đây gặp phải đủ loại phụ nữ, cũng có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp nhưng không có ai có thể như ngươi và Tô Nhan như vậy làm động lòng người, để người lưu luyến không quên. Bóng dáng các ngươi trong lòng sư đệ vĩnh viễn không phai mờ. Các ngươi mạnh khỏe, sư đệ liền thỏa mãn…”

Lời tâm tình không đáng tiền theo miệng Dương Khai chậm rãi nói ra, dịu dàng như nước, nhu tình mật ý kia như suối ngọt, tràn vào trái tim Hạ Ngưng Thường, làm cho nàng chủ động ôm chặt Dương Khai. Hai bàn tay nhỏ bé dùng lực rất lớn, tựa hồ muốn tan vào trong cơ thể Dương Khai.

Dương Khai ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu sư tỷ, thấy trong đôi mắt đẹp của nàng một mảnh ngập nước, má hồng hồng, chỗ cổ cũng một mảnh rặng mây đỏ bao phủ, hơi thở như lan.

Bốn mắt nhìn nhau, tiểu sư tỷ ngượng ngùng quay đi ánh mắt, nỉ non như nói mê: “Ngươi nói thật dễ nghe… Nói thêm nữa đi…”

Nói xong yêu cầu này, lại vội vàng nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực Dương Khai, không dám gặp người.

“Không thành vấn đề.” Dương Khai tự nhiên sẽ không để nàng thất vọng, vắt óc kể lể tình tương tư của mình, lời tâm tình kia như ma chú, hung hăng chạm vào tâm hồn Hạ Ngưng Thường, khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng run rẩy, thân thể mềm mại run rẩy.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Dương Khai, lắng nghe giọng nói của hắn, Hạ Ngưng Thường một mảnh thỏa mãn, chỉ cảm thấy dù lập tức chết đi, cũng không sao cả.

“Thằng nhóc thúi…” Mộng Vô Nhai ở phía trước nghiến răng nghiến lợi, trong hai tròng mắt lộ ra hung quang.

Lệ Dung hé miệng cười khẽ: “Lão tiên sinh ngài cũng đừng quá để ý, với tư chất của chủ thượng, hoàn toàn có thể cho vị cô nương kia hạnh phúc.”

“Ai…” Mộng chưởng quầy U U thở dài, “Con gái lớn rồi, giữ cũng không được, thôi, lão phu lần này đi Cửu Thiên Thánh Địa, an tâm dưỡng lão đi.”

“Lão tiên sinh nói đùa rồi, ngài cũng càng già càng dẻo dai, ngày sau chủ thượng vẫn cần ngài phụ tá.”

Mộng Vô Nhai Xùy~~ cười một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Lệ Dung: “Ngươi đối với tiểu tử kia rất trung tâm, có ngươi ở bên cạnh hắn, lão phu cũng yên tâm. Bất quá ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để bề ngoài của hắn lừa gạt, đến lúc đó giống như bảo bối đồ đệ của lão phu bị mê được thần hồn điên đảo. Hắn nhìn như một người, kỳ thật căn bản không bằng cầm thú.”

Lệ Dung sắc mặt đỏ lên: “Lão tiên sinh nói đùa, ta Cổ Ma nhất tộc là lưỡi dao sắc bén trên tay chủ thượng, mệnh lệnh của chủ thượng, chúng ta không dám không theo.”

“Đừng mở miệng một tiếng lão tiên sinh, ta và ngươi đều là Nhập Thánh tầng ba cảnh, cùng thế hệ luận giao đi.” Mộng Vô Nhai khẽ cười nói.

“Cái này không được, ngài là tiền bối của chủ thượng, tự nhiên là tiền bối của ta.” Lệ Dung vội vàng xua tay.

Thấy dáng vẻ nàng, Mộng Vô Nhai cảm thấy mất mặt, lập tức nhắm mắt dưỡng thần.

Phía sau truyền đến từng đợt Dương Khai và Hạ Ngưng Thường xì xào bàn tán, hai người tựa hồ trao đổi vô cùng vui vẻ.

Ngắn ngủn hai ngày công phu, Cửu Phong đã ngay trước mắt.

Tốc độ phi hành của Phi Thiên Toa khủng bố tới cực điểm.

Ánh sáng màu xanh xẹt qua chân trời, bay thẳng vào bên trong Cửu Phong.

Một nhóm người hiển hiện ra, phát giác được khí tức cường giả từ bên này truyền đến, các cao thủ Nhập Thánh Cảnh trong Thánh Địa nhao nhao từ vị trí của mình chạy tới.

Mộng Vô Nhai nhướn mày, thần niệm phóng ra ngoài, nghi hoặc nói: “Tiểu Dương Khai, bên ngoài Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi sao nhiều người như vậy? Bọn hắn đến đây làm gì?”

“Đến cầu đan.” Dương Khai nhếch miệng cười cười.

“Cầu đan?” Mộng Vô Nhai nhíu mày, khinh thường nói: “Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi còn có luyện đan đại sư?”

“Chủ thượng chính là một vị Thánh cấp Luyện Đan Sư!” Lệ Dung vội vàng giải thích. “Người đến đây đều là hướng về phía danh tiếng của hắn mà đến, chỉ có điều người ngoài không biết thân phận thật sự của luyện đan đại sư ở đây.”

“À? Ngươi còn có thể luyện đan?” Mộng Vô Nhai kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Khai.

“Cũng tạm được, đương nhiên không thể so với tiểu sư tỷ.” Dương Khai nhìn thoáng qua Hạ Ngưng Thường đang đứng bên cạnh mình.

“Coi như ngươi có chút tự mình hiểu lấy!” Mộng Vô Nhai gật gật đầu.

Lệ Dung tú mi hơi nhướng, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngưng Thường, trên mặt lộ ra chút nghi hoặc.

Tiêu chuẩn luyện đan của Dương Khai, nàng rõ ràng hơn bất kỳ ai, nhưng nghe ý trong lời nói của hắn, kỹ thuật luyện đan của vị tiểu sư tỷ này dường như còn lợi hại hơn hắn?

Cái này có thể sao?

Mấy người đang nói chuyện, bốn phương tám hướng chạy tới rất nhiều cường giả Nhập Thánh Cảnh, mấy vị trưởng lão của Cửu Thiên Thánh Địa, mấy vị thống lĩnh của Cổ Ma nhất tộc, nhao nhao chạy tới.

Đợi thấy Dương Khai trở về, mọi người thần sắc vui mừng khôn xiết. Từ Hối và những người khác bước lên phía trước hành lễ, trên mặt treo biểu lộ như trút được gánh nặng, hô lên: “Thánh chủ, ngài xem như đã trở về, ngài nếu không trở lại nữa, lão phu cả ý định tự sát đều đã có.”

“Sao vậy? Thánh Địa xảy ra chuyện gì sao?” Dương Khai chấn động.

“Ngược lại không có đại sự gì, chỉ là các vị đại sư cả ngày hỏi thăm tung tích của ngài, yêu cầu ngài sớm chút trở về. Hơn nữa ngài đi là ba tháng, trong khoảng thời gian này các đại sư luyện đan luyện đến kiệt sức, trong ngày tìm ta đòi người, ta trốn cũng không thoát a.”

“Ách…” Dương Khai ngạc nhiên tại chỗ.

Hắn gần như đã quên mất Đỗ Vạn và những người khác.

Từ Hối vừa nói vậy, hắn mới nhớ lại, mình đi sau, việc luyện đan của Thánh Địa giao cho năm vị đại sư kia xử lý, ba tháng luyện chế đan dược, bọn hắn chắc chắn mệt đến ngất ngư.

Các vị đại sư đều đã lớn tuổi, hôm nay cũng làm công không công trong Thánh Địa.

Trong lòng lập tức cảm thấy áy náy.

“Truyền lệnh xuống, Thánh Địa mười ngày nội tạm thời không giúp người luyện đan, để các vị đại sư nghỉ ngơi thật tốt chút!” Dương Khai phân phó.

“Nhưng mà bên ngoài người đến cầu đan càng ngày càng nhiều, nếu dừng lại, có thể gây nhiều người tức giận không?” Từ Hối lộ ra vẻ lo lắng, chính bởi vì có lo lắng này, cho nên Dương Khai đi rồi, bọn hắn một mực không dám dừng lại nghỉ.

“Cứ nói đại sư của Thánh Địa thân thể hơi ốm, cần điều dưỡng một hồi. Đã đến cầu đan, phải có đủ kiên nhẫn, không kiên nhẫn thì tự đi là được, chỉ là bảo bọn hắn đợi mười ngày, chưa nói không giúp bọn hắn luyện, lượng bọn hắn cũng không dám nói thêm gì.”

Hơn nữa bọn hắn nếu đi nơi khác cầu đan, thời gian chờ đợi chỉ sẽ càng dài.

“Vâng.” Từ Hối tuân lệnh, vội vàng phân phó đệ tử bên cạnh đi ra ngoài truyền tin tức cho trưởng lão bên ngoài.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Từ Hối nhìn về phía Mộng Vô Nhai, thần sắc chấn động, hoảng sợ nói: “Đây không phải vị bằng hữu của lão Thánh chủ sao?”

Lần trước Mộng Vô Nhai mang theo Hạ Ngưng Thường đến đây, chỉ cùng lão Thánh chủ gặp mặt, tuy nhiên ở lại Thánh Địa làm khách mấy ngày, nhưng Từ Hối và những người khác không hiểu rõ lai lịch của hắn, tự nhiên cũng không biết tên hắn, chỉ có chút ấn tượng về hình dạng hắn.

“Giới thiệu một chút, đây là tiền bối môn sư của ta, Mộng Vô Nhai.” Dương Khai mở miệng nói.

“Hân hạnh hân hạnh!” Từ Hối ôm quyền chào hỏi, cảm nhận được sự cường đại của người đến, thần sắc cũng vô cùng ngưng trọng, hắn cảm thấy người này so với lần trước xuất hiện, mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng tên người này… Từ Hối luôn cảm giác mình đã nghe ở đâu đó, nhưng cẩn thận nhớ lại, nhất thời không nghĩ ra, chậm rãi lắc đầu khó hiểu.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1013: 1013:

Chương 1012 : Vì cái gì hết lần này tới lần khác tuyển ta?

Chương 1011 : Không gian pháp trận