» Chương 1143: Tiễn Thông đến đây

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Chương 1143: Tiễn Thông đến đây

Thời gian thật gian khổ, tối hôm qua sáu giờ mất điện đến giờ vẫn chưa có. Điện thoại của ta cũng hết pin, lại một lần nữa phải ra quán net. Cập nhật chậm, xin thứ lỗi.

****************

Thế nhưng lời của hắn căn bản không có người nghe. Tạ Hoành Văn thậm chí còn thô lỗ đến cực điểm đạp hắn một cước: “Cút ngay!”

Tạ Hoành Văn thực lực không cao, nhưng đối mặt hắn một cước này, La Khánh cũng không dám né tránh, trực tiếp bị đạp lùi vài bước. Hắn đứng vững thân hình, gấp giọng nói: “Tạ công tử, Tiền trưởng lão có lẽ sắp đến rồi. Kính xin Tạ công tử chờ một lát, bằng không Trưởng lão trách tội xuống, đệ tử đảm đương không nổi ạ.”

“Làm càn!” Tạ Hoành Văn hoàn toàn bị La Khánh chọc giận, vẻ mặt lệ khí nhìn hắn nói: “Bản công tử muốn làm gì còn chưa tới phiên ngươi khoa tay múa chân. Còn dám lải nhải ta muốn ngươi chết!”

La Khánh sắc mặt phát lạnh, quả nhiên không dám nói gì nữa. Hắn mặc dù là Ảnh Nguyệt điện Phản Hư Cảnh cao thủ, nhưng cũng không có quá lớn chỗ dựa, căn bản không có cách nào cùng Tạ Hoành Văn đấu.

Hắn chỉ có thể xoay người hướng Dương Khai bên kia hô: “Bằng hữu, các ngươi lại kiên trì một hồi, một hồi sẽ không sao đâu, chỉ cần lại kiên trì một hồi.”

Dương Khai nhíu mày nhìn hắn, thật sự là không hiểu rõ. Giương giọng hô: “Chúng ta quen biết sao?”

La Khánh lắc đầu: “Không biết.”

Dương Khai cười lạnh một tiếng: “Đã không biết, ngươi vì sao phải giúp ta?”

La Khánh sắc mặt xấu hổ, biết rõ cách làm của mình làm cho Dương Khai nổi lên lòng nghi ngờ. Nghĩ nghĩ, giải thích nói: “Bằng hữu ngươi chưa thấy qua ta, nhưng ta đã thấy ngươi. Tiễn Thông Trưởng lão đem hình ảnh của ngươi truyền khắp cả Thiên Vận Thành thuộc về Ảnh Nguyệt điện các cửa hàng, dặn dò chúng ta nếu như gặp phải bằng hữu nhất định phải chiêu đãi thật tốt. Ta La Khánh là trông nom Tụ Bảo lâu hộ vệ, cho nên đã gặp qua hình ảnh của bằng hữu.”

“Tiễn Thông?” Dương Khai sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhất định là mình hai lần trước cùng Tiễn Thông làm giao dịch làm cho hắn lưu ý đến mình. Hai lần trước cùng Tiễn Thông giao dịch đều là những món hời lớn, hơn nữa Dương Khai còn bán không ít Thánh Vương cấp bí bảo cho hắn. Nhất định là làm cho hắn cảm thấy mình là một khách hàng tiềm năng.

Dù sao trên U Ám Tinh mạnh nhất Luyện Khí Sư mới đạt đến Hư Cấp hạ phẩm. Mình bán Thánh Vương cấp thượng phẩm bí bảo có giá trị cực lớn, cũng không lo thiếu nguồn tiêu thụ, có thể giúp nhiều võ giả tăng lên thực lực đáng kể.

Bất quá cũng không đúng lắm. Cho dù là vậy, Tiễn Thông cũng không cần phải thận trọng đến thế. Dương Khai thậm chí cảm thấy một tia nịnh nọt trong đó. Đúng vậy, chính là nịnh nọt! Hắn còn cố ý đem hình ảnh của mình truyền khắp cả Thiên Vận Thành thuộc về Ảnh Nguyệt điện, dặn dò những người quản lý phải chiêu đãi thật tốt khi gặp mình. Đây không phải nịnh nọt là gì?

Mình chỉ là một người cô đơn. Khi liên hệ với hắn, mình mới ở Nhập Thánh tầng ba. Hắn nịnh nọt mình làm gì?

Dương Khai không phải ngu ngốc. Tâm tư tuy không nói là tinh tế, nhưng ít ra cũng coi như linh hoạt nhạy bén. Chỉ cần nghĩ lại, lập tức sẽ hiểu. Tiễn Thông nịnh nọt không phải mình, mà là người luyện chế những bí bảo kia.

Nói cách khác, hắn nịnh nọt thật ra là Dương Viêm!

Chỉ có điều Tiễn Thông hẳn là không biết Dương Viêm tồn tại, nói không chừng hắn sẽ cho rằng sau lưng mình có một Luyện khí Đại Sư rất lợi hại.

Nghĩ tới đây, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, hướng La Khánh ôm quyền nói: “Hảo ý của bằng hữu tâm lĩnh, bất quá chuyện này còn không cần phiền toái Tiễn Thông Trưởng lão. Chính chúng ta có thể xử lý.”

Hắn không thích thiếu nhân tình. Cho dù Tiễn Thông không có ác ý cũng không được. Thiếu nhân tình của người khác, từ nay về sau người khác đưa ra yêu cầu gì sẽ không dễ từ chối, nhất là Tiễn Thông đối với hắn còn có ý đồ.

Hai người đối thoại truyền vào tai người khác, Từ Chí Bỉnh thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất. Những người của Từ gia cũng đều sắc mặt tái nhợt, thân hình run rẩy.

Từ Chí Bỉnh không nghĩ tới mình nương nhờ một tia ân tình cũ, vất vả lắm mới mời được La Khánh, rõ ràng lại là loại cục diện này. Người ta Dương Khai cùng Tiễn Thông Trưởng lão đều có quan hệ, ai sẽ quan tâm đến một cái Từ gia? Nếu như sớm biết như thế, hắn nói gì cũng sẽ không đi mời La Khánh. Gia chủ cùng các trưởng lão供奉 (cung phụng) chết thì chết, Từ gia còn có một số người, huyết mạch không diệt, luôn có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Nhưng bây giờ, một đường sinh cơ này cũng bị mình tự tay bóp chết.

Buồn cười thay đối phương không đến diệt cả nhà mình, mình lại còn muốn đi tìm hắn báo thù! Giờ khắc này, Từ Chí Bỉnh hận không thể đâm đầu chết trên núi Long Huyệt.

Biết được Dương Khai cùng Tiễn Thông Trưởng lão quen biết sau, chẳng những Từ gia người thấp thỏm lo âu, như cha mẹ chết, những người của gia tộc Hải Khắc cũng đồng dạng mồ hôi lạnh ứa ra. Ba Thanh Nham lại lấy ra khăn tay của mình, không ngừng lau chùi mồ hôi lạnh trên trán. Y Ân mặt xám như tro, da mặt co rút lay động, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hắn cuối cùng hiểu rõ vì sao mình luôn có cảm giác bất an, nguyên lai là có chuyện như vậy.

Hắn cho rằng dựa vào Tạ Hoành Văn, gia tộc Hải Khắc sẽ thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng Tạ Hoành Văn trước mặt Tiễn Thông thì là cái gì?

Người phía trước chẳng qua là một kẻ ăn chơi trác táng, dựa vào cha mình là một chấp sự của Ảnh Nguyệt điện mà làm xằng làm bậy. Nhưng Tiễn Thông là Trưởng lão của Ảnh Nguyệt điện! Ngay cả cha của Tạ Hoành Văn trước mặt Tiễn Thông cũng không dám nói lớn tiếng, chớ đừng nói chi là Tạ Hoành Văn bản thân.

Xong rồi, triệt để xong rồi! Hai con ngươi của Y Ân bị một tầng u ám bao phủ, mất đi thần thái ngày xưa, môi phát thanh.

Nếu sớm biết như thế, làm sao hắn có thể lại đắc tội Dương Khai đến mức này, thậm chí còn ôm ý nghĩ muốn nhanh chóng giết chết Dương Khai? Gia tộc Hải Khắc của hắn có vô số lần có cơ hội cùng Dương Khai giao hảo, nhưng không có ai có thể nắm bắt, không có ai nhìn rõ cục diện, chỉ có Vũ Y cùng Dư Phong và những người khác mới đưa ra lựa chọn chính xác nhất.

Thế nhưng bọn hắn đều đã thoát ly gia tộc, cũng không còn được tính là người của gia tộc Hải Khắc nữa!

“Ai nấy đều làm bộ mặt như cha mẹ chết, muốn làm gì?” Tạ Hoành Văn mặt giận dữ, duỗi chân to hướng Y Ân đá tới, lại đạp ngã trên mặt đất Từ Chí Bỉnh một cước, khiến hắn co rúm lại như trứng tôm nướng chín.

“Răng rắc…” Đúng lúc này, ngoài sơn động, trận pháp đột nhiên bị phá.

Tạ Hoành Văn sắc mặt vui vẻ, hét lớn: “Không tiếc bất cứ giá nào, giết chết tên tiểu tử kia cho ta!”

Hai huynh đệ Hồng Chấn sư ngạc nhiên một chút, rất nhanh liền kịp phản ứng Tạ Hoành Văn đánh chủ ý gì. Hắn muốn hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, bắn chết Dương Khai trước khi Tiễn Thông Trưởng lão đến.

Nếu như Dương Khai còn sống, bọn họ tuyệt đối sẽ bị Tiễn Thông Trưởng lão trách phạt, thậm chí trục xuất khỏi Ảnh Nguyệt điện. Nhưng nếu như Dương Khai chết rồi, cho dù bị trách phạt nhẹ, cũng sẽ không có hậu quả quá ác liệt.

Dù sao người chết không có bất kỳ giá trị, Tiễn Thông Trưởng lão cũng không đến mức vì một người chết mà thật sự giết chết hai tên Phản Hư Cảnh như bọn họ. Huống chi, trời sập xuống còn có Tạ Hoành Văn cùng cha của hắn chịu trách nhiệm, bọn họ chẳng qua là phụng mệnh làm việc mà thôi.

Nghĩ tới đây, hai huynh đệ Hồng Chấn sư không do dự nữa, sải bước đi về phía sơn động, sát khí đằng đằng, lạnh thấu xương, nhìn Dương Khai giống như nhìn một người chết.

“Các ngươi dám!” La Khánh kinh hãi, vạn lần không nghĩ tới Tạ Hoành Văn lại tàn nhẫn quyết tuyệt đến thế. Đến khi phát giác không đúng muốn ngăn cản thì đã muộn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai huynh đệ Hồng Chấn sư lao ra ngoài.

Trên mặt Tạ Hoành Văn hiện ra nụ cười lạnh, hừ lạnh nói: “Đấu với ta, ngươi còn non lắm!”

Y Ân cũng như cây khô gặp mùa xuân, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ. Cách làm của Tạ Hoành Văn thật sự làm cho hắn bất ngờ, nhưng tuyệt đối là kết quả mà hắn muốn thấy nhất. Hắn cũng có ý đồ tương tự như Tạ Hoành Văn.

Hai huynh đệ Hồng Chấn sư thân hình nhanh như thiểm điện. Người còn chưa tới sơn động bên kia, thế lực cường đại đã bao phủ tới, hiển nhiên là muốn một kích lấy mạng Dương Khai!

Dương Khai hướng bọn họ lạnh lùng cười. Nụ cười đó hàm chứa ý vị sâu xa, làm cho hai người Hồng Chấn có chút bồn chồn trong lòng.

“Không tốt, còn có trận pháp!” Hồng Chấn đột nhiên nhìn thấy cô gái mặc hắc bào kia đánh vài cái ấn quyết, lập tức ý thức được không ổn. Cùng sư huynh của mình đang định lui về phía sau, lại nghe thấy một giọng nói làm cho hắn can đảm vỡ toang.

“Mở!” Dương Viêm quát khẽ một tiếng. Cảnh sắc trước sơn động trong nháy mắt đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Chỗ đó đột nhiên tràn ngập ra một tầng sương mù dày đặc, che khuất tầm nhìn của mọi người. Hai huynh đệ Hồng Chấn sư rơi vào trong sương mù, trong khoảnh khắc đã không thấy bóng dáng.

Dương Viêm lại biến ảo thủ ấn, đánh ra vài đạo thánh nguyên. Trong sương mù lập tức truyền đến tiếng la hét cùng năng lượng ba động kịch liệt.

Trước đó lần đầu tiên người của Từ gia tới, trận pháp Dương Viêm bố trí chỉ là trận phòng ngự. Nhưng mấy ngày nay, nàng lại gia nhập sát phạt chi trận vào đó.

Chỉ dựa vào những trận pháp này là không thể giết chết hai tên Phản Hư Cảnh. Nhưng nếu Dương Khai lại đi vào mà nói, hai người Hồng Chấn tuyệt đối không có gì tốt đẹp.

La Khánh xem đến ngây người. Đến giờ phút này hắn mới hiểu rõ vì sao Dương Khai lại nói như vậy. Thì ra người ta thật sự không cần mình giúp. Trận pháp thần diệu này hoàn toàn có thể vây khốn Hồng Chấn và bọn họ, thậm chí có thể làm bọn họ bị thương.

Về phần giết chết hai tên Phản Hư Cảnh, La Khánh cũng không coi trọng Dương Khai. Phản Hư Cảnh cùng Thánh Vương cảnh là hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt. Cho dù là thiên tài võ giả đến mấy, ở Thánh Vương cảnh cũng không có khả năng vượt cấp chiến thắng Phản Hư Cảnh.

“Động thủ đi.” Dương Viêm nhàn nhạt nói một tiếng.

Dương Khai gật đầu. Ma diễm trường kiếm trong tay lại một lần nữa xuất hiện.

Còn chưa đợi hắn xông vào trong trận pháp, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Dừng tay cho ta!”

Nghe thấy âm thanh này, thân thể Tạ Hoành Văn run lên, trên mặt hiện ra thần sắc kinh khủng.

Tiễn Thông đến rồi!

Dương Khai nhíu mày. Hắn không nghĩ tới Tiễn Thông tới nhanh như vậy. Không cần suy nghĩ, trực tiếp xông thẳng vào trong trận pháp.

Thân thể vừa chìm vào trong sương mù, hắn liền tản đi ma diễm trường kiếm trong tay, ngược lại bức ra một giọt kim huyết. Giọt kim huyết đó tỏa ra sinh cơ và năng lượng ba động phóng lên trời. Mặc dù bị trận pháp che giấu, cũng vẫn có một chút khí tức thoát ra ngoài.

Hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng trước khi Tiễn Thông đến. Vốn dĩ hắn không có quyết định này. Nhưng loại sức mạnh gọi là “thế” của cường giả Phản Hư Cảnh thật sự làm cho hắn tò mò. Bây giờ có hai tên Phản Hư Cảnh rơi vào trận pháp, chỉ cần giết bọn họ, có thể hấp thu sự hiểu biết của bọn họ đối với Thiên Đạo võ đạo. Nói không chừng có thể lĩnh ngộ được cái gọi là “thế”.

Một khi lĩnh ngộ được loại vật này, Dương Khai có thể như hổ thêm cánh. Cơ hội khó được như vậy, hắn sao có thể bỏ qua?

Về phần bên phía Tiễn Thông, Dương Khai cũng không thèm để ý. Chỉ cần hắn còn muốn kết giao Luyện khí Đại Sư sau lưng mình, thì sẽ không cùng mình trở mặt. Huống chi, lần này mình cũng là bị ép phản kích, không phải vô duyên vô cớ giết người.

Cho nên hắn không chút keo kiệt vận dụng một giọt kim huyết, hóa thành vạn đạo kim quang, hướng vị trí của hai người Hồng Chấn kích bắn tới.

Những tia sáng màu vàng ban đầu có tốc độ cực nhanh, nhưng giây tiếp theo, chúng dường như rơi vào vũng bùn, tốc độ đột ngột giảm xuống.

Dương Khai biết rõ, đây là bị thế của hai người kia ảnh hưởng.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1262: Thần thụ thức tỉnh

Chương 1261: Bế quan

Chương 7:: Nhiệm vụ thứ nhất