» Chương Tỷ tỷ bảo hộ ngươi
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Ăn hại truyền kì
Convert by: La Phong
Trong tinh không, Dương Khai như cũ lang thang.
Cùng Hòa Tảo, Hòa Miêu hai tỷ muội tách ra đã được một thời gian ngắn, hắn không hề tiến triển, cũng không có lại may mắn đụng phải các nàng.
Một ngày này, đang lúc hắn đang quan sát xung quanh, ba luồng hơi thở bỗng nhiên theo sau lưng hắn tiếp cận tới. Khí tức đó lăng lệ đến cực điểm, sát phạt, huyết tinh. Khí tức lan tràn tới, Dương Khai bỗng nhiên cảm giác toàn thân da thịt như bị kim đâm, châm chích đau đớn, khiến hắn không khỏi biến sắc.
“Không phải Hòa Tảo, Hòa Miêu!”
Bởi vì người tới có ba người, hơn nữa theo khí tức của bọn họ suy đoán, là ba cao thủ Nhập Thánh tầng ba cảnh!
Khí tức của bọn họ khiến Dương Khai rất không thích, cảm giác được có chút nguy hiểm, giống như không phải ba người, mà là ba con khát máu hung thú.
Tránh đi hay chờ đợi? Hai luồng ý niệm mâu thuẫn chợt lóe lên trong lòng Dương Khai. Chợt hắn dừng lại, lặng lẽ chờ đợi.
Đối phương ba người rõ ràng đã phát hiện mình, bằng không sẽ không thẳng tắp xông lại. Lúc này nếu tránh đi, sẽ chỉ làm bọn họ càng hăng máu truy đuổi.
Dương Khai không xác định tốc độ Tinh Toa của mình có thể thoát khỏi bọn họ không.
Quan trọng nhất là, hắn rốt cục đụng phải nhóm sinh linh thứ hai, có lẽ có cơ hội tìm được một lối thoát. Nếu có thể thác ấn tinh đồ của bọn họ, đó là điều không gì tốt hơn.
Hòa Tảo từng nói, chỉ cần có tinh đồ, sẽ có cơ hội rời khỏi Hỗn Loạn Thâm Uyên này, dù cơ hội không lớn, nhưng đáng giá thử một lần.
Ba cao thủ Nhập Thánh tầng ba cảnh, Dương Khai ước chừng dù có thực chiến, với thực lực hiện tại, toàn lực ứng phó thì toàn thân rút lui chắc không nhiều vấn đề.
Cho nên hắn không sợ hãi.
Ba đạo ánh sáng màu xanh trong tinh không cấp tốc bay, kéo theo cầu vồng màu xanh dài, hướng Dương Khai tiếp cận tới.
Không lớn một lát, ánh sáng màu xanh dừng lại trước mặt Dương Khai, ba đạo nhân ảnh hiện ra.
Ba người này, mỗi người đều có Tinh Toa của riêng mình, không như Hòa Tảo, Hòa Miêu hai tỷ muội phải cùng cưỡi trên một Tinh Toa, có thể thấy tài lực của họ hùng hậu.
Hai nam một nữ. Một nam nhân khôi ngô đến cực điểm, thần thái không giận tự uy. Một nam nhân khác thân hình nhỏ gầy, trên mặt hiện lên nụ cười bất cần đời, trên tay vuốt ve một thanh dao găm ngân quang lấp lánh, trong mắt thỉnh thoảng tách ra hàn quang, nhìn Dương Khai không có hảo ý.
Còn nữ tử kia, tư thái xinh đẹp, đôi mắt hoa đào thủy dịu dàng, có chút hứng thú dò xét Dương Khai từ trên xuống, chốc lát liền lộ ra thần sắc có ý tứ.
Vừa hiện thân, Dương Khai đã biết lo lắng của mình trở thành sự thật.
Không phải ai cũng dễ nói chuyện như Hòa Tảo, Hòa Miêu. Ba người này nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, không chừng lát nữa sẽ xảy ra biến cố.
“Tiểu tử, ngươi từ đâu tới đây?” Nam tử khôi ngô lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, thanh âm trầm thấp hỏi, mang theo uy nghiêm không thể bỏ qua, tựa hồ chút nào không để Dương Khai vào mắt, có thể tùy ý khống chế sinh tử của hắn, thần sắc lạnh lùng.
“Theo một cái cấp thấp đại lục ra.” Dương Khai châm chước lời lẽ, cẩn thận từng li từng tí nói: “Ta ở chỗ này lạc đường đã lâu rồi, một mực tìm không thấy đường ra. Nếu tiện cho vài vị, có thể hay không cho ta mượn tinh đồ của các vị thác ấn một phần?”
Lời này là Hòa Tảo lúc trước đã nói với hắn. Dù hắn không biết cách thác ấn tinh đồ, nhưng chỉ cần có thể lấy được Tinh Toa của đối phương, hắn cảm thấy mình mới có thể suy đoán ra.
“Thác ấn tinh đồ?” Nam tử kia hắc hắc cười lạnh, trầm ngâm rồi gật đầu, thần sắc nghiền ngẫm: “Có thể, bất quá ngươi phải trung thực trả lời ta một vấn đề.”
“Cái gì?” Dương Khai không biểu lộ ra một chút thần sắc mừng rỡ, bởi vì hắn không biết có phải đối phương tốt bụng như vẻ ngoài hay không.
Khi nam tử kia đồng ý với hắn, một nam tử nhỏ gầy khác thè lưỡi ra, liếm liếm chủy thủ trên tay, vẻ mặt muốn lập tức đại khai sát giới.
Dương Khai đoán chừng, chờ mình trả lời xong vấn đề, nam tử nhỏ gầy kia sẽ lập tức ra tay – đối phương căn bản không hề có ý định cho hắn thác ấn tinh đồ.
“Ngươi nói ngươi ở nơi này lạc đường đã lâu rồi? Vậy ngươi có từng gặp qua hai cái cô nương không? Ừm, các nàng hình như mặc y phục màu trắng, trước ngực có thêu ký hiệu hình kiếm.”
Dương Khai nhướng mày, lập tức hiểu hắn đang hỏi Hòa Tảo, Hòa Miêu.
Trong đầu linh quang lóe lên, đột nhiên nhớ tới, khi mình lần đầu gặp gỡ hai tỷ muội kia, Hòa Miêu từng nói một vài lời phát điên, các nàng hình như đang bị ai truy kích.
Chính là ba người trước mắt này đang truy kích các nàng?
Dương Khai suy tư lộ ra một chút sơ hở, mắt nam tử khôi ngô sáng lên, tiến lên một bước, quát: “Ngươi đã gặp các nàng đúng không?”
“Các ngươi tìm các nàng làm gì?” Dương Khai không đáp hỏi lại.
“Tiểu tử, việc này không phải ngươi nên hỏi. Chỉ cần trả lời vấn đề là được, sẽ có chỗ tốt cho ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn trả lời, ta không ngại khiến ngươi hợp tác.” Nam tử nhỏ gầy cười âm trầm, như độc xà nhìn chằm chằm Dương Khai.
Chuyện tới nước này, phủ nhận cũng không có ý nghĩa. Dương Khai dứt khoát gật đầu: “Vâng, ta đã gặp các nàng.”
“Gặp lúc nào, các nàng hiện ở đâu?” Nam tử khôi ngô vội vàng hỏi, như thể Hòa Tảo, Hòa Miêu rất quan trọng với bọn họ.
“Cụ thể thời gian không biết, khoảng một tháng trước, các nàng dừng chân trên một khối thiên thạch. Ta cùng các nàng nghe nói về tuyến đường ven đường.” Dương Khai tỏ vẻ thành thật.
“Một tháng trước? Khối thiên thạch đó trông thế nào? Vị trí ở đâu?”
Dương Khai nhún vai: “Nhớ không được!”
“Vô năng!” Nam tử khôi ngô nộ quát một tiếng, lộ ra có chút tức giận.
Trong mắt Dương Khai lướt qua một tia hàn quang ẩn nấp.
“Liễu Sơn, ngươi cùng hắn tức giận làm gì…” Mỹ phụ xinh đẹp hì hì cười một tiếng, phong tình vạn chủng, cặp mông đầy đặn vặn vẹo, lay động từng vòng như Câu Hồn Đoạt Phách. “Hắn một tiểu gia hỏa, lạc đường ở chỗ này, có thể biết mấy thứ gì? Bất quá chúng ta ít nhất đã xác định hai con tiện nhân kia đúng là ở đây.”
Nói xong, lại dịu dàng nhìn về phía Dương Khai, thanh âm giòn tan nói: “Tiểu gia hỏa đừng sợ, tỷ tỷ hỏi ngươi, hai người họ có phải cũng lạc đường không?”
Thanh âm kia như một bàn tay nhỏ vô hình, trêu chọc tiến vào trái tim Dương Khai, khuấy động tâm can hắn, khiến máu hắn sôi trào, sâu trong nội tâm dâng lên một luồng dục vọng nguyên thủy.
Mị công!
Dương Khai trong lòng lạnh lẽo, không khỏi rùng mình, nhưng vẫn giả vờ ra bộ dạng sắc thụ hồn cùng: “Vâng, các nàng quả thực lạc đường. Ta nghe các nàng nói, tinh đồ trong Tinh Toa của các nàng bị hư hỏng.”
Biểu hiện của Dương Khai khiến mỹ phụ kia tương đối hài lòng, đắc ý nhìn nam tử khôi ngô tên Liễu Sơn. Bất quá đại hán kia hình như thực sự khinh thường thủ đoạn của mỹ phụ, nhìn Dương Khai ánh mắt càng thêm bất thiện, cảm thấy tiểu tử này chính là một tên sắc lang, căn bản không thể ngăn cản sức hấp dẫn của sắc đẹp.
“Ha ha ha ha, lạc đường là tốt rồi!” Nam tử nhỏ gầy cười lớn một tiếng.
“Giết hắn đi. Đã hắn không biết tung tích hai con tiện nhân kia, giữ lại cũng không có gì dùng.” Liễu Sơn không kiên nhẫn phất tay.
Nam tử nhỏ gầy trên người đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức âm lãnh, dường như không thể chờ đợi được để ra tay với Dương Khai.
“Gấp gì!” Mỹ phụ vội vàng mở miệng ngăn cản.
“Ngươi muốn hắn làm gì? Đừng quên chúng ta còn có nhiệm vụ. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu nam nhân đều tùy ý ngươi thích.” Liễu Sơn trầm mặt quát.
“Vậy nhân gia muốn ngươi được không?” Mỹ phụ phóng ra một mị nhãn với Liễu Sơn.
“Miễn đi. Ta không muốn dính dáng gì với ngươi. Ta còn muốn sống thêm vài năm.” Liễu Sơn hừ lạnh, chút nào không có ý định động lòng.
“Vậy ngươi đừng giết hắn. Chàng trai Nhập Thánh cảnh không phải tùy tiện có được, một đao giết đi quá lãng phí. Hơn nữa, chúng ta bây giờ đã dò hỏi được một ít tình báo quan trọng, có phải nên nhanh về báo cáo không? Chẳng lẽ ngươi lại muốn tiếp tục dò hỏi? Trong mênh mông tinh vực này, muốn tìm hai người không đơn giản như vậy?” Mỹ phụ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
Liễu Sơn trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới nói: “Thôi được, lần này cứ theo ý ngươi đi. Chúng ta cũng quả thực nên trở về báo cáo một tiếng!” Hắn hình như không muốn chọc tức mỹ phụ kia, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
“Chàng trai đến tỷ tỷ đây, tỷ tỷ bảo hộ ngươi, có ta ở đây, chưa ai sẽ làm tổn thương ngươi.” Mỹ phụ đầy nhiệt tình vẫy tay với Dương Khai.
“Cảm ơn.” Dương Khai khóe miệng co giật, trầm ngâm nói: “Ta có thể hợp tác với các ngươi. Kỳ thật ta cùng hai con tiện nhân kia cũng có chút ân oán.”
“Ồ? Ân oán gì?” Mỹ phụ tò mò nhìn hắn, ngay cả Liễu Sơn và nam tử nhỏ gầy cũng nghi ngờ khó hiểu.
“Các nàng thánh tinh và đan dược dùng hết rồi, cho nên liền cướp đi tất cả của ta.” Dương Khai vẻ mặt phẫn nộ nói.
Mỹ phụ không khỏi che miệng nhỏ, thần niệm của Liễu Sơn và nam tử nhỏ gầy cũng nhanh chóng quét một vòng trên người Dương Khai, phát hiện trên người hắn quả nhiên không có không gian bí bảo, lập tức tin là thật.
Bọn họ đều biết Hòa Tảo, Hòa Miêu có tu vi cảnh giới thế nào, Dương Khai Nhập Thánh một tầng cảnh đương nhiên không phải đối thủ của các nàng.
Cho nên lý do thoái thác lần này của Dương Khai cũng không có gì sơ hở.
“Đợi khi tìm được các nàng, các nàng tùy ngươi xử trí.” Mỹ phụ khoác lấy cánh tay Dương Khai, bên tai hắn thở khí như lan, bộ ngực sữa no đủ cực đại bị khuỷu tay Dương Khai đè ép có chút biến hình, thân thể mềm mại không ngừng sát vào Dương Khai, thân thể nóng bỏng.
“Thật sao?” Dương Khai kinh hỉ, vẻ mặt dâm tục biểu lộ.
“Thật, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tra tấn các nàng!” Mỹ phụ cười mỉm gật đầu, “Ta thích nhất làm chuyện loại này.”
Nam tử nhỏ gầy ở bên cạnh hả hê nói: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải sống được đến lúc đó. Tiểu tử, ta nếu là ngươi, ta thà chọn bị giết chết bây giờ, cũng sẽ không muốn cùng nàng trở về.”
“Cát Lưu, không nói lời nào chưa ai bảo ngươi câm.” Mỹ phụ hung dữ trừng mắt nhìn nam tử nhỏ gầy.
Cát Lưu nhún vai, không nói thêm gì.
“Theo ngươi về rất nguy hiểm sao?” Dương Khai quay đầu nhìn về phía mỹ phụ, vẻ mặt ti tiện, như thể không biết chữ chết viết thế nào, vừa nói, vừa dùng khuỷu tay đỉnh đỉnh ngực sữa to thẳng của đối phương.
Gần như thế khoảng cách, chỉ cần hắn toàn lực bộc phát, mỹ phụ này nhất định không có hy vọng sống, nhưng hắn không tùy tiện hành động. Hắn cảm thấy ba người này tuy không phải đồ tốt, nhưng đi theo bọn họ ít nhất mới có thể rời khỏi Hỗn Loạn Thâm Uyên.
Đây mới là điều Dương Khai hiện tại rất muốn nhất, cho nên hắn án binh bất động.
“Làm sao sẽ đâu?” Mỹ phụ cười khanh khách, “Không những không nguy hiểm, tỷ tỷ còn có thể cho ngươi có trải nghiệm khó quên trong cuộc đời này.”
“Vậy ta thử mắt mà đợi.” Dương Khai gật đầu.
(Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, 1 tay nâng lên 1 đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!)