» Chương 1140 : Đây là cái gì lực lượng

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Trong lòng nghĩ vậy, Tạ Hồng Văn định tiến lên cướp người, nhưng vừa bước chân ra đã bị một trong hai cường giả Phản Hư Cảnh chặn lại.

“Thiếu gia, phía trước có chút cổ quái, hẳn là trận pháp uy lực không tầm thường.” Võ giả kia cau mày, nhìn chằm chằm khoảng không gian rộng lớn trước sơn động, thần thức qua lại càn quét.

Lúc đến, Y Ân đã nói với bọn họ về việc mười mấy võ giả Thánh Vương tầng ba cảnh của Từ gia bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng tất cả mọi người đều không để tâm, cho rằng dù có trận pháp thì uy lực cũng có hạn, không ngăn được sự tấn công điên cuồng của Phản Hư Cảnh. Thế nhưng khi đến gần, bọn họ mới phát hiện trận pháp này rõ ràng cực kỳ cao minh.

“Có cổ quái sao?” Tạ Hồng Văn cũng không ngốc, nghe vậy gật đầu nói: “Ừm, vậy bổn công tử không lên nữa, tránh để lọt vào gian kế của bọn chúng.”

Đúng lúc này, Dương Viêm đã hoàn thành công việc trong tay, vội vàng lui vào sơn động, nấp sau lưng Dương Khai, thân thể mềm mại run rẩy. Vũ Y giữ lấy tay nàng nhẹ nhàng vỗ về.

Tạ Hồng Văn thu hồi ánh mắt vẫn dõi theo Dương Viêm, lại liếc nhìn qua Vũ Y, hắc hắc cười lạnh, trên mặt hiện vẻ hung ác tàn bạo, lớn giọng nói: “Vũ Y, đừng nói bổn công tử không cho ngươi cơ hội. Nếu ngươi thức thời, thì nghe lời ngoan ngoãn trở về cùng ta. Bổn công tử có thể bỏ qua chuyện cũ. Nếu ngươi không thức thời, cũng đừng trách bổn công tử tâm ngoan thủ lạt.”

Vũ Y sắc mặt tuy trắng bệch, nhưng vẫn nói: “Mơ đi! Muốn ta đi với ngươi, trừ khi giết ta!”

“Tốt tốt.” Tạ Hồng Văn không những không giận, ngược lại cười to. Vốn khi biết Vũ Y cùng Dương Khai quấn quýt với nhau, hắn quả thật rất tức giận, nhưng hiện tại lại thấy một Dương Viêm còn xuất sắc hơn Vũ Y, khí tức tích tụ kia lập tức tiêu tán rất nhiều. Lần này không những có thể đạt được Vũ Y, mà còn có thể được cô gái xinh đẹp thân hình mềm mại đầy đặn này, một mũi tên trúng hai đích, Tạ Hồng Văn tự nhiên vui mừng.

Hắn không để ý đến Vũ Y nữa, ngược lại nhìn về phía Dương Khai, lạnh giọng nói: “Tiểu tử, gan ngươi không nhỏ, dám đánh ý định lên người phụ nữ của bổn công tử. Mặc kệ ngươi từ đâu tới đây, ngươi đều chết chắc rồi. Nghe lời ngoan ngoãn quay lại đây dập đầu nhận lỗi, gọi vài tiếng gia gia, bổn công tử cho ngươi một cái thống khoái. Nếu ngươi có thể đưa cả người phụ nữ kia cho ta, hắc hắc, bổn công tử nói không chừng có thể tha mạng cho ngươi!”

Dương Khai nhíu mày. Nhị thế tổ hắn thấy nhiều rồi, chưa từng thấy ai cuồng vọng như Tạ Hồng Văn. Dường như trong mắt hắn, bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, chỉ cần hắn nói một câu, người khác đều phải thỏa hiệp. Vốn là để Vũ Y ngoan ngoãn theo hắn trở về, lại để chính mình ngoan ngoãn cút đi, hắn coi mình là ai chứ?

“Người này chỉ biết nói mạnh miệng sao?” Dương Khai nhìn về phía Vũ Y.

Vũ Y coi thường nói: “Đầu óc không bình thường.”

“Ừm, nói rất đúng, đầu óc quả thật không bình thường. Hẳn là thân thể tàn tật khiến tâm lý vặn vẹo.” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy hắn bộ dáng vân đạm phong khinh, sự căng thẳng của Vũ Y cùng mọi người dường như cũng tiêu tán rất nhiều.

Bên kia, nghe Tạ Hồng Văn nói muốn bỏ qua cho Dương Khai, Y Ân rõ ràng mở miệng nói: “Tạ công tử, người này lai lịch không rõ, cưỡng chiếm Long Huyệt Sơn của Hải Khắc gia tộc ta, đảo khách thành chủ, đuổi cũng không đi. Kính xin Tạ công tử chủ trì công đạo, tru sát người này!”

Đã quyết định bóp chết Dương Khai từ trong trứng nước, tránh để hắn lớn lên uy hiếp lợi ích của Hải Khắc gia tộc, Y Ân tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Dương Khai. Còn về Vũ Y, dù sao đã thoát ly gia tộc, đó cũng không phải người của Hải Khắc gia tộc, bị Tạ Hồng Văn mang về sẽ gặp phải vận mệnh gì cũng không liên quan đến chuyện của hắn.

“Bổn công tử làm việc phải ngươi tới khoa tay múa chân sao?” Tạ Hồng Văn liếc qua Y Ân một cái, Y Ân sắc mặt cứng đờ, lập tức không dám lên tiếng nữa.

Chợt, Tạ Hồng Văn lại từ phía sơn động kia giận quát một tiếng: “Tiểu tử thật can đảm, không những dám đánh ý định lên người phụ nữ của lão tử, rõ ràng còn dám cưỡng chiếm lãnh địa của gia tộc người ta. Ngươi cũng quá không để Ảnh Nguyệt Điện ta vào mắt, chẳng lẽ không biết Hải Khắc gia tộc là thế lực ngoại vi của Ảnh Nguyệt Điện ta?”

“Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều làm gì!” Dương Khai chẳng muốn cùng hắn nói nhiều. Thằng này đầu óc không bình thường, nói nhiều nữa cũng chỉ là lãng phí nước bọt. Đến cuối cùng vẫn phải thuộc hạ thấy chân chương.

“Tốt, bổn công tử hôm nay sẽ cho ngươi biết đắc tội ta là kết cục gì. Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không lập tức giết chết ngươi. Người phụ nữ kia hẳn là của ngươi à?” Tạ Hồng Văn chỉ về phía Dương Viêm, “Ngươi dám nhúng chàm người phụ nữ của bổn công tử, bổn công tử sẽ đoạt người phụ nữ của ngươi. Lão tử sẽ cho ngươi nhìn rõ ràng ta làm thế nào thỏa mãn nàng. Đến lúc đó ngươi đừng tự ti!”

Nói như vậy, quát nhẹ: “Hồng Chấn, bắt tiểu tử kia lại đây cho ta. Mẹ nó dám đắc tội ta, thật sự là phản hắn.”

Cường giả Phản Hư một tầng cảnh tên Hồng Chấn nhíu nhíu mày, chần chờ nói: “Công tử, bên kia có trận pháp!”

“Trận pháp thì sao? Chỉ là mấy cái tiểu trận pháp thôi mà đã ngăn lại ngươi rồi? Vậy ta cần các ngươi làm gì?” Tạ Hồng Văn nhảy dựng lên, “Một mình ngươi không được thì hai người cùng tiến lên. Ta lại không tin, cái trận pháp rác rưởi kia có thể ngăn được các ngươi? Mau chóng bắt hắn lại đây cho ta. Ta muốn ném hắn xuống đất dẫm lên mặt hắn, đái lên mặt hắn.”

Hồng Chấn sắc mặt âm trầm sắp chảy ra nước.

Phản Hư một tầng cảnh, ở toàn bộ U Ám Tinh cũng là cường giả như vậy, dù sao ở đây lợi hại nhất cũng không quá đáng là Phản Hư tầng ba cảnh. Nhưng hắn phụng mệnh bảo hộ Tạ Hồng Văn, cũng không thể cự tuyệt mệnh lệnh của hắn.

Một cường giả Phản Hư Cảnh khác nhìn qua hắn, dường như muốn nói gì đó, Hồng Chấn khoát khoát tay nói: “Ta đi thử xem, thật sự không được ngươi sẽ cùng nhau lên.”

“Tốt.” Người kia gật gật đầu, không nói nhiều.

Hồng Chấn lúc này mới từng bước một theo hướng sơn động đi đến, thần thức bắn ra, điều tra bốn phía. Nhưng càng điều tra càng khiến hắn kinh hồn táng đảm. Khu không gian này giống như một vũng bùn, thần thức rơi vào trong đó rõ ràng không có bất kỳ phản hồi nào. Hắn lập tức biết rõ mình đã đánh giá thấp uy lực của trận pháp này.

Giờ phút này lui nữa đã không còn kịp rồi, mình rõ ràng đã tiến vào phạm vi trận pháp. Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là, đối phương rõ ràng không có ý định mở ra trận pháp, cũng không biết có phải là không thể mở ra hay không.

Hơn nữa đối diện cái thanh niên Thánh Vương một tầng cảnh kia rõ ràng thẳng tắp đi tới, điều này khiến hắn vừa mừng vừa sợ.

“Dương Viêm muội muội, khai trận đi.” Vũ Y căng thẳng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Viêm. Lần trước mười mấy người Từ gia cũng là do rơi vào trong trận pháp mới có thể bị Dương Khai đơn giản chém giết. Hiện tại Dương Khai rõ ràng hướng một cường giả Phản Hư Cảnh nghênh đón, Vũ Y tự nhiên lo lắng không thôi.

Phản Hư một tầng cảnh, Thánh Vương một tầng cảnh, chênh lệch cả một đại cảnh giới. Cho dù Vũ Y có tin tưởng Dương Khai lớn đến đâu, cũng không thấy được hắn có thể thắng được cao thủ tên Hồng Chấn này.

Dương Viêm lắc đầu: “Dương Khai nói trước không khai trận pháp.”

“Vì sao?”

“Ta cũng không biết.”

Nàng rất nhanh đã biết vì sao Dương Khai không cho nàng mở ra trận pháp, bởi vì Dương Khai rõ ràng dẫn đầu xông về Hồng Chấn ra tay. Trường kiếm ma diễm cuồn cuộn xuất hiện, một đạo kiếm quang đen kịt ầm ầm hướng Hồng Chấn trảm tới.

Dương Khai rõ ràng là muốn thử nghiệm lực chiến đấu của mình.

“Không biết tự lượng sức mình!” Hồng Chấn cười lạnh một tiếng, không hề đẹp mắt tung ra một quyền. Một quyền này ra, phạm vi trăm trượng hào khí bỗng nhiên thay đổi, dường như cả không gian đều bị khuấy lên.

Dương Khai biến sắc. Hắn tuy nhiên sớm đã biết Thánh Vương tầng ba cảnh với Phản Hư Cảnh có chênh lệch cực lớn, nhưng lại không ngờ cường giả Phản Hư Cảnh công kích lại quỷ dị như thế.

Quyền uy mang theo uy lực không tính cường, nhưng lại khi Hồng Chấn ra quyền, Dương Khai sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Dường như mình bị một loại lực lượng vô hình bao trùm, bản thân thánh nguyên vận chuyển tốc độ trong khoảnh khắc hạ thấp, thân hình di động cũng trở nên gian nan hơn rất nhiều so với trước, cả kiếm quang đen kịt bổ ra tốc độ cũng đột nhiên giảm nhiều.

Một thân thực lực thoáng cái bị áp chế không ít.

Đây là lực lượng gì? Dương Khai trong lòng hơi kinh. Từ khi đến đây, hắn tuy đã gặp không ít cường giả Phản Hư Cảnh, nhưng chưa từng giao thủ với người cùng cảnh giới này. Hiện tại là lần đầu tiên.

Hắn chợt phát hiện, võ giả Phản Hư Cảnh dường như có một loại lực lượng rất đặc biệt, có thể áp chế đối thủ cấp bậc thấp. Cũng không biết loại lực lượng này là của riêng Hồng Chấn, hay là tất cả Phản Hư Cảnh đều biết.

Hắn thực sự muốn biết đây là loại lực lượng gì.

Tại Thông Huyền đại lục, nếu tu luyện gặp vấn đề, hắn còn có thể tìm Mộng Vô Nhai cùng những người khác giải thích nghi hoặc. Nhưng ở đây, không ai có thể giúp hắn. Muốn giải thích nghi hoặc, nhất định phải giết một võ giả Phản Hư Cảnh, hấp thu hắn đối với Thiên Đạo võ đạo cảm ngộ. Chỉ có như vậy mới có thể hiểu rõ huyền bí của lực lượng này.

Tâm tư nhanh quay ngược trở lại, bên kia nhưng lại gió nổi mây phun. Phong nhận cuồng bạo theo nắm tay Hồng Chấn kích xạ ra, đã phá vỡ kiếm quang đen kịt, trong nháy mắt đã tập đến trước mặt Dương Khai.

Nếu lực lượng chưa bị áp chế, Dương Khai còn có thể tránh né. Nhưng hiện tại, động tác của hắn chậm hơn rất nhiều so với bình thường. Phát giác phong nhận đánh úp tới đã tránh không kịp.

Trong phong nhận kia ẩn chứa uy năng cực kỳ cuồng bạo. Dương Khai tin tưởng cho dù thể chất của mình cường thịnh đến đâu, ăn trọn chiêu này cũng chắc chắn bị thương.

Vũ Y kinh hô lên, trong mắt đẹp đầy vẻ lo lắng.

“Tiện tỳ!” Tạ Hồng Văn lại giậm chân mắng lên. Vũ Y lo lắng cho Dương Khai khiến hắn rất khó chịu. Trong lòng âm thầm quyết định, lát nữa ngay tại chỗ này trước mặt hơn mười người, bóc sạch nàng ra tàn phá một phen, sau đó vứt bỏ nàng, cho nàng biết kết quả của việc đắc tội mình.

Ngược lại là Dương Viêm vẻ mặt thờ ơ, ngay cả ý định mở ra trận pháp cũng không có.

“Oanh…” một tiếng, phong nhận cực lớn chém vào người Dương Khai, Dương Khai thân thể cấp tốc lui về sau.

“Ồ?” Hồng Chấn vốn tưởng rằng Dương Khai hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng hắn rất nhanh phát hiện trước mặt Dương Khai nhiều thêm một tấm chắn màu tím. Trên tấm chắn kia Tử Vận lưu chuyển, linh khí bức người. Nhìn qua đã biết là đồ tốt cấp bậc không thấp. Phong nhận chém lên trên, ngay cả một vết xước cũng không để lại.

“Hư cấp bí bảo?” Hồng Chấn hai mắt tỏa sáng, trong mắt lộ ra thần sắc tham lam.

Với nhãn lực của hắn, tự nhiên có thể nhìn rõ ràng cấp bậc của bí bảo này. Hơn nữa hắn còn biết, bí bảo này còn chưa luyện hóa hoàn toàn, thanh niên này có được thời gian hẳn không phải là quá dài.

Một kiện Hư cấp bí bảo chưa luyện hóa hoàn toàn, nếu đoạt được, thực lực của mình nhất định tăng nhiều.

“Lợi hại!” Dương Khai nhìn nhìn Tử Sắc Thuẫn Bài của mình, lung lay thân thể, dẹp loạn khí huyết cuồn cuộn trong ngực, hào phóng tán thưởng một tiếng.

“Tiểu tử ngươi cũng không tệ!” Hồng Chấn cười lạnh một tiếng, nhưng trong lòng thì kinh ngạc không thôi. Bởi vì nếu là võ giả Thánh Vương một tầng cảnh bình thường, cho dù có bí bảo phòng ngự, hiện tại cũng ít nhất bị thương chút ít. Nhưng đối phương rõ ràng lông tóc không tổn hao gì. Trách không được hắn có thể vượt cấp tác chiến, chém giết Thánh Vương tầng ba cảnh. Theo biểu hiện của hắn mà xem, hắn quả thật có năng lực như thế.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1262: Thần thụ thức tỉnh

Chương 1261: Bế quan

Chương 7:: Nhiệm vụ thứ nhất