» Chương 1050: Ý muốn lôi kéo

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

—-ooo0ooo—-
Convert by: La Phong

Liên tiếp thời gian gần hai tháng, Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt hai người vẫn luôn ẩn mình tại các loại Tử Tinh trong Băng Lãnh Tử Vực, trốn tránh. Dù kẻ chủ mưu đứng sau vụ chiến hạm Hằng La Thương Hội bị bố trí bẫy và phá hủy là ai, Dương Khai đã cảm nhận sâu sắc sự cẩn trọng của hắn.

Không ngừng có võ giả lang thang, xuyên qua Băng Lãnh Tử Vực, tìm kiếm thứ gì đó, cho đến mấy ngày trước mới dần dần im ắng rút lui toàn bộ.

Họ đã tốn hai tháng để xác nhận rằng không một ai sống sót sau thảm kịch đó.

“Ta cảm giác lần này chuyện tựa hồ nhằm vào ta…” Trên một viên Tử Tinh, Tuyết Nguyệt như có điều suy nghĩ.

“Ta cũng vậy. Ta cũng cảm thấy như vậy.” Dương Khai đồng ý gật đầu. Nếu như lúc đầu, cả hai đều không rõ cái bẫy đó nhằm vào Tuyết Nguyệt hay nhằm vào chiến hạm thương hội, thì bây giờ, cả hai đều có chung một suy đoán.

—— Cái bẫy đó nhằm vào Tuyết Nguyệt! Muốn cho nàng táng thân trong đó.

“Ồ?” Tuyết Nguyệt mỉm cười nhìn Dương Khai, cố ý thử suy nghĩ của hắn: “Ngươi vì sao lại cảm thấy như vậy? Nói lý lẽ của ngươi xem có giống ý nghĩ của ta không.”

Dương Khai cũng không vòng vo, mở miệng nói: “Thời gian, thời gian bọn họ dùng để tìm kiếm người sống sót quá dài. Trên chiến hạm đó không có người quan trọng, cũng không có vật tư quan trọng. Nếu là cái bẫy nhằm vào thương hội, bọn họ không cần tốn thời gian dài như vậy để tìm kiếm. Bọn họ cẩn trọng như vậy, liên tiếp tìm kiếm hai tháng, chỉ có thể chứng minh họ rất sợ hãi, rất sợ hãi – sợ hãi một loại người có thể trả thù họ. Cho nên, lần này chuyện hẳn là nhằm vào ngươi, chiến hạm thương hội chỉ là bị liên lụy mà thôi.”

Nói xong, Dương Khai ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt đôi mắt sáng rực, đôi môi đỏ mọng nhúc nhích: “Suy nghĩ của ngươi rất rõ ràng đấy chứ, ta đã xem nhẹ ngươi rồi.”

Dương Khai phỏng đoán cơ bản giống với suy nghĩ trong lòng nàng. Nàng bất ngờ phát hiện Dương Khai rõ ràng còn là một người đáng bồi dưỡng, cười khẽ nói: “Nếu một ngày linh hồn xiềng xích giữa chúng ta được giải khai, ta lại không muốn giết ngươi, ngươi có muốn ở bên cạnh ta không?”

“Ngươi đang lôi kéo ta?” Dương Khai kỳ lạ nhìn nàng.

“Coi là vậy đi, bất quá rất có khả năng là lúc linh hồn xiềng xích được cởi bỏ, ta sẽ giết ngươi ngay!” Tuyết Nguyệt dùng một giọng nói mềm mại, nói ra những chữ khiến người ta kinh hãi, trên mặt vẫn mỉm cười, không thể biết có vấn đề gì không.

“Miễn đi, ta sẽ không bị ngươi khống chế. Thật muốn có ngày đó, ta sẽ tiêu diệt ngươi trước khi ngươi động thủ!”

“Khẩu khí lớn thật!” Tuyết Nguyệt bĩu môi, “Ta muốn xem, ngươi có bản lĩnh gì để giết ta!”

“Đến lúc đó ngươi sẽ thấy.” Dương Khai chui ra khỏi nơi ẩn náu, quay đầu lại, nửa cúi người, đưa một tay ra, làm động tác mời: “Bất quá bây giờ chúng ta không phải nên rời khỏi cái nơi quỷ quái này sao?”

Tuyết Nguyệt mím miệng cười, mắt cong thành hình Nguyệt Nha Nhi (vầng trăng lưỡi liềm), cũng chui ra từ bên trong, đặt bàn tay ngọc vào lòng bàn tay Dương Khai, để hắn tế ra Tinh Toa, chở mình bay đi.

Gần hai tháng, bất kể là ai, thương thế cũng đã khỏi hẳn. Tuyết Nguyệt cũng khôi phục đến đỉnh phong Thánh vương tầng ba cảnh.

Nhưng nàng vẫn nguyện ý cùng Dương Khai cùng cưỡi trên cùng một chiếc Tinh Toa.

Nàng hưởng thụ cảm giác được người khác che chở này.

Nàng không thể không một lần nữa tự nhủ trong sâu thẳm trái tim, tự nói với mình rằng đây là tác dụng phụ do linh hồn xiềng xích mang lại. Nếu là trạng thái bình thường, nàng căn bản sẽ không có cảm giác gì với đàn ông như vậy, nhưng lúc này, bất kỳ sự quan tâm nào cũng có thể khiến thân tâm nàng ấm áp.

Tinh Toa như sao chổi lướt đi, không bao lâu, hai người đã bay khỏi viên Tử Tinh đó.

Trong tinh không, Dương Khai dừng thân hình, mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta nên đi đâu, quay trở lại Thủy Nguyệt Tinh sao?”

“Không, trở về thì đường xá quá xa xôi. Băng Lãnh Tử Vực cách Thủy Nguyệt Tinh chừng nửa tháng đi thuyền chiến hạm. Dùng Tinh Toa quay về ít nhất phải ba tháng! Chúng ta đi Vũ Đỗ tinh. Vũ Đỗ tinh cách nơi này gần hơn một chút, hơn nữa ta vốn dĩ muốn đi nơi đó, chỉ là bây giờ biến thành bộ dạng này có chút phiền phức.”

“Được!” Dương Khai cũng không có ý kiến, dù sao hắn là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không có mục đích đặc biệt.

“Để ta nghĩ xem Vũ Đỗ tinh rốt cuộc ở vị trí nào. Cái Băng Lãnh Tử Vực chết tiệt này, ngay cả chút tinh quang cũng không thấy, ta muốn phân biệt phương hướng cũng rất khó.” Tuyết Nguyệt đôi mày thanh tú nhíu lại, nhìn ngang nhìn dọc, cố gắng cân bằng cảm giác phương hướng của mình. Đang lúc than thở, Dương Khai đã ngự sử Tinh Toa bay về một hướng.

“Ngươi nhận ra đường sao?” Tuyết Nguyệt lo lắng kêu lên: “Không biết đường đi thì rất dễ lạc phương hướng trong tinh không.”

“Trong Tinh Toa của ta vừa vặn có tinh đồ đi Vũ Đỗ tinh.” Dương Khai mỉm cười.

“Vậy thì tốt quá.” Tuyết Nguyệt vui mừng khôn xiết, nỗi lo lắng trong lòng tan biến.

Tinh đồ trong Tinh Toa của Dương Khai đều do chính bản thân hắn khắc dấu và ấn vào, là tuyến đường tốt nhất được tìm thấy từ tinh đồ khổng lồ và phức tạp trên không của thức hải. Lúc này vừa vặn có thể nghiệm chứng xem có tác dụng hay không.

“Ngươi đi Vũ Đỗ tinh làm gì?” Trong lúc bay, Dương Khai không nhịn được tò mò, hỏi thăm.

“Phụ thân phái ta đi vào đó xử lý chút chuyện.” Tuyết Nguyệt thuận miệng đáp.

“Chuyện gì quan trọng thế, lại để cho ngươi tự thân xuất mã!”

“Đừng hỏi nhiều như vậy…” Tuyết Nguyệt mặt khổ sở: “Ta muốn nói cho ngươi, nhưng ngươi phải biết, đây là cơ mật của thương hội, không thể tùy tiện truyền ra ngoài. Ngươi đừng làm ta khó xử được không?”

Nàng lại dùng giọng mềm mại năn nỉ.

“Được rồi được rồi, ta không hỏi!” Dương Khai tâm thần rung động, rất cảm thấy không chịu nổi.

Không thể không thừa nhận, phụ nữ như Tuyết Nguyệt một khi làm nũng, tuyệt đối không ai có thể ngăn cản.

Dương Khai xem như đã triệt để lĩnh giáo mị lực của nàng. Những ngày này ở cùng nàng, hắn cũng cẩn thận đề phòng, mỗi ngày đều phải không ngừng nhắc nhở bản thân, để tránh một lúc không cẩn thận đã khuỵu gối dưới váy lựu của nàng.

Cũng chính vì thế, hắn có thể duy trì đủ tỉnh táo, không bị linh hồn xiềng xích triệt để nô dịch thân thể và tinh thần.

Tin rằng Tuyết Nguyệt cũng vất vả ứng phó với uy lực của linh hồn xiềng xích như vậy, chỉ có điều cả hai đều ngầm hiểu, không nhắc đến chuyện này nữa.

Tựa hồ là vì chuyện vừa rồi khiến Tuyết Nguyệt cảm thấy có chút áy náy, bay một lúc, nàng đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi tu luyện loại lực lượng thuộc tính gì? Là dương hay là Hỏa?”

Ngày đó lúc cùng Dương Khai triền miên lăn lộn, nàng cũng ít nhiều hiểu được một chút về lực lượng của Dương Khai, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ lắm.

“Hỏi cái này để làm gì?” Dương Khai có chút cảnh giác.

“Ta là muốn, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi tìm một người sư phụ, dạy bảo ngươi tu luyện, làm thế nào vận dụng lực lượng, đi thấy rõ chân lý lực lượng của bản thân.” Tuyết Nguyệt thành khẩn nói: “Trên con đường tu luyện, có người dạy bảo và chưa có người dạy bảo hoàn toàn khác nhau. Ngươi nếu là người đầu tiên ở đại lục các ngươi xông vào tinh vực, trước đây chắc chưa có ai có thể dạy đạo ngươi kiến thức phương diện này nhỉ?”

“Tìm sư phụ?” Dương Khai nghe vậy ngạc nhiên.

“Ừm, trong thương hội có không ít cung phụng, tinh thông các loại chân lý lực lượng. Muốn tìm một cao thủ có thuộc tính lực lượng phù hợp với ngươi không khó. Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng có vài vị sư phụ dạy bảo…”

“Miễn đi, đại khái chưa có người nào có thể dạy đạo được ta.” Dương Khai mỉm cười, lắc đầu.

“Ngươi đừng vội từ chối, cái này đối với ngươi không có chỗ xấu.”

“Thật sự chưa có ai có thể dạy đạo ta. Lực lượng của ta thuộc tính có chút đặc biệt!”

“Đặc biệt? Đặc biệt cỡ nào?” Lần này đến phiên Tuyết Nguyệt kinh ngạc.

Dương Khai nhíu mày, để làm gián đoạn suy nghĩ của nàng, chỉ có thể đưa tay triệu hồi một đoàn ma diễm ra.

Ngọn lửa đen kịt rực cháy đó, tản ra một loại mị lực khác thường, như đóa hồng đen nở rộ, như muốn nuốt chửng cả thần hồn con người, dường như cả thế gian vạn vật đều có thể đốt cháy.

Tuyết Nguyệt mắt lộ ra kỳ quang, thoáng cái giật mình.

Nàng dùng tâm cảm thụ sự huyền diệu chứa đựng trong đoàn ma diễm này, thấy rõ thuộc tính lực lượng đó, không khỏi nghẹn ngào kinh hô: “Sao lại có loại lực lượng mâu thuẫn như vậy?”

Đoàn ma diễm đó, lạnh và nóng luân chuyển, dương và tà cùng tồn tại, các loại mâu thuẫn kết hợp hoàn mỹ cùng nhau, tăng cường lẫn nhau, cổ vũ khí thế của đối phương, đã triệt để diễn hóa thành một loại thuộc tính lực lượng không tầm thường, vạn người không có.

Tuyết Nguyệt chưa bao giờ thấy loại lực lượng quái dị như vậy.

Nàng rất khó tưởng tượng, nếu loại lực lượng này xâm nhập vào cơ thể võ giả nào đó, võ giả đó nên hóa giải như thế nào, ngăn cản như thế nào!

Nàng không nghĩ ra cách tốt!

Trong sâu thẳm đôi mắt nàng không khỏi hiện lên một chút kinh sợ và hưng phấn!

Nàng kinh sợ vì ma diễm này đặc biệt quái dị, lại hưng phấn vì Dương Khai ẩn chứa tiềm lực to lớn.

Người đàn ông này, hôm nay chỉ là võ giả Nhập Thánh hai tầng cảnh. Loại lực lượng đặc biệt của hắn đại khái phát huy không ra tác dụng quá lớn, nhưng nếu có thể bồi dưỡng hắn thành cường giả Thánh vương cảnh, Phản Hư cảnh, tác dụng của loại ma diễm này có thể phát huy ra khó mà tưởng tượng được.

Thuộc tính lực lượng của hắn, khiến hắn có lợi thế tự nhiên mà người khác khó có thể đạt tới!

Một khi để hắn trưởng thành, trong cùng cấp bậc khó tìm đối thủ! Trừ phi đối phương cũng tu luyện loại lực lượng rất đặc biệt.

“Thương hội các ngươi có ai giống ta có được loại lực lượng này không?” Dương Khai hỏi.

“Không có.” Tuyết Nguyệt trung thực lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ mời sư phụ cho hắn. Đôi mắt nàng lại tỏa ra hào quang khác, kiều hộc: “Dương Khai, chúng ta thương lượng chuyện này thế nào?”

“Thương lượng cái gì?”

“Đợi đến một ngày chúng ta giải bỏ linh hồn xiềng xích xong, ta sẽ không làm gì bất lợi cho ngươi, chuyện trước đây xảy ra cũng bỏ qua. Hơn nữa ta cho ngươi cung cấp môi trường tu luyện tốt nhất, vật tư tốt nhất, giúp ngươi tăng thực lực lên, cho ngươi dùng tốc độ nhanh nhất trưởng thành.”

“Tốt vậy sao?” Dương Khai mặt không động đậy, cười hắc hắc nói: “Nói đi, ngươi có điều kiện gì?”

“Ngươi theo ta thế nào?”

“Không ra hồn…” Dương Khai lắc đầu: “Ta đã nói, ta sẽ không bị ngươi khống chế!”

“Bị khống chế và đi theo là hai chuyện khác nhau mà.” Tuyết Nguyệt kêu oan: “Ngươi không thể hiểu như vậy.”

“Đối với ta là một chuyện.”

“Nhiều lắm… Nhiều lắm là ta còn có thể cho ngươi cơ hội theo đuổi ta!” Tuyết Nguyệt mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi mỏng, dường như đã nhượng bộ rất lớn!

Lực lượng đặc biệt của Dương Khai, khiến nàng nảy sinh ý định lôi kéo thu phục thật sự.

Nghe nàng nói vậy, Dương Khai không nhịn được cười phá lên.

“Ngươi cười cái gì?” Tuyết Nguyệt trên mặt đỏ ửng chưa tan, có chút thẹn quá hóa giận.

“Thân phận bên ngoài của ngươi là Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia… Nếu ta không theo đuổi ngươi, trên đời này e rằng sẽ không còn ai theo đuổi ngươi nữa nhỉ? Ngươi có muốn cô đơn đến mức đó không?”

“Ngươi… Ngươi hỗn đản!” Tuyết Nguyệt mắng lên.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1154: Một điểm nhỏ ý tứ

Chương 1153: Tàn

Chương 1152: Lòng dạ hiểm độc