» Chương 963: Dung hợp ma nhãn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn hại truyền kì
Convert by: La Phong

Dương Khai trong thức hải, biến cố nảy sinh. Ngay tại hắn điều tra xong Đại Ma Thần thăm dò tinh không về sau bí mật về sau, một cổ bành trướng năng lượng bỗng nhiên tràn vào thức hải của hắn.

Làm cho cả thức hải lật lên sóng to gió lớn, sáu màu Ôn Thần Liên huyễn hóa ra hòn đảo tại trên đại dương bao la chìm nổi, phảng phất tùy thời cũng có thể phá vỡ.

Dương Khai cố gắng duy trì thức hải bình tĩnh, nhưng căn bản không cách nào ngăn cản. Những năng lượng kia như cuồng phong, giống như tia chớp, xé rách thức hải của hắn, khiến cả người hắn thống khổ.

Lơ lửng tại thức hải trên không Diệt Thế Ma Nhãn truyền ra một cổ lực hấp dẫn, đem những năng lượng dũng mãnh vào ấy thu nạp hết thảy, chợt, toàn bộ thức hải trở nên một mảnh hắc ám.

Nơi này là địa bàn của Dương Khai, ở đây, hắn là chúa tể, hắn có thể hiệu lệnh nơi đây tất cả, cải biến cảnh sắc và bố cục nơi này. Nhưng khi Diệt Thế Ma Nhãn thôn phệ những năng lượng kia về sau, Dương Khai thình lình phát hiện, hắn đã đánh mất quyền kiểm soát đối với thức hải của mình.

Thần Hồn Linh thể phảng phất rơi vào vực sâu không đáy, vĩnh viễn ngã xuống, không có cuối cùng, khiến lòng hắn sinh sợ hãi.

Trong bóng tối, chỉ có Diệt Thế Ma Nhãn phát ra kim quang, chiếu rọi một mảnh.

Thần Hồn Linh thể của hắn bị kim quang kia bao phủ, có một loại cảm giác kinh hãi muốn bị nuốt chửng.

Kim quang của Diệt Thế Ma Nhãn khắc chế hết thảy năng lượng thần hồn, những cường giả bị Dương Khai đánh chết, năng lượng thần hồn đều sẽ bị kéo đến đây, sau đó bị kim quang tinh lọc. Nó chưa từng tổn thương qua Dương Khai.

Nhưng lần này khác biệt, Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy, nếu mình không làm gì đó, có thể cũng sẽ như những người kia gặp phải, Thần Hồn Linh thể bị tinh lọc mất, chỉ để lại một ít năng lượng thần hồn tinh thuần. Đến lúc đó, mình sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại.

Gào rú chống cự, Dương Khai thấy được một đám sáu màu hào quang trong đêm tối như có như không tách ra. Tâm thần chấn động, Thần Hồn Linh thể vội vàng hướng bên đó bỏ chạy!

Một lát sau, Thần Hồn Linh thể của hắn đặt chân lên đảo báu sáu màu. Trên đảo báu sáu màu đó, vô số cái Phệ Hồn Trùng nhỏ bé và ẩn mình sống ở đây, sau thời gian dài được bồi dưỡng thoải mái, những Phệ Hồn Trùng này dường như trở nên mạnh hơn trước kia.

Dương Khai chưa đi để ý tới chúng, thần niệm khẽ động, đảo báu sáu màu khôi phục nguyên hình, biến thành bộ dáng Ôn Thần Liên, những cánh hoa sen kia dần dần khép lại, bao bọc Thần Hồn Linh thể của Dương Khai ở trong đó.

Kim quang đại thịnh, hào quang từ Diệt Thế Ma Nhãn bắn ra như mặt trời cực nóng, bốc hơi năng lượng trong thức hải của Dương Khai, khiến thức hải của hắn nhanh chóng khô cạn.

Nỗi thống khổ khó có thể tưởng tượng tự sâu trong linh hồn truyền ra.

Dương Khai cắn chặt răng, vận dụng lực lượng Ôn Thần Liên, liên tục bổ sung năng lượng thức hải đang nhạt nhòa.

Dần dần, cơn đau trở nên yếu ớt đi nhiều hơn nữa. Dương Khai kinh ngạc phát hiện, mình và Diệt Thế Ma Nhãn thuộc về Đại Ma Thần, ẩn ẩn đã có chút ít liên hệ bất thường.

Từ khi có được Diệt Thế Ma Nhãn, Dương Khai vẫn cố gắng luyện hóa nó, đáng tiếc chưa bao giờ thành công. Hắn tuy có thể vận dụng lực lượng tinh lọc của Diệt Thế Ma Nhãn, nhưng căn bản mà nói, con mắt vàng độc nhất này chỉ là vật lạ tồn tại trong thức hải của hắn, chứ không phải thứ hắn thực sự sở hữu.

Điều này hoàn toàn khác với Ôn Thần Liên sáu màu.

Sau khi trải qua một loạt đau đớn, mình và Diệt Thế Ma Nhãn thực sự đã có liên hệ, những năng lượng thức hải bị bốc hơi mất đã trở thành một cây cầu liên kết hắn và Diệt Thế Ma Nhãn, liên thông rào cản giữa hắn và Diệt Thế Ma Nhãn, khiến Diệt Thế Ma Nhãn thực sự thừa nhận hắn.

Phát giác điểm này, Dương Khai lập tức phấn chấn. Không hề kiềm chế bắt đầu thôi thúc lực lượng Ôn Thần Liên, không ngừng sinh sôi thủy triều mới trong thức hải, lại bị Diệt Thế Ma Nhãn bốc hơi hấp thụ.

Theo thời gian trôi qua, nỗi đau trên linh hồn càng ngày càng nhẹ, dần dần biến mất, ngược lại còn khiến Dương Khai sinh ra một cảm giác vui vẻ thoải mái.

Cuối cùng đến một khoảnh khắc, Dương Khai cảm giác Diệt Thế Ma Nhãn thực sự trở thành vật sở hữu của mình.

Diệt Thế Ma Nhãn vốn lơ lửng giữa không trung, giờ khắc này vậy như một ngôi sao chổi từ không trung lao thẳng xuống tấn công Dương Khai.

Ôn Thần Liên sáu màu bao bọc Dương Khai thư giãn nở rộ, Dương Khai không kinh không sợ nhìn chằm chằm Diệt Thế Ma Nhãn đang lao về phía mình, tùy ý nó lao vào Thần Hồn Linh thể của mình rồi biến mất.

Thiên không thoáng cái trở nên hơi khác biệt, một loại vui mừng vi diệu từ đáy lòng trào dâng.

Trong thế giới trắng xóa, Dương Khai bỗng nhiên mở ra hai con ngươi.

Cảm giác đau đớn từ mắt trái lan tỏa, bên cạnh là Mộng Vô Nhai cùng những người khác đang lo lắng nhìn mình, thần sắc khẩn trương.

“Dương Khai, đã xảy ra chuyện gì?” Mộng Vô Nhai vội vàng hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng, bỗng nhiên giật mình tại chỗ, trong mắt tràn ra ý hoảng sợ, chỉ vào Dương Khai nói: “Mắt trái của ngươi…”

Con mắt trái đó đã không còn là con mắt đen trắng phân minh lúc trước, mà là một con mắt vàng, đồng tử vàng hẹp dài tràn đầy uy nghiêm vô tận, ánh mắt đó vậy lãnh đạm đến cực điểm, giống như Đại Ma Thần mà Mộng Vô Nhai từng bái kiến, lãnh đạm quan sát chúng sinh.

Ẩn ẩn, một vòng xoáy vô hình từ con mắt vàng này sinh ra, điên cuồng kéo lấy thần hồn của Mộng Vô Nhai, dường như muốn thôn phệ thần hồn của hắn, khiến thần hồn của hắn bất ổn.

Sắc mặt Mộng Chưởng Quầy đại biến, vội vàng dời ánh mắt, quát lên: “Nhắm mắt trái lại!”

Dương Khai khẽ giật mình, rất nhanh ý thức được chuyện gì xảy ra, đưa tay che kín hốc mắt trái.

Chỗ lòng bàn tay một cổ nóng ướt, còn có một cổ mùi máu tươi.

Cho đến lúc này, Lệ Dung, Hàn Phỉ và Địa Ma ba người mới thở phào một hơi nặng nề, trong mắt tràn đầy ý hoảng sợ.

“Thiếu chủ, mắt trái của ngươi chuyện gì xảy ra?” Địa Ma run giọng hỏi, “Thần hồn của lão nô suýt nữa bị hút đi.”

“Diệt Thế Ma Nhãn, là Diệt Thế Ma Nhãn của Đại Ma Thần!” Trường Uyên ở bên kia điên cuồng la lên, mặc dù cách rất xa, vừa rồi hắn nhìn về phía Dương Khai, cũng cảm nhận được lực hấp dẫn kia.

Giống như hắn đích thân đối mặt với Đại Ma Thần, áp lực như núi!

Tứ đại Ma tướng cũng đều sắc mặt trắng bệch, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Dương Khai.

Đại Ma Thần có nhiều thần thông, trong đó có một hạng thần thông được hắn tu luyện tại mắt trái, đó là Diệt Hồn Kim Quang, điển tịch ghi lại, mắt trái của Đại Ma Thần có thể phá thế gian tất cả ảo ảnh, khắc chế hết thảy thần hồn.

Chỉ là điều khiến Trường Uyên vô luận thế nào cũng không ngờ là, sau mấy ngàn năm, Diệt Thế Ma Nhãn kia rõ ràng còn có thể tái hiện.

Tái hiện trên người một nhân loại!

Điều này khiến hắn rất thất vọng.

Không biết tiểu tử Dương Khai này có đức có năng gì, rõ ràng có thể may mắn như vậy.

“Ta muốn bế quan một hồi!” Dương Khai che lấy mắt của mình, lau đi máu tươi chảy ra từ trong mắt, thản nhiên nói.

Mộng Vô Nhai gật gật đầu, con mắt vàng kia thực sự quá nguy hiểm, nếu không thể thu phóng tự nhiên, sau này bất kỳ ai đến gần Dương Khai đều có thể gặp nguy hiểm.

“Vậy ngươi cứ ở đây bế quan, chúng ta đi ra ngoài trước, chờ ngươi xuất quan chúng ta bàn chuyện khác.” Mộng Vô Nhai trầm giọng dặn dò, quay đầu nhìn về phía Trường Uyên: “Các ngươi không có vấn đề gì chứ?”

Trường Uyên lắc đầu.

Dương Khai lúc này mới tế ra Ma Thần Bí Điển, mở ra lối ra, cho những người khác đi trước.

Chờ bọn hắn đi rồi, Dương Khai lập tức đắm chìm tâm thần, bắt đầu nghiên cứu Diệt Thế Ma Nhãn đã dung nhập vào bản thân.

Thời gian nhoáng cái, một tháng sau, trong Ma Cung Ma Tôn Trường Uyên, bốn vị Ma tướng và Mộng Vô Nhai cùng những người khác đang lo lắng chờ đợi.

Tháng này, Dương Khai bế quan không ra, bọn hắn cũng không có việc gì.

Cho đến hôm nay, bọn hắn mới bỗng nhiên phát giác khí tức của Dương Khai xuất hiện, lập tức hiểu rằng hắn hẳn đã xuất quan, nhao nhao đuổi tới sương phòng Trường Uyên ở, nhìn chằm chằm cửa vào mật thất.

Không bao lâu, trong hành lang truyền đến một hồi tiếng bước chân.

Qua một lát nữa, thân hình Dương Khai xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tất cả mọi người lòng còn sợ hãi hướng mắt trái của Dương Khai nhìn lại, thình lình phát hiện con mắt đó lại khôi phục trạng thái bình thường, trở nên đen trắng phân minh.

“Thành công?” Mộng Vô Nhai vội vàng hỏi.

“Ừm.” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Mất một tháng thời gian, hắn mới cuối cùng có thể thu phóng Diệt Thế Ma Nhãn một cách tự nhiên, con mắt chứa đựng thần thông của Đại Ma Thần này, có thể tăng cường sức chiến đấu của hắn một cách cực đại.

“Đã Dương Thánh Chủ đã xuất quan, vậy chúng ta liền thương nghị thật kỹ xuống chuyện đã chứng kiến trước đó đi.” Trường Uyên không muốn nói chuyện về vấn đề Diệt Thế Ma Nhãn, ngữ khí chua chát nói.

Mọi người liếc nhau, đều nhao nhao gật đầu.

Chuyện này bọn hắn đã giấu trong bụng một tháng, không nói không yên tâm.

Trong đại điện, người của Ma tộc và Dương Khai cùng những người khác phân biệt ngồi xuống.

Trầm mặc một hồi, Trường Uyên ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: “Những gì bản tôn trước đó chứng kiến, chư vị đang ngồi đây cũng đều xem qua.”

Mọi người cùng nhau gật đầu.

“Đại Ma Thần xác thực đã vẫn lạc, chỉ có điều cũng không phải như đồn đãi là vẫn lạc trong khi thăm dò tinh không, mà là vì toàn bộ Thông Huyền Đại Lục mà vong.” Trường Uyên thổn thức, thần sắc cảm khái, “Ma Thần đại nhân thật đáng kính trọng!”

Mộng Vô Nhai cười khẽ: “Người đã chết mấy ngàn năm rồi, cũng không cần nói những lời xã giao này đi.”

Trường Uyên đạm mạc nhìn về phía hắn: “Đây là công tích vĩ đại của Ma Thần đại nhân, không ai có thể phủ nhận. Nếu không có ngài năm đó dốc sức chiến đấu đến kiệt sức, phiến đại lục này sớm đã là thiên hạ của những vị khách từ bên ngoài tinh không đến.”

“Tùy ngươi nói sao thì nói.” Mộng Vô Nhai bĩu môi, tuy hắn không thích Ma tộc lắm, nhưng không thể phủ nhận, cách làm của Đại Ma Thần năm đó xác thực đã thay đổi vận mệnh của Thông Huyền Đại Lục.

Chỉ tiếc, những người trong Cốt tộc kia vẫn chưa chết hết, tuy trong tin tức Đại Ma Thần để lại, mọi người thấy những vị khách từ bên ngoài tinh không đến đều chết hết, nhưng khẳng định có một ít Cốt tộc lén lút ẩn náu, tránh được ánh mắt của Đại Ma Thần.

Cách mấy ngàn năm, bọn hắn lần nữa sống lại.

“May mắn có Ma Thần đại nhân, chúng ta biết rõ trên cảnh giới Nhập Thánh, còn có một cấp độ rất cao, đó là Thánh Vương Cảnh!” Trường Uyên trầm giọng nói khẽ, “Ma Thần đại nhân năm đó đã đạt đến Thánh Vương Cảnh rồi!”

Chính vì có thực lực áp đảo thế giới này, cho nên Đại Ma Thần đã để lại đủ loại cấm chế, ngay cả cường giả như Mộng Vô Nhai và Trường Uyên cũng không cách nào phá giải.

Sự chênh lệch cực lớn về thực lực khiến bọn hắn bó tay không làm gì được.

“Trong số những vị khách từ bên ngoài tinh không đến kia, cũng có Thánh Vương Cảnh, nhưng đều thua dưới tay Đại Ma Thần, bị ngài đánh chết!”

“Ta có chút không rõ, Ma Thần đại nhân năm đó vì sao phải lợi dụng các hư không hành lang trải rộng khắp thiên hạ, bố trí xuống trận pháp kinh thiên động địa đó, phong ấn toàn bộ Thông Huyền Đại Lục?” Mông Qua khó hiểu hỏi.

“Bởi vì ngài đã nhận ra sự nguy hiểm của những vị khách từ bên ngoài tinh không đến!” Dương Khai trầm giọng nói: “Thủ đoạn của Đại Ma Thần năm đó, không phải là phong ấn, đại khái chỉ là làm nhạt một loại thủ đoạn. Trong số những vị khách từ bên ngoài tinh không đến có cường giả Thánh Vương Cảnh, ngài biết rõ một khi mình chết, sau này bất kỳ cường giả như vậy nào đến Thông Huyền Đại Lục, đều không người nào có thể ngăn cản, cho nên mới bố trí xuống đại trận, khiến Thông Huyền Đại Lục nhạt nhòa trong tinh không, như vậy, bất kể vị khách từ bên ngoài tinh không nào đi qua gần Thông Huyền Đại Lục, e rằng cũng rất khó phát hiện nơi này có khí tức sinh linh hoạt động, đây là một loại bảo hộ.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 114: Át chủ bài

Chương 4780: Ngươi tại ẩn giấu cái gì

Chương 4779: Nguyên Đốc hoài nghi