» Chương 995: Các ngươi còn dám trở về
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Ăn Hại Truyền Kỳ
Converter: La Phong
Bên trong chiến hạm Tử Tinh, trong một gian phòng sang trọng bậc nhất, có một lão giả dáng người cục mịch, sắc mặt nghiêm trọng lo lắng cầm một khối la bàn bí bảo, rót thần niệm vào trong đó, ý đồ liên hệ với Kha Mông trong phòng động lực. Nhưng dù hắn cố gắng thế nào, vẫn không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lão già mập lùn lau mồ hôi trên trán, lo lắng dậm chân.
Trầm tư một chút, hắn vội vã mở cửa phòng, chuẩn bị tự mình chạy tới phòng động lực xem tình hình.
Cửa phòng vừa mới mở ra, liền thấy hai thanh niên mang sát khí đầy mình đang lao nhanh về phía này.
Lão giả cũng không nghĩ nhiều, há miệng liền quát lên với hai người kia: “Hai người các ngươi tới đây!”
Thần Đồ dẫn đầu đi phía trước, hai mắt sáng rực, thấp giọng nói: “Đúng là lão gia hỏa này, hắn chính là đồ sư trên chiếc chiến hạm này, ta ngày đó thấy hắn đi qua phòng động lực!”
Dương Khai khẽ gật đầu không để lại dấu vết, đi theo sau Thần Đồ, nhanh chóng đến trước mặt lão giả kia.
“Tình hình bên phòng động lực thế nào, vì sao Kha Mông không quay lại bẩm báo lão phu?” Lão giả vẻ mặt phẫn nộ gào lên.
Thần Đồ nhe răng cười với hắn, lộ ra răng nanh u ám: “Kha Mông đã chết, đương nhiên không thể trả lời tin tức cho ngươi!”
Lão giả biểu cảm ngây người, đột nhiên ý thức được không ổn. Đang định quay người trở về phòng thì trong cơ thể Thần Đồ tuôn ra một luồng điện xà chói lòa. Con điện xà kia như vật sống, trực tiếp quấn lấy thân hình lão giả, trói chặt hắn lại.
Dòng điện mạnh mẽ khiến thân thể lão giả trong khoảnh khắc tê liệt, cứng ngắc vô cùng, không thể động đậy.
“Mang theo hắn đi!” Thần Đồ liếc nhìn xung quanh, xác định gần đó không có ai chú ý tới bên này, quay người lại hướng về hướng khác bay đi.
Dương Khai mặt lạnh lùng, xách lão giả bị điện xà trói lại trên tay, thản nhiên nói: “Muốn sống thì hợp tác, bằng không giết ngươi!”
Vị đồ sư trên chiếc chiến hạm Tử Tinh này tuổi tác tuy không nhỏ, nhưng thực lực cũng không cao, chỉ có tiêu chuẩn Siêu Phàm Tam Tầng Cảnh. Cho nên mới bị Thần Đồ một chiêu nhẹ nhàng bắt được, bị Dương Khai xách trên tay cũng căn bản không phản kháng được.
Như thường, các đồ sư tu vi đều không cao, bởi vì bọn họ dành lượng lớn tinh lực và thời gian vào việc nghiên cứu tinh đồ và huyền bí tinh không, căn bản không có bao nhiêu thời gian dùng để tu luyện.
Điều này cũng dẫn đến khi gặp nguy hiểm, bọn họ không có bao nhiêu sức tự bảo vệ mình.
“Các ngươi là ai?” Lão giả quát to.
“Chúng ta là ai không mượn ngươi xen vào, ngươi chỉ cần dẫn bọn ta rời khỏi Hỗn Loạn Thâm Uyên này là được. Chờ rời khỏi đây, chúng ta tự nhiên sẽ thả ngươi, đảm bảo sẽ không làm ngươi thương tổn sợi tóc nào!” Thần Đồ vừa chạy gấp vừa lạnh lùng nói.
“Được, ta dẫn các ngươi rời khỏi. Nhưng các ngươi phải đến phòng động lực trước, nếu không đó là con đường chết!” Lão giả vội vã reo lên.
Thần Đồ cười lạnh lùng: “Ngươi cho chúng ta là kẻ đần? Chúng ta vất vả lắm mới trốn từ phòng động lực ra, bên đó hiện tại tập trung rất nhiều người của Tử Tinh. Bây giờ đi qua không phải chui đầu vào lưới sao?”
“Ngươi không hiểu a. Ta muốn ngươi đi phòng động lực tự nhiên ta có lý do của ta, không phải muốn ngươi chui đầu vào lưới!” Lão giả giọng bi thiết, “Ngươi nếu không dẫn ta đi qua, không những ba chúng ta phải chết, chiếc chiến hạm này cũng không giữ được.”
“Chiến hạm có lẽ tốt nhất, liên quan gì ta!” Thần Đồ vẻ mặt hả hê.
“Sao lại nói cho ngươi không thông a… Hiện tại có nguy hiểm cực lớn đang muốn quét sạch toàn bộ Hỗn Loạn Thâm Uyên. Chúng ta nếu không nhanh chóng hành động, chưa ai có thể sống sót.”
Thần Đồ bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu lại kinh ngạc nhìn lão giả kia: “Có ý gì? Nói rõ ràng lên.”
“Chính ngươi nhìn ra ngoài!” Lão giả không trả lời, ngược lại hướng ra ngoài ý bảo.
Thần Đồ và Dương Khai liếc nhau, đều cảm thấy lão giả này không phải nói chuyện giật gân. Cả hai lẻn đến cạnh hành lang, xuyên qua cửa sổ trong suốt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, vẫn là những ngôi sao to lớn và xinh đẹp kia. Nhưng giờ phút này, trên bề mặt của những ngôi sao xinh đẹp giàu có năng lượng thiên địa vô cùng nồng đậm lại hiện ra một vòng khe hở mờ mịt, nhìn qua hư vô mờ mịt, như rơi vào mây mù.
Những ngôi sao này bản thân sinh ra trường lực mạnh mẽ, dường như có chút hỗn loạn.
Mà những võ giả của hai phe Kiếm Minh và Tử Tinh vốn đang đại chiến, cũng đều chưa tiếp tục chiến đấu, mà là lái các loại hào quang, nhanh chóng lui về phía chiến hạm của mình.
“Bọn họ muốn quay về, chuyện gì xảy ra?” Thần Đồ sắc mặt đại biến, “Không phải vì ta bắn ra phát tinh pháo kia chứ?”
Dương Khai ung dung nhìn hắn, không nói một lời.
Thần Đồ bị nhìn thấy rất quẫn bách, nhún vai nói: “Ta không nghĩ tới có thể như vậy a. Ta chỉ là muốn trút giận…”
“Ta cảm thấy có lẽ không liên quan chuyện của ngươi, bằng không người của Kiếm Minh cũng sẽ không lui, mà là sẽ truy tới. Hai bên họ đều đang lui về phía sau, hẳn là đã nhận ra nguy hiểm gì đang đến gần.” Dương Khai nhìn lão giả bị hắn xách trên tay, trầm giọng nói: “Nguy hiểm kia rốt cuộc là cái gì?”
“Trường lực bạo loạn!” Các ngươi ở đây là cảm thụ không đến. Bọn họ sở dĩ toàn bộ đều quay về, chính là vì cảm nhận được trường lực của những ngôi sao trong Hỗn Loạn Thâm Uyên có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, cho nên mới không dám ở bên ngoài dừng lại. Chúng ta phải tranh thủ thời gian rời khỏi đây. Nếu chậm, cho dù trốn trong chiến hạm cũng không được an toàn!”
“Trường lực bạo loạn?” Thần Đồ biến sắc.
“Nguy hiểm lớn nhất trong Hỗn Loạn Thâm Uyên!” Lão giả vội vã giải thích, “Ngươi cho rằng những trường lực hỗn loạn kia chỉ là khiến người mất phương hướng đơn giản như vậy? Ngươi sai rồi. Những ngôi sao trong Hỗn Loạn Thâm Uyên, chứa đựng năng lượng thiên địa khó có thể tưởng tượng. Những năng lượng thiên địa này lúc nào cũng giữ một trạng thái bão hòa, là cực hạn mà không gian này có thể chịu đựng được. Bình thường chúng vẫn có thể giữ một loại cân bằng, nhưng nếu có lực lượng kích thích quá mức, cân bằng này cũng sẽ bị phá vỡ. Những trường lực kia sẽ nổ tung. Kết quả thế nào các ngươi cũng có thể tưởng tượng đến a?”
Dương Khai và Thần Đồ nhìn nhau, đều sắc mặt trắng bệch.
“Các ngươi rốt cuộc có hiểu hay không hả?” Lão giả nước bọt bay loạn, một chút cũng không có giác ngộ của một tù nhân bị giam giữ.
“Ngươi hiểu?” Thần Đồ u u hỏi một câu.
“Nói nhảm!” Lão phu là đồ sư, lão phu nếu không hiểu ai hiểu?” Lão giả đổ ập xuống răn dạy, khiến Thần Đồ á khẩu không trả lời được.
“Ngươi đã hiểu, vì sao khi song phương đại chiến lúc trước không ngăn cản? Cũng chính vì bọn họ đại chiến, mới có thể phá vỡ sự cân bằng trường lực ở đây a?” Dương Khai lạnh nhạt nhìn hắn.
Lão giả thần sắc ngượng ngùng, cũng không có vẻ vênh váo hung hăng như vừa rồi, lắp bắp nói: “Bọn họ khai chiến xong, ta mới nhìn ra. Lão phu xem tinh thuật cũng không phải toàn trí toàn năng a… Ai có thể nghĩ tới đây nguy hiểm như vậy?”
“Xem tinh thuật?” Dương Khai nhướng mày.
“Các đồ sư đều tinh thông một môn huyền bí. Hôm nào lại giải thích với ngươi. Chúng ta làm sao bây giờ? Lão gia hỏa này nhìn không giống nói dối.” Thần Đồ nhất thời không có chủ ý.
Nếu thật sự như lời lão giả này nói, thì hắn và Dương Khai vất vả tâm tư bắt lão gia hỏa này căn bản không có ý nghĩa. Một khi trường lực trong Hỗn Loạn Thâm Uyên bùng phát, bọn họ ngay cả chỗ ẩn nấp cũng không có.
Ở lại trong chiến hạm, ít nhất còn có một tầng phòng hộ.
Đây chính là một chiếc Thánh Vương cấp thượng phẩm chiến hạm!
Nhưng rất nhiều cường giả của Tử Tinh sắp quay về chiến hạm. Ở lại đây cũng không phải kế sách hoàn hảo.
“Ngươi đưa ra chủ ý đi. Đầu óc ngươi không phải rất nhanh nhẹn sao?” Thần Đồ mắt sáng rực nhìn Dương Khai, kỳ vọng hắn có thể chỉ đường sống cho mình.
“Vị đồ sư này có địa vị thế nào ở Tử Tinh?” Dương Khai đột nhiên hỏi.
“Địa vị cực cao!” Thần Đồ nhìn lão giả kia: “Đại sư Ô Tác trong toàn bộ thế lực của Tử Tinh, tài vẽ tinh đồ cũng có thể xếp top 3, từ trước đến nay là đối tượng được các thế lực lớn khác cực lực mời chào.”
“Ngươi nhận thức lão phu?” Lão giả kinh ngạc nhìn Thần Đồ.
“Có nghe thấy.” Thần Đồ nhe răng cười.
“Đi phòng động lực a.” Dương Khai trầm giọng nói.
Thần Đồ tròng mắt hơi híp, có vẻ hơi do dự. Nhưng cẩn thận trầm ngâm một lát sau, cũng gật đầu nói: “Nghe lời ngươi. Hắn nói nếu là thật, đi ra ngoài cũng là đường chết.”
“Đi!” Dương Khai xách vị đồ sư tên Ô Tác kia, một mạch hướng về phía phòng động lực phản hồi.
Tại hành lang bên ngoài phòng động lực, người đông nghẹt. Những võ giả từ chiến trường Hỗn Loạn Thâm Uyên trở về, cùng với những người trước đó ở lại trong chiến hạm, đều chạy tới, muốn biết tại sao vừa rồi lại có một phát tinh pháo bắn ra ngoài. Không những giết không ít kẻ địch, ngay cả người của mình cũng bị cùng nhau đánh gục.
Bọn họ đều rất phẫn nộ, bởi vì vừa rồi nếu như vận khí không tốt, bị đánh chết tiếp theo là mình.
Nhưng sau khi hiểu được tình hình trong phòng động lực, lửa giận của bọn họ lập tức tắt đi.
Trong phòng động lực không một người sống. Kha Mông và hơn mười vị võ giả Thánh Cảnh khác đều bị kẻ địch không rõ danh tính đánh gục.
Trong phòng động lực, một nam tử trung niên mặc cẩm bào khoanh tay đứng, thần sắc không giận tự uy. Đôi mắt lạnh lùng của hắn quét qua tình hình trong phòng động lực, ánh mắt dừng lại ở hai bộ còng tay bị mở ra kia. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Phế vật!”
Với nhãn lực của hắn, tự nhiên nhìn ra được Kha Mông rốt cuộc chết như thế nào. Tuy không biết tại đây đã từng xảy ra chuyện gì cụ thể, nhưng tình hình đại khái cũng có thể phán đoán ra.
Những võ giả bị xiềng xích khóa lại phản kích tuyệt địa, thừa dịp Kha Mông chủ quan đánh gục hắn, đoạt lấy chìa khóa, phóng thích đồng bạn. Sau đó trong phòng động lực xảy ra một trận gió tanh mưa máu, đánh gục tất cả mọi người. Sau đó, hai con chuột nhỏ chạy trốn kia khống chế chiến hạm, bắn ra một phát tinh pháo vào chiến trường, khiến võ giả Tử Tinh tổn thất nặng nề.
Cái phế vật Kha Mông này, chết không có gì đáng tiếc!
Trong lòng trung niên nhân tức giận đến cực điểm.
Đang định hạ lệnh điều tra kẻ bỏ trốn kia, bên ngoài phòng động lực đột nhiên truyền đến tiếng quát to: “Các ngươi là ai! Mau thả đại sư Ô Tác, bằng không các ngươi sẽ phải chịu thiệt!”
Trung niên nhân thần sắc lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Bên kia, truyền đến một giọng nói hơi bất cần đời: “Tránh ra một chút, tránh ra một chút. Ừm, đừng vọng tưởng làm mấy thứ gì đó. Các ngươi vừa động thủ, đại sư Ô Tác của các ngươi cũng xong đời.”
Một lát sau, một hàng ba thân ảnh xuất hiện trong phòng động lực.
Hai thanh niên lạ lẫm, một người nghênh ngang đi phía trước, người còn lại thần sắc lạnh lùng giữ mạch máu của Ô Tác, thần niệm và thánh nguyên bao phủ hắn, dáng vẻ sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
Trung niên nhân tầm mắt co lại, quát khẽ nói: “Các ngươi còn dám quay về?”
Tuy chưa từng thấy Dương Khai và Thần Đồ, nhưng trung niên nhân dám khẳng định, chính là hai con chuột nhỏ này đã thoát khỏi phòng động lực, phóng ra tinh pháo đánh chết mười mấy võ giả Tử Tinh.
Nhìn bọn họ, trong lòng trung niên nhân nổi lên cơn giận ngập trời, hận không thể lập tức đưa bọn chúng vào lòng bàn tay, để trút mối hận trong lòng.