» Chương 1192: Đi vào ngâm
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Chương 1192: Đi vào ngâm
Trong lúc mọi người đang phá giải cấm chế, Dương Khai cũng không rảnh rỗi, mà ra sức giúp đỡ. Dù sao lát nữa còn phải tranh đoạt vật quý giá, lúc này nếu khoanh tay đứng nhìn, chỉ khiến người ta tìm cớ trục xuất hắn. Bởi vậy, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn ngưng tụ một thanh thánh nguyên trường kiếm, không dám để ma diễm bùng cháy, thong dong chém vào cấm chế màu vàng trước mặt.
Công kích không mạnh không yếu, chỉ phát huy đúng tiêu chuẩn của một võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh.
Những người khác chỉ cho rằng hắn nhàm chán, liếc nhìn hắn rồi không để tâm nữa, nhưng thầm lắc đầu thở dài, nghĩ thầm mặc kệ người này ra sức thế nào, lát nữa Tẩy Hồn Thần Thủy vẫn không có phần của hắn, làm gì đến mất mặt xấu hổ?
Nếu như hắn thực sự muốn đoạt lấy, bất kỳ ai ở đây tùy tiện động thủ đều có thể diệt sát hắn tại chỗ.
Người mỹ phụ kia ngay bên cạnh Dương Khai, đang thi triển một loại bí bảo dạng bước sóng, hóa thành vô số hỏa diễm phi điểu liên tục tấn công cấm chế, tiêu hao năng lượng của cấm chế. Nàng dường như có chút không đành lòng nhìn Dương Khai phí sức vô ích, nhịn không được khuyên nhủ: “Tiểu huynh đệ, ngươi đừng đánh, vô ích. Có thời gian này không bằng rời đi nơi đây, ra ngoài tìm xem, xem có thể tìm được cơ duyên thuộc về mình không. Ngươi ở đây chỉ là lãng phí thời gian. Với tu vi cảnh giới của ngươi có thể xông vào khu thiên tài địa bảo cũng không dễ dàng.”
Nàng rõ ràng cho rằng Dương Khai đến được đây là do vận khí bùng nổ, nên mới có thể vượt qua khu nhiệt viêm, đi đến tầng thứ hai khu thiên tài địa bảo. Trong suy nghĩ của nàng, Dương Khai đã có vận khí này thì nên nắm chắc, lãng phí thời gian ở đây làm gì.
Người khác có hảo ý khuyên bảo, Dương Khai cũng không nên tiếng, chỉ nhàn nhạt cười với nàng, tỏ vẻ ngốc nghếch.
Người mỹ phụ kia thấy hắn cố tình như vậy, không khỏi lạnh mặt, cảm thấy hắn có chút không biết điều, không phản ứng đến hắn nữa.
Đúng lúc này, một võ giả đột nhiên hưng phấn kêu lên: “Cấm chế sắp phá rồi! Mọi người tăng thêm sức đi!”
Theo lời hắn nói rơi xuống, cả màng mỏng nửa hình tròn màu vàng lay động càng thêm dữ dội, từng lớp sóng gợn từ trên đó lan ra, cuồn cuộn như thể có ai ném vô số viên đá xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Không cần hắn mở miệng nhắc nhở, tất cả mọi người đều chú ý đến biến hóa của cấm chế. Cấm chế này quả thực rất cao, ở đây chừng ba bốn mươi tinh anh Thánh Vương cảnh của các thế lực lớn, công kích ròng rã một nén nhang thời gian mới miễn cưỡng sắp phá vỡ. Hơn nữa, cấm chế bản thân cũng không biết tồn tại đã bao nhiêu năm.
Nếu như cấm chế này hoàn hảo không tổn hao gì, e rằng mọi người có cố gắng thế nào cũng không phá được.
Cấm chế lung lay sắp đổ, trong mắt mỗi người đều lóe lên tia sáng mừng rỡ, càng tăng cường thánh nguyên phóng ra.
Nửa chén trà nhỏ sau, theo một tiếng rắc nhẹ vang lên, màng mỏng nửa hình tròn bao phủ trên mặt ao rốt cục vỡ ra một đạo khe hở, chợt tiêu tan vô tung vô ảnh. Trong khoảnh khắc cấm chế bị phá vỡ, một năng lượng vô hình từ trong ao tràn ra, quét sạch tất cả mọi người ở đây.
Trong sát na, mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc, chợt mừng rỡ như điên.
Bởi vì trong khoảnh khắc này, mỗi người đều phát giác thần thức của mình có một chút biến hóa vi diệu, dường như lực lượng thần thức trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Tẩy Hồn Thần Thủy, quả nhiên danh bất hư truyền!
Hưng phấn, vẻ chờ mong tràn ngập trên mặt mọi người. Nếu là bình thường, mọi người chắc chắn đã lao lên tranh đoạt bảo vật. Nhưng dù sao vừa rồi mọi người mới thương lượng xong việc chia lợi ích, cho nên giờ phút này dù có tâm động đến đâu, cũng còn có thể áp chế, đem ánh mắt hướng về Khúc Trường Phong.
Khúc Trường Phong thấy thế, mỉm cười: “Làm phiền chư vị, cuối cùng cũng đã phá được cái cấm chế quỷ quái này rồi. Ân, còn hy vọng mọi người tiếp theo cũng có trật tự mà thu Tẩy Hồn Thần Thủy. Nếu có ai dám phá hoại chuyện tốt đã thương lượng trước đó, đừng trách Khúc mỗ người trở mặt vô tình!”
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt âm hàn.
Tất cả mọi người liền xưng không dám. Khúc Trường Phong e rằng còn mong có người không tuân thủ quy tắc, như vậy hắn sẽ có cớ giết người, cướp lấy phần của người khác. Những người ở đây đều là tinh nhuệ của các thế lực lớn, sao lại không rõ hắn đang suy nghĩ gì, tự nhiên sẽ không chiều theo ý hắn.
Sâu trong đôi mắt Khúc Trường Phong lóe lên tia tiếc nuối bí mật, lúc này mới không chút khách khí chỉ về phía một nam võ giả tóc rũ rượi bên cạnh ý bảo: “Đi thôi!”
Nam võ giả đó hưng phấn gật đầu, sau đó không thể chờ đợi được nữa chạy đến bên cạnh ao, thánh nguyên trong tay khởi động, ngưng tụ ra hình dạng cái bát, theo trong ao múc một chén Tẩy Hồn Thần Thủy lên, chuẩn bị bỏ vào giới không gian đã chuẩn bị sẵn.
Nhìn thấy đây, khóe mắt Dương Khai co rút, đau lòng muốn chết.
Quả nhiên, Tẩy Hồn Thần Thủy bị hắn múc lên, dưới mắt mọi người đã xảy ra biến hóa cực kỳ kinh người. Vốn là chất lỏng màu vàng, vừa thoát ly ao, lập tức có vô số đạo năng lượng màu vàng bay ra ngoài, như tơ vàng đầy trời. Những năng lượng màu vàng này chỉ duy trì ở giữa không trung chưa đến ba tức, liền đột nhiên tan thành mây khói.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người kinh hãi.
“Khúc sư huynh, tình huống không đúng a!” Võ giả phụ trách múc Tẩy Hồn Thần Thủy đột nhiên kinh hô.
“Làm sao vậy?”
“Múc nó ra xong, dường như tác dụng của Tẩy Hồn Thần Thủy biến mất rồi.” Võ giả đó vẻ mặt cầu xin, chỉ vào cái chén lớn do mình dùng thánh nguyên ngưng tụ ra.
“Cái gì?” Khúc Trường Phong cả kinh, phóng mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy chén kia trung Tẩy Hồn Thần Thủy không còn màu vàng đậm đặc như lúc đầu, mà đã biến thành một bãi linh dịch trong suốt.
Linh dịch này tuy rằng cũng rất tốt, coi như là thượng phẩm Thánh Tinh cũng không thể so sánh, nhưng nó sao sánh được với sự quý trọng của Tẩy Hồn Thần Thủy?
“Tại sao có thể như vậy?” Khúc Trường Phong sắc mặt âm tình bất định, vươn tay dính một giọt linh dịch từ chén thánh nguyên lớn kia bỏ vào miệng, xác nhận nó đúng là linh dịch, không có một chút công hiệu rửa hồn địch phách.
Không tin tà mà tự mình ra trận, từ trong hồ vàng nâng ra một vốc nước ao, tình huống giống hệt vừa rồi lại diễn ra. Khi Khúc Trường Phong nâng Tẩy Hồn Thần Thủy ra khỏi ao, lập tức có vô số đạo năng lượng màu vàng bay ra không trung, rồi biến mất không thấy gì nữa.
“Khúc thiếu, chẳng lẽ Tẩy Hồn Thần Thủy không cách nào mang đi?” Có người đoán nói.
“Có khả năng, nếu không vì sao Tẩy Hồn Thần Thủy trong hồ vô sự, mà một khi lấy ra lại mất đi hiệu lực?”
“Sao lại có chuyện như vậy?”
“Ta cũng không rõ lắm, ta cũng chỉ nghe nói qua Tẩy Hồn Thần Thủy là một trong tam đại linh dịch trong trời đất, lại không biết thu nó nên có chú ý gì?”
“Chúng ta cũng vậy không biết.”
Tam đại linh dịch? Dương Khai nghe trong lòng khẽ động, không biết tam đại linh dịch này là những linh dịch nào, bất quá Tẩy Hồn Thần Thủy không nghi ngờ gì là một trong số đó.
Khúc Trường Phong giờ phút này sắc mặt khó coi vô cùng, nghe chúng nhân thất chủy bát thiệt nói ồn ào, khí chất ôn nhã lại cũng không cách nào bảo trì, sắc mặt đột nhiên biến lạnh, dữ tợn quát khẽ: “Nếu là không cách nào đem Tẩy Hồn Thần Thủy rời đi nơi này, thì phải làm thế nào thu?”
Một đám người bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được. Vừa rồi Khúc Trường Phong phụ trách phân phối lợi ích, mọi người không ai không đồng ý, cho hắn đủ mặt mũi. Bây giờ Tẩy Hồn Thần Thủy ngay cả lấy cũng không lấy đi được, việc phân phối vừa rồi hiển nhiên chỉ là một câu chuyện cười. Khúc Trường Phong hiện tại rõ ràng cũng vì chuyện này mà có chút thẹn quá hoá giận, ai dám vào lúc này nhắc nhở hắn mọi người nên cùng nhau đi vào ngâm a.
Khúc Trường Phong không ngốc, chính hắn nhất định có thể nghĩ đến, chỉ là không muốn nói ra thôi.
Không nói ra được nguyên nhân, hiển nhiên cũng là muốn lại phân phối lại một chút.
Người khác không dám nói, nhưng nam tử luôn có thần sắc lạnh lùng kia lại lần đầu tiên chủ động mở miệng: “Rất đơn giản, trực tiếp đi vào hấp thu dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy là được.”
Nói rồi, không chút nào để ý người khác, thân hình tung lên, lại trực tiếp rơi vào vị trí trong ao.
Nước ao này thần thức không thể quét vào được, vô cùng đậm đặc, mắt thường cũng không nhìn thấy đáy, nhưng rõ ràng không sâu lắm. Vì vậy nam tử tiến vào trong đó, khoanh chân ngồi, còn lộ ra ngực trở lên.
Tất cả mọi người trố mắt há hốc mồm, đều nhìn về phía Khúc Trường Phong. Vài võ giả đi theo bên cạnh Khúc Trường Phong càng là giận tím mặt, nhưng chỉ thấy vẻ tức giận, cũng không dám tùy ý quát mắng võ giả này tự ý hành động.
Sắc mặt Khúc Trường Phong đen như đáy nồi, khí tức rõ ràng thô trọng không ít.
Vừa rồi hắn phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy, cố kỵ thân phận và thể diện của đối phương, phân cho hắn một mình một phần tư. Nhưng bây giờ, đối phương không chút nào nể mặt hắn a, điều này làm cho Khúc Trường Phong rất là phẫn nộ.
Ngay cả Phương Thiên Trọng cũng không thể như vậy không để ý đến hắn.
Khúc Trường Phong vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm nam tử kia, nhưng đối phương rõ ràng không quản không hỏi, chỉ là nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi ở đó, da mặt khẽ nhúc nhích, mơ hồ có chút vẻ vui mừng, xem ra đã đang hấp thu chỗ tốt lớn lao từ Tẩy Hồn Thần Thủy rồi.
Người khác đều đã chiếm tiên cơ, đông đảo võ giả nóng lòng như lửa đốt, nơi nào còn lo lắng đợi Khúc Trường Phong lên tiếng. Huống chi xem dáng vẻ Khúc Trường Phong, dường như cũng là giận mà không dám nói gì.
Không ít người âm thầm liếc nhau, đồng loạt nhảy vào trong nước hồ.
Có người dẫn đầu, đương nhiên có người theo sau, mỗi người đều sợ rơi vào sau người khác, cảnh tượng thoáng cái hỗn loạn lên. Ngoại trừ vài võ giả của Chiến Thiên Minh không nhúc nhích, những người còn lại đều lao về phía ao.
Cái ao này không nhỏ, dung nạp vài chục người thừa sức. Tuy rằng Tẩy Hồn Thần Thủy trông rất nhiều, nhưng thực tế dược hiệu chứa đựng trong đó chỉ là một bộ phận mà thôi, cho nên từng người nhảy vào đều muốn tranh chiếm vị trí có lợi.
Nơi nào có lợi, tự nhiên là ở chính giữa.
Trong mười mấy người dẫn đầu nhảy vào, có khoảng năm sáu người hướng về vị trí chính giữa.
Chính là nam tử thần sắc lạnh lùng kia đột nhiên mở mắt ra, hai nắm đấm mạnh mẽ vô cùng vung ra hai cái. Hai quyền đánh ra, không khí trong cả thạch thất dường như cũng bị hút cạn, quyền kình cuồng bạo vô cùng đánh bay cả năm sáu người này ra ngoài. Ở giữa không trung đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, đợi rơi xuống đất sau, đều là thần sắc kinh hãi, vẻ mặt uể oải.
Bọn họ biết rõ nam tử này không dễ chọc, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương lại hung hãn đến vậy!
Một mình địch nhiều người, hai kích nhẹ nhàng đã đánh lui tất cả bọn họ. Mặc dù có chút hiềm nghi đánh lén, nhưng hắn rõ ràng cũng đã hạ thủ lưu tình, không ai nghi ngờ điểm này. Nếu như hắn thực sự có sát ý, năm sáu người này ít nhất phải chết một nửa.
“Đến gần phạm vi ba trượng quanh ta, giết!” Đánh ra hai quyền xong, hắn lạnh lùng nói một câu, sau đó lại nhắm mắt lại.
Hắn lại muốn một mình độc chiếm phạm vi ba trượng ở trung tâm.
*************
Hôm nay hai canh.