» Chương 1148: Tụ Bảo lâu

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Dương Khai hỏi câu không đầu không đuôi, Vũ Y nghe xong chưa kịp suy nghĩ, liền lập tức thuộc lòng những thứ đáng giá.

“Có thể tu bổ kinh mạch là Càn Vân Đan, tu bổ thần hồn là Phục Hồn Đan. Lần trước Tiền Thông trưởng lão lấy ra Sắc Vi đan cũng rất đáng tiền, nhưng nếu nói đáng giá nhất thì phải kể đến Ngưng Hư Đan và Hư Niết Đan. Loại sau gần như vô giá, vì nó có thể giúp cường giả Phản Hư tầng ba tấn chức Hư Vương cảnh, tăng tỷ lệ thành công. Tinh U Ám chúng ta chưa có võ giả cấp bậc này, nhưng Phản Hư tầng ba thì rất nhiều. Nếu có được một viên Hư Niết Đan, dù đổi vài tòa thành trì phồn hoa từ các thế lực lớn cũng không khó.” Vũ Y nói xong, hơi thở dồn dập.

“Vậy thì đừng mơ tưởng.” Dương Khai dứt khoát lắc đầu.

Hư Niết Đan là Hư Vương hạ phẩm đan. Đừng nói Dương Khai hiện tại thiếu tài liệu, dù có đủ hắn cũng không luyện chế ra được. Tuy nhiên, Ngưng Hư Đan thì có thể luyện chế, vì nó chỉ là Hư cấp hạ phẩm đan, kém Hư Niết Đan một đại cấp bậc.

“Dương đại ca hỏi những thứ này làm gì vậy?” Vũ Y tò mò nhìn Dương Khai.

“Không có gì, hai ngươi chờ chút, ta vào lát rồi ra.” Dương Khai nói một tiếng, rồi quay người vào trong thạch thất.

Dương Viêm và Vũ Y dù không hiểu gì cũng ngoan ngoãn chờ bên ngoài. Khoảng nửa canh giờ sau, Dương Khai mới bước ra, hô: “Đi thôi.”

Ba người một đoàn, hăm hở tiến về Thiên Vận Thành.

Trải qua chuyện Tiền Thông lần trước ra tay, Dương Khai tin rằng hiện tại sẽ không có ai đến Long Huyệt Sơn gây sự với mình nữa, nên hắn cũng có thể an tâm rời đi.

Mặt khác, để Vũ Y và Dương Viêm hai cô nương mang hai kiện Hư cấp bí bảo đi tham gia đấu giá hội, Dương Khai cũng không yên tâm lắm, đương nhiên là muốn đi cùng để hộ tống.

Hắn rất muốn biết, hai kiện bí bảo này có thể đạt được giá bao nhiêu. Bí bảo Thánh vương cấp thượng phẩm giá trị ba đến năm vạn thượng phẩm thánh tinh. Bí bảo Hư cấp hạ phẩm chắc phải hai, ba mươi vạn? Dương Khai trong lòng có một dự tính mơ hồ. Bán đi hai kiện bí bảo này, có thể thoải mái mua sắm tài liệu để bố trí trận pháp.

Trên đường đi, nghe Vũ Y và Dương Viêm luyên thuyên không ngớt, Dương Khai mới biết, Tụ Bảo Lâu căn bản không phải sản nghiệp của Ảnh Nguyệt Điện.

Tụ Bảo Lâu là một thế lực còn mạnh hơn Ảnh Nguyệt Điện!

Thế lực này có tính chất hơi giống Hằng La Thương Hội, trải rộng việc buôn bán khắp Tinh U Ám, nhưng cũng có điểm khác biệt. Nó thu thập trân bảo thiên hạ, cách một thời gian sẽ tổ chức một lần đấu giá hội long trọng.

Địa điểm đấu giá hội cũng không cố định, là các phân lâu trải khắp Tinh U Ám thay phiên tổ chức. Lần này trùng hợp đến phiên phân lâu của Tụ Bảo Lâu ở Thiên Vận Thành.

Đấu giá hội của Tụ Bảo Lâu có thể nói là một sự kiện trọng đại của toàn Tinh U Ám, bởi vì trước mỗi lần tổ chức đấu giá hội, Tụ Bảo Lâu đều tuyên truyền rầm rộ, chế tác tranh ảnh các vật phẩm quý hiếm thành tập tranh tinh mỹ, gửi đến tay các thế lực lớn, thu hút họ đến tham gia đấu giá.

Có thể nói, đấu giá hội của Tụ Bảo Lâu là một cuộc đại chiến tranh giành tài lực, vật lực và nội tình giữa các thế lực khắp Tinh U Ám. Mỗi lần đều vô cùng náo nhiệt, nhiều lần còn xuất hiện những vật phẩm rất nghịch thiên, thậm chí có một lần xuất hiện một kiện bí bảo phòng ngự Hư Vương cấp!

Nghe nói, bí bảo đó đã đạt tới giá trên trời: năm trăm triệu (5 ức) thượng phẩm thánh tinh cộng thêm mười lăm tòa thành trì phồn hoa!

Dù Dương Khai có tâm tính tốt, cũng bị con số này làm cho chấn động tột độ. Tinh U Ám rốt cuộc vẫn còn lạc hậu một chút, bí bảo từ Hư cấp hạ phẩm trở lên quá ít, cho nên mới tạo ra cái giá bất hợp lý này.

Dương Khai tin rằng, ở các tinh tu luyện khác, dù bí bảo Hư Vương cấp có đắt đỏ, cũng không thể đắt đến mức này.

“Viên Hư Niết Đan đó cũng từng xuất hiện một lần, hình như bị một đại nhân vật của Lôi Đài Tông mua đi. Nhưng tiếc là người đó phục dụng Hư Niết Đan cũng không thể đột phá thuận lợi lên Hư Vương cảnh, ngược lại tu vi còn hơi trượt. Cũng không biết là thật hay giả.” Vũ Y nhẹ nhàng thở dài.

Dương Khai thần sắc đạm mạc, dù không xen vào nói, nhưng cũng cơ bản xác định Vũ Y nói là sự thật.

Đan dược dù sao cũng chỉ là phương tiện phụ trợ. Những loại đan dược có thể giúp võ giả tăng tỷ lệ đột phá đại cảnh giới dù giá trị đắt đỏ, luyện chế không dễ, nhưng cũng không phải vạn năng. Không phải cứ phục dụng đan dược là nhất định sẽ tấn chức. Nếu một người trên Thiên Đạo võ đạo chưa đạt tới trình độ nhất định, dù phục dụng thêm bao nhiêu đan dược cũng không có tác dụng gì.

Ngược lại, nếu lý giải về Thiên Đạo võ đạo vượt qua được bình cảnh, dù không phục dụng đan dược, khi thời điểm đến cũng sẽ tự nhiên tấn chức.

Bản thân Dương Khai chính là như vậy. Sự lý giải của hắn về Thiên Đạo võ đạo luôn vượt xa cảnh giới hiện tại của bản thân, cho nên hắn chưa từng nhờ cậy vào đan dược tự luyện chế để tấn chức cảnh giới, cũng tiết kiệm được một khoản chi tiêu lớn.

Đại nhân vật của Lôi Đài Tông kia chắc chắn chưa đại thành trong việc lý giải và vận dụng “thế”, nếu đại thành rồi thì cũng không đến nỗi lãng phí một viên Hư Niết Đan.

Những vật phẩm quý hiếm thế này toàn tinh vực không có mấy người luyện chế được, hẳn là thông qua một số cách khác mà có được.

Một võ giả sau khi trùng kích bình cảnh thất bại cũng sẽ phải chịu phản phệ với mức độ khác nhau. Nhẹ thì trọng thương, nặng thì như đại nhân vật Lôi Đài Tông kia, thực lực sụt giảm, nghiêm trọng hơn có thể mất mạng.

Chính vì vậy, nếu các võ giả không có đủ nắm chắc, không đủ tự tin vào bản thân, dù đã đến bình cảnh cũng không dám tùy tiện trùng kích cảnh giới tiếp theo.

Chuyện này khi thực lực của võ giả còn thấp thì không nhìn rõ. Cho nên ở đại lục Thông Huyền cơ bản không có trường hợp như vậy xuất hiện, dù có cũng rất ít, phản phệ không lớn. Một khi thực lực cao lên thì rất dễ xảy ra một số tình huống.

Dương Khai cũng mãi đến khi vào tinh vực mới từ từ hiểu rõ những tin tức này.

Ba người một đoàn, cười nói vui vẻ, rất nhanh đã đến nơi Tụ Bảo Lâu ở Thiên Vận Thành.

Đứng trước tòa cung điện nguy nga cao ngất đó, Dương Khai mới biết thế nào là đại thủ bút! Tòa Tụ Bảo Lâu này chiếm cứ khu vực phồn hoa nhất Thiên Vận Thành, gần như bao trùm nửa con phố. Trước lầu người ra vào như nước chảy, ba chữ lớn mạ vàng trên biển lầu sáng chói, làm mắt người lóa lên.

Một luồng khí tức cường đại như có như không tràn ra từ bên trong Tụ Bảo Lâu, khiến Dương Khai thầm nghiêm nghị.

Trong lầu này ít nhất cũng có hơn trăm cường giả Phản Hư Cảnh. May mà những người đó đều đến tham gia đấu giá, không cố ý nhắm vào ai, nên Dương Khai cũng không quá khó chịu.

Trước Tụ Bảo Lâu, hai cao thủ Phản Hư tầng một khoanh tay đứng, ánh mắt như chim ưng sắc bén, quét qua dòng người qua lại. Dương Khai cùng hai người vừa đứng vững bước chân, một cao thủ mặc áo dài màu xanh nhạt trong số đó liền bước ra một bước, giơ tay ý bảo nói: “Khách đến dừng lại, hiện tại Tụ Bảo Lâu đang tổ chức đấu giá hội, tạm thời không mở cửa đón khách. Nếu muốn mua đồ, xin mời ngày mai lại đến!”

“Chúng ta đến tham gia đấu giá hội.” Dương Khai nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Vũ Y.

Hắn biết để tham gia đấu giá hội cấp bậc này, nhất định cần thiệp mời. Tấm thiệp lần trước Tiền Thông đưa cho hắn chắc chắn là bằng chứng để vào Tụ Bảo Lâu, giờ đang ở trong tay Vũ Y.

Vũ Y dường như đang đắm chìm trong khí thế rộng lớn của Tụ Bảo Lâu, nhớ lại mình rõ ràng có cơ hội tham gia đấu giá hội cấp bậc này, tâm tình rất là kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Mãi đến khi Dương Khai nhìn nàng, nàng mới đột nhiên nhớ ra chuyện thiệp mời, luống cuống tay chân lục lọi trong không gian giới của mình.

“Haha ha ha, thế nào Tụ Bảo Lâu đấu giá hội cái gì mèo gì chó cũng có thể tham gia?” Một tiếng cười to từ bên cạnh truyền đến, trong tiếng cười đầy vẻ khinh thường.

Dương Khai nhíu mày, hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại, muốn xem ai có khẩu khí lớn như vậy. Vô duyên vô cớ bị người ta mỉa mai thành mèo chó, Dương Khai đương nhiên không thoải mái.

Một thanh niên dáng công tử áo trắng bước tới, có đôi mắt xếch rất là mất hồn, thần quang ẩn chứa, dù mặt mỉm cười nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra sự khinh thường trong mắt hắn. Thanh niên này tuổi không lớn lắm, thân hình cao ráo, vẻ ngoài cũng rất tuấn tú. Với đôi mắt xếch mất hồn kia, quả thực là một nhân vật có thể mê đảo ngàn vạn nữ tử.

Dương Khai trong lòng thầm giật mình, vì hắn phát hiện thanh niên này rõ ràng có tu vi Thánh vương tầng ba cảnh, hơn nữa trên người hắn có một loại cảm giác áp bách nhàn nhạt. Một thân khí tức cường đại không hề kém hơn Tuyết Nguyệt của Hằng La Thương Hội.

Phía sau thanh niên đi theo hai cao thủ khí tức kéo dài nội liễm, tu vi dường như muốn cao hơn huynh đệ Hồng Chấn một đoạn. Hai người mặc trang phục màu đen thống nhất, trước ngực thêu một chữ lớn Long Phi Phượng Vũ.

Chiến!

“Chiến Thiên Minh!” Vũ Y kinh hô một tiếng, vội vàng né tránh sang bên cạnh.

Nguyên lai là người của Chiến Thiên Minh, trách không được tuổi không lớn lắm mà thực lực lại rất mạnh. Dương Khai đến Tinh U Ám cũng đã vài ngày, đương nhiên biết Chiến Thiên Minh là một trong số ít thế lực lớn ở đây.

Hơn nữa, trong thế hệ trẻ của Chiến Thiên Minh có một đệ tử tư chất nghịch thiên: Khúc Trường Phong. Nghe đồn hắn sinh ra đã có một đôi mắt xếch.

Nếu không đoán sai, thanh niên trước mắt này chắc chắn là Khúc Trường Phong nổi tiếng khắp Tinh U Ám.

Quả nhiên, thủ vệ vừa rồi ngăn đường Dương Khai nhìn thấy thanh niên này liền lập tức cung kính ôm quyền: “Khúc công tử, mời vào trong!”

“Ừm.” Khúc Trường Phong nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt lướt qua người Vũ Y và Dương Viêm, nhẹ kêu một tiếng dừng bước chân, mặt mỉm cười nói: “Hai vị cô nương muốn vào Tụ Bảo Lâu?”

Vũ Y và Dương Viêm đều không đáp lời.

Khúc Trường Phong tự nói: “Hiện tại không vào được đâu, bên trong đang tổ chức đấu giá hội, không có thiệp mời thì hai vị thủ vệ này sẽ không cho vào. Chẳng qua nếu hai vị thực sự muốn vào, có thể đi cùng ta. Hai vị cô nương thấy thế nào?”

Hắn mỉm cười mời, bộ dạng cả người lẫn vật vô hại, nhưng Dương Viêm và Vũ Y đều không phải loại nữ tử dễ bị mê hoặc, đương nhiên biết hắn có ý gì.

“Khúc Trường Phong, vài năm không gặp, ngươi lại thích thể hiện ưu thế trước mặt người yếu thế sao. Tham gia đấu giá hội cũng đã rất giỏi rồi, hay nói Chiến Thiên Minh của ngươi rất giỏi?” Một giọng nói trầm thấp vang lên. Khúc Trường Phong đang mời Vũ Y và Dương Viêm nghe thấy giọng nói này liền nhíu mày như ăn phải ruồi, nụ cười như gió xuân trên mặt trong chớp mắt biến mất không còn, ngược lại quay đầu nhìn về phía sau.

Ở phía sau đó, một thanh niên mặc áo xám đơn giản bước tới. Hắn mặc không phô trương như Khúc Trường Phong, ngược lại rất đơn sơ, trông như một nông phu buồn cười. Nhưng Khúc Trường Phong lại không hề có ý xem thường hắn, trong đôi mắt xếch hiện lên sự kiêng kị và nặng nề.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1:: Cửu Dương Thần Công

Chương 1249: Khối thứ hai Tinh Đế Lệnh

Chương 1248: Vạn Niên Hương