» Chương 977: Nhập thánh
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Ăn Hại Truyền Kỳ
Convert by: La Phong
Mấy năm trước, chưa ai nghe nói qua Dương Khai, nhưng vài năm sau, hắn đã danh chấn đại lục. Ở tuổi chưa đầy 30 đã nhập Thánh Cảnh, đây là điều độc nhất vô nhị trên toàn bộ Thông Huyền Đại Lục, đủ để khiến người ta phải trọng thị.
Huống chi, địa vị của Dương Khai cũng không thấp. Trận đại chiến với Cốt Tộc lần này lại là do hắn làm đội trưởng châm ngòi.
Không ai còn dám xem nhẹ hắn.
Tất cả mọi người tin rằng, sau ngày hôm nay, cái tên này sẽ được người toàn đại lục tranh nhau đàm luận, lưu truyền rộng rãi, trở thành ngôi sao chói mắt nhất trên đại lục!
Thành tựu sau này của hắn, chắc chắn sẽ cao hơn bất kỳ ai.
Khi Nhân, Yêu, Ma tam tộc đuổi tới, các tộc nhân Cổ Ma dưới sự dẫn dắt của Lệ Dung và Hàn Phỉ, vây tụ cách Dương Khai mười dặm, bày ra thế không cho người khác tới gần.
Mọi người chỉ có thể đứng xa xa quan sát.
Đợi nhìn rõ trạng thái của Dương Khai lúc này, tất cả đều biến sắc.
Thiên uy năng cuồng bạo đến cực điểm kia, dường như có thể xé rách đại địa, hung hăng bổ xuống, giáng trúng thân hình Dương Khai.
Quần áo trên người hắn đã nát bấy, lộ ra thân hình rắn chắc.
Toàn thân hắn không hề vận chuyển lực lượng, chỉ dựa vào thân thể cường hãn để thừa nhận sự tẩy lễ của thiên địa uy năng.
Thiên uy năng bổ xuống không bị hắn lãng phí một tia nào, toàn bộ bị hắn hít vào trong cơ thể, hóa thành tư bản cường đại của hắn.
Huyết nhục của hắn không ngừng nhúc nhích, thân hình kiên cố, riêng việc nhìn thôi cũng đủ khiến người ta kinh tâm động phách, cường mà hữu lực.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, nhục thể của hắn đang cường đại lên với tốc độ cực kỳ mau lẹ, có thể sánh ngang với phòng ngự bí bảo kiên cố nhất.
Cường giả các tộc đều động dung.
“Mộng huynh, năm đó ngươi đột phá nhập Thánh Cảnh…” Sở Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Đã nhận được bao nhiêu thiên uy năng tẩy lễ?”
“Một nửa thôi.” Mộng Vô Nhai trầm giọng đáp, “Nhiều hơn nữa thì không chịu nổi.”
“Ta so Mộng huynh đại khái yếu hơn một bậc.” Sở Lăng Tiêu khẽ hít một hơi, so với động tĩnh của Dương Khai trước mắt, Sở Lăng Tiêu không khỏi cảm thấy mình kém cỏi.
Da mặt Trường Uyên run rẩy, thầm thấy quả thực nên thắt chặt quan hệ với Dương Khai.
Trận đại chiến lần này có hai vị ma tướng vẫn lạc, vốn dĩ đã khiến Ma Tộc tổn thất nặng nề, nếu không nắm chắc cơ hội trước mắt, hắn cũng không biết tương lai Ma Tộc nên đi về đâu.
Thanh niên đang đột phá kia, tiềm lực của hắn có thể siêu việt bất kỳ thế lực nào.
Trước kia, Trường Uyên vẫn có chút không hiểu, vì sao những cao thủ đỉnh cao như Lệ Dung, Hàn Phỉ lại trung tâm cống hiến cho Dương Khai, người có thực lực chỉ ở Siêu Phàm Cảnh, cho dù có quan hệ với Đại Ma Thần thì cũng không nên như thế.
Như vậy là quá lãng phí bản thân. Với thực lực của các nàng, hoàn toàn có thể tự lập môn hộ, trong thiên hạ không ai có thể xem thường các nàng.
Nhưng giờ khắc này, Trường Uyên cuối cùng đã hiểu, ánh mắt của Lệ Dung, Hàn Phỉ và những người khác còn lâu dài hơn hắn.
Bởi vì thanh niên kia có lẽ có thể mang đến cho Cổ Ma Nhất Tộc ngày mai mà bọn họ không cách nào làm được, mang đến hy vọng mới.
Trong sự kinh hãi của mọi người, Dương Khai bỗng nhiên có một động tác khiến tất cả kinh hồn táng đảm.
Dưới áp lực vô cùng, trong trạng thái thiên địa uy năng gia thân, hắn bỗng nhiên vươn người đứng dậy, lạnh lùng nhìn lên bầu trời, chợt thân hình chấn động, đón lấy thiên uy năng đang đánh xuống, bay thẳng lên trời.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất không thấy gì nữa, cả người đều biến mất vào trong cơn lốc uy năng tụ tập trên bầu trời.
“Cái này…” Tất cả mọi người đều ngây người, sắc mặt biến đổi lớn.
Thừa nhận thiên uy năng tẩy lễ vốn là một chuyện cực kỳ gian khổ, nếu trực tiếp xông vào cơn bão uy năng kia, áp lực cần phải thừa nhận chắc chắn sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Một cái không cẩn thận sẽ là kết cục phấn thân toái cốt.
Tất cả những người có quan hệ mật thiết với Dương Khai đều không khỏi lộ ra vẻ lo lắng cực độ, sợ hành động tùy tiện này của Dương Khai sẽ gây ra điều gì bất ngờ.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trên bầu trời kia, một dị tượng bỗng nhiên hiện ra.
Cơn bão uy năng vốn đang xoay tròn không ngừng, dường như gặp phải trở ngại gì, thoáng cái dừng lại, sau đó cơn bão khổng lồ khiến người ta không dám tới gần kia rõ ràng xoay ngược, ở vị trí chính trung tâm của cơn bão dường như có một vòng xoáy đang dẫn dắt hướng đi của cơn bão.
Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, uy năng hủy thiên diệt địa của cơn bão kia lại giảm bớt gấp gáp.
— Chúng bị thu nạp.
Trước sau không quá thời gian uống cạn chung trà, cơn bão uy năng biến mất không thấy gì nữa, ở vị trí chính trung tâm của cơn bão, thân hình Dương Khai hiện ra, trên mặt hắn vẫn còn treo một ít vẻ chưa thỏa mãn, dường như có chút thất vọng.
“Tiểu tử này…” Mộng Vô Nhai bật cười, “Thật là cả gan làm loạn.”
“Rõ ràng còn có người có thể tiến vào trung tâm cơn bão uy năng để thừa nhận tẩy lễ, Dương Thánh Chủ thật là kỳ nhân!”
“Chúc mừng Sở huynh, Thiên Tiêu Tông xuất nhân vật, thật sự là làm chúng ta ao ước.”
“Cũng phải chúc mừng Từ Hối Đại trưởng lão, có được vị Thánh Chủ này, Quý Thánh Địa sau này nhất định càng phát huy hoàng.”
Liên tiếp những lời chúc mừng lấy lòng vang lên, Từ Hối cười đến miệng cũng ngoác tới mang tai.
Trải qua trận chiến lần này, lại tận mắt chứng kiến quá trình tấn chức của Dương Khai, tất cả mọi người đều nhận thức được lực lượng cá nhân của Dương Khai rốt cuộc đến mức nào.
Trước kia những người không quá để ý tới hắn, giờ đây cũng rốt cuộc bắt đầu xem xét lại, chỉnh đốn thái độ của mình.
Dương Khai từ trên không từ từ bước xuống.
Cường giả tam tộc cùng nhau chúc mừng, xuất phát từ thật lòng.
Dương Khai ôm quyền: “Đa tạ chư vị, ân, trận đại chiến lần này cũng phải đa tạ chư vị xuất người xuất lực, ta tin rằng đời sau tử tôn nhất định sẽ không quên sự cống hiến của chư vị hôm nay, nhất định sẽ cảm ơn ghi khắc.”
Không ít người trên mặt hiện lên một vòng vinh quang, thần thái sáng láng.
“Dương Thánh Chủ…” Phủ chủ Long Phượng Phủ Trần Châu bỗng nhiên đi tới, lắp bắp nói: “Trần mỗ có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Từ khi bắt đầu tác chiến với Cốt Tộc, trong lòng hắn đã sinh ra nghi vấn, vẫn kìm nén đến bây giờ, không nói ra không yên tâm.
Dương Khai liếc nhìn hắn một cái, biết hắn muốn hỏi gì, gật đầu nói: “Trần phủ chủ có thể chờ một lát không? Ta cũng có chuyện muốn nói cho ngươi, nhưng trước đó, ta muốn nói chuyện với Ma Tôn đại nhân một chút.”
“Được, tại hạ tĩnh chờ là được.” Thân hình Trần Châu chấn động, ẩn ẩn ý thức được điều gì, vội vàng đáp.
“Dương Thánh Chủ có chuyện nói với bản tôn?” Trường Uyên chỉnh lại sắc mặt, nhìn chằm chằm vào Dương Khai.
“Mượn một bước nói chuyện đi.” Dương Khai ra hiệu, lại vẫy tay với Lệ Dung: “Các ngươi cũng tới.”
Lệ Dung và Hàn Phỉ liếc nhau, không biết Dương Khai muốn làm gì, nhưng vẫn dịu dàng ngoan ngoãn theo sát tới.
Cường giả khác đều đứng tại chỗ, một bên hưởng thụ niềm vui chiến thắng, một bên bảy mồm tám lưỡi thảo luận công việc sau này.
“Không biết Dương Thánh Chủ muốn nói gì với bản tôn?” Trường Uyên và Dương Khai đi ra một khoảng cách, có chút nhịn không được dò hỏi.
Dương Khai lấy ra một bộ quần áo mới tinh từ không gian Hắc Sách, mặc chỉnh tề, lúc này mới nói: “Câu Quỳnh và Ba Hạc đã chết, kính xin Ma Tôn nén bi thương.”
Trường Uyên sửng sốt, nhịn không được cười lên: “Bọn hắn chết có ý nghĩa, đa tạ Dương Thánh Chủ quan tâm.”
“Ân, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, tuy rằng ta ngay từ đầu đã có ý định dùng Diệt Thế Ma Nhãn khắc chế Khoa La, nhưng hắn không đến gần ta, ta cũng không có cách nào với hắn, lúc Câu Quỳnh và Ba Hạc chết, ta bất lực.”
“Bản tôn biết ngươi khó xử, ngươi không cần bận tâm.” Trường Uyên nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Dương Khai nhếch miệng cười cười, “Bây giờ ma cương của các ngươi thiếu mất hai ma tướng, thực lực tổn hao nặng nề, ngươi định làm sao đây?”
“Lời này là ý gì?” Trường Uyên nhíu mày, hừ lạnh nói: “Nếu ngươi lo lắng hai tộc khác sẽ thừa cơ xâm lấn ma cương của ta, vậy thì quá lo lắng, chỉ cần bản tôn còn sống, thì không ai có thể đánh chủ ý ma cương của ta!”
“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Dương Khai lắc đầu, “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có hứng thú tìm thêm một ma tướng, thay thế vị trí của bọn hắn không?”
“Tìm thêm một ma tướng?” Lông mày Trường Uyên ngưng tụ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Lệ Dung nói: “Ngươi nói là vị phu nhân này?”
“Đương nhiên, Lệ Dung cũng là người trong Ma Tộc, thực lực so với ngươi cũng không kém, làm một ma tướng không vấn đề gì chứ?”
“Điều này tự nhiên không vấn đề, chỉ có điều… Dương Thánh Chủ cam lòng từ bỏ? Vị phu nhân này cũng chịu đi ma cương của ta?” Trường Uyên mỉm cười thâm ý, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai, dường như muốn xuyên thấu vào nội tâm hắn, nhìn trộm tính toán của hắn.
Lệ Dung làm một ma tướng quả thực không vấn đề, thực lực của nàng đã có tư cách vấn đỉnh Ma Tôn, nhưng Dương Khai bỗng nhiên đề nghị như vậy, thực sự khiến Trường Uyên có chút cảnh giác.
Hắn cho rằng Dương Khai là muốn đánh chủ ý ma cương.
“Ta từ chối!” Lệ Dung mặt lạnh lùng.
Dương Khai giơ tay ra hiệu: “Nghe ta nói hết lời, ân, sau lần này, ta phải rời khỏi nơi đây.”
“Rời khỏi nơi đây?” Trường Uyên và Lệ Dung, Hàn Phỉ cùng lúc sửng sốt.
“Chủ thượng đi đâu, chúng ta đi đó.” Lệ Dung chém đinh chặt sắt nói.
Dương Khai duỗi ngón tay chỉ thiên: “Ta muốn đi Tinh Vực, cho nên không thể đưa các ngươi cùng đi.”
“Đi Tinh Vực?” Trường Uyên đột nhiên biến sắc, “Ngươi đi Tinh Vực làm gì? Chỗ đó nguy cơ trùng trùng, ngươi vừa mới tấn chức nhập Thánh Cảnh, đi nơi đó đến cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.”
“Đúng vậy chủ thượng, nếu ngươi thật sự muốn đi, hãy đưa ta cùng đi.” Lệ Dung vội vàng tỏ thái độ.
“Ta cũng đi!” Hàn Phỉ cắn chặt cặp môi đỏ mọng.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu: “Ta đi một mình. Hơn mười năm trước, khi ta đến nơi đây, bất quá tu vi Thần Du Cảnh bảy tám tầng mà thôi, đến cả thực lực tự bảo vệ mình cũng không có, không phải vẫn đi tới sao. Năm đó nếu ta không ra khỏi nơi này, mà cứ ở lại phía bên kia, ta khẳng định không có thực lực bây giờ, đợi đến khi người đại lục này xâm nhập đến bên kia, ta nói không chừng sẽ trở thành nô lệ của thế lực nào đó, hoàn toàn không có sức phản kháng. Tình hình hiện tại, cũng giống như hơn mười năm trước.”
“Ở đâu giống nhau?” Trường Uyên khó hiểu.
“Đại Ma Thần phong ấn đại lục này, khiến nơi đây thiếu đi ánh sáng sao trời, mà bây giờ, phong ấn đã giải trừ, nói không chừng ngày nào đó sẽ có cường giả Thánh Vương Cảnh hoặc cảnh giới rất cao đến đây, đến lúc đó ai có thể ngăn cản?”
Trường Uyên hơi biến sắc, nghĩ đến cảnh tượng đã thấy trong ký ức của Đại Ma Thần, không rét mà run.
Mấy ngàn năm trước, có Đại Ma Thần ngăn cản những vị khách từ bên ngoài tinh vực, nếu cảnh tượng đó lại hiện ra, với tiêu chuẩn cao thủ trên đại lục hiện nay, tất cả sinh linh đều chỉ có thể trở thành đối tượng nô dịch.
Chỉ một Khoa La thôi đã khiến bọn họ tốn sức tay chân, hy sinh hai vị ma tướng mới thành công đánh chết, tu vi của Khoa La chỉ là tiếp cận Thánh Vương Cảnh, không thể thành công tấn chức.
Nếu thật sự có vị Thánh Vương Cảnh nào đến, thì không ai có thể ngăn cản.