» Chương 1122 : Ngươi rất hung hăng càn quấy a
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Nhìn thấy Vũ Y im ắng thút thít nỉ non, Dư Phong trong lòng lửa giận vạn trượng, không cần suy nghĩ tựu đứng ở Vũ Y bên cạnh, nắm chặt hai đấm xông cái kia gọi Ba Thanh Nham trưởng lão trừng mắt nhìn.
“Vô liêm sỉ!” Ba Thanh Nham càng tức giận. Vũ Y nghi vấn quyết định của hắn, công nhiên đối nghịch với hắn còn chưa tính, bất quá là nữ tử, sớm muộn gì cũng phải rời Hải Khắc gia tộc. Không ngờ dưới tay nàng một cái võ giả cũng dám xông mình nhìn chằm chằm, cái này còn thể thống gì?
“Tiểu y, xem ra ngươi những năm này xác thực thiếu khuyết quản giáo, tùy tiện người nào cũng dám ngỗ nghịch trưởng lão trong tộc sao?” Một vị đứng ở một bên, từ nãy đến giờ không nói gì, bỗng nhiên lên tiếng. Hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, tu vi cũng chừng Thánh Vương nhất tầng cảnh. Xem trang phục của hắn, địa vị trong Hải Khắc gia tộc hẳn không thấp. Hắn nghiêm khắc nói: “Mau chóng nhận lỗi với ba trưởng lão đi, ngươi cũng biết lời nói của các trưởng lão từ trước đến nay nói một không hai. Ngươi đừng chấp mê bất ngộ, làm trễ nãi tiền đồ của mình.”
Hắn vẻ mặt lời lẽ chính nghĩa, nhìn như đang giúp Vũ Y nói tốt, nhưng mình cái đường huynh này lời vừa ra khỏi miệng, Vũ Y đã biết rõ chuyện không còn chỗ quay về.
Lời nói của các trưởng lão xác thực nói một không hai, từ trước đến nay chưa từng sửa đổi. Đường huynh nói như vậy, rõ ràng là có ý đẩy mình vào thế khó.
Quả nhiên, lời hắn vừa dứt, Ba Thanh Nham liền hừ lạnh nói: “Nhận lỗi? Lão phu vì gia tộc cân nhắc, không cần nàng nhận lỗi. Tự hồi gia tộc tiếp nhận gia pháp đi thôi!”
Nói xong, lại nhìn về phía Dư Phong nói: “Ngươi cũng chạy không thoát!”
Dư Phong sắc mặt trắng nhợt, kinh ngạc nhìn về phía Vũ Y. Tai nạn đột ngột xuất hiện khiến hắn như mộng.
Ánh mắt người nam tử hơn ba mươi tuổi kia hiện lên một tia vui vẻ ẩn giấu, nhưng vẫn biểu hiện vẻ mặt lo lắng. Hắn không ngừng cầu tình cho Vũ Y trước mặt Ba Thanh Nham, nói tốt, dài dòng kể những năm qua Vũ Y đã cống hiến cho gia tộc thế nào.
Lời nói của hắn không phát huy tác dụng gì, ngược lại có chút thêm dầu vào lửa, khiến người nghe dễ dàng sinh ra ảo giác Vũ Y cậy sủng mà kiêu.
“Ta làm sai cái gì?” Vũ Y bỗng nhiên lau lau khóe mắt, quật cường nhìn chằm chằm đường huynh và Ba Thanh Nham. Đôi môi đỏ mọng đã bị cắn rách chảy máu. “Ta không làm sai gì cả, là các ngươi ức hiếp người yếu!”
“Tốt!” Ba Thanh Nham giận ngược thành cười. “Ngươi dám nói chuyện với lão phu như vậy, ngươi sống không kiên nhẫn nữa!”
Vũ Y thê lương cười cười: “Gia tộc như vậy không ở cũng được. Từ hôm nay trở đi, ta thoát ly Hải Khắc gia tộc, sau này sẽ không liên quan gì đến Hải Khắc gia tộc. Còn về gia pháp, ta cũng không nhận!”
“Ngươi…” Ba Thanh Nham vạn không ngờ một tiểu nha đầu lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy. Nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tất cả võ giả Hải Khắc gia tộc đều ngơ ngẩn, ngạc nhiên nhìn qua Vũ Y. Không ngờ nàng lại có thể vì một tiểu võ giả không rõ lai lịch mà đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc. Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Từ trước đến nay chỉ có gia tộc vứt bỏ đệ tử trong tộc, không có đệ tử nào có thể đơn giản thoát ly gia tộc. Đây là coi rẻ gia tộc, là một loại vũ nhục!
Vũ Y cái gọi là Ô Khắc đường huynh thì trong bụng nở hoa. Tuy Vũ Y là nữ nhân, nhưng vô luận tư chất hay thủ đoạn đều lợi hại hơn hắn. Những năm qua, hắn chưa từng xem nhẹ Vũ Y, thậm chí còn nghiên cứu nàng, biết rõ Vũ Y có dã tâm chấp chưởng gia tộc. Biết chắc nếu nàng thật sự được các trưởng lão ưu ái và khẳng định, biết đâu thực có thể khống chế Hải Khắc gia tộc.
Tuy những cao tầng trong tộc luôn vì Vũ Y là nữ tử mà không đặt kỳ vọng quá lớn vào nàng, nhưng mọi thứ đều có vạn nhất. Vạn nhất những lão gia hỏa này nhất thời hồ đồ, chỉ định Vũ Y là người thừa kế gia tộc thì sao?
Hôm nay Vũ Y rõ ràng cãi nhau và trở mặt hoàn toàn với ba trưởng lão, còn nói rõ thoát ly gia tộc. Điều này thật khiến người ta mừng rỡ.
“Tốt, tốt!” Ô Khắc trong lòng mừng cuồng. Mặt ngoài bất động thanh sắc, không để lại dấu vết hướng Dương Khai bên kia nhìn thoáng qua. Hắn suy nghĩ liệu có phải Vũ Y đối nam tử này động xuân tâm nên mới liều lĩnh bảo vệ như vậy? Mặc kệ nguyên nhân gì, hắn đều muốn trong lòng cảm tạ Dương Khai. Nếu không phải người đàn ông không hiểu thấu này, đường muội mình biết đâu lại trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của mình.
“Tiểu thư…” Dư Phong mấp máy đôi môi tái nhợt, gọi Vũ Y một tiếng, vẻ mặt mịt mờ bất lực. Hắn cũng bị lời nói của Vũ Y làm cho sợ ngây người, nhưng rất nhanh, hắn trở nên kiên định giống như Vũ Y. Trầm giọng nói: “Tiểu thư đi đâu, Dư Phong theo đến đó!”
“Cảm ơn ngươi, Dư Phong!” Vũ Y áy náy nhìn hắn một cái, rồi ảm đạm nói: “Thực xin lỗi.”
Nàng biết rõ mình đã làm phiền lụy Dư Phong. Hôm nay vô luận nàng nói gì, đều khó có khả năng miễn trừ gia tộc trừng phạt đối với Dư Phong. Cùng nàng cùng thoát ly gia tộc biết đâu lại là lựa chọn tốt nhất.
“Tiểu thư nói gì vậy.” Dư Phong nhếch miệng cười cười. “Năm năm trước nếu không phải tiểu thư cứu giúp, ta Dư Phong sớm đã bị con Giáp Cương Thú kia cắn chết, đâu còn có hôm nay. Năm năm trước ta đã hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ theo tiểu thư ngươi.”
“Tốt, tốt một màn chủ tớ tình thâm!” Từ Chí Thâm bỗng nhiên vỗ tay cười. Chế nhạo quay đầu nhìn qua Ba Thanh Nham: “Ba huynh, không ngờ a. Hôm nay ra ngoài lại còn có thể chứng kiến một vở kịch hay như vậy. Lão phu trong lòng lệ khí lại giảm đi không ít.”
Từ lúc Hải Khắc gia tộc bên này bắt đầu la hét ầm ĩ, hắn vẫn không có động tác, ngược lại có chút hứng thú nhìn.
Hải Khắc gia tộc và Từ gia hắn thực lực tương đương, thế lực giáp giới, từ trước đến nay có giao thương, cũng có một ít ma sát nhỏ. Hải Khắc gia tộc xảy ra chuyện như vậy tự nhiên là điều hắn thích nghe. Sau khi về nhà cùng đám bạn tâm giao nói chuyện, cũng là một việc mừng rỡ.
Lời châm chọc khiêu khích của Từ Chí Thâm khiến Ba Thanh Nham sắc mặt khó coi vô cùng. Nhìn qua mắt Vũ Y đã động sát cơ.
Chuyện trong gia tộc làm sao náo đều không sao, đó là mâu thuẫn nội bộ. Hôm nay lại để người ngoài cười chê, điều này khiến Ba Thanh Nham rất phẫn nộ. Hận không thể hiện tại tựu phế đi Vũ Y, mang nàng về chấp hành gia pháp.
“Ba huynh, chuyện nhà các ngươi đóng cửa lại tự mình thương lượng. Lão phu chẳng muốn hỏi tới. Lần này ra ngoài, lão phu chỉ để tru sát tiểu súc sinh đã làm Thiên Trạch bị thương!” Vở kịch hay xem hết, hắn cũng đợi vô cùng không kiên nhẫn. Chỉ một ngón tay Dương Khai, cười khẩy nói: “Tiểu súc sinh, ngươi đã biết trốn sau lưng nữ nhân sao? Xem ra chỉ là loại rác rưởi ăn cơm chùa a. Cút nhanh lên ra nhận lấy cái chết!”
Dương Khai vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, coi như Vũ Y bị trưởng lão nhà mình quở trách, thanh minh muốn rời khỏi Hải Khắc gia tộc, hắn cũng không nói nhiều.
Bởi vì đó là chuyện nhà người ta. Tuy sự kiện nguyên nhân ở mình, nhưng lúc đó mình nếu xen vào nói, sẽ chỉ làm tình huống càng tồi tệ.
Hiện tại Vũ Y đã thanh minh thoát ly Hải Khắc gia tộc. Dương Khai tinh tường, trong đó một bộ phận nguyên nhân là do mình, một bộ phận khác là do Vũ Y tâm lạnh, tâm lạnh với những người trong gia tộc.
Vô luận thế nào, hắn đều rất cảm kích Vũ Y. Một nữ tử có thể làm được đến mức này, thực sự làm khó nàng.
Hắn thầm quyết định, nhất định phải bồi thường Vũ Y thật tốt, hết sức mình, thỏa mãn nguyện vọng của nàng, đưa nàng đi biết một chút về thế giới bên ngoài U Ám Tinh.
Người nữ nhân như nàng, không nên bị trói buộc trong một gia tộc nhỏ bé!
Nghĩ tới đây, Dương Khai đi đến trước, nhẹ nhàng vỗ bả vai Vũ Y, kéo nàng ra phía sau mình. Đánh giá Từ Chí Thâm, cười lạnh nói: “Lão cẩu, ngươi rất hung hăng càn quấy a.”
Ánh mắt Từ Chí Thâm lạnh lẽo, gật đầu nói: “Tốt, tốt. Tiểu tử đủ càn rỡ. Hi vọng ngươi không chỉ có miệng lưỡi sắc bén!”
Nói như vậy, một luồng thần hồn chấn động âm hàn, chầm chậm từ hai mắt hắn lan ra, như một lưỡi kiếm sắc bén, xông vào sọ Dương Khai.
Dương Khai đánh Từ Thiên Trạch thành ngu ngốc, dùng chính là lực lượng thần hồn. Điểm này Từ Chí Thâm biết rõ hơn ai hết. Hôm nay hắn muốn lấy gậy ông đập lưng ông. Thấy Dương Khai chỉ có tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh, kém hắn trọn vẹn một đại cảnh giới, Từ Chí Thâm thực sự không dùng toàn lực. Hắn muốn hành hạ Dương Khai một chút, cho hắn biết cái giá của lời nói ngông cuồng.
Lực lượng thần hồn âm hàn xông vào thức hải Dương Khai, căn bản chưa gây ra rung động gì đã bị thần thức chi hỏa nóng rực đốt cháy hầu như không còn, cả cặn bã cũng không còn. Ngay cả thần hồn Từ Chí Thâm cũng bị thương, sắc mặt tái nhợt rất nhiều.
“Ngươi…” Từ Chí Thâm không thể tin nổi nhìn qua Dương Khai. Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn rõ ràng cảm nhận được một luồng chấn động mạnh hơn cả lực lượng thần thức của mình, trực tiếp đốt cháy thần hồn của hắn. Nếu không phải hắn không dùng toàn lực, còn có chút giữ lại, riêng cái khoảnh khắc bị cắn trả đó, mình không chết cũng phải trọng thương.
Sắc mặt Từ Chí Thâm biến đổi, đôi mắt không ngừng nhìn quét trên người Dương Khai, ý đồ tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn không tin Dương Khai có tu vi thần thức như vậy. Hắn cho rằng Dương Khai đeo bí bảo thần hồn lợi hại nào đó.
Nhưng tìm hồi lâu, cũng không phát hiện chút manh mối nào. Tâm thần lập tức hoảng hốt.
Những người có mặt tại đây, ngoại trừ lão giả tên Ba Thanh Nham thực lực tương đương Từ Chí Thâm, những người khác tu vi đều không cao. Đa số là Nhập Thánh cảnh, nhất thời nửa khắc là Thánh Vương một hai tầng cảnh, căn bản không biết vừa mới xảy ra chuyện gì. Thấy Từ Chí Thâm đã ra tay, đều nhao nhao nhìn chăm chú tới, chờ xem vận mệnh thê thảm của Dương Khai.
Nào ngờ Dương Khai thờ ơ, ngược lại là Từ Chí Thâm sắc mặt trắng nhợt, tựa hồ bị thương gì đó. Điều này khiến bọn hắn lập tức mơ hồ.
Chỉ có Ba Thanh Nham, ánh mắt lóe lên, sáng rực nhìn chằm chằm Dương Khai, phảng phất phát hiện điều gì đó. Nhưng rất nhanh liền từ từ lắc đầu, phủ nhận suy đoán của mình. Hắn cũng không thấy Dương Khai thực lực như vậy có thể gây tổn thương cho Từ Chí Thâm.
Nhưng thần hồn khí tức của Từ Chí Thâm rõ ràng yếu rất nhiều, không giống làm bộ. Hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sao.
“Lão cẩu, ngươi có lên hay không? Ngươi không lên lời ta muốn động thủ!” Dương Khai hướng Từ Chí Thâm nhếch miệng cười cười. Từ lúc tấn chức Nhập Thánh tam tầng cảnh, hắn đã có thể đánh chết Thánh Vương nhị tầng cảnh. Hôm nay trong cơ thể kim huyết dồi dào, sinh cơ và sinh mệnh lực xa không lúc trước có thể so sánh. Khó được có một người Thánh Vương tam tầng cảnh đưa đến cho hắn luyện tập. Hắn cũng rất muốn biết điểm mấu chốt của mình ở đâu.
Nói như vậy, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm ma diễm cuồn cuộn.
Trường kiếm vừa xuất hiện, Hải Khắc gia tộc và Từ gia mọi người đều nhao nhao toát ra kinh hãi. Hai người có thực lực cao nhất là Ba Thanh Nham và Từ Chí Thâm càng thêm thần sắc ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm ma diễm đen kịt kia.