» Chương 990: Ai bi thảm nhất
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Ăn hại truyền kì
Converter: La Phong
Trong phòng động lực chiến hạm, thanh niên tự xưng Thần Đồ trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt thất thố, dường như không ngờ Dương Khai lại có thể vu oan hãm hại hắn.
Há to miệng, Thần Đồ có chút muốn biện giải cho mình, nhưng vừa nhìn thấy thánh tinh đang nắm trong tay, Thần Đồ lập tức hiểu rõ mình nói gì cũng vô dụng.
Tình huống hiện tại, chính là bùn đất ba mất đũng quần, không phải thỉ cũng thế phân.
Thế là hắn bỏ qua Kha Mông đang phóng ánh mắt sắc bén về phía mình, cũng không thèm để ý hành vi hèn hạ của Dương Khai, hắn quyết đoán nhắm hai mắt lại, hai tay nắm chặt khối thánh tinh, điên cuồng vận chuyển công pháp, bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong thánh tinh.
Giống như một kẻ ăn mày nghèo rớt mùng tơi, trước khi chết cũng muốn ăn một bữa no bụng.
Đến lúc này, Dương Khai mới là người nghẹn họng nhìn trân trối.
“Tiểu tử, rõ ràng dám gây chuyện trong phạm vi ta quản hạt, gan ngươi không nhỏ nhỉ!” Kha Mông nhe răng cười, lao đến trước mặt Thần Đồ, không phân trần đấm đá một hồi.
Hắn ra tay rất nặng, tiếng bang bang vang vọng, một chút cũng không để ý sống chết của Thần Đồ.
Nhưng Dương Khai lại nhạy bén phát hiện, hắn công kích đều tránh được những vị trí hiểm yếu của Thần Đồ, sẽ chỉ khiến Thần Đồ cảm thấy đau đớn kịch liệt mà không có chút nguy hiểm chết người nào.
Hắn cũng không muốn giết chết bất kỳ võ giả nào đang cung cấp động lực cho chiến hạm ở đây.
Kha Mông vừa đánh vừa nhe răng cười, miệng lẩm bẩm, mắng rất khó nghe.
Thần Đồ không rên một tiếng, tùy ý hắn làm, khuôn mặt đều vì đau đớn mà vặn vẹo biến dạng, nhưng hắn vẫn không ngừng hấp thu lực lượng bên trong thánh tinh, bộ dáng không hấp thu xong năng lượng thánh tinh thì thề không bỏ qua.
Biểu cảm của Dương Khai trở nên khó lường, cảm nhận đối với Thần Đồ cũng xảy ra chút biến hóa vi diệu.
Tuy vừa rồi biểu hiện của thằng này khiến Dương Khai rất ghét, nhưng không thể phủ nhận, hắn là người có cốt khí rất cứng, cũng là người cực kỳ có thể chịu đựng.
Một hồi lâu sau, Kha Mông mới ngừng công kích, lại răn đe một hồi, rồi quay người rời đi.
Hắn cũng không lấy đi khối thánh tinh Thần Đồ đang cầm trên tay, dường như chấp nhận khối đó thuộc về hắn, chỉ có điều Thần Đồ vì thế trả giá không nhỏ – bị Kha Mông đánh cho mặt mũi bầm dập, khóe miệng đều chảy máu.
Nhìn bóng lưng Kha Mông khuất dạng trong bóng đêm, Thần Đồ lau khóe miệng, trong mắt lóe lên một tia hàn mang sắc như đao phong.
Hắn lại liếc Dương Khai một cái, khẽ cười lạnh một tiếng.
Khối thánh tinh trên tay hắn cũng vì vừa rồi hắn hấp thu điên cuồng không kiêng dè mà năng lượng mất đi nhiều, ánh sáng mờ nhạt.
Hấp thu thêm một lúc, rõ ràng trực tiếp hóa thành bột mịn, rơi xuống từ lòng bàn tay hắn.
Khuôn mặt Dương Khai hơi động.
Năng lượng chứa đựng trong khối thánh tinh đó khổng lồ cỡ nào, chỉ cần là võ giả đều biết rõ, Thần Đồ có thể trong thời gian ngắn như vậy hấp thu hết nó, điều này nói lên công pháp hắn tu luyện không đơn giản.
Dương Khai tiện tay lại ném ra ngoài một khối thánh tinh, ném về phía hắn.
Lần này Thần Đồ không tiếp, chỉ lạnh nhạt nhìn Dương Khai, bộ dáng cảnh giác như bị thương, cười khẩy nói: “Ngươi cho ta là kẻ ngu à, sẽ hai lần giống nhau sao?”
Dương Khai cũng không để ý hắn, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Thần Đồ nhìn hắn một lúc, cảm thấy rất vô vị, dứt khoát cũng không lãng phí sức lực nữa, càng không quản khối thánh tinh ném ở bên cạnh mình, coi như không thấy.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ngày thứ hai, Kha Mông phát cho mỗi võ giả bị trói buộc hai khối thánh tinh, Dương Khai cũng không ngoại lệ.
Sau khi Thần Đồ nhận được hai khối thánh tinh đó, lập tức bắt đầu hấp thu, năng lượng tiêu hao trong một ngày đã sớm khiến lực lượng trong cơ thể hắn cạn kiệt, không thể chờ đợi được cần được bổ sung.
Chỉ một lát sau, hai khối định mức đã tiêu hao hết.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn liếm láp miệng, thần sắc do dự nhìn khối thánh tinh ngay trước mặt, khối thánh tinh hôm qua bị Dương Khai ném tới, trong lòng thiên nhân giao chiến.
Hắn muốn lấy, lại sợ Dương Khai sẽ gọi Kha Mông ra, đắn đo hồi lâu mới khó khăn bỏ cuộc, trong lòng thầm mắng Dương Khai hèn hạ vô sỉ không biết xấu hổ.
Dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn vật hấp dẫn gần trong gang tấc.
Liên tiếp mấy ngày, tình huống đều như vậy.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, Thần Đồ cảm giác lực lượng trong cơ thể mình càng ngày càng nhập không đủ xuất, bị xiềng xích không ngừng hút thánh nguyên, không được bổ sung đầy đủ, hắn dù thế nào cũng không thể giữ vững trạng thái của mình, dần dần giống như những người khác, trở nên suy yếu.
Ngược lại, Dương Khai ở bên kia lại tạo thành sự tương phản cực kỳ rõ nét với hắn.
Ngoài việc Kha Mông lúc đầu cho Dương Khai hơn mười khối thánh tinh, mỗi ngày hắn cũng được nhận hai khối định mức, trong khoảng thời gian này Dương Khai lại cố ý tìm Kha Mông đòi thêm một ít.
Những thánh tinh này, hắn chỉ dùng chưa đến một nửa để duy trì tiêu hao bản thân, số còn lại đều được hắn giấu vào Ma Thần bí điển, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Kha Mông đối với yêu cầu của hắn cũng không từ chối, dường như là vì mối quan hệ với mỹ phụ Bích Nhã, Kha Mông đối với hắn nếu không keo kiệt thì cũng khá rộng rãi, chẳng những cho thánh tinh, còn cho hắn hai ba viên thánh đan, để hắn duy trì thể lực và tinh thần dồi dào, phòng khi Bích Nhã bất cứ lúc nào trở về mang hắn đi.
Điều này khiến Thần Đồ ghen tỵ đỏ mắt, ánh mắt nhìn Dương Khai cũng trở nên khác trước, giống như nhìn một tên tiểu bạch kiểm ăn cơm chùa, lộ vẻ khinh thường.
Vài ngày sau, sắc mặt Thần Đồ càng ngày càng tệ.
Hắn cảm giác nếu không được bổ sung đầy đủ, cảnh giới hiện tại đều có nguy cơ bị tụt xuống.
Nhận thấy tình huống nguy cấp này, Thần Đồ cũng bất chấp nhiều thứ, sau khi hấp thu xong số lượng định mức được phân phát trong ngày, cuối cùng không kìm nén được sự hấp dẫn của khối thánh tinh kia, cầm nó lên.
Hắn vừa cầm vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Dương Khai, nhưng lại khiến hắn kinh ngạc là, mãi đến khi hắn hấp thu hết năng lượng bên trong khối thánh tinh đó, Dương Khai cũng không liếc hắn một cái, càng không như lần trước vu oan hãm hại hắn.
Thần sắc hắn buông lỏng, đúng lúc này, trước mặt lại bay tới một khối thánh tinh.
Thần Đồ lông mày nhíu lại, vươn tay tiếp lấy, nhìn sâu vào Dương Khai, biểu cảm biến đổi, thấp giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì, dù sao thánh tinh của ta cũng dùng không hết.” Dương Khai nhún vai.
Khóe miệng Thần Đồ co giật, cười lạnh nói: “Ngươi dù cho ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi, bởi vì ta đã nợ ngươi một lần, chúng ta coi như hòa nhau.”
“Nếu ta muốn người cảm kích, ở đây nhiều người như vậy, ta tùy tiện cho ai cũng có thể đạt được, không cần phải cho ngươi.”
“Ngươi muốn gì?” Thần Đồ cảnh giác nhìn Dương Khai.
Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng giếng, Thần Đồ trong thâm tâm không tin tưởng Dương Khai.
“Một minh hữu!” Dương Khai thấp giọng quát nhẹ.
“Minh hữu?” Tầm mắt Thần Đồ co lại, nhìn xung quanh một hồi, xác định không có ai chú ý bên này mới ý vị thâm trường nói: “Ý nghĩ của ngươi nhiều lắm nhỉ.”
“Ngươi không có ý tưởng?”
Thần Đồ nghẹn lời, giữ im lặng.
“Lúc trước vu oan ngươi, là vì ngươi quá ồn ào, ta không muốn cùng người nói nhiều tạo nên bất cứ mối quan hệ nào, nhưng hiện tại xung quanh ta chỉ có một mình ngươi xem như còn chút sức sống, ta không có lựa chọn nào khác.”
“Vậy ta thật vinh hạnh.” Thần Đồ hắc hắc cười nhẹ, “Nhưng có ý tưởng không nhất định làm được việc.”
“Đi từng bước tính từng bước, cũng không thể ngồi chờ chết.”
Đôi mắt Thần Đồ sáng ngời, nhếch miệng cười, im lặng mà quỷ bí, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Dương Khai, nụ cười trên mặt dần thu lại, lần nữa trở nên lơ đễnh, hít hít mũi nói: “Nếu ngươi về sau mỗi ngày có thể cho ta một khối thánh tinh, ân oán lúc trước của chúng ta coi như xóa bỏ.”
“Được!” Dương Khai hào phóng gật đầu.
Thần Đồ hắc hắc cười: “Ta đột nhiên phát hiện ngươi nhìn thuận mắt lắm.”
Nói vậy, hắn lặng lẽ nhét khối thánh tinh vừa nhận được vào trong ngực, chuẩn bị ngày mai sử dụng, với tu vi của hắn, mỗi ngày như thường chỉ cần ba khối thánh tinh là có thể duy trì lực lượng bản thân, thế mà Kha Mông chỉ cấp cho hắn hai khối, mục đích chính là không để hắn có đủ tinh lực để lo chuyện khác.
“Giới thiệu lại lần nữa, ta tên Thần Đồ.”
“Dương Khai!”
Hai người nhìn nhau, hiểu ý cười cười.
Bích Nhã đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng không biết nàng rốt cuộc lúc nào sẽ trở về, nhưng Dương Khai đoán chừng, một khi đợi đến nàng trở về, vận rủi của mình cũng theo đó đến, hắn phải chuẩn bị chút ít trước khi Bích Nhã quay lại.
Nhưng ở trong phòng động lực, về cơ bản tất cả mọi người đều suy yếu vô cùng, đúng như lời Dương Khai nói, xung quanh hắn ngoại trừ Thần Đồ xem như còn chút sức sống, những người khác căn bản chính là vô số cái xác không hồn, chỉ sợ ngay cả sức lực nói chuyện với hắn cũng không có.
Hắn từ chỗ những người đó căn bản không tìm hiểu được tin tức muốn biết.
Mặc kệ cá tính của Thần Đồ thế nào, có thể thành đại sự hay không, hiện tại chỉ có hắn mới là người lựa chọn thích hợp nhất.
“Ngươi hiểu biết về con thuyền lớn này bao nhiêu?” Dương Khai lén lút thả thần niệm ra, trao đổi với Thần Đồ.
“Ngươi hiểu biết bao nhiêu?” Thần Đồ hỏi lại.
“Ta chỉ biết ở đây có cao thủ Thánh Vương cảnh tọa trấn, thuộc về một thế lực tên là Tử Tinh, những thứ khác không rõ lắm.”
“Vậy ta biết nhiều hơn ngươi.” Thần Đồ hắc hắc cười nhẹ, “Bọn họ không tiếc sử dụng chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm đi đến Hỗn Loạn Thâm Uyên đầy nguy cơ này, làm vậy là vì hai nữ nhân, trên người hai nữ nhân kia dường như có thứ bọn họ muốn.”
“Hai nữ nhân kia ta đã gặp.” Dương Khai cắt ngang lời hắn.
“Ngươi gặp rồi?” Hai mắt Thần Đồ sáng lên.
“Ừm, một người Nhập Thánh nhị tầng cảnh, một người Nhập Thánh tam tầng cảnh, là người Kiếm Minh, trên người các nàng có vật gì mà đáng giá Tử Tinh đại động can qua như thế?”
“Cái này ta cũng không biết.” Thần Đồ cũng vẻ mặt nghi hoặc, “Mẹ nó, ta chỉ là ở ngoài Hỗn Loạn Thâm Uyên không cẩn thận đụng phải bọn họ, liền bị bọn họ bắt lại làm ô sin. Chờ lão tử ra ngoài, sớm muộn gì cũng có một ngày muốn tiêu diệt toàn bộ Tử Tinh.”
Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn một cái.
“Đây là nguyện vọng cả đời của ta!” Thần Đồ bổ sung.
“Vậy những người khác ở đây thì sao?”
“Ưa thuận đều là kẻ địch của thế lực Tử Tinh, bị bắt được sau liền bị an trí ở phòng động lực, mệt nhọc đến chết! Tất cả các thế lực đều như thế, cho nên đừng dễ dàng bị bắt, nếu không kết cục thật bi thảm, những người này coi như tốt, có người bị bắt sau sẽ bị phân phối đến những nơi cực kỳ nguy hiểm để khai khoáng, thu thập dược liệu… Cái loại cảm giác sinh tử không thể khống chế, mệnh chỉ mành treo chuông còn đáng thương hơn người ở đây.”
Hắn vẻ mặt thổn thức, dường như từng có kinh nghiệm như vậy, khiến Dương Khai líu lưỡi không thôi.
Nói một hồi, lại đầy cảm tình nhìn Dương Khai: “Nhưng bi thảm nhất vẫn là ngươi, rõ ràng bị nữ nhân gọi Bích Nhã kia coi trọng, ha ha ha!”
Hắn cười hả hê, Dương Khai lập tức im lặng.