» Chương 1032: Trạm thứ nhất

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn hại truyền kỳ
Convert by: La Phong

Bốn đạo thanh cầu vồng đứng tại ngoại hỗn loạn Thâm Uyên, nhìn qua cảnh tượng tinh vực quen thuộc này. Ngoại trừ Dương Khai, những người khác đều run rẩy vì kích động. Thần Đồ càng là thét dài một tiếng, phát tiết sự phấn khởi sâu sắc trong nội tâm.

Một hồi lâu, tâm tình mọi người mới dần dần bình tĩnh lại.

“Đây là nơi nào?” Bích Nhã quay đầu nhìn bốn phía, mặc dù biết nơi đây là bên ngoài hỗn loạn Thâm Uyên, nhưng không cách nào xác định vị trí chính xác hơn.

“Ta nhận ra chỗ này. Lúc ấy ta chính là bị bắt gần đây không xa. Nơi đây cách Thủy Nguyệt Tinh, chủ đại lục thương hội chúng ta không xa. Ừm, ngự sử Tinh Toa lời nói, chỉ cần một tháng thời gian liền có thể đến.” Thần Đồ giải thích nói.

“Thủy Nguyệt Tinh?” Nguyệt Hi như có điều suy nghĩ. “Ngươi nói như vậy thì ta lại có thể nhận rõ phương hướng rồi. Kiếm Tinh của đại lục Kiếm Minh đại khái ở vị trí kia.” Nàng chỉ vào một chỗ trong tinh không.

“Chư vị muốn không đi Thủy Nguyệt Tinh nghỉ lại vài ngày?” Thần Đồ nhìn mọi người, đưa ra lời mời. Trải qua một lần chạy nạn như vậy, mọi người cảm thấy thân thiết với nhau hơn rất nhiều, cũng vứt bỏ ân oán trước đó.

Nguyệt Hi thoáng nhìn Dương Khai, tựa hồ hơi muốn đáp ứng, nhưng rất nhanh lại lộ vẻ mặt cay đắng, lắc đầu nói: “Không được. Chuyến này trên tay ta tổn thất một chiếc chiến hạm Thánh vương cấp thượng phẩm và mấy trăm tinh nhuệ. Ta phải nhanh chóng quay về Kiếm Minh báo cáo chuyện này.”

Thần Đồ nhìn nàng, có chút đồng tình nói: “Rồi sẽ có một ngày, nếu ngươi ở Kiếm Minh không trụ nổi nữa, hoan nghênh đến hằng la thương hội. Tuy ta ở trong thương hội không có địa vị bằng mấy huynh đệ, nhưng giới thiệu một người gia nhập vẫn có thể.”

Dương Khai đảo mắt, lập tức hiểu ra Nguyệt Hi trở về chuyến này e rằng sẽ bị Kiếm Minh trách phạt, dù sao lần này nàng tổn thất quá lớn, lại mất một khối Tinh Đế lệnh đã đến tay.

“Thực đến đó một ngày rồi nói sau…” Nguyệt Hi cười khổ.

Nàng lại một lần nữa nhìn về phía Dương Khai, thần sắc phức tạp, thật lâu sau mới mấp máy môi đỏ mọng: “Dương Khai, cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đã có thể đưa thầy trò ba người chúng ta rời khỏi cái lồng giam đó. Cảm ơn ngươi đã cứu mạng chúng ta trong vết nứt không gian.”

Nàng do dự một chút, rồi lại nói khẽ: “Ngoài ra… Thật xin lỗi!”

Nói vậy, nàng cúi người hành lễ chân thành xin lỗi, vì những chuyện không tốt đã xảy ra với Dương Khai trước đây.

Dương Khai lãnh đạm gật đầu, đã tiếp nhận lời xin lỗi của nàng.

“Chư vị, thầy trò ba người chúng ta xin cáo từ trước.” Nguyệt Hi nói xong, quay người phi đi hướng vị trí Kiếm Tinh.

“Dương Khai, ngươi bảo trọng nhé. Hy vọng chúng ta còn có ngày gặp lại!” Hòa Miêu không ngừng vẫy tay tạm biệt Dương Khai, có chút lưu luyến không rời.

“Bảo trọng.” Hòa Tảo gật đầu ý bảo.

“Các ngươi cũng thế!” Dương Khai mỉm cười vẫy tay, nhìn thân hình các nàng dần dần đi xa, dần dần biến mất trong tinh vực mênh mông.

“Các nàng không đi, Dương huynh ngươi sẽ không từ chối chứ?” Thần Đồ nhìn Dương Khai hỏi.

“Ta thì không sao cả, dù sao mới đến tinh vực, tạm thời còn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, càng không có chỗ đặt chân.” Dương Khai nhếch miệng cười cười. “Đưa ngươi quay về Thủy Nguyệt Tinh cũng không sao.”

“Vậy thì rất cảm ơn Dương huynh. Thực sự nếu để ta một mình bay về Thủy Nguyệt Tinh, ta đại khái sẽ chết trên đường mất.” Thần Đồ đại hỉ. “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Chờ một chút.” Dương Khai nói một tiếng, quay đầu nhìn về phía Bích Nhã, thản nhiên nói: “Ngươi cũng nên đi.”

“Ta đi đâu?” Bích Nhã vẻ mặt ngạc nhiên.

“Ta không biết, ngươi muốn đi đâu thì đi đó, dù sao không ở bên cạnh ta là tốt rồi.”

Đôi mắt đáng yêu của Bích Nhã sáng lên, có chút ngoài ý muốn và kinh hỉ nhìn Dương Khai: “Ngươi nói là… ta tự do?”

“Ở trên đại lục kia ta đã nói với ngươi, sau khi rời đi ta và ngươi mỗi người đi một ngả. Ta từ trước đến nay sẽ không có ý định trói buộc ngươi.”

“Vậy ngươi vì sao…” Bích Nhã mê mang nhìn Dương Khai, không biết hắn đã sớm có ý định như vậy, vì sao lại muốn thu thần hồn lạc ấn của mình, khống chế sinh tử của mình.

“Đó là sự trừng phạt dành cho ngươi. Ngươi khác với người ngoài, chúng ta trước đây có không ít ân oán. Lữ Quy Trần ta có thể vứt bỏ mặc kệ, mặc hắn tự sinh tự diệt. Nhưng đã mang ngươi đi ra, ngươi phải trả giá rất nhiều. Thần hồn lạc ấn của ngươi chính là cái giá!” Dương Khai trầm giọng nói: “Cái lạc ấn đó ta sẽ luôn bảo quản lấy, để xác định ngươi sẽ không tiết lộ bí mật của ta, để xác định ngươi sẽ không lòng mang oán hận, đối địch với ta. Qua mười mấy trên trăm năm, ta có lẽ sẽ trả lại cho ngươi.”

Tâm hồn thiếu nữ của Bích Nhã khổ sở, U U nhìn Dương Khai, cắn môi đỏ mọng nói: “Vậy nếu ngươi không cẩn thận chết rồi thì sao bây giờ?”

“Ngươi cầu nguyện đi, cầu nguyện ta trường mệnh bất tử, thọ cùng trời đất!” Dương Khai nghiêm trang nhìn nàng.

Bích Nhã nhịn không được bật cười: “Khẩu vị của ngươi cũng quá lớn… Coi như, dù sao ta có thể sống sót đi ra nên may mắn. Cái lạc ấn đó ngươi muốn giữ thì giữ đi! Bất quá ta hiện tại cũng không có nơi để đi. Tử Tinh ta không dám trở về… Nhiều người như vậy đều không thấy, chỉ mình ta trở về lời nói chắc là phải bị nghi vấn. Ừm, Thần Đồ thiếu gia, ngươi giới thiệu ta đến thương hội các ngươi được không? Người ta thực lực cũng không tính chênh lệch đâu, cũng có tu vi nhập thánh tầng ba cảnh. Ở trên đại lục kia sinh hoạt lâu như vậy, được chỗ đó thoải mái, ta cảm giác mình sắp tấn chức Thánh vương cảnh. Loại tu vi này đưa tiễn vật tư cho các ngươi vẫn có thể chứ.”

Thần Đồ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Nếu thực sự có Thánh vương cảnh… Thương hội chúng ta rất sẵn lòng tiếp nhận.”

“Vậy thì tốt quá. Ta cũng đi cùng các ngươi đến Thủy Nguyệt Tinh. Không ra một tháng, ta nhất định có thể tấn chức.” Bích Nhã hoan hô, vừa nói, vừa hướng Dương Khai bay một cái mị nhãn: “Chính ngươi không biết quý trọng người ta cái nô bộc này, về sau có thể đừng hối hận nha.”

“Thương hội các ngươi có thể tiếp nhận nữ nhân như vậy?” Dương Khai ngạc nhiên nhìn Thần Đồ.

“Có vấn đề gì?” Thần Đồ khó hiểu.

Dương Khai lắc đầu, không nói thêm gì. Công pháp Bích Nhã tu luyện rõ ràng là hái dương bổ âm, tà ác đến cực điểm. Nữ nhân như vậy nếu đặt ở trên Thông Huyền đại lục, đây tuyệt đối là nhân vật bị mọi người hô đánh, chỉ sợ không đợi nàng phát triển liền sẽ bị người đánh chết.

Trên Thông Huyền đại lục, biện hộ sĩ và người tự xưng là chính nghĩa không quá nhiều.

Bọn họ không nhìn được nhất người như Bích Nhã.

Có thể xem Thần Đồ, tựa hồ tuyệt không để ý chuyện này, rõ ràng cố tình giới thiệu nàng đến thương hội.

Tinh vực và Thông Huyền đại lục quả nhiên có chút không quá giống nhau. Bọn họ dường như không thèm để ý tà ác hay không tà ác, chỉ cần có thực lực là được.

“Này này, ta là nữ nhân như thế nào?” Bích Nhã lập tức không vui. Sau khi xác định Dương Khai không còn ước thúc hiệu lệnh nàng như trước, nàng lập tức thả lỏng thể xác và tinh thần, không còn bó tay bó chân.

“Ngươi là nữ nhân như thế nào, chính mình lại không rõ ràng sao?” Dương Khai liếc nàng một cái.

“Chẳng qua là thủy tính dương hoa, phong lưu thành tánh chút ít. Đàn ông các ngươi không đều là như thế, vì sao đàn ông có thể, nữ nhân lại không thể?” Bích Nhã bất mãn ồn ào.

“Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi. Ta không thể chờ đợi được muốn quay về Thủy Nguyệt Tinh nghỉ ngơi một chút.” Thần Đồ cắt đứt hai người ồn ào, chỉ cho Dương Khai một phương hướng. Dương Khai lập tức ngự sử Tinh Toa hướng bên đó bay đi.

Một mạch không nói chuyện, chỉ có tiếng cười khanh khách không kiêng nể gì cả của Bích Nhã. Nàng như một con chim hoàng oanh chạy ra lồng, cười không ngừng.

Dương Khai rất nhanh phát hiện, chiếc Tinh Toa dưới chân nàng khi bay lên, dường như nhanh hơn của mình một chút.

Điều này không đơn giản là bởi vì mình mang theo một người Thần Đồ, mà là vì cấp bậc Tinh Toa của nàng cao hơn.

Điều này khiến Dương Khai âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến Thủy Nguyệt Tinh, nhất định phải đổi một kiện Tinh Toa giá cao hơn, bởi vì sau này có thể sẽ có rất nhiều thời gian xuyên thẳng qua trong tinh không, một kiện Tinh Toa tốt có thể tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian.

Thần Đồ rất hiểu rõ địa thế gần Thủy Nguyệt Tinh, trên đường đi theo sự chỉ dẫn của hắn, ba người tránh đi rất nhiều nguy hiểm.

Ngày này, phía trước ba người bỗng nhiên xuất hiện một quả ngôi sao cực lớn năm màu ban lan. Ngôi sao đó tản mát ra sinh cơ nồng đậm và năng lượng thiên địa tràn ra ngoài.

Đứng trên Tinh Toa, hai mắt Dương Khai sáng lên, lập tức hiểu ra đây chính là chủ đại lục của hằng la thương hội – Thủy Nguyệt Tinh trong miệng Thần Đồ.

Toàn bộ ngôi sao bị một tầng mây bông bao phủ. Từ trong tinh vực, mơ hồ có thể thấy được trên ngôi sao này có những khối đại lục và biển cả, cùng với một số khu kiến trúc dày đặc, đứng riêng rẽ ở những vị trí khác nhau. Ở trong những khu kiến trúc đó, có không ít chấm đen nhỏ đang hoạt động.

Đó là sinh linh!

Tinh thần Dương Khai chấn động, biết rõ mình cho đến lúc này, mới tính là thành công đặt chân đến tinh vực chính thức.

Hắn rời khỏi Thông Huyền đại lục, một mạch lang thang, xâm nhập thăm dò, nhưng lại chưa chính thức nhìn thấy rất nhiều đặc sắc trong tinh vực, chưa chính thức đi vào tu luyện chi tinh nơi sinh linh hội tụ.

Thủy Nguyệt Tinh là trạm đầu tiên của hắn!

Tâm tình của hắn hơi kích động.

“Bên kia!” Thần Đồ chỉ về bên trái. “Chúng ta đi bên kia, hành cung của ta ở hướng đó.”

“Ừm.” Dương Khai theo sự chỉ dẫn của hắn cải biến phương hướng tiến lên.

Không bao lâu, ba người xuyên qua tầng mây bông dày đặc, hướng Thủy Nguyệt Tinh hạ xuống.

Ngôi sao kia truyền đến một luồng lực hấp dẫn, kéo Tinh Toa rơi xuống, bất quá loại lực hấp dẫn này cũng không quá mạnh, Dương Khai có thể thoải mái vận chuyển lực lượng ngăn cản.

Xuyên thủng tầng mây xong, trời đất rộng mở trong sáng. Mọi thứ trên Thủy Nguyệt Tinh trong khoảnh khắc khắc sâu vào tầm mắt.

Dương Khai như một anh hai lúa vừa vào thành, nhìn đây, nhìn đó, vô cùng mới lạ.

Thấy hắn bộ dạng mới lạ, Bích Nhã và Thần Đồ liếc nhau, đều không nhịn được trộm cười.

Họ cũng đều biết Dương Khai đến từ một đại lục cấp thấp, đại khái là trước đây chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Trên bầu trời, từng đạo ánh sáng màu xanh bay vút đi. Đó là các võ giả đang ngự sử Tinh Toa chạy đi.

Không giống như ở trên Thông Huyền đại lục, chỉ có một mình Dương Khai có được Tinh Toa loại bí bảo này. Trên Thủy Nguyệt Tinh, cảnh tượng nhanh như điện chớp này rất thông thường.

Thần Đồ tiếp tục chỉ dẫn phương hướng, không để Dương Khai rơi xuống ý tứ.

Dọc đường đi qua rất nhiều thành trì nguy nga hùng tráng. Ở trong những thành trì đó, muôn hình muôn vẻ sinh linh chung sống hòa bình.

Dương Khai thấy được Ma tộc, thấy được biến hóa Yêu tộc, thấy được Giác tộc trong trí nhớ của Đại Ma Thần, thấy được nhiều chủng tộc khác mà hắn không gọi được tên…

Bọn họ cùng nhau sinh hoạt ở một chỗ, không có gì khái niệm chủng tộc.

“Một thế lực, làm sao có thể chưởng quản được mấy cái tu luyện chi tinh, thì như thế nào chưởng quản qua được ra?” Dương Khai vẻ mặt khó hiểu. Trước đây hắn thân là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa, bận rộn túi bụi. Một cái Cửu Thiên Thánh Địa đã kiềm chế hắn rất nhiều tinh lực. Hắn rất khó tưởng tượng nếu như cả Thông Huyền đại lục đều bị hắn nắm giữ trong tay sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 116: Phệ nguyên sương trắng vách tường

Chương 916: Nguy cơ giáng lâm!

Chương 115: Phàm nhân cướp pháp giả