» Chương 1027: Ta muốn khống chế sinh tử của ngươi
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
**Ăn Hại Truyền Kỳ**
*Converter: La Phong*
Tại khoảng đất trống trên sườn núi, Nguyệt Hi, Hòa Tảo, Hòa Miêu, Thần Đồ cùng những người khác vốn đang căng thẳng, bất an bởi tràng cười điên dại của Quỷ Tổ, bỗng nhiên thân hình cứng đờ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bên tai họ vang lên giọng nói của Quỷ Tổ.
“Sao vậy?” Lữ Quy Trần vội hỏi.
“Quỷ Tổ triệu hoán…” Nguyệt Hi không kìm được nuốt nước bọt.
Lữ Quy Trần hơi giật mình, nhìn Nguyệt Hi với ánh mắt phức tạp, vừa có chút hả hê, vừa có chút đồng cảm như thỏ chết cáo buồn, lại có chút may mắn vì mình không bị triệu hoán. Hắn không cần nói thêm gì nữa.
“Ta cũng vậy! Bị triệu hoán!” Thần Đồ tái mặt, sâu thẳm nội tâm dâng lên cảm giác vô lực.
“Ta… cũng thế!” Bích Nhã vòng hai tay vào nhau, thân thể mềm mại run rẩy.
“Sư phụ, giờ sao đây?” Hòa Tảo lo lắng nhìn Nguyệt Hi.
Nguyệt Hi cũng hoang mang, nhất thời không biết phải làm gì. Bài học từ những người đi trước vẫn còn đó, hơn một trăm người vì Quỷ Tổ mà chết, chỉ còn lại bọn họ. Hôm nay Quỷ Tổ lại triệu tập nhiều người như vậy, trời mới biết hắn định làm gì?
“Là phúc thì không phải họa…” Nguyệt Hi cười khổ, từ bỏ ý định chạy trốn. Bởi trước mặt cường giả Hư Vương cảnh, nàng căn bản không có đường thoát. “Theo ta vào đi thôi. Nếu thật… thật sự hôm nay phải chết, các ngươi hãy ở bên sư phụ.”
Nàng trìu mến nhìn Hòa Tảo và Hòa Miêu, thầm hạ quyết tâm liều chết bảo vệ hai đồ đệ của mình.
Dù là châu chấu đá xe, cũng sẽ không tiếc.
Ba người họ dẫn đầu đi vào lòng núi. Thần Đồ và Bích Nhã liếc nhau, cũng chỉ đành bất đắc dĩ đi theo sau.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, một võ giả Tử Tinh đến bên Lữ Quy Trần, mở lời: “Đại nhân, bọn họ…”
“Họ đại khái có đi không về…” Lữ Quy Trần nhẹ nhàng thở dài, cười chua chát: “Ta cũng không biết là nên may mắn hay nên thương tâm thay họ. Bất quá, chúng ta xem như tạm thời tránh được một kiếp. Kế tiếp, kế tiếp chỉ sợ sẽ…”
Ba bốn thủ hạ vây quanh hắn đều ảm đạm sắc mặt.
Họ đều cho rằng những người lần này bị triệu hoán chắc chắn sẽ chết.
Dương Khai chờ một lát trong hành lang lòng núi, liền thấy Thần Đồ cùng mọi người dắt díu nhau đi tới. Hắn nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, rồi lộ ra vẻ nghi hoặc: “Các ngươi sao vậy? Ai nấy đều sầu mi khổ kiểm.”
Khóe miệng Thần Đồ co giật, có chút không cam lòng nói: “Bị Quỷ Tổ triệu về.”
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Dương Khai, hạ giọng: “Huynh đệ, lần này ta sợ là khó thoát. Ngày khác ngươi nếu có cơ hội chạy khỏi đây, thay ta truyền lời cho người của Hằng La Thương Hội. Cứ nói ta đã làm cha thất vọng. Nếu sớm biết thế này, ta nhất định sẽ không bất hảo như vậy.”
Hắn bày ra dáng vẻ dặn dò di ngôn, thần sắc nghiêm túc trang trọng.
“Hằng La Thương Hội?” Nguyệt Hi suy tư nhìn hắn, đôi mắt đẹp dâng lên chút nghi hoặc.
“Nhớ kỹ nhé. Nhất định phải đưa lời đến. Đương nhiên, ngươi nếu cũng không rời khỏi đây thì thôi.” Thần Đồ vỗ vai Dương Khai, nói lời thấm thía, thở dài.
Dương Khai biểu lộ cổ quái.
Nghĩ ngợi một chút, hắn lập tức hiểu vì sao mấy người này đều ủ rũ, một bộ dáng tai họa đến nơi. Hắn không khỏi ngạc nhiên cười nói: “Các ngươi cho rằng Quỷ Tổ tiền bối triệu hoán các ngươi để làm gì?”
“Không biết, dù sao không phải chuyện tốt.” Thần Đồ sững sờ, kinh ngạc nhìn Dương Khai: “Ngươi có biết chút gì không? Nói cho ta biết, lát nữa hắn muốn làm gì chúng ta?”
Mọi người đều không kìm được đưa mắt nhìn hắn.
“Vâng, ta đã nhờ Quỷ Tổ tiền bối gọi các ngươi tới.” Dương Khai thẳng thắn nói.
Biểu lộ của mọi người trở nên khó hiểu.
“Ta dẫn các ngươi cùng nhau rời khỏi đây.” Dương Khai tiếp tục nói.
Thần Đồ rung mạnh. Trong đôi mắt đẹp của Nguyệt Hi, Hòa Tảo, Hòa Miêu, Bích Nhã cũng tách ra từng tia hào quang khác thường, tất cả đều không tin nhìn Dương Khai.
“Không phải chứ… Ta không nghe lầm chứ? Chúng ta có thể rời khỏi nơi này?” Thần Đồ thất thần, ồn ào không ngớt, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
Hai tỷ muội Hòa Tảo, Hòa Miêu khuôn mặt hiện ra phấn chấn, trong đôi mắt một mảnh lòng cảm kích. Hòa Miêu vội vàng hỏi: “Dương Khai, ngươi nói thật không? Không phải gạt chúng ta chứ?”
Dương Khai lắc đầu.
Nàng thoáng cái trở nên vui vẻ như chim sẻ, che miệng nhỏ, trong đôi mắt đẹp dâng lên một tầng hào quang mờ mịt: “Tốt quá, tốt quá…”
Nàng kích động khóc không thành tiếng. Một mặt, nàng cho rằng lần này bị Quỷ Tổ triệu hoán, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hôm nay chuyện lại không phải như nàng lo lắng. Mặt khác, nàng lại biết được có thể thoát ly cái lồng giam này, nên có chút kìm lòng không được.
Hòa Tảo nắm lấy vai nàng, hai tỷ muội liếc nhìn nhau, cười phá lên.
Bích Nhã dường như cũng bị tin tức này chấn động, ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời chưa hoàn hồn. Nhìn Dương Khai, nàng dù thế nào cũng không nghĩ thông vì sao hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.
Ngay không lâu trước đó, Bích Nhã còn tìm Dương Khai, cùng hắn nói chuyện. Dương Khai lúc đó rõ ràng là thái độ qua loa, hiện tại lại bảo dẫn nàng đi cùng. Bích Nhã nghĩ thế nào cũng cảm thấy không quá thật, khiến nàng như đặt mình trong mộng cảnh.
Trong số mọi người, người cảm thấy khó hiểu nhất chính là Nguyệt Hi.
Nàng nhìn Dương Khai, thần sắc phức tạp, biểu lộ biến ảo. Ai cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Nàng muốn mở lời cảm ơn, lại thế nào cũng không nói nên lời. Lòng nàng xoắn xuýt chết rồi.
“Các ngươi chờ một lát, Bích Nhã ngươi theo ta tới.” Dương Khai chưa chú ý Nguyệt Hi, mà là vẫy tay với Bích Nhã, đi sang một bên.
“Nha.” Bích Nhã vội vàng đáp lời, theo sau lưng Dương Khai.
Hai người đứng lại cách đó không xa. Dương Khai nhìn nàng, nhíu mày, trầm ngâm một hồi nói: “Nói thật, ta kỳ thật cũng không muốn dẫn ngươi đi, cũng không muốn để ý tới ngươi. Ngươi sống hay chết cùng ta không có bất cứ quan hệ nào!”
Bích Nhã cười chua chát: “Ta hiểu, dù sao lúc trước ta đã làm nhiều chuyện xấu với ngươi.”
“Có một câu gọi giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ngươi là người đàn bà phóng đãng gian trá, đàn ông đối với ngươi mà nói chẳng qua là đồ chơi, là nguồn suối để ngươi tăng cường bản thân lực lượng. Hiện tại có cầu ở ta, mới biểu hiện dịu dàng ngoan ngoãn như vậy. Ai biết ngươi một khi rời khỏi đây có thể hay không khôi phục bản tính, ghi hận trong lòng, tìm ta trả thù.”
“Sẽ không đâu, ta không làm như vậy.” Bích Nhã vội vàng khoát tay.
“Ta không tin ngươi!” Dương Khai lắc đầu.
Sắc mặt Bích Nhã trắng nhợt, dường như cảm thấy hy vọng rời khỏi đây cách mình càng ngày càng xa.
“Nhưng là ngươi trong khoảng thời gian này phục thị rất đúng chỗ. Ừm, mặc kệ ngươi là giả tạo hay thật tâm, ngươi tóm lại đã phục thị ta nhiều ngày như vậy. Cứ như vậy bỏ mặc ngươi lại lộ ra ta quá lạnh huyết.”
“Ngươi muốn ta làm thế nào mới bằng lòng tin ta?” Bích Nhã nghe ra ý trong lời hắn, đôi mắt dịu dàng sáng ngời, khẩn cầu nhìn Dương Khai: “Ngươi nói, ngươi nói gì ta đều nghe theo, nhất định sẽ không để ngươi thất vọng!”
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: “Thả phòng ngự thức hải của ngươi ra. Ta muốn thần hồn lạc ấn của ngươi. Ta muốn có thể khống chế sinh tử của ngươi!”
Bích Nhã sững sờ một chút, trong đôi mắt đẹp dâng lên chút hoảng sợ, nhưng chần chờ một lát sau, vẫn nặng nề gật đầu, chủ động thả phòng ngự thức hải.
Sau khắc, thần niệm của Dương Khai liền đâm vào thức hải của Bích Nhã, xuyên qua tìm kiếm ở đó.
Không lớn một hồi công phu, Dương Khai thu hồi thần niệm, mang đi thần hồn lạc ấn của nàng.
Sắc mặt Bích Nhã hơi trắng bệch, đôi môi đỏ mọng mấp máy nói: “Như vậy là được rồi?”
Dương Khai biểu lộ quái dị nhìn nàng, gật đầu nói: “Có thể.”
Dừng một lát, hắn lại hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã tai họa bao nhiêu đàn ông?”
Bích Nhã hé miệng cười khẽ: “Ngươi rình coi trí nhớ của ta?”
Dương Khai nhún vai: “Không thể tránh khỏi.”
Trong thức hải của Bích Nhã, từng màn trí nhớ dâm ô không chịu nổi. Dù Dương Khai là người từng trải, cũng không khỏi có chút kinh hãi. Người đàn bà này quả thực là kẻ gây tai họa. Bất kỳ người đàn ông nào bị nàng nhắm vào đều không thoát khỏi độc thủ của nàng, đều bị hút khô máu huyết mà chết.
Trớ trêu thay, những người đàn ông kia lúc chết biểu lộ đều rất mê hồn sung sướng, hoàn toàn không biết vận mệnh của mình sẽ thế nào.
Dương Khai thầm có chút nghĩ mà sợ. Nếu ban đầu trên chiến hạm Tử Tinh chưa xảy ra nhiều khó khăn trắc trở như vậy, rất có thể mình cũng là kết cục này —— cùng nàng đêm xuân một lần, sau đó chết trên bụng nàng.
“Người ta sau này sẽ là người của ngươi.” Bích Nhã khẽ cắn đôi môi mỏng non, mị thái mười phần, thân thể mềm mại nội phát ra rung động vô hình, trùng kích tâm thần Dương Khai: “Sau này ta sẽ càng dùng tâm phục thị ngươi.”
“Miễn đi. Ta không muốn với ngươi nhấc lên cái gì quan hệ. Rời khỏi đây về sau, ta và ngươi mỗi người đi một ngả.” Dương Khai hừ hừ.
“Ngươi sẽ không phải thật sự…” Bích Nhã che miệng nhỏ, từ trên xuống dưới nhìn Dương Khai.
“Thật sự cái gì?”
“Phương diện kia có vấn đề a?” Bích Nhã hỏi nghi hoặc trong lòng mình bấy lâu, ánh mắt dừng lại giữa hai chân Dương Khai, vẻ mặt bi thiên thương người.
Sắc mặt Dương Khai tối sầm: “Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, ta ném ngươi ở lại nơi này!”
Nói vậy rồi, hắn rốt cuộc chẳng thèm phản ứng người đàn bà điên này, quay người rời đi. Sau lưng truyền đến tiếng Bích Nhã cười khanh khách càn rỡ. Nàng dường như tuyệt không để ý uy hiếp của Dương Khai.
Dương Khai vừa đi đến chỗ mọi người tập trung, Quỷ Tổ liền thong thả xuất hiện.
Đám người đang xì xào bàn tán vội vàng im lặng, không dám nói thêm lời nào.
“Xử lý tốt rồi?” Quỷ Tổ nhìn Dương Khai.
“Ừm.”
“Vậy thì đi thôi!” Quỷ Tổ cười lớn.
“Chờ một chút. Ta có mấy lời muốn nói.” Dương Khai thần sắc nghiêm nghị nhìn mọi người: “Cần cho các ngươi biết rõ, ta dẫn các ngươi rời khỏi đây, dùng chính là thủ đoạn xé rách không gian.”
“Xé rách không gian?” Nguyệt Hi hoảng sợ lên tiếng, ánh mắt khác thường nhìn Dương Khai: “Ngươi đối với huyền bí không gian, cũng có nhận thức?”
Khẽ gật đầu, Dương Khai nói: “Cũng tạm được.”
Đôi mắt dịu dàng của Nguyệt Hi sáng ngời đến cực điểm, bừng tỉnh đại ngộ nhìn Quỷ Tổ tương tự: “Trách không được, trách không được Quỷ Tổ tiền bối sẽ cùng ngươi đạt thành hiệp nghị. Nguyên lai là như vậy.”
Họ vẫn luôn suy đoán, rốt cuộc Quỷ Tổ nhân vật như vậy vừa ý Dương Khai ở điểm nào, lại che chở an toàn của hắn, cung cấp cho hắn hoàn cảnh tu luyện hài lòng, thái độ đối với hắn khác hẳn với người khác. Đến lúc này mới xem như hiểu được.
Có thể xé rách không gian, liền có cơ hội nhảy ra cái lồng giam này. Đây chính là phương hướng Quỷ Tổ nghiên cứu một ngàn năm, cũng là lĩnh vực hắn không cách nào hiểu rõ, là hy vọng để hắn rời đi.