» Chương 1185: Không muốn chết tựu đi nhanh lên
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Tìm kiếm ước chừng một nén nhang thời gian, Dương Khai theo trong hố đào lên chạy ra, vẻ mặt hứng thú hết thời. Hắn phát hiện ở chỗ này tìm kiếm Hỏa Diệu Tinh hoàn toàn là xem vận khí.
Bởi vì nơi đây hỏa hệ linh khí quá nồng, khí tức của Hỏa Diệu Tinh bị che giấu triệt để, hắn muốn dùng thần thức điều tra cũng khó có khả năng. Không thể vận dụng thần thức điều tra, chỉ có thể bằng vận khí tìm kiếm, điều này làm cho Dương Khai hào hứng giảm mạnh.
Những võ giả này sẽ vì tài liệu Hư Cấp thượng phẩm mà động tâm, Dương Khai thì không. Hắn không cần thiết phải ở chỗ này lãng phí thời gian chỉ vì một ít Hỏa Diệu Tinh.
Hay là đi Khu Thiên Tài Địa Bảo thì hơn. Nghĩ tới đây, Dương Khai rốt cuộc chẳng muốn đào móc nữa.
Trước khi đi, Dương Khai tùy ý nhìn sang gã trung niên kia, bất ngờ phát hiện vận khí của bọn họ cực tốt. Hai huynh đệ mặt lộ vẻ vui mừng, khẳng định có thu hoạch không nhỏ.
Không quấy rầy bọn họ nữa, Dương Khai một mình rời khỏi gò núi này. Khi đi về phía trước, thỉnh thoảng lại đụng phải một ít võ giả nhận được tin tức đang chạy tới. Không ngừng có người lôi kéo hắn hỏi han đủ điều, khiến Dương Khai phiền không tả xiết.
Những người này rõ ràng thấy Dương Khai chỉ có một mình, tu vi cảnh giới không cao, nên mới không coi hắn là chuyện quan trọng. Bằng không đâu có thể như vậy?
Nhưng người ta chỉ hỏi chuyện, Dương Khai lại không tiện đại khai sát giới, chỉ có thể tránh đi những người đó mà đi.
Lúc này, Dương Khai không còn vận dụng Phong Lôi Vũ Dực. Nơi đây người dần dần đông hơn, Phong Lôi Vũ Dực quá khoa trương, bị người nhìn thấy nói không chừng sẽ gây ra sóng gió. Dương Khai không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn gây phiền phức, nên thành thật dùng hai chân chạy đi, tốc độ ngược lại cũng không chậm.
Hai ngày sau, khi Dương Khai đang đi đường, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng vạt áo phần phật, tựa hồ có người đang ra sức chạy vội.
Hơn nữa, theo động tĩnh truyền đến mà suy đoán, người đó lại thẳng tắp hướng về phía mình. Dương Khai nhướng mày, dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Giây lát chốc lát, một bóng người ở sườn dốc gò núi phía sau mấy lần nhấp nhô, rồi rơi xuống trước mặt Dương Khai.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai lập tức nhận ra người này. Người này rõ ràng chính là gã trung niên mặt như quan ngọc Thánh Vương tầng hai cảnh mà mấy ngày trước hắn đụng phải. Đối với gã trung niên gặp gỡ tình cờ này, Dương Khai vẫn cảm thấy khá tốt, dù sao lúc đó đối phương đã khuyên bảo hắn một câu, xem như là người có tâm địa không tệ.
Dương Khai không khỏi bật cười, đang định chào hỏi hắn, sắc mặt lại bỗng nhiên trầm xuống.
Hắn phát hiện tình huống của đối phương có chút không ổn. Thánh Nguyên trong cơ thể hỗn loạn, thần sắc hoảng hốt, khẩn trương. Trên người dường như cũng bị thương, bả vai có một vết thương đang chảy máu tươi, nhuộm đỏ cả một bên quần áo.
Hơn nữa, tròng mắt đối phương cũng đỏ thẫm, tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.
Sau khi nhìn thấy Dương Khai, gã trung niên này hơi sững sờ, dường như không ngờ ở đây lại có người. Trong mắt hiện lên một chút áy náy và ảo não, hắn giậm chân mạnh một cái, vội vàng nói: “Không muốn chết thì đi nhanh lên!”
Nói xong lời này, hắn không dừng lại nữa, xoay người lao về phía bên trái.
Dương Khai không hiểu sao, nhưng rất nhanh, hắn hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Ngay khi gã trung niên chạy đi không quá ba mươi tức thời gian, một đám bốn năm võ giả mặc áo dài màu lục cũng đuổi đến trước mặt Dương Khai.
Đứng đầu là một thanh niên trông có vẻ bằng tuổi hắn, nhưng tuổi thật sự không rõ ràng. Hắn sắc mặt âm lãnh, tu vi khoảng Thánh Vương tầng ba cảnh. Những người đi theo bên cạnh hắn có cả nam và nữ, đều là Thánh Vương tầng hai cảnh.
Vừa nhìn thấy người thanh niên này, Dương Khai phát hiện đối phương rất quen mặt, dường như đã gặp ở đâu đó.
Đang nghi ngờ, thanh niên kia không khách khí quát khẽ: “Nói, người đó chạy theo hướng nào?”
Dương Khai sắc mặt lạnh lẽo. Cách hỏi không chút khách khí của đối phương khiến hắn rất phản cảm. Đừng nói Dương Khai và gã trung niên kia xem như có duyên gặp mặt một lần, không thể nào bán đứng hắn, cho dù là người xa lạ, đối phương hỏi thăm như vậy, Dương Khai cũng không trả lời.
“Mạnh sư huynh, bên này!” Một người phụ nữ ăn mặc như thiếu phụ trong nhóm người này đột nhiên chỉ về một bên, đúng là hướng gã trung niên chạy trốn, bởi vì bên đó có vài giọt máu tươi dễ gây chú ý rơi vãi.
“Hừ!” Thanh niên tên Mạnh Hồng Lượng hừ lạnh một tiếng, dẫn theo mọi người rút chân đuổi theo về phía đó. Trước khi đi, hắn vẫy tay một cái, một đạo kim quang bỗng nhiên bắn về phía Dương Khai.
Dương Khai giận dữ, thò tay trước mặt một điểm, một mặt Hạo Thiên Thuẫn hiện ra, chắn phía trước.
Nhưng Hạo Thiên Thuẫn ngưng tụ Thánh Nguyên của Dương Khai rõ ràng không thể hoàn toàn ngăn cản được đạo kim quang kia. Răng rắc một tiếng giòn vang, Hạo Thiên Thuẫn suýt nữa vỡ tan.
Dương Khai ngạc nhiên. Đợi hắn lấy lại tinh thần, mấy người đối phương đã chạy xa. Đối với việc một kích của mình không thể đánh gục một võ giả Thánh Vương tầng một cảnh như Dương Khai, Mạnh sư huynh kia dường như cũng rất ngạc nhiên, quay đầu âm lãnh nhìn chằm chằm Dương Khai một cái, phảng phất muốn ghi nhớ hình dạng hắn.
Nhưng lúc này truy đuổi gã trung niên mới là việc quan trọng, hắn ngược lại chưa dây dưa nhiều với Dương Khai.
Chỉ lát sau, đoàn người bốn năm người này đã đuổi theo hướng gã trung niên bỏ trốn.
Dương Khai đứng tại chỗ, cẩn thận hồi tưởng. Hắn cảm giác mình đã gặp người thanh niên kia ở đâu đó, nếu không sẽ không có cảm giác quen mặt. Một lát sau, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra, không khỏi trong lòng khẽ động, vội vàng đuổi theo hướng họ đã đi.
Bất kể là vì chính thanh niên kia, hay vì gã trung niên có duyên gặp mặt một lần, Dương Khai đều không định bỏ qua.
Gã trung niên kia quả thực rất tốt. Lúc trước hảo ý khuyên bảo Dương Khai, vừa rồi khi đụng phải Dương Khai lại tranh thủ lúc rảnh rỗi bảo hắn nhanh chóng rời đi. Trong mắt toát ra áy náy rất rõ ràng, rõ ràng là vì mình chạy đến trước mặt Dương Khai, liên lụy Dương Khai mà áy náy, bằng không hắn cũng sẽ không tạm thời thay đổi hướng chạy trốn.
Đối phương mang thiện ý, Dương Khai tự nhiên sẽ đáp lại.
Một phen truy đuổi, rất dễ dàng đuổi kịp.
Bởi vì gã trung niên kia căn bản đã là nỏ mạnh hết đà, chạy cũng không xa được. Lúc này, Mạnh sư huynh đang dẫn theo mấy sư đệ sư muội vây công hắn. Gã trung niên kia tu vi cảnh giới không cao, nhưng kiện phòng ngự bảo giáp trên người hắn lại khá tốt, thay hắn ngăn cản rất nhiều sát thương chí mạng.
Dù là thế, kiện phòng ngự bảo giáp kia lúc này cũng đã hơi ảm đạm vô quang, linh tính mất nhiều, sắp sửa mất đi tác dụng phòng hộ.
Mạnh sư huynh kia vẻ mặt ung dung, cũng không ra tay cùng đồng môn của mình, mà đứng tại chỗ chắp tay thờ ơ, trên mặt một mảnh mỉa mai và trào phúng.
May mắn là hắn không ra tay, nếu không gã trung niên kia căn bản không thể ngăn cản.
“Mạnh Hồng Lượng, ngươi chết không yên lành!” Gã trung niên kia ăn một cú công kích của người phụ nữ vừa nói, miệng phun máu tươi, bi phẫn điên cuồng hét lên.
Những lời này khiến ánh mắt thanh niên tên Mạnh Hồng Lượng sắc lại, lạnh lùng ra lệnh: “Đừng vội giết hắn, các ngươi cứ chơi đùa với hắn, cho hắn biết đắc tội Khuyết Hợp Tông của ta là kết cục gì.”
“Vâng!” Mấy võ giả Khuyết Hợp Tông vây công năm người nghe vậy, nhao nhao đồng ý, lập tức chậm lại công kích trên tay, ngược lại dùng tâm thái mèo vờn chuột lăng nhục gã trung niên, không ngừng gây ra những vết thương nhỏ nhưng đau đớn trên người hắn, lại sẽ không lập tức chí mạng.
“Mạnh Hồng Lượng, Hỏa Diệu Tinh Tủy ta đã cho ngươi rồi, vì sao nhất định phải đuổi cùng giết tận? Tại sao phải giết sư đệ ta?” Gã trung niên cực lực tránh né những công kích của bọn họ, nhưng vết thương trên người ngày càng nhiều, sắc mặt dường như cũng dần nhợt nhạt vì mất máu quá nhiều.
“Hừ!” Mạnh Hồng Lượng hừ lạnh một tiếng, “Hỏa Diệu Tinh Tủy quý giá như vậy, ngươi có tư cách sở hữu sao? Hơn nữa loại vật này đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Chỉ trách hai huynh đệ các ngươi vận khí quá tốt, rõ ràng tìm được thứ tốt như vậy. Bất quá vận khí của các ngươi cũng quá không tốt, tìm được còn chưa tính, rõ ràng bị ta phát hiện, ha ha, cái Hỏa Diệu Tinh Tủy này chỉ có ta mới có thể có được. Hai huynh đệ các ngươi cùng xuống Hoàng Tuyền, chắc không tịch mịch.”
“Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!” Gã trung niên điên cuồng hét lên. Kiện bảo giáp trên người hắn chỉ còn chút hào quang cuối cùng cũng ảm đạm xuống. Sau khi chịu thêm một kích, từng mảnh vỡ vụn ra.
Kiện phòng ngự bảo giáp này triệt để hư hại, ngay cả khả năng tu bổ cũng không còn.
“Giết đi, kẻo đêm dài lắm mộng!” Mạnh Hồng Lượng cũng không còn tâm trạng dây dưa với gã trung niên, nhàn nhạt phân phó một câu.
Thế công của mấy đệ tử Khuyết Hợp Tông vây quanh gã trung niên đột nhiên trở nên cuồng bạo. Nhất loạt bộc phát Thánh Nguyên của mình, sát chiêu nhắm thẳng vào đầu gã trung niên mà nện xuống.
Gã trung niên dường như cũng cảm thấy mình không tránh khỏi kiếp nạn này, thật sự cũng không còn phản kháng. Trước khi chết, hắn vẫn dùng đôi mắt đỏ thẫm trừng mắt Mạnh Hồng Lượng, dường như muốn khắc hình bóng hắn sâu trong linh hồn, đợi đến khi Luân Hồi chuyển thế sau lại đến tìm hắn báo thù rửa hận!
Ngay khi gã trung niên kia sắp mất mạng, bốn phía đột nhiên xuất hiện một tấm chắn hình ngọn lửa đen kịt như đang thiêu đốt, kỳ lạ chặn lại tất cả sát chiêu.
Một trong những đệ tử Khuyết Hợp Tông thu chiêu không kịp, một tát vỗ vào tấm chắn hắc hỏa kia. Tấm chắn không hề suy suyển, ngược lại võ giả này lại như con thỏ con bị giật mình nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu thảm.
Mọi người phóng mắt nhìn lại, trong mắt lập tức tràn đầy sợ hãi và kinh hãi.
Ngọn lửa đen kịt đang thiêu đốt kia, lúc này rõ ràng với tốc độ tấn mãnh đang lan tràn từ bàn tay của võ giả này, một mạch hướng thân thể hắn. Hắc hỏa đi qua đâu, cánh tay, bả vai hắn lập tức bị đốt thành tro, rất nhanh đã lan đến ngực, lập tức là không thể sống sót.
“Mạnh sư huynh, cứu mạng!” Võ giả kia ý thức được không ổn, tâm thần thất thủ vội vàng chạy về phía Mạnh Hồng Lượng có thực lực cao nhất, hy vọng hắn có thể cứu mình một mạng.
Mạnh Hồng Lượng làm sao lại để hắn đến gần? Ngọn lửa đen kịt kia kỳ dị vô cùng, hắn kiêng kỵ vạn phần.
Thấy đồng môn của mình lao tới, sắc mặt biến mấy lần, trong mắt hiện lên chút hung ác lệ, lùi về sau mấy bước, lập tức giơ tay lên, một đạo kim quang bắn vào đầu lâu võ giả kia. Võ giả đang chạy đến lập tức ngã xuống đất, tròng mắt trợn trừng, dường như không ngờ sư huynh của mình lại có thể ra tay độc ác với mình như vậy.
Bất quá trong chớp mắt, thi thể của hắn đã bị Ma Diễm triệt để thôn phệ.
Mấy nam nữ còn lại đều mặt trắng bệch, một mặt là bởi vì uy lực cường đại của Ma Diễm này, mặt khác là bởi vì họ tận mắt nhìn thấy Mạnh Hồng Lượng đánh chết đồng môn. Trong lúc nhất thời tất cả đều sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Mạnh Hồng Lượng, đều lộ ra thần sắc không dám tin.