» Chương 944: Chúng ta là bằng hữu
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Converted by Eye0nme Nhóm convert :Bababa Sói
Quyển thứ năm dị vực tha hương Chương 944: Chúng ta là bằng hữu
Trong đại điện, bởi vì Trường Uyên một câu, bầu không khí đột nhiên trở nên biến hóa kỳ lạ, khẩn trương.
Chỉ cần có đủ thời gian, Dương Khai liền có thể phát triển đến Đại Ma Thần cái loại này độ cao. Lời này khiến Mông Qua cùng Tuyết Lỵ cảm giác nguy cơ bội tăng. Cả Ma Tôn đại nhân đều thừa nhận đó là hắn hi vọng không kịp độ cao, nếu thật là để Dương Khai lớn lên, còn phải làm sao?
Đại Ma Thần năm đó có thể quét ngang thiên hạ, vô địch hậu thế, cái Dương Khai này cũng có thể.
Đến lúc đó, thiên hạ sinh linh, hắn muốn giết ai thì giết, muốn đoạt ai thì đoạt.
Hai vị Ma Tướng không tự chủ được sinh ra một loại nguy hiểm ý niệm trong đầu: phải ở đây bóp chết Dương Khai, để tránh thật sự có ngày đó.
“Không được vô lễ!” Trường Uyên khẽ quát một tiếng, “Ta nói, ta muốn cùng Dương Thánh chủ làm bằng hữu, cho nên ta có gì thì nói nấy, cũng sẽ không giấu diếm. Hai người các ngươi nếu dám đằng đằng sát khí như vậy nữa, bản tôn trước hết phế các ngươi!”
Mông Qua cùng Tuyết Lỵ biểu lộ kinh ngạc, vạn không nghĩ tới Trường Uyên vì Dương Khai mà răn dạy bọn họ như vậy. Giờ mới hiểu được Ma Tôn đại nhân có thái độ kiên quyết, không phải nói suông. Vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
Trường Uyên thỏa mãn gật đầu, lại nhìn về phía Dương Khai: “Lời tuy đột ngột như vậy, nhưng Dương Thánh chủ ngươi cũng đừng hy vọng quá nhiều. Hôm nay Ma Cương nằm trong tay bản tôn, ta không thể nào giao một khối đất lớn như vậy cho một nhân loại.”
“Ta cũng không có ý đồ với Ma Cương.”
“Như thế tốt lắm.” Trường Uyên gật đầu, khẽ cười nói: “Kỳ thật biện pháp ổn thỏa nhất, chính là do bản tôn giết ngươi, đoạt Ma Thần Bí Điển của ngươi. Nhưng bản tôn biết rõ, cho dù có giết ngươi, ta cũng không cách nào có được ma thần truyền thừa. Đó là độc nhất vô nhị, không thể thay thế. Đại Ma Thần đã lựa chọn ngươi, vậy thì có lý của hắn. Tất cả Ma tộc cũng là hậu nhân của đại ma thần, cho nên bản tôn chỉ hy vọng Dương Thánh chủ sau này không xem chúng ta là kẻ địch. Ta lấy Đại Ma Thần danh nghĩa thề, sau này sẽ không bất lợi cho ngươi, ngươi cũng đừng tìm ta gây rắc rối, thế nào?”
Dương Khai âm thầm động dung.
Không có Ma Nhân nào dám tùy tiện lấy danh nghĩa Đại Ma Thần thề. Ba chữ đó trong lòng mỗi ma nhân đều có trọng lượng không thể đo lường, cho dù là đương kim Ma Tôn cũng vậy.
Dương Khai nhận thức sâu sắc thành ý của Trường Uyên. Thần sắc cũng không khỏi nghiêm túc lên, gật đầu nói: “Tốt!”
Trường Uyên cười ha hả, trông rất thỏa mãn: “Vậy chúng ta nói như vậy là nhất định. Dương Thánh chủ tuy còn trẻ, nhưng làm việc quyết đoán, thật hợp khẩu vị bản tôn. Liên hệ với người như ngươi, cũng không hao tâm tốn sức.”
“Ngươi cũng rất sảng khoái!”
“Vậy chúng ta là bằng hữu?” Trường Uyên cười mỉm nhìn qua Dương Khai.
“Dù sao không phải kẻ địch.” Dương Khai cũng mặt hàm mỉm cười.
“Được a.” Trường Uyên vươn người đứng dậy, “Vậy hôm nay nói đến đây thôi. Ta cũng nên đi. Ngày khác Dương Thánh chủ nếu rảnh rỗi, xin đến Ma Đô một chuyến. Thứ nhất là để bản tôn làm tròn phận chủ nhà, thứ hai bản tôn đối với bí mật mà ma thần đại nhân năm đó lưu lại rất hiếu kỳ, muốn mượn Ma Thần Bí Điển xem một lát. Không biết Dương Thánh chủ có thể đáp ứng không?”
“Tốt, ta sẽ đi.”
“Đa tạ! Ngày khác Dương Thánh chủ nếu đến Ma Đô, xin báo trước. Ma Cương của ta sẽ để ngươi đi lại thông suốt, không có bất kỳ ai bất lợi cho ngươi.” Trường Uyên nhẹ nhàng gật đầu. Nói xong, lập tức bước ra ngoài.
“Lệ Dung, tiễn khách!” Dương Khai phân phó một tiếng.
Lệ Dung lập tức hành động, đưa Trường Uyên cùng hai vị Ma Tướng ra khỏi đại điện.
Một lát sau, nàng thản nhiên trở về, cùng Hàn Phỉ hai người nhìn qua Dương Khai.
“Chủ thượng, ngươi thật sự tin lời Trường Uyên nói?”
“Các ngươi cảm thấy thế nào?” Dương Khai không đáp hỏi lại.
Lệ Dung cẩn thận nghĩ nghĩ: “Hắn xác thực rất có thành ý, bất quá chúng ta dù sao cũng chưa quen thuộc hắn, không thể tin hoàn toàn.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Hàn Phỉ gật đầu.
“Ta lại cảm thấy, người này cũng không tệ lắm.” Dương Khai nhếch miệng cười khiến hai nữ biểu lộ khẽ giật mình.
Dương Khai không phải tiểu hài tử. Nếu lời Trường Uyên nói dối có thể lừa gạt hắn, thì hắn cũng sống không tới hôm nay. Đối với thái độ và lời nói của Trường Uyên, Dương Khai hiển nhiên có suy nghĩ sâu xa của riêng mình.
“Vậy Ma Đô có nên đi hay không?”
“Đi, đương nhiên phải đi.” Dương Khai nghiêm mặt gật đầu.
Nhưng không phải vì Trường Uyên mời, mà là hắn đối với bí mật mà Đại Ma Thần năm đó lưu lại cũng phi thường tò mò. Nếu như đoán không nhầm, bí mật đó tuyệt đối liên quan đến không gian quỷ dị này. Phân thần của Đại Ma Thần nói chuyện nhiều có liên quan.
Sau khi đưa Mộng Vô Nhai cùng tiểu sư tỷ trở về, phân thần của Đại Ma Thần cũng đã nói với Dương Khai, nếu rảnh thì đi xem Ma Đô. Đến đó, hết thảy đều có thể hiểu rõ.
Dương Khai vốn không quá để ý, nhưng Trường Uyên hôm nay đến, một phen khiến hắn thấy cơ hội.
Tiểu Huyền Giới khắp thiên hạ đã hoàn toàn mở ra vì chính mình phá hủy chỗ đó. Phân thần của Đại Ma Thần nói nơi đó là trung tâm của toàn bộ đại lục. Trong đó rốt cuộc che giấu cơ mật kinh thiên gì, Dương Khai không hiểu rõ sẽ ăn ngủ không yên.
Đang trầm tư, bên ngoài đại điện đột nhiên xuất hiện một đám người, lấy Lăng Thái Hư cầm đầu, đều xông lại hỏi han ân cần, hỏi thăm vừa rồi Ma Tôn có bất lợi gì cho hắn không.
Dương Khai bật cười lắc đầu, liên thanh trấn an.
Cách Lăng Tiêu Các hơn vài chục dặm không trung, Trường Uyên mang theo Mông Qua cùng Tuyết Lỵ ung dung bay đi, nhanh chóng rời khỏi.
Hai vị Ma Tướng đi theo sau lưng Ma Tôn, nhìn nhau, nghĩ mãi không thông, tại sao Ma Tôn không thừa cơ hội này giết chết nhân loại kia, ngược lại muốn khuất thân kết giao.
Người đáng sợ như vậy, đương nhiên phải sớm hủy diệt tốt, để tránh hắn lớn lên gây bất lợi cho toàn bộ Ma Cương.
Tựa hồ có thể thấu hiểu nghi ngờ trong lòng bọn họ, đang bay Trường Uyên đột nhiên nói: “Giết không xong, các ngươi đừng nghĩ.”
Mông Qua cùng Tuyết Lỵ thân hình chấn động.
Trường Uyên tiếp tục nói: “Có thể được Đại Ma Thần chọn làm truyền nhân, Dương Khai kia có thể kém đi nơi nào? Các ngươi đừng xem hắn hiện tại chỉ là thanh niên siêu phàm ba tầng cảnh. Nếu hắn thật liều mạng, ta phỏng chừng hắn có thể phát huy ra thực lực nhập thánh hai tầng cảnh.”
“Không thể nào?” Mông Qua cùng Tuyết Lỵ nghẹn ngào kinh hô.
“Sao lại không?” Trường Uyên ha ha cười, “Ma thần đại nhân năm đó nổi tiếng thiên hạ với khả năng vượt cấp tác chiến. Tục truyền hắn có thể dễ dàng thắng địch mạnh hơn nhiều cấp bậc. Các ngươi là Ma Tướng, sẽ không ngay cả tin tức này cũng không biết chứ?”
Mông Qua cùng Tuyết Lỵ không phản bác được. Những tin tức này bọn họ tự nhiên biết rõ, chỉ là không liên tưởng đến Dương Khai.
“Đó còn là sức mạnh đơn thuần của hắn. Nói không chừng hắn còn nắm giữ thần thông ma thần nào đó. Nếu một kích không giết được, chỉ tổ gây họa cho bản thân. Sau này chờ hắn thật sự lớn lên, Ma Cương của ta xong đời. Bản tôn không dám mạo hiểm này!”
“Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có nữ nhân Cổ Ma tộc kia… Bản tôn không thắng nổi. Chỉ cần nàng đi theo bên cạnh Dương Khai, thiên hạ rộng lớn này, không ai có thể uy hiếp được tính mạng hắn.”
Hai vị Ma Tướng không khỏi có chút thất thần. Tuy đã đích thân trải nghiệm thực lực đáng sợ của Lệ Dung, cũng đã đối lập với Ma Tôn, nhưng nghe Trường Uyên chính miệng thừa nhận không thắng nổi, Mông Qua Tuyết Lỵ hai người vẫn có chút không thể tin được.
“Vậy đại nhân hôm nay nói…” Mông Qua muốn nói lại thôi.
“Ta không lừa gạt hắn. Ta thật sự muốn kết giao hắn. Ừm, muốn kết giao một người, phải thừa dịp hắn còn kém cỏi kết giao. Chờ hắn cường đại rồi mới đi kết giao thì đã muộn. Các ngươi nhớ kỹ cho ta, bất kể trước đây các ngươi có ân oán gì với hắn, hôm nay đều coi như kết thúc. Sau này không cần lại xung đột với hắn. Ta cũng không hy vọng thấy mối quan hệ khó khăn lắm mới xây dựng bị các ngươi phá hư.”
Mông Qua Tuyết Lỵ trong lòng ngũ vị tạp trần, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
…
Năm ngày sau, theo lệnh của Dương Khai, mấy ngàn người cuồn cuộn thông qua hư không dũng đạo, đi đến Thông Huyền đại lục.
Đã đợi nhiều ngày, những người nên đến cũng đã đến, những người không đến đại khái cũng sẽ không đến nữa. Không cần đợi thêm.
Dương Khai cảm thấy vui mừng là, những người bạn mà mình đã kết giao, hầu như đều cam tâm đi theo mình, gửi gắm thân gia tính mạng vào tay mình.
Bọn họ tin tưởng Dương Khai mười phần.
Gần Tiêu Diêu Thần Giáo, Dương Khai cùng Lệ Dung, Hàn Phỉ và Sử Khôn đã đến sớm, quét sạch các võ giả xung quanh. Trong phạm vi năm mươi dặm, hầu như trống rỗng không một bóng người.
Sử Khôn không hiểu nhìn qua Dương Khai: “Thánh chủ, làm như vậy liệu có khiến nhiều người tức giận không? Kỳ thật chỉ cần dọn ra một phạm vi mười dặm là tốt rồi.”
Hắn không rõ tại sao Dương Khai muốn quét sạch phạm vi rộng đến năm mươi dặm.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Dương Khai ha ha cười, ngưng thần nhìn về phía hư không dũng đạo bên kia.
Từng đạo bóng người đột nhiên từ bên kia hiện ra, người nối tiếp người xuất hiện. Nhóm đầu tiên qua đến tự nhiên là dòng chính Dương gia, đều tò mò vạn phần nhìn bốn phía, giống như đến thế giới mới, phấn chấn không thôi.
Đợi phát hiện nơi đây thiên địa linh khí đậm đặc, tất cả đều mừng như điên, tham lam hít thở không khí, biểu lộ si mê trên khuôn mặt.
Dưới sự chỉ dẫn của Dương Khai, những người dòng chính Dương gia đến đầu tiên từ không trung bay xuống, tìm vị trí trống trải, chờ đợi những tộc nhân khác đến.
Một bóng dáng xinh đẹp lẫn trong dòng chính Dương gia. Nàng bước ra khỏi hư không dũng đạo, nhìn quanh, chợt thẳng tắp bay về phía Dương Khai, cười mỉm hạ xuống trước mặt hắn.
“Thu gia các ngươi không phải nhóm thứ tư sao? Sao ngươi, đương gia chủ, lại chạy tới đây?” Dương Khai ngạc nhiên nhìn qua Thu Ức Mộng.
Thu Ức Mộng duỗi một tay về phía Dương Khai: “Đến tìm ngươi xin lễ vật.”
“Lễ vật gì?”
“Tự ngươi nói được không? Mấy ngày trước ngươi nói, đợi đến bên này sẽ tặng ta một món đại lễ!” Đang nói chuyện, đôi mắt đẹp trở nên thất lạc, buồn bã nói: “Sao? Chẳng lẽ ngươi quên rồi?”
“Ngươi nói lễ vật a!” Dương Khai như bừng tỉnh, vỗ đầu một cái: “Nhớ ra rồi, đã chuẩn bị sớm.”
Thu Ức Mộng lập tức vui tươi như chim sẻ, vội vàng nói: “Mau đưa cho ta, nếu không khiến ta thỏa mãn, ngươi có cái để xem đấy.”
“Ngươi chắc chắn sẽ thỏa mãn.” Dương Khai cười cười, tùy tay vỗ nhẹ vào người Thu Ức Mộng.
“Ngươi làm gì thế?” Thu Ức Mộng hồ nghi nhìn qua Dương Khai, vừa kiểm tra chỗ bị hắn vỗ, phát hiện không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
“Vừa rồi ta tiêu tốn tâm thần lớn, đưa vào thể nội ngươi một luồng lực lượng, giúp ngươi tăng lên cảnh giới hiện tại.” Dương Khai nghiêm trang nhìn nàng, “Cẩn thận cảm thụ, có cảm giác gì đặc biệt không?”
Thu Ức Mộng bán tín bán nghi nhìn qua hắn, rõ ràng là đối với lời hắn nói giữ thái độ cảnh giác. Nhưng khi nàng dụng tâm cảm thụ, khuôn mặt đột nhiên trở nên kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Kia… ta giống như muốn đột phá vậy.”
“Mau đi tìm một chỗ tìm hiểu huyền cơ đi. Vùng này trong phạm vi năm mươi dặm, đều là nơi an toàn.” Dương Khai phất phất tay.
Thu Ức Mộng không dám trì hoãn, nhanh như chớp chạy đi mất bóng.
“Dễ lừa thật a.” Dương Khai nhẹ nhàng thở dài.
Lệ Dung cùng Hàn Phỉ hai người ở một bên hé miệng cười trộm.