» Chương 958: Như không giống

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn Hại Truyền Kỳ
Convert by: La Phong

Thời gian trôi qua trong tiếng nguyền rủa và phẫn uất của Mộng Vô Nhai. Có thể thấy, việc Trường Uyên dùng trận pháp đối phó mình năm xưa vẫn còn canh cánh trong lòng lão. Dương Khai cười khổ, thầm nghĩ biết vậy mộng chưởng quầy để tâm chuyện này đến thế, mình đã không nhiều lời hỏi han, giờ đây phải chịu khổ sở, đúng là gậy ông đập lưng ông.

Mấy ngày sau, Ma Đô hiện ra trước mắt.

Nhìn từ xa, toàn bộ Ma Đô như một mãnh thú hoang dã phục trên mặt đất, tản ra khí tức cổ hoang u uẩn. Cách đó hơn mười dặm, Dương Khai đã cảm nhận được từng đợt tà khí hung thần cường hoành từ phía bên kia truyền đến. Đó là khí tức của các cường giả Ma tộc trú ngụ trong Ma Đô.

Toàn bộ ma cương tuy chỉ có năm vị Nhập Thánh Tam Tầng Cảnh, nhưng Ma Đô, một yếu địa, lại có hơn mười vị cao thủ cảnh giới Nhập Thánh tọa trấn. Ma Tôn Trường Uyên dưới tình huống bình thường đều bế quan lĩnh ngộ Thiên Đạo võ đạo, không mấy để tâm đến chuyện trong ma cương. Có đồn đãi, hắn muốn đột phá gông cùm hiện tại, tiến thêm một bước, hy vọng đạt đến độ cao của Đại Ma Thần năm xưa. Đáng tiếc hơn trăm năm trôi qua, tu vi của hắn dường như vẫn không tiến bộ, như cũ dừng lại ở cảnh giới hiện tại. Dù vậy, hắn cũng là cao thủ đệ nhất trong ma cương, lợi hại hơn Tứ Đại Ma Tướng nhiều.

Thành trì của Ma tộc khác với nhân tộc. Không chỉ thể hiện ở phong cách kiến trúc thô kệch, dữ tợn, mang một vẻ đẹp hoang dã, mà còn ở việc không có người gác cổng thành. Ai cũng có thể tự do ra vào qua cổng thành, không giống thành trì nhân tộc luôn có người đứng trước cổng, cần nộp tinh thạch mới được vào.

Một đoàn bốn người, không che giấu dung mạo, nghênh ngang đi vào Ma Đô qua cổng thành.

Trong chốc lát, vô số ánh mắt đồng loạt hướng về phía Dương Khai, đầy hứng thú đánh giá hắn.

“Nhân loại?”

“Hắc hắc, thú vị, rõ ràng có nhân loại dám tùy ý xâm nhập Ma Đô của ta!”

“Tiểu tử này gan không nhỏ a, phải chăng quá không để Ma tộc ta vào mắt?”

Các võ giả Ma tộc đang đi lại trong nội thành Ma Đô đều nhe răng cười nhìn Dương Khai, trên mặt hiện lên sát cơ lạnh lẽo và thái độ bất thiện. Không ít người còn không để lại dấu vết tiếp cận Dương Khai, như muốn dạy cho hắn biết lễ độ.

Mộng Vô Nhai hừ lạnh một tiếng, đôi mắt uy nghiêm quét về phía bốn phía. Phàm là võ giả Ma tộc bị lão nhìn chằm chằm, đều dừng bước, cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên, như rơi vào hầm băng. Lúc này mới biết, nhân loại thanh niên kia dám xông vào Ma Đô, quả nhiên có chỗ dựa.

Dương Khai mỉm cười, dừng chân tại chỗ, không tiếp tục đi tiếp. Bị mấy trăm võ giả Ma tộc vây quanh ba lớp trong ba lớp ngoài, nếu tiếp tục đi tới, chỉ sợ lập tức sẽ khai chiến.

“Có người nào có thể nói chuyện được không?” Dương Khai nhìn quanh, lớn tiếng quát hỏi.

Đa số võ giả Ma tộc chỉ nhìn hắn, không ai trả lời.

Dương Khai bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào một chỗ trong đám đông. Ở đó, có một vị võ giả Ma tộc tu vi đạt đến Nhập Thánh Nhị Tầng Cảnh đang bước nhanh về phía này, thần sắc lạnh lùng dị thường, toàn thân ma nguyên chìm nổi bất định. Khi nhìn về phía ba người đứng sau Dương Khai, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.

Ma Nhân khác không có nhãn lực, không nhìn ra sự lợi hại của Mộng Vô Nhai, Lệ Dung và Hàn Phỉ, nhưng hắn lại khác. Ba người kia, bất kể là ai cũng cho hắn áp lực to lớn, tự nhiên biết đối phương không phải hạng người vô danh. Mà ba cao thủ đỉnh cao như vậy rõ ràng chỉ đi theo sau một nhân loại thanh niên, nhân loại thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Các hạ là ai? Đến Ma Đô của ta có chuyện gì?” Ma Nhân kia đi đến cách Dương Khai mười trượng thì dừng lại, không dám đến gần hơn chút nào, từ xa thét to hỏi.

“Ma Tôn các ngươi mời ta đến. Có thể thông báo một tiếng với hắn không, nói Dương Khai đến rồi!”

“Dương Khai?” Ma tộc kia nhíu mày, mơ hồ nhớ rõ hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, nghiêm nghị quát hỏi: “Quả thật là Ma Tôn đại nhân mời ngươi đến hay sao?”

“Ta lẽ nào còn có thể lừa ngươi hay sao?” Dương Khai cười nói.

“Được, các ngươi chờ một lát, ta đi Ma Cung xin chỉ thị!” Ma Nhân kia trầm giọng dặn dò. Nhưng lời vừa dứt, đột nhiên thân hình khẽ rung, nghiêng tai lắng nghe, một lúc lâu mới nghiêm mặt gật đầu, cung kính nói: “Vâng!”

Nhìn về phía Dương Khai, hắn ôm quyền nói: “Ma Tôn đại nhân vừa đưa tin tới, bảo ta đưa các ngươi tiến về Ma Cung, không cần xin chỉ thị. Bên này mời!”

Dương Khai gật đầu, cùng Mộng Vô Nhai và những người khác theo kịp bước chân của hắn.

Vô số Ma Nhân đều tò mò nhìn bóng lưng của Dương Khai và đoàn người, không biết Ma Tôn đại nhân mời một nhân loại đến Ma Đô làm gì.

Trước Ma Cung, có một quảng trường khổng lồ.

Trên quảng trường dựng đứng từng cây cột đá đen kịt. Những cột đá kia ẩn chứa một ít huyền cơ vi diệu, mơ hồ có thể thấy năng lượng lưu động bên trong. Không ít cột đá trói buộc một số người, những người đó có kẻ đã chết, có kẻ chỉ còn thoi thóp, sắp mất mạng.

Toàn bộ quảng trường tản ra một mùi hôi thối. Có quạ bay xuống, đậu trên những xác chết kia, mổ vào lớp thịt thối rữa.

Dương Khai đi cùng Ma Nhân kia ngang qua quảng trường, không khỏi tò mò nhìn vài lần, cau mày.

Ma Nhân kia hình như cũng nhìn ra sự nghi hoặc của Dương Khai, chủ động giải thích: “Những kẻ này đều là tội nhân chống đối Ma Tôn đại nhân, phải ở đây chịu cực hình chín chín tám mốt ngày mới được phép chết đi!”

“Chín chín tám mốt ngày? Thủ đoạn của Ma Tôn không khỏi quá tàn nhẫn điểm a, giết người cũng chẳng qua đầu rơi xuống đất mà thôi.” Dương Khai lộ vẻ không thích.

Ma Nhân kia cười lạnh một tiếng: “Ma Tôn đại nhân đã lưu tình với thuộc hạ của họ rồi. Nếu đổi lại là ta, tuyệt đối sẽ rút thần hồn của họ, tra tấn suốt đời!”

Dương Khai liếc hắn một cái, thầm lắc đầu. Tuy biết người Ma tộc đều hung ác bạo ngược, nhưng thủ đoạn này vẫn quá tàn khốc.

“Bị trói buộc ở đây hình như không hoàn toàn là Ma Nhân a, sao ta thấy còn có bóng dáng nhân loại?” Dương Khai nhìn về phía một trong những cột đá. Thi thể chết trên cột đá đó không có dấu vết ma nguyên, rõ ràng là một Nhân tộc.

“À, đó là số rất ít. Những kẻ này đều là cái gọi là cao thủ của Nhân tộc các ngươi, dám đến phạm ma cương của ta, tự nhiên là phải trả giá!” Ma Nhân kia hắc hắc nhe răng cười, vô tình nói.

Dương Khai gật đầu. Trên đời luôn có một số người ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm, cho rằng thực lực mình được, muốn đến ma cương hô phong hoán vũ, muốn dương danh lập vạn, lại không nhận rõ giới hạn của bản thân. Kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Đối với loại người này, Dương Khai cũng cảm thấy họ đáng đời, một chút lòng đồng tình cũng không có.

“Dương Khai!” Mộng Vô Nhai đột nhiên dừng bước, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía một trong những cột đá.

“Sao vậy?”

“Ngươi nhìn người kia!” Mộng Vô Nhai chỉ về phía không xa.

Theo hướng lão chỉ, Dương Khai nhìn lại, chỉ thấy trên cột đá trói buộc một Ma Nhân tóc tai bù xù, khí tức yếu ớt, như ngọn nến trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào. Hắn rũ đầu, mái tóc dài rối bời che khuất khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ dung mạo. Hai tay hai chân của hắn thì bị một loại đinh dài đen kịt xuyên thủng, đóng vào cột đá, khiến hắn không thể động đậy.

Máu tươi chảy ra từ vết thương sớm đã khô cạn, trông vô cùng thê lương. Lệ Dung và Hàn Phỉ hai nữ không khỏi nhíu mày, thầm may mắn người đi theo không tàn bạo như Ma Tôn Trường Uyên.

Ma Nhân dẫn Dương Khai và đoàn người tới cũng nhìn thoáng qua, nhếch miệng cười nói: “Tên kia là một bộ xương cứng, ngay cả ta cũng bội phục hắn.”

Nói vậy rồi, tự mình giải thích: “Hắn cũng là nhân tài mới của ma cương ta. Mười năm trước hắn không có tiếng tăm gì, không có danh khí gì, nhưng mười năm này, thực lực của hắn tăng lên phi tốc. Hôm nay đã đến đỉnh phong Nhập Thánh Nhất Tầng Cảnh, chỉ sợ cho hắn thêm hai năm thời gian nữa là có thể tu luyện tới trình độ như ta. Đáng tiếc a… đáng tiếc hắn không muốn cống hiến cho Ma Tôn. Ma Tôn liền bảo người đóng đinh hắn ở đây, nói cho hắn biết khi nào nghĩ thông suốt thì sẽ thả hắn. Cái này đã hơn mấy tháng, hắn sống chết không chịu khuất phục. Ma Tôn đại nhân nói, hắn sớm muộn gì cũng có thể tu luyện tới cảnh giới Nhập Thánh Tam Tầng Cảnh, đợi một thời gian, ma cương ta sẽ xuất hiện vị Ma Tướng thứ năm!”

“Không giống?” Mộng Vô Nhai không để ý đến Ma Nhân kia luyên thuyên, mà sắc mặt trầm trọng nhìn về phía Dương Khai.

“Không giống là, căn bản chính là!” Dương Khai sắc mặt âm trầm, bước nhanh về phía cột đá kia.

“Này, ngươi làm gì?” Ma Nhân kia lập tức thấy không ổn, vội vàng mở miệng thét to, đồng thời di chuyển bước chân muốn ngăn cản Dương Khai.

“Ngươi câm miệng!” Mộng Vô Nhai quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt sát cơ khởi động, “Ngươi dám nói thêm một câu vô ích, ta lập tức giết ngươi. Ngươi dám bước ra một bước, ta cũng đã giết ngươi!”

Ma Nhân kia há to miệng, sắc mặt đỏ bừng, quả nhiên không dám nói gì, cũng không dám có bất kỳ động tác nào. Hắn từ trong mắt Mộng Vô Nhai thấy được sát cơ đậm đặc như thực chất.

“Chủ thượng sao vậy?” Lệ Dung nghi hoặc khó hiểu, “Hắn nhận thức Ma Nhân kia sao?”

“Nhận thức!” Mộng Vô Nhai sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

Lệ Dung thân thể mềm mại chấn động, không khỏi sốt sắng nhìn về phía bên kia.

Ở bên kia, Dương Khai đã đi tới cạnh cột đá. Dường như có chút không thể kiềm chế sự kích động trong lòng, sắc mặt mơ hồ còn có chút áy náy. Tay run rẩy vuốt mái tóc rối bời của Ma Nhân ra phía sau, lộ ra khuôn mặt trắng bệch không còn màu sắc của hắn.

Phát giác động tĩnh, Ma Nhân kia u u mở hai mắt. Thân hình Dương Khai dần dần ngưng tụ trước mắt. Đợi xem rõ khuôn mặt Dương Khai xong, đồng tử vốn đục ngầu không có ánh sáng vào thời khắc này bỗng nhiên bắn ra một tia tinh mang, toát ra vẻ ngoài ý muốn đến cực điểm. Môi khô khốc khẽ động, muốn nói gì, nhưng lại chưa nói ra.

“Ta biết rõ.” Dương Khai gật đầu, “Hiện tại đừng nói chuyện.”

Ma Nhân kia nhẹ nhàng gật đầu, nghe theo lời Dương Khai nói gì.

“Ngươi kiên nhẫn một chút, ta đem ngươi lấy xuống.” Dương Khai dặn dò một câu, duỗi tay nắm chặt cây đinh dài đen kịt đóng đinh tay phải hắn, mạnh mẽ dùng lực, rút cây đinh kia ra, mang theo một dòng máu đen kịt.

Làm theo, lại gỡ ba cây đinh còn lại.

Trong lúc đó, vì đau đớn kịch liệt, Ma Nhân kia không ngừng run rẩy, nhưng cốt khí của hắn dường như rất cứng, từ đầu đến cuối không hề rên lấy một tiếng.

Lệ Dung và Hàn Phỉ thấy khó chịu cực kỳ.

Dương Khai đặt Ma Nhân còn lại nửa cái mạng xuống, không phân trần cho hắn phục dụng một ít Vạn Dược Linh Nhũ, giúp hắn khôi phục, rồi nhanh chóng kiểm tra tình huống bên trong cơ thể hắn.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2:: Yến tam nương

Chương 1251: Không có khác nhau

Chương 1250: Dung Huyết Đan