» Chương 1041: Chính ngươi nhìn xem bên ngoài

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

—-ooo0ooo—-
Convert by:
La Phong

Ngoài hành cung, Thần Đồ áy náy nói: “Dương huynh, ta chỉ có thể đưa huynh đến đây. Thân phận của ta quá nhạy cảm, nếu tiễn huynh đi, chắc chắn sẽ bị người có ý đồ nhìn chằm chằm. Huynh đi đường cẩn thận.”

“Huyết Đồng sẽ đi cùng huynh, trên đường sẽ giải thích mọi chuyện cho huynh, chăm sóc an toàn cho huynh.” Gia Long vẫy tay, một võ giả Yêu tộc từng đưa Dương Khai đi mua sắm Tinh Toa và khoáng thạch bước tới, cười toe toét với Dương Khai: “Dương thiếu gia.”

“Làm phiền.” Dương Khai biết Thần Đồ có ý tốt, nên không từ chối.

“Dương huynh, sau này còn gặp lại!” Thần Đồ nghiêm nghị ôm quyền.

Dương Khai đáp lễ, dưới sự dẫn dắt của Huyết Đồng, hai người ngự sử Tinh Toa phi nhanh về phía trước.

Chiến hạm của Thủy Nguyệt Tinh về cơ bản được dùng để vận chuyển vật tư. Các thế lực lớn trong tinh vực thông qua phân bộ của mình trú đóng tại Thủy Nguyệt Tinh, hạ đạt các loại đơn đặt hàng vật tư tu luyện cho Hằng La thương hội. Sau khi chuẩn bị xong, thương hội sẽ thông qua chiến hạm, vận chuyển vật tư đến điểm giao tiếp của thế lực đó trong thời gian quy định.

Trên đường đi, theo lời giải thích của Huyết Đồng, Dương Khai hiểu rằng chuyến chiến hạm lần này sẽ đến một ngôi sao tên là Phỉ Thúy Tinh. Phỉ Thúy Tinh là tinh cầu của một thế lực tên là Liệt Diễm. Thế lực này không tính là mạnh, nhưng cũng không yếu, xếp vào hàng trung bình trong toàn bộ tinh vực. Họ kiểm soát hai tinh cầu tu luyện, và Phỉ Thúy Tinh là một trong số đó.

Tổng thời gian di chuyển trên thuyền ước chừng nửa năm, trên đường sẽ đi qua một số tinh cầu tu luyện của các thế lực khác.

“Dương thiếu gia có thể tùy ý lựa chọn dừng lại ở tinh cầu tu luyện nào, hoặc có thể đi thẳng theo chiến hạm đến Phỉ Thúy Tinh cũng được.” Huyết Đồng giải thích.

“Đã rõ, đến lúc đó ta tự xem xét.” Dương Khai gật đầu.

Theo Huyết Đồng cẩn thận phi nhanh, sau khi trung chuyển qua trận pháp không gian đã dùng trước đó, hai người đến một thành trì khác, tiến vào một khu vực nghiêm ngặt được bao vây bởi nhiều võ giả.

Đó là một quảng trường cực lớn, rộng mênh mông không thấy điểm cuối. Trên quảng trường, neo đậu những chiếc chiến hạm lớn nhỏ, vô số võ giả đang bận rộn vận chuyển vật tư một cách có trật tự.

Từng rương vật tư tỏa ra năng lượng dao động đậm đặc, rất nhiều đều là đồ vật cấp bậc cực cao.

Huyết Đồng dẫn Dương Khai đến đây. Dương Khai nhìn xung quanh, thầm kinh ngạc trước sự giàu có của Hằng La thương hội.

Chỉ riêng mười mấy chiếc chiến hạm lớn nhỏ này đã là một khoản vốn khổng lồ, chưa kể đến vật tư chất đống trong chiến hạm, và vô số võ giả.

Thế lực lớn quả nhiên là thế lực lớn!

Hai người vừa đi chưa xa, phía trước đã có vài võ giả Thánh Vương cảnh nghênh đón. Trên người họ tỏa ra sát cơ rõ ràng, thần sắc cảnh giác nhìn Huyết Đồng và Dương Khai. Một người trong đó giơ tay quát khẽ: “Người kia dừng bước!”

Huyết Đồng dừng lại, thần sắc không hề bối rối, từ giới chỉ không gian lấy ra một tấm lệnh bài đưa tới.

Võ giả kia nhận lấy, cẩn thận xem xét một phen, nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi thêm, phất tay ra hiệu Huyết Đồng và Dương Khai nhanh chóng vào trong.

“Thần Đồ thiếu gia đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Chúng ta sẽ cùng đi với một đại nhân hắn quen biết.” Huyết Đồng nói nhỏ.

Xuyên qua quảng trường chiến hạm, không bao lâu, hai mắt Huyết Đồng sáng lên, chỉ chỉ phía trước.

Ở đó, một chiếc chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm đang yên lặng neo đậu, cửa khoang mở rộng, rất nhiều võ giả đang vận chuyển vật tư vào trong. Ngoài chiến hạm, một đại hán vóc người vạm vỡ khoanh tay đứng đó, một đôi mắt như chim ưng sáng rỡ thần quang, thần sắc không giận mà uy.

Tất cả những người vận chuyển vật tư đều không tự chủ được tránh xa hắn, bộ dáng sợ hãi.

Khi Huyết Đồng và Dương Khai đến, ánh mắt hắn lập tức nhìn tới. Dương Khai không khỏi nhíu mày, có cảm giác đau như bị kim đâm khắp người.

“Tân Duệ đại nhân!” Huyết Đồng đi tới trước, nhẹ nhàng ôm quyền.

“Chính là hắn?” Đại hán tên Tân Duệ đánh giá Dương Khai từ trên xuống dưới, hừ nhẹ một tiếng nói: “Thần Đồ thiếu gia muốn ta đưa hắn đi?”

“Vâng!” Huyết Đồng gật đầu đáp.

“Hắn không phải người của thương hội?” Tân Duệ nhìn hắn.

Huyết Đồng lắc đầu: “Hắn là bạn của Thần Đồ thiếu gia.”

“Ồ?” Tân Duệ lộ vẻ dị quang, “Thần Đồ lại có bạn? Thật khó gặp. Dẫn hắn đi được, nhưng các ngươi nhớ kỹ, trên chiến hạm của ta không được làm bậy, phải tuân thủ quy tắc. Nếu không, ta sẽ ném hắn vào tinh vực, mặc hắn tự sinh tự diệt.”

“Yên tâm, bạn của thiếu gia sẽ không gây chuyện.” Huyết Đồng cười cười, không để ý đến lời uy hiếp của hắn.

Tân Duệ bĩu môi: “Nếu không gây chuyện, sao Thần Đồ lại vội vã sắp xếp cho hắn đi? Nhìn hắn cũng không giống người trung thực an phận!”

Hắn nhìn Dương Khai đầy thâm ý, dường như nhìn ra điều gì, nhưng không hỏi nhiều, chỉ khẽ nói: “Vào đi!”

“Đa tạ!” Huyết Đồng cười cười, ngoắc Dương Khai, dẫn hắn vào trong chiến hạm.

Trong thân hạm, có không ít võ giả đang đi lại, ai nấy đều bận rộn dị thường.

Huyết Đồng mặc kệ, cùng Dương Khai xuyên qua hành lang, tự tìm hai gian phòng gần nhau để ở.

“Dương thiếu gia, nếu huynh cảm thấy gian phòng này không hài lòng, ta có thể giúp huynh đổi một gian.” Huyết Đồng trưng cầu ý kiến Dương Khai.

Dương Khai đứng bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ trong suốt, lắc đầu nói: “Không cần, ở đây tầm nhìn khoáng đạt, lúc nhàm chán có thể ngắm phong cảnh, rất tốt.”

“Huynh hài lòng là tốt rồi.”

“Tân Duệ đó… có quan hệ gì với Thần Đồ? Hắn sao phải giúp Thần Đồ?” Dương Khai hỏi.

“Tân Duệ đại nhân…” Huyết Đồng suy nghĩ, đáp: “Tính ra hẳn là cậu của Thần Đồ thiếu gia…”

“Cậu?” Dương Khai kinh ngạc.

“Vâng.” Huyết Đồng cười cười, “Muội muội của Tân Duệ đại nhân chính là mẫu thân của Thần Đồ thiếu gia. Hội trưởng và muội muội của Tân Duệ đại nhân quen biết từ rất nhiều năm trước, nhưng cuối cùng vì nhiều lý do, hai người không thể đến với nhau.”

“Thôi, không cần giải thích, chắc chắn lại là một mớ nợ rối mù!” Dương Khai khoát tay.

Huyết Đồng cũng cười khổ nói: “Vâng, là mớ nợ rối mù khó giải thích. Dương thiếu gia nếu không còn dặn dò gì khác, ta xin đi nghỉ trước. Khoảng một canh giờ nữa, chiếc chiến hạm này có lẽ sẽ khởi hành!”

“Đi đi!”

Huyết Đồng cáo lui.

Dương Khai đứng bên cửa sổ, nhìn đám người như thủy triều bên dưới, lòng trĩu nặng. Hắn lại một lần nữa sinh ra cảm giác cô độc hoang vắng.

Tinh vực rộng lớn, dường như vô tận, nhưng ở đây, hắn chỉ là một người ngoài. Không có thân bằng hảo hữu, không có những sự vụ quen thuộc, khắp nơi đều xa lạ.

Tất cả ở đây dường như cách hắn rất xa, hắn lẻ loi một mình lưu lạc ở đây, vô thức nghĩ đến sự dịu dàng của tiểu sư tỷ, nghĩ đến sự nhu tình của Tô Nhan, thậm chí nghĩ đến nữ vương yêu mị Phiến Khinh La và cả Thu Ức Mộng.

Từng gương mặt quen thuộc lướt qua trong đầu, khiến trái tim vốn kiên cường của hắn bỗng mềm mại.

Không biết các nàng bây giờ có còn vui cười khỏe mạnh? Không biết các nàng có gặp phải khó khăn gì? Không biết các nàng có đang nhớ thương mình…

Dương Khai tâm niệm luân chuyển, bỗng có chút chua xót.

Tuy nhiên, khi đôi mắt hắn nhìn thấy một bóng người, tất cả nỗi nhớ và cảm thương của hắn đều bị đánh tan. Tầm mắt hắn không tự chủ được co lại, sắc mặt âm trầm.

Trong quảng trường rộng lớn, có một đoàn ba người đang đi về phía này. Người dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú dị thường, làn da trắng nõn khiến bất kỳ nữ tử nào cũng phải ghen tỵ thán phục. Hắn có mái tóc đen xõa trên vai, trông phong lưu phóng khoáng. Trên mặt hắn nở nụ cười ấm áp, khiến người ta như tắm gió xuân.

Nơi hắn đi qua, những nữ võ giả đang vận chuyển vật tư đều ngừng lại, si mê nhìn hắn.

Hắn rõ ràng đang đi về phía chiếc chiến hạm này!

Tuyết Nguyệt!

Dương Khai vội vàng rời khỏi cửa sổ, chạy thẳng ra khỏi phòng, đi sang phòng bên cạnh, tiện tay đóng cửa lại.

Huyết Đồng dường như đang ngồi tu luyện trên giường. Thấy Dương Khai đột ngột đến, không khỏi ngạc nhiên: “Dương thiếu gia, còn có gì dặn dò sao?”

Dương Khai nhìn sâu vào hắn, hạ giọng nói: “Ngươi nói thật cho ta biết, Thần Đồ có phải đã bán đứng ta không?”

Vẻ mờ mịt trên mặt Huyết Đồng càng đậm, cau mày nói: “Dương thiếu gia, lời này của huynh là có ý gì?”

“Ngươi tự nhìn ra ngoài!” Dương Khai hừ lạnh.

Huyết Đồng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử cũng không nhịn được co lại, khẽ quát: “Tuyết Nguyệt thiếu gia? Sao hắn lại ở đây?”

“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Dương Khai cười lạnh, “Có phải Thần Đồ đã thông báo gì cho nàng không?”

Huyết Đồng thần sắc nghiêm túc: “Dương thiếu gia, nếu huynh nghĩ như vậy thì quá xem thường Thần Đồ thiếu gia. Hắn thật lòng xem huynh là bạn, sao có thể bán đứng huynh? Hơn nữa, Tuyết Nguyệt thiếu gia có lẽ đã rời khỏi Thủy Nguyệt Tinh từ hôm qua rồi. Chính vì thế, Thần Đồ thiếu gia mới chọn hôm nay sắp xếp cho huynh đi.”

“Đã rời đi hôm qua?” Dương Khai nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Huyết Đồng, không bỏ sót bất kỳ biến hóa biểu cảm nào của hắn.

“Vâng, Tuyết Nguyệt thiếu gia có nhiệm vụ, hẳn là rời đi hôm qua.” Huyết Đồng liên tục gật đầu, “Hơn nữa cũng có người thấy hắn lên chiến hạm bên cạnh, đã rời khỏi Thủy Nguyệt Tinh rồi!”

“Vậy hắn sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa lại tìm đến đúng chiếc chiến hạm này?” Dương Khai khẽ quát.

Huyết Đồng cười khổ vội vàng: “Ta đây cũng không rõ… Nhưng Dương thiếu gia, Thần Đồ thiếu gia tuyệt đối không bán đứng huynh, hắn sẽ không làm loại chuyện này.”

Dương Khai nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu mới lớn tiếng nói: “Được, ta tin ngươi!” Bây giờ có thể không đi xuống không?”

“Như vậy quá mạo hiểm, nói không chừng sẽ bị hắn gặp được.” Huyết Đồng vội vàng khoát tay, “Tuyết Nguyệt thiếu gia nếu thật sự muốn lên chiếc chiến hạm này, huynh tốt nhất ở yên đây, ngàn vạn đừng để hắn phát hiện. Chỉ mong hắn chỉ đến tìm Tân Duệ đại nhân nói chuyện thôi…”

“Điều này có lẽ không thể.” Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nghiêng tai lắng nghe. Phòng của Huyết Đồng và hắn cách cửa khoang không xa, nên dù không vận chuyển lực lượng, hắn vẫn có thể nghe thấy một số tiếng nói chuyện. Qua cuộc nói chuyện giữa hắn và Tân Duệ, Dương Khai đã biết hắn xác thực là nhắm vào chiếc chiến hạm này, và cũng biết hắn sẽ cùng mình lên chiếc chiến hạm này.

Tâm trạng Dương Khai đột nhiên tồi tệ đến cực điểm.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1139 : Không gian chi nhận

Chương 1138 : Hoàn toàn mới công kích phương thức

Chương 1137 : Khiêm nhượng và chia xẻ