» Chương 1124: Bách Nhạc Đồ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Convert by: La Phong
Tiêm thương xoay tròn, dẫn động lực lượng không khí, tạo thành một vòi rồng ngược đột nhiên xuất hiện, vắt ngang sau lưng Dương Khai, khí thế kinh người. U Ảnh hồn tơ hội tụ thành tiêm thương có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tập đến trước mặt Dương Khai. Điều khiến mọi người kinh ngạc là đối mặt với đòn tấn công khủng bố như vậy, Dương Khai lại không có ý định tránh né. Ngược lại, hắn vươn một tay ra, hướng về mũi tiêm thương đó mà bắt lấy.
Ma diễm trên bàn tay quay cuồng, thần sắc Dương Khai cũng lộ ra rất ngưng trọng, rõ ràng đã dùng toàn lực.
Đâm…
Âm thanh chói tai, khó chịu vang lên. Ngay khoảnh khắc Dương Khai nắm chặt mũi tiêm thương, lực đạo xoay tròn cực lớn đã lôi kéo hắn chuyển động, tốc độ nhanh đến không tưởng nổi, cứ như thể Dương Khai đang bị ai đó vung vẩy. Hơn nữa, thân ảnh hắn không ngừng lùi về sau.
Có màu vàng huyết dịch từ đó vẩy ra.
Nhưng rất nhanh, tốc độ lùi về sau của Dương Khai chậm lại, thân thể bị vung vẩy đến không thấy bóng dáng cũng dần dần ổn định, cuối cùng thì đứng vững lại.
Trên bàn tay hắn, ngoài ma diễm quay cuồng, còn có một mùi khét lẹt truyền ra, rõ ràng đã bị tổn thương một ít.
Nhưng hắn vẫn không hề để ý. Sợi dây nhỏ màu đen này của Từ Chí Thâm thật sự có chút khó phòng bị, hơn nữa quái dị đến cực điểm, cả ma diễm đều không thể đốt cháy hết. Mặc kệ nó là cái gì, Dương Khai quyết định trước tiên phế bỏ nó hoặc cướp đoạt lấy rồi nói sau.
Nếu không, hắn cứ luôn dùng vật này để tập kích, Dương Khai thật sự không có gì tính khí.
Thân thể Dương Khai vừa mới đứng vững, Từ Chí Thâm đã như một con Đại Bàng tung cánh bay vọt đến đỉnh đầu hắn. Trong tiếng kinh hô của Dương Viêm và Vũ Y, lực lượng cuồng bạo từ song chưởng của Từ Chí Thâm trút xuống, tạo thành đủ loại công kích quỷ bí, tất cả đều hướng về Dương Khai oanh kích.
Dương Khai một tay nắm lấy mũi tiêm thương màu đen kia, lực lượng thần hồn bắn ra, xông vào từng sợi tơ bên trong, đốt diệt thần thức lạc ấn của Từ Chí Thâm, xóa đi sự khống chế của hắn đối với vật này. Cùng lúc đó, một Già Thiên Thủ nghênh tiếp.
Rầm rầm rầm…
Tiếng động như Thiên Băng Địa Liệt truyền ra. Từ Chí Thâm như diều đứt dây, ngửa mặt bay ngược về giữa không trung, ọe ra máu tươi, sắc mặt thoáng cái lại lần nữa tái nhợt lên.
Dương Khai cũng lùi lại vài chục bước, cánh tay vừa nghênh địch thậm chí có cảm giác vô lực trong chốc lát, khí huyết trong ngực quay cuồng, một ngụm kim huyết phun ra.
Nhưng tình trạng của hắn rõ ràng tốt hơn Từ Chí Thâm nhiều. Trên mặt tràn đầy nụ cười hưng phấn, hắn nhìn thoáng qua những sợi tơ tán loạn trên tay mình, rồi ném thẳng vào Không Gian Giới.
“Ngươi… ngươi vậy mà có thể trong nháy mắt xóa đi thần hồn lạc ấn của ta?” Sắc mặt Từ Chí Thâm đại biến, không biết là vì phẫn nộ hay không dám tin. Thân hình hắn run rẩy, vươn một tay chỉ về phía xa Dương Khai, lại là một ngụm máu tươi phun tới.
“Ha ha ha!” Dương Khai cười to, lau đi vết máu khóe miệng, ngạo nghễ nói: “Lão cẩu ta nói vật kia ta đã muốn, ta liền đã muốn!”
“Càn rỡ!” “Bá đạo!” “Vênh váo hung hăng!”
Toàn trường xôn xao.
Mọi người lúc này mới nhớ tới, vừa rồi Dương Khai quả thực đã nói ra một câu như vậy. Ở đâu hiểu được trước sau bất quá mười cái hô hấp công phu, hắn thật sự đã làm được.
Một cường giả Nhập Thánh Cảnh, rõ ràng từ tay một cường giả Thánh Vương Cảnh cướp đoạt bí bảo, hơn nữa trong nháy tức đã xóa đi thần hồn lạc ấn của cường giả Thánh Vương Cảnh kia. Đây phải cần lực lượng thần hồn cường đại đến cỡ nào? Hắn làm sao có thể có năng lực như thế?
“Ta Đclmm!” Dư Phong nhịn không được chửi một tiếng, hai con ngươi run rẩy kịch liệt.
Chẳng những Dương Viêm và Vũ Y xem hoa mắt, thần trì, trong lòng rất hả giận, mà ngay cả mấy nữ tử tuổi không lớn lắm của gia tộc Hải Khắc, cùng thế hệ với Vũ Y, cũng lộ ra dị sắc, nhìn Dương Khai ánh mắt gần như muốn ăn người.
Các nàng chợt phát hiện, những kẻ tự xưng là thanh niên tuấn ngạn mà mình từng gặp trước đây, căn bản không thể so sánh với người đàn ông không rõ lai lịch này. Những kẻ đó quả thực chỉ là cặn bã a.
Thậm chí cả Ba Thanh Nham cũng đồng tử co rút nhanh, trong sâu thẳm con ngươi tuôn ra kinh hãi nồng đậm.
Từ Chí Thâm có tiêu chuẩn gì hắn còn rõ hơn ai hết. Đơn đả độc đấu, hắn không nhất định là đối thủ. Nhưng một người như vậy chỉ đánh ra hai chiêu đã bị người thanh niên kia cướp đi bí bảo, hơn nữa nhìn thì bị thương không nhẹ. Nếu là mình chống lại người thanh niên kia, kết cục sẽ như thế nào?
Ba Thanh Nham đột nhiên cảm thấy đầu hơi đau, ngực khó chịu.
Dương Khai cười cực kỳ vui vẻ, không phải bởi vì đã cướp đoạt bí bảo của Từ Chí Thâm, mà là vì hắn phát hiện thực lực chiến đấu hiện tại của mình quả nhiên có thể chống lại người ở Thánh Vương tầng ba cảnh. Tuy nhiên không thể phủ nhận, Từ Chí Thâm ở đẳng cấp cường giả này sức chiến đấu không tính là cao, nhưng dù sao cảnh giới bày ở đó.
Hơn nữa, Dương Khai cũng chưa xuất toàn lực.
Huyền bí lực lượng Không Gian, lực lượng kim huyết, Diệt Thế Ma Nhãn… Một chiêu này đòn sát thủ, hắn cũng chưa động dùng. Hắn bằng vào, chỉ là lực lượng tích trữ trong thân thể mình.
“Trưởng lão!” Mấy cường giả Thánh Vương Cảnh của Từ gia thấy Từ Chí Thâm bị thiệt, nhao nhao biến sắc, kinh hô lên.
Từ Chí Thâm khoát tay, ngăn lại bọn họ tiến lên. Trên mặt hắn một mảnh dữ tợn điên cuồng, tâm thần bất định gầm lên: “Tốt tốt, hậu sinh khả úy, lão phu không nghĩ tới còn có người như ngươi. Hôm nay không giết ngươi, lão phu thề không làm người!”
Nói như vậy, hắn đột nhiên tế ra một bức họa cuộn cổ xưa. Bức họa cuộn đó phát ra khí thế trầm trọng ngưng thực, vừa xuất hiện, tất cả mọi người cảm thấy hơi khó thở, phảng phất có thứ gì đó đè lên đỉnh đầu mình.
“Bách Nhạc Đồ!” Ba Thanh Nham rõ ràng nhận ra bức họa cuộn này, sắc mặt đại biến, quát lên: “Lui!”
Người của gia tộc Hải Khắc đối với lời hắn nói vô điều kiện tin tưởng, tự nhiên theo sát phía sau hắn, lập tức thối lui ra xa. Những người của Từ gia đương nhiên cũng biết nông sâu, đồng dạng quay người bỏ chạy.
Thấy bọn họ chạy, Vũ Y và Dư Phong lập tức bất an. Vũ Y vội vàng nói: “Chúng ta cũng lui!”
“Không cần!” Dương Viêm khoát tay, nói như vậy, trên bàn tay nhỏ bé của nàng xuất hiện một ít đồ vật kỳ lạ quái dị. Những vật này được nàng bày đặt ở bốn phía, bao quanh ba người. Rất nhanh, nàng đã bố trí xong tất cả, nhẹ nhõm vui sướng vỗ tay nói: “Vị trí này không tệ, vừa vặn xem cuộc vui.”
Vũ Y nhìn nàng, hơi bó tay. Không biết nàng rốt cuộc là người không biết vô vị hay là tình huống như thế nào.
Nhưng hiện tại lui nữa đã không còn kịp rồi. Bách Nhạc Đồ sau khi bị Từ Chí Thâm tế ra, lập tức từ trong bức họa cuộn đó lao ra một tòa núi nhỏ hư ảnh. Ngọn núi nhỏ đó cao hơn mười trượng, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa hướng về Dương Khai mà đập xuống.
Cảm giác nguy cơ khó thể tưởng tượng từ đáy lòng dâng lên, sắc mặt Dương Khai biến đổi. Hắn không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng bố trí vài lần Hạo Thiên Thuẫn trên đỉnh đầu mình.
“Xem lão phu đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” Từ Chí Thâm gầm giận, nương theo âm thanh của hắn, núi nhỏ hư ảnh trùng trùng điệp điệp đè xuống.
Răng rắc xoạt…
Vài lần Hạo Thiên Thuẫn vừa mới ngưng kết ra căn bản không có bất cứ tác dụng gì, liền bị núi nhỏ hư ảnh trực tiếp đập vỡ. Hư ảnh đó tốc độ không giảm, vẫn như cũ hướng về Dương Khai đè xuống.
Dương Khai bước đi gian nan, trong lòng thầm hận không thôi.
Bí bảo gọi là Bách Nhạc Đồ này của Từ Chí Thâm rõ ràng đã đạt đến cấp bậc Hư cấp, hơn nữa hư ảnh đó nhìn như hư không phải là thực chất, nhưng lại có sức nặng của một tòa núi nhỏ. Nếu thật sự bị đè ở bên trong, Dương Khai đoán chừng cho dù thể chất mình có mạnh mẽ hơn nữa cũng không chịu đựng nổi.
Bất đắc dĩ, Dương Khai chỉ có thể động dụng lực lượng Không Gian.
Thân ảnh hắn nhoáng lên, liền biến mất ngay tại chỗ.
Núi nhỏ trực tiếp đập vỡ tàn ảnh của Dương Khai, mặt đất mãnh liệt run lên, liệt ra vết nứt như mạng nhện. Ngay cả ngọn núi xa xa kia cũng run lên vài cái, vô số chim bay hoảng sợ, bay ra bốn phương tám hướng.
Từ Chí Thâm sững sờ một chút sau, nhịn không được cười lên ha hả: “Tiểu bối, biết lão phu lợi hại a, dám cùng ta đấu, ngươi còn non lắm.”
“A!” Mặt Vũ Y không chút máu, nàng cũng cho rằng Dương Khai đã bị giết chết.
“Lão cẩu, ngươi chỉ biết gọi sao?” Thanh âm Dương Khai đột nhiên từ bên cạnh truyền đến. Trụ Thiên Mâu hàm ẩn không gian tinh diệu đột phá không gian phong tỏa, trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt Từ Chí Thâm.
Từ Chí Thâm đang đắc ý phi phàm kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn không hề nghĩ ngợi, dốc sức liều mạng thúc dục Thánh Nguyên. Trong Bách Nhạc Đồ, lại một lần nữa bay ra một tòa núi cao hư ảnh, chỉ có điều ngọn núi này so với tòa vừa rồi muốn lớn hơn một chút, cao khoảng trăm trượng.
Trụ Thiên Mâu bị núi cao hư ảnh kia ngăn lại, không công mà lui.
Từ Chí Thâm kinh sợ nổi lên, đưa tay một ngón tay, tòa núi nhỏ thứ hai lại một lần nữa hướng về Dương Khai đập tới.
Dương Khai cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao bí bảo kia được gọi là Bách Nhạc Đồ. Bởi vì trong bức họa cuộn đó rõ ràng có trọn vẹn 100 tòa đồ án ngọn núi. Từ Chí Thâm tế ra một tòa, trong bức họa cuộn liền thiếu một tòa. Hơn nữa, tòa này so với tòa kia lại lớn hơn một chút, lớn nhất một tòa, Dương Khai chỉ nhìn thôi cũng kinh hồn táng đảm. Cái này nếu như bị đánh trúng, trong khoảnh khắc sẽ hài cốt không còn.
Tuy nhiên hắn cũng biết với năng lực của Từ Chí Thâm, căn bản không có biện pháp tế ra hết 100 tòa ngọn núi, nhưng uy lực của bí bảo này quả thực không nhỏ.
Tòa ngọn núi thứ hai dùng tốc độ cực nhanh hướng về Dương Khai đập tới, tòa ngọn núi nhỏ thứ nhất cũng bay lên, hướng về Dương Khai tả hữu giáp công.
Mỗi một ngọn núi hư ảnh đều truyền ra khí tức nặng nề khiến người ta khó chịu, làm cho động tác và Thánh Nguyên của Dương Khai trở nên tối nghĩa, khó có thể điều động.
Từ Chí Thâm thật sự điên cuồng, thoáng cái lại lần nữa tế ra tòa núi hư ảnh thứ ba, thứ tư.
Bốn phía bị chặn giết, Dương Khai quả thực tránh cũng không thể tránh.
Tiếng va đập kịch liệt truyền ra, mảnh không gian kia tựa hồ cũng sụp đổ, sức khí mãnh liệt hướng bốn phía lan tràn. Trong chốc lát, Long Huyệt Sơn cát bay đá chạy, vô số cây cối bị nhổ tận gốc, trong kình khí kia trực tiếp hóa thành bột mịn.
Nhìn cảnh tượng giống như tận thế này, đa số cường giả của Từ gia và gia tộc Hải Khắc đều sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ biết rõ, vừa rồi nếu như không lui lại lời nói, cho dù đứng ở đó quan sát, cũng thế tất sẽ bị ảnh hưởng. Bởi vì cho dù là hiện tại, kình khí quét tới cũng khiến mỗi người da thịt đau nhức, giống như đao cắt. Thực lực thấp một chút, càng phải vận chuyển lực lượng ngăn cản. Có mấy kẻ đã bị thổi không thấy bóng dáng, cũng không biết sống hay chết.
“Bách Nhạc Đồ vừa ra, lão phu cũng phải tạm lánh mũi nhọn, người trẻ tuổi kia chết chắc rồi.” Ba Thanh Nham nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ ra biểu cảm quái dị, không biết là may mắn hay tiếc hận.
Trong chiến trường hỗn loạn, chỉ có một nơi bình yên vô sự, đó chính là vị trí của Dương Viêm, Vũ Y và Dư Phong. Khi sức khí cường đại ập tới, Vũ Y và Dư Phong đều sinh ra cảm giác chạy trời không khỏi nắng.
Ở đâu hiểu được, trước mặt đột nhiên xuất hiện một màn sáng. Màn sáng đó nổi lên từng tầng rung động, chặn đường tất cả sức khí xuống dưới, mấy người căn bản không có bất kỳ nguy hiểm nào.