» Chương 1023: Nhập thánh hai tầng cảnh

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn Hại Truyền Kì

Convert by: La Phong

Quỷ Tổ sơn vốn là một ngọn núi xanh tươi, phong cảnh tú lệ, chim hót hoa nở. Nhưng lúc này, cả ngọn núi dường như vừa bị thiêu rụi, đỉnh núi trơ trụi, khắp nơi đất khô cằn, cây gỗ khô, không còn cảnh tượng tú lệ lúc trước.

Cả trận pháp bố trí ở đây để tụ tập linh khí dường như cũng đã bị hủy diệt.

Trong lòng núi, linh suối không còn giọt nào, đã triệt để khô cạn, dòng suối vốn chảy trong đó sớm đã không thấy bóng dáng.

Trong một gian thạch thất, một vòng xoáy vô hình đang xoay tròn, dẫn động thiên địa linh khí hướng về phía này tụ tập, rồi bị hấp thu.

Thân ảnh Quỷ Tổ khoan thai xuất hiện, đứng trước mặt Dương Khai, nhíu mày nhìn hắn, bất động. Dương Khai dường như không hề phát giác, một lát sau, hắn mới nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngừng vận chuyển huyền công.

Lặng lẽ kiểm tra bản thân một phen, thần sắc Dương Khai phấn chấn.

Trong đan điền, dương dịch, tà năng trong Ngạo Cốt Kim Thân đều biến mất không thấy gì nữa. Chúng đã dung hợp lại với nhau, tạo thành một loại lực lượng khác bao gồm đặc tính của cả hai, mạnh mẽ hơn, giàu tính sát thương hơn cả Dương Nguyên và tà năng.

Lực lượng này róc rách chảy xuôi trong kinh mạch, tưới tắm từng tấc huyết nhục, tồn trữ trong Ngạo Cốt Kim Thân.

Dương Khai cảm giác mình rực rỡ hẳn lên từ trong ra ngoài, phảng phất như thoát thai hoán cốt, toàn thân tràn đầy sức bật không gì sánh kịp.

“Một lần cảm ngộ, một lần tu luyện, lại khiến bản thân có biến hóa nghiêng trời lệch đất!”

Hắn thậm chí cảm giác mình có thể đại chiến với cường giả Thánh Vương Cảnh!

Tu vi cảnh giới cũng tăng lên một chút, không còn trở ngại, đã tới Nhập Thánh Nhị Tầng Cảnh.

Dương Khai thậm chí không biết mình đột phá lúc nào, hắn trong khoảng thời gian này vẫn đắm chìm trong quá trình dung hợp hai loại lực lượng, không hề phát giác chuyện khác. Niềm vui ngoài ý muốn này khiến hắn càng thêm sung sướng.

Tâm niệm vừa động, Dương Khai thử thi triển Ma Thần Biến.

Từng đạo ma vân vô hình trèo bò lên, ẩn vào huyết nhục của Dương Khai. Trong nháy mắt, khí huyết chi lực điên cuồng dâng lên, sinh mệnh chấn động điên cuồng dâng lên…

“Xem ra vẫn có thể thi triển Ma Thần Biến,” Dương Khai trong lòng đại định, dù sao lực lượng sau khi dung hợp kiêm có tất cả đặc điểm của Dương Nguyên và tà năng.

“Không tệ, không tệ, ngươi quả nhiên rất không tồi!” Thanh âm Quỷ Tổ đột nhiên truyền đến từ phía trước, chân thành khen ngợi.

Dương Khai mở mắt, tán đi Ma Thần Biến, ôm quyền thi lễ: “Tiền bối, đa tạ tiền bối ngày trước dạy bảo.”

Quỷ Tổ biểu lộ cổ quái, hừ lạnh nói: “Lão phu chưa dạy bảo ngươi cái gì, không cần cùng lão phu nói lời cảm tạ!”

Dương Khai cười hắc hắc nói: “Tiền bối có thể chỉ là thuận miệng vừa nói, nhưng nếu không phải câu nói kia của ngươi, vãn bối muốn đi đến bước này có thể lại mất vài năm, vài chục năm thậm chí lâu hơn. Cho nên vô luận thế nào, vẫn phải đa tạ tiền bối điểm tỉnh!”

“Tùy ngươi nghĩ thế nào,” Quỷ Tổ không kiên nhẫn khoát tay, dường như không muốn cùng Dương Khai dính dáng gì nhiều. Trầm giọng nói: “Ngươi tự mình bế quan đã hơn một tháng, lão phu độ lượng, cho ngươi thời gian dài như vậy tăng cường thực lực. Dưới mắt ngươi cũng đã thành công, có phải nên tận chút bổn phận?”

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, dường như vì đợi lâu mà có chút không vui.

Dương Khai vội vàng gật đầu: “Vãn bối bắt đầu đây. Ân, bất quá trước đó, ta muốn đi xem không gian pháp trận kia.”

“Tùy ngươi, chỉ cần ngươi có thể tìm được đường rời đi, giày vò thế nào cũng không sao. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, nếu tìm không thấy phương pháp rời đi, lão phu sẽ rút thần hồn của ngươi, vĩnh viễn tra tấn ngươi. Khiến lão phu thất vọng, ngươi tuyệt đối không có gì hay ho!”

Hắn hung hăng uy hiếp một phen, tiện tay đánh một đạo năng lượng đen kịt vào trong cơ thể Dương Khai, trong nháy mắt biến mất.

Năng lượng đen kịt kia xuyên thẳng trong cơ thể Dương Khai, không lớn một hồi công phu đã tới cánh tay hắn, hiện ra một dấu ấn mặt người khủng bố.

Trong đó có thần niệm của Quỷ Tổ. Quỷ Tổ có thể xuyên qua dấu ấn này, giám thị nhất cử nhất động của Dương Khai.

Dương Khai cười khổ lắc đầu, cất bước đi ra ngoài.

Không lớn một hồi công phu, đã rời khỏi lòng núi, đi tới mảnh đất bằng bố trí không gian pháp trận kia.

Không gian pháp trận này từ khi Quỷ Tổ lần cuối cùng vận dụng đến nay, vẫn để đó không dùng. Lúc này, vô số thánh tinh trong đại trận ánh sáng ảm đạm, năng lượng chứa đựng bên trong cơ hồ đều bị tiêu hao gần hết. Cánh cổng không gian tôi luyện từ mảnh vỡ chiến hạm lại đứng sừng sững tại chỗ, trên khung cửa phủ một tầng tinh thể mỏng manh kỳ ảo.

Dương Khai không chỉ một lần lén lút quan sát không gian pháp trận này, ý đồ từ đó đạt được chút ít dẫn dắt, tăng cường lĩnh ngộ của hắn đối với không gian pháp trận.

Cho đến giờ phút này khoảng cách gần, không kiêng nể gì nhìn trộm, hắn mới phát hiện, tuy tạo nghệ của Quỷ Tổ trên không gian huyền bí không chịu nổi, nhưng hắn đã nghiên cứu ngàn năm, quả thật có chút tâm đắc riêng.

Hắn rõ ràng có thể nghĩ đến việc lợi dụng tinh thể kỳ ảo làm chìa khóa mở ra hành lang hư không, ổn định môi giới hành lang hư không.

Bất quá đáng tiếc là, cánh cửa dùng để hình thành hành lang hư không này, luyện chế từ mảnh vỡ chiến hạm cấp Thánh Vương, cấp bậc vẫn còn hơi thấp. Tinh thể kỳ ảo phủ trên khung cửa cũng hơi ít đi, cho nên Quỷ Tổ mở ra hành lang hư không mới hỗn loạn không ổn định như vậy, tùy thời đều có thể sụp đổ.

Nếu để hắn cung cấp đủ tài liệu, hắn chưa chắc không thể thành công bố trí ra một không gian pháp trận ổn định. Còn về việc không gian pháp trận đó sẽ truyền tống người đến đâu, Quỷ Tổ sợ rằng cũng không biết.

Dương Khai quan sát không gian pháp trận này, hiểu rõ nghiên cứu của Quỷ Tổ về không gian huyền bí, biến nó thành lý giải của chính mình, thần thái chuyên chú.

Một lát sau, một hồi tiếng bước chân đột nhiên truyền tới.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện những người sống trên đại lục này lại đều đã tới.

Bọn hắn dường như đã chứng kiến Dương Khai xuất quan, cho nên mới chạy đến.

“Chủ nhân…” Bích Nhã không hề để ý ánh mắt khinh thường từ bốn phía, thân mật hô một tiếng, cười mỉm đi đến bên cạnh Dương Khai, chân thành nói: “Chúc mừng chủ nhân thực lực tăng nhiều, có chỗ cảm ngộ.”

Lần này nàng chân tâm thật ý muốn quy thuận Dương Khai, muốn ở bên cạnh hắn, không còn như trước Hư Dĩ Ủy Xà, giả ý xu nịnh, cho nên nàng cười rất rạng rỡ.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

“Huynh đệ, không sao là tốt rồi, về sau đừng giày vò chuyện nguy hiểm như vậy.” Thần Đồ cười ha hả, sâu trong đôi mắt lại hiện lên chút nghi hoặc nồng đậm.

Hắn vẫn không rõ lắm điểm mấu chốt thực sự của Dương Khai ở đâu. Tuy nói trong Tử Tinh chiến hạm, Dương Khai đột nhiên bộc phát đánh gục một võ giả Nhập Thánh Tầng Ba Cảnh, nhưng khoảnh khắc bộc phát đánh lén đó cũng không thể nói gì.

Thần Đồ vẫn luôn suy đoán thực lực chân chính của Dương Khai như thế nào.

Trước khi Dương Khai bế quan, hắn chưa cảm nhận được bất kỳ áp lực nào từ người Dương Khai. Nhưng mỗi lần ở cùng Dương Khai, sâu trong nội tâm đều có một thanh âm đang gào thét:

—— Nếu hắn thật sự đánh nhau với Dương Khai, người chết chính là hắn!

Đây là trực giác của Thần Đồ khi làm một võ giả, cho nên hắn vẫn cảm thấy Dương Khai đã ẩn giấu tu vi và thực lực của mình.

Nhưng hiện tại gặp lại, Thần Đồ phát hiện cảm giác của hắn so trước kia càng không có uy hiếp. Bản năng trước kia lần này cũng không nhắc lại hắn.

Thần Đồ nghi hoặc khó hiểu, không biết Dương Khai bế quan gây ra động tĩnh lớn như vậy rốt cuộc là thành công hay thất bại?

Bất quá, tu vi cảnh giới của hắn tăng lên một tầng thì rõ như ban ngày.

“Ta về sau cẩn thận.” Dương Khai ha hả cười.

Hai tỷ muội Hòa Tảo, Hòa Miêu cũng mỉm cười gật đầu với Dương Khai, vì sự bình an của hắn mà cảm thấy cao hứng. Nguyệt Hi hơi mất tự nhiên đứng sau lưng hai đồ đệ của mình, mặt lạnh.

Một bên, Lữ Quy Trần gắng gượng nở một nụ cười hơi gượng ép, gật đầu với hắn, nói: “Tiểu huynh đệ, có một chuyện chúng ta vẫn không rõ lắm. Nếu tiện, tiểu huynh đệ có thể nói cho chúng ta biết một tiếng?”

Dương Khai nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”

Lữ Quy Trần nhìn sang trái phải, ổn định tâm thần, thấp giọng nói: “Trước ngươi nói Quỷ Tổ tiền bối có cầu ở ngươi, hắn rốt cuộc nhờ ngươi chuyện gì?”

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn về phía Dương Khai, kỳ vọng hắn đưa ra đáp án.

Bọn hắn thật sự không biết Dương Khai rốt cuộc hà đức hà năng, chỉ là một võ giả Nhập Thánh Cảnh, lại đạt thành hiệp nghị với cường giả như Quỷ Tổ.

Quỷ Tổ coi trọng hắn cái gì?

“Lời này ngươi không ngại hỏi Quỷ Tổ tiền bối. Hắn như nguyện ý nói cho ngươi, chắc chắn sẽ nói cho ngươi.” Dương Khai nhẹ nhàng cười.

Biểu lộ Lữ Quy Trần một ngượng ngập, lập tức im lặng.

Hắn nhìn thấy Quỷ Tổ còn trốn không kịp, làm sao dám hỏi hắn loại chuyện này? Chọc hắn không vui, chỉ sợ sẽ bóp chết chính mình.

“Tiểu tử, ngươi lại theo chân bọn họ lãng phí thời gian, lão phu muốn ngươi đẹp mắt!” Thanh âm Quỷ Tổ đột nhiên vang lên bên tai, lộ ra cực kỳ không kiên nhẫn. Dương Khai biến sắc, ôm quyền nói: “Không có ý tứ, tiền bối thúc giục, lời ong tiếng ve không nói nhiều.”

Tiếng nói vừa dứt, Dương Khai đã tế ra Tinh Thoa hóa thành một đạo thanh hồng biến mất.

Cách mảnh đất bằng trên sườn núi vạn dặm, Dương Khai dừng lại.

Thủ đoạn xé rách không gian này hiện nay chỉ có Quỷ Tổ biết, là một đòn sát thủ của Dương Khai. Cho nên hắn cũng không muốn bộc lộ ra ngoài, ít nhất không thể bộc lộ cho những người như Lữ Quy Trần.

Nhìn quanh một hồi, Dương Khai vận chuyển lực lượng, ngưng tụ ở đầu ngón tay, tiện tay xé.

Không gian lập tức xuất hiện một khe hở, trong khe đó tối tăm lạnh lẽo, không động hư không, từng đợt chấn động quỷ dị khó hiểu truyền ra từ bên trong.

Dương Khai chưa vội chui vào, mà là nhìn khe hở này suy nghĩ xuất thần.

Trước kia hắn xé rách không gian, chỗ bị xé nứt như bị dao kiếm mở ra, hình thành nếp gấp.

Nhưng bây giờ, ở chỗ biên giới của vị trí bị xé rách này, lại cháy nhiều bó ma diễm màu đen. Ma diễm lúc lạnh lúc nóng, biến ảo đa đoan, khiến người ta khó nắm bắt dấu vết và quy luật.

Nó dường như có thể thiêu rụi cả không gian, khiến khe hở bị xé mở không cách nào khép lại.

Biểu lộ Dương Khai cổ quái.

Hắn không nghĩ tới, sau khi dung hợp hai loại lực lượng của bản thân, ma diễm mới đản sinh ra lại quỷ dị như thế.

Xem ra có sự cần thiết phải xem xét lại bản thân.

Không dừng lại lâu, Dương Khai lách mình tiến vào trong khe đó. Thần niệm khẽ động, ma diễm đột nhiên dập tắt, không gian bị xé nứt mới một lần nữa khép lại.

Thân ở trong không gian loạn lưu, Dương Khai không chút hoang mang, nhìn cái dấu ấn mặt người bị Quỷ Tổ đánh rớt xuống trên cánh tay mình, xùy cười một tiếng.

Quỷ Tổ trong lòng đánh chủ ý gì, Dương Khai hiểu rõ hơn ai hết.

Hắn sở dĩ không giết mình, thúc giục mình tìm kiếm phương hướng rời đi, chính là muốn thông qua giám thị động tĩnh của mình, nhìn trộm mình xé rách hư không như thế nào, nhìn trộm động tĩnh trong không gian loạn lưu, dùng đó tăng cường lý giải của bản thân đối với không gian huyền bí.

Hắn muốn học trộm loại thủ đoạn này.

Người như Quỷ Tổ, há sẽ đánh cược tất cả hi vọng vào người Dương Khai? Chính hắn có ý định khác!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 106: Lý Phàm chợt lập đạo

Chương 105: Thiên địa có trường sinh

Chương 909: Dung Nham Tinh thạch