» Chương 1016: Thỏa hiệp
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Ăn hại truyền kì
Chuyển ngữ: La Phong
“Ngươi có cầu ở ta, tự nhiên sẽ không đối với ta ra tay,” Dương Khai khẽ hừ.
“Nếu không như thế ngươi cảm thấy lão phu sẽ đối với ngươi hạ thủ lưu tình?” Quỷ Tổ cười lạnh đầy tà ý. “Chuyện nhảm không nói nhiều, lão phu lúc trước không biết ngươi tinh thông không gian pháp tắc, bất quá hiện tại biết cũng không muộn. Ngươi có muốn hợp tác cùng lão phu, tìm đường ra khỏi nơi đây như thế nào?”
“Hợp tác như thế nào?” Dương Khai nhíu mày.
“Lão phu cho ngươi tự do, ngươi muốn cái gì ta cho ngươi cái đó, cam đoan làm ngươi thỏa mãn! Ngươi tìm kiếm phương pháp rời khỏi nơi đây, bất quá khi ra đi, phải mang theo lão phu cùng đi.” Quỷ Tổ cười nhẹ hắc hắc. “Không gian pháp trận lão phu tốn sức tâm tư nghiên cứu ra e là không có tác dụng gì, bất quá đã ngươi đối với không gian pháp tắc cũng có nghiên cứu, thì nói không chừng sẽ có chút ít biện pháp!”
“Ta không tin ngươi!” Dương Khai lắc đầu. Liên hệ với lão quái vật bậc này, một cái không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục.
“Vậy phải thế nào ngươi mới có thể tin lão phu?”
“Ngươi phát lời thề!”
Quỷ Tổ biểu lộ cổ quái, nhe răng cười nói: “Lời thề của lão phu ngươi tin? Lão phu có thể tùy thời đổi ý!”
“Lấy danh nghĩa thê nhi đã khuất của ngươi mà thề, ta sẽ tin!” Dương Khai thành khẩn nói.
“Tiểu tử, không được một tấc lại muốn tiến một thước!” Biểu cảm của Quỷ Tổ bỗng nhiên dữ tợn, dường như lời nói của Dương Khai chạm phải nghịch lân hắn. Hắn gào to: “Chọc giận ta không có lợi gì cho ngươi, ta có thể giết ngươi ngay bây giờ, dùng sưu hồn thuật lấy được nghiên cứu của ngươi về không gian pháp tắc!”
“Khả năng thành công không lớn, có lẽ ngươi có thể có được nghiên cứu của ta về không gian pháp tắc, có lẽ không được gì cả, hơn nữa cho dù đã nhận được ngươi cũng không nhất định hiểu thấu đáo. Chuyện này phải xem tư chất, đây cũng là vì sao ngươi nghiên cứu một ngàn năm lại không có gì thành quả, ngươi ở khả năng lĩnh ngộ không gian rất là kém cỏi!” Dương Khai thẳng thắn, tuyệt không sợ thật sự làm Quỷ Tổ nổi điên.
Hắn nhìn sát Quỷ Tổ: “Ngươi muốn đánh cuộc một lần không?”
Quỷ Tổ biểu lộ âm tình bất định, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn qua Dương Khai, như thể hận không thể giết hắn ngay bây giờ, tìm tòi ký ức của hắn. Nhưng trong hai tròng mắt lóe lên đầy vẻ chần chừ.
Lời nói của Dương Khai nói trúng tim đen, khiến hắn do dự.
“Ngươi nếu không dùng danh nghĩa thê nhi đã khuất của ngươi mà thề, ta lập tức chui vào khe nứt không gian, cả đời không ra. Ta thà chết ở đây cũng sẽ không hợp tác với ngươi. Chờ ta chết đi, ngươi cứ từ từ mà chọc không gian pháp trận của ngươi, mong chờ nó có thể phát huy tác dụng đi.” Vừa nói vậy, Dương Khai không định cho Quỷ Tổ thêm thời gian cân nhắc, thân thể liền muốn chui vào khe nứt không gian.
“Chờ một chút!” Quỷ Tổ gào thét, da mặt run rẩy, một thân âm trầm khí tức đậm đặc bành trướng.
Bỗng nhiên, hắn nở nụ cười, gật đầu nói: “Tiểu tử, ngươi gan không nhỏ, dám cùng lão phu như vậy đàm phán.”
Dương Khai nhún vai: “Hợp tác với ngươi chẳng khác gì là bảo hổ lột da, ta không thể không cẩn thận một chút.”
“Tốt, ngươi thắng! Lão phu sẽ lấy danh nghĩa thê nhi mà thề, ngươi chỉ cần chịu hợp tác, ta sẽ không động thủ với ngươi. Nếu vi phạm lời thề này, trời phạt đánh xuống, chết không yên lành!”
Dương Khai lắc đầu.
“Tiểu tử ngươi còn muốn thế nào nữa?” Quỷ Tổ quát thét.
“Không phải ngươi bị trời phạt đánh xuống, chết không yên lành. Lời thề như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì. Làm thế nào thề, không cần ta dạy ngươi chứ?”
Quỷ Tổ âm lãnh nhìn qua hắn, trong hai tròng mắt lõm sâu trong hốc mắt nổi lên một luồng hàn ý thấu xương, sát niệm như thủy triều.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không còn đùa giỡn chiêu trò trong lời nói, thành thật dùng thê nhi đã khuất của hắn phát một lời thề độc ác đến cực điểm.
Dương Khai lúc này mới từ trong khe nứt không gian đi ra, thản nhiên nói: “Sớm nói như vậy không phải tốt hơn sao?”
“Tiểu tử ta hiện tại muốn giết ngươi ngay lập tức, nghiền xương ngươi thành tro, hồn phi phách tán, để giải mối hận trong lòng ta,” Quỷ Tổ gắt gỏng nhìn hắn.
“Ta tin tưởng tiền bối thật sự quan tâm thê nhi, bằng không cũng sẽ không sau 2000 năm mà vẫn muốn báo thù rửa hận cho họ,” Dương Khai cười nhạt. “Tiền bối cũng là người si tình.”
Thần sắc dữ tợn của Quỷ Tổ như bông tuyết dưới nắng gắt, nhanh chóng tan rã. Trong hai tròng mắt hắn lại nổi lên một vòng hồi ức, dường như nhớ đến bóng hình vợ con.
“Chuyện quá khứ đã qua rồi, ngươi trước theo ta trở về, chúng ta cùng nhau bàn bạc, tìm cách rời khỏi nơi đây,” Giọng điệu của hắn bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, như thể vì câu nói đó mà không muốn giận cá chém thớt hắn nữa.
Nói đoạn, ống tay áo vung lên, cuốn lấy Dương Khai hướng đường cũ trở về.
Trên sườn đồi đất bằng, mọi người lo lắng chờ đợi, không khí im lặng.
Tuy Quỷ Tổ đã đi một giờ, nhưng họ không ai dám đào tẩu khỏi nơi này.
Đại lục này là địa bàn của Quỷ Tổ, họ căn bản không có chỗ nào để trốn.
Trong lòng mỗi người đều hoảng loạn, thầm mong Quỷ Tổ cứ thế mà đi không trở lại, tốt nhất là chết ở nơi nào đó.
Đúng lúc họ đầy bụng bất an, Nguyệt Hi bỗng biến sắc, khẽ kêu: “Hắn dường như trở về.”
Đang nói, quay đầu nhìn về một hướng.
Theo ánh mắt nàng, mọi người quả nhiên phát hiện một đám mây đen đang nhanh chóng tiếp cận, từ trong đám mây đen truyền ra khí tức sâm lãnh của Quỷ Tổ, khiến người ta khắp người lạnh toát.
Tuyệt vọng một lần nữa bao trùm trong lòng mọi người.
“Ồ?” Thần Đồ kinh ngạc lên tiếng, khó hiểu nhìn vào đám mây đen, hắn dường như thấy bóng dáng Dương Khai thấp thoáng ở trong đó, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Những người khác cũng nhanh chóng phát hiện hiện tượng bất thường này, không khỏi có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Dương Khai trước rõ ràng bị Quỷ Tổ ném vào hư không đường hành lang, giờ phút này lại cùng Quỷ Tổ một đạo trở về, họ không thể tìm ra nguyên nhân giải thích cảnh tượng trước mắt.
Một lát sau, mây đen hạ xuống, thân ảnh Quỷ Tổ và Dương Khai hiện ra trước mặt mọi người.
Xác nhận những gì mình vừa nhìn thấy không phải hoa mắt, vẻ mặt mọi người đều cổ quái, vô số ánh mắt lưu chuyển trên người Dương Khai và Quỷ Tổ.
Rất nhanh, họ kinh ngạc phát hiện, Quỷ Tổ và Dương Khai dường như đã đạt thành hiệp nghị gì đó. Lão quái vật thủ đoạn thông thiên này đối với thái độ của Dương Khai rõ ràng khác với lúc trước.
“Cần gì cứ việc nói, nhanh chóng nghiên cứu ra phương pháp, lão phu đã không muốn chờ nữa,” Quỷ Tổ nhàn nhạt phân phó.
“Không muốn chờ cũng phải chờ,” Dương Khai lắc đầu. “Nhờ phúc ngươi, trường không gian đại lục này hiện tại rất hỗn loạn, bằng không ta cũng sẽ không bị ngươi bắt đến. Ta hoàn toàn có thể trốn ở trong khe nứt không gian không ra.”
“Chuyện đó liên quan gì đến lão phu?” Quỷ Tổ cảm thấy hơi oan uổng.
“Ngươi đã tạo ra không gian pháp trận này…” Dương Khai chỉ về phía đó.
Quỷ Tổ lập tức thần sắc ngượng ngùng, không lên tiếng.
Mặc dù không tinh thông sự huyền bí của không gian, nhưng hắn cũng đã nghiên cứu một ngàn năm, biết rõ sự hỗn loạn của trường không gian Dương Khai nói chắc chắn là do pháp trận này không ngừng mở ra hư không đường hành lang, tạo ra sự vặn vẹo không gian.
“Đem pháp trận này dừng lại trước, chờ thêm một thời gian, đợi khi trường không gian vặn vẹo ổn định, ta mới có thể bắt đầu nghiên cứu,” Dương Khai nói.
Quỷ Tổ không nói một lời, vẫy ống tay áo, trận pháp đang vận hành lập tức im lặng, cánh cửa rộng lớn dẫn vào hư không đường hành lang cũng đóng lại trong chốc lát.
“Muốn chờ bao lâu?” Quỷ Tổ vội vàng hỏi.
“Không rõ lắm,” Dương Khai lắc đầu. “Có thể nửa tháng, có thể vài tháng, có thể vài năm vài chục năm, ai biết được.”
“Tiểu tử, ngươi không phải là dùng cái này làm cớ kéo dài thời gian chứ?” Quỷ Tổ hồ nghi nhìn hắn. “Ngươi đừng quên, ta tuy đã phát lời thề, nhưng đó là trên điều kiện ngươi chịu hợp tác. Nếu dám chơi trò gì, lão phu tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.”
“Kéo dài thời gian có lợi gì cho ta? Cho dù kéo dài mười năm, ta cũng sẽ không là đối thủ của ngươi!” Dương Khai khẽ hừ.
“Coi như ngươi thức thời!” Quỷ Tổ lúc này mới thỏa mãn. “Ừm, vậy tạm thời cứ như vậy. Ngươi cứ ở lại đây đi, bên kia lão phu đã mở ra một cái động phủ, linh khí toàn bộ đại lục chỉ ở đây là nồng nặc nhất. Ngươi có thể tạm thời ở đây tu luyện một thời gian, bảo đảm ngươi lưu luyến quên về. Ngoài ra nếu còn có cái gì khác cần, tùy thời nói cho ta biết.”
Quỷ Tổ phân phó một tiếng, thân hình loáng một cái liền biến mất không thấy.
Cũng không để ý đến Lữ Quy Trần và Nguyệt Hi nghĩ gì.
Chờ đến lúc hắn rời đi, Thần Đồ mới đi về phía Dương Khai, kinh sợ nói: “Dương Khai, đó là tình huống gì vậy? Ngươi và vị tiền bối kia sao lại hòa thuận như vậy… Ngươi làm sao thoát ra khỏi hư không đường hành lang?”
Hắn muôn vàn không hiểu, trên mặt đầy nghi hoặc.
Những người khác cũng vậy, vô số ánh mắt tập trung trên người Dương Khai, hy vọng hắn có thể đưa ra lời giải thích thuyết phục.
“Hắn có cầu ở ta, cho nên chúng ta đã đạt thành một số nhận thức chung và hiệp nghị,” Dương Khai thuận miệng giải thích.
“Có cầu ở ngươi?” Thần Đồ kinh sợ.
“Ngươi có bản lĩnh gì có thể khiến người bậc như hắn coi trọng ngươi?” Nguyệt Hi nhíu mày, vẻ mặt không tin.
Dương Khai liếc nàng một cái, không quan tâm.
“Tiểu huynh đệ…” Lữ Quy Trần ho nhẹ một tiếng, trên mặt đầy nụ cười, cách xưng hô với Dương Khai cũng thay đổi. “Ta hỏi một tiếng, đây có nghĩa là chúng ta tạm thời an toàn không? Vị tiền bối kia sẽ không bắt chúng ta vào hư không đường hành lang tìm hiểu tình hình nữa chứ?”
“Ừm,” Dương Khai gật đầu. “Các ngươi sẽ không vào hư không đường hành lang nữa.”
“Thật ư?” Đôi mắt dễ thương của Hòa Miêu sáng lên, nhịn không được có chút vui sướng, không tự chủ được bộc phát một luồng vui sướng thoát chết.
“Bất quá các ngươi an toàn hay không, ta cũng không biết!” Dương Khai khẽ cười, không có ý tốt nhìn qua Lữ Quy Trần.
Lữ Quy Trần biến sắc, đột nhiên nhớ tới mình và thanh niên này dường như còn có chút thù oán.
Lúc mới đến đây, chính hắn đã hạ cấm chế trong cơ thể hắn, khiến hắn mất đi lực lượng.
Hôm nay Dương Khai cùng Quỷ Tổ đạt thành nhận thức chung và hiệp nghị, địa vị rõ ràng khác với những người bị giam giữ như họ.
Chỉ cần có lão quái kia che chở, Dương Khai có thể ở đây muốn làm gì thì làm!
Nhận thức được điểm này, Lữ Quy Trần thần sắc bối rối, chỉ sợ Dương Khai sẽ quay lại tính sổ với hắn, vội vàng tươi cười, ôm quyền nói: “Tiểu huynh đệ, Lữ mỗ lúc trước có mắt không tròng, nhiều có đắc tội, xin tiểu huynh đệ thứ lỗi.”
Bích Nhã cũng khuôn mặt trắng bệch, một đôi mắt hoa đào ngập nước tràn đầy kinh sợ, trên mặt nở một nụ cười khó coi, thần thái quyến rũ nói: “Tiểu ca, mọi chuyện lúc trước là ta không đúng, ngươi đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta. Về sau ta đều nghe theo ngươi phân phó, ngươi bảo ta làm gì ta làm đó được không? Ta biết nhiều thứ lắm, cam đoan sẽ không làm ngươi thất vọng!”
Câu nói cuối cùng của nàng hàm chứa thâm ý sâu sắc, chỉ sợ chỉ cần là đàn ông đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng.