» Chương 1258: Huyết Kiếm Thảo hạt giống
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Nghe Dương Khai hỏi vậy, Dương Viêm khẽ giật mình, chợt che miệng nhỏ lại cười run rẩy cả người, tiền phủ hậu ngưỡng.
“Cười cái gì à?” Dương Khai buồn bực.
Dương Viêm không ngừng khoát tay, nhưng vẫn không ngăn được vẻ vui vẻ, khóe mắt tràn ra nước mắt.
Dương Khai liếc mắt, lại hỏi: “Cái kia ngươi chẳng lẽ là tinh thông dưỡng nhan chi thuật, kỳ thật không phải vẻ ngoài trẻ tuổi như vậy, mà là một bà lão sống mấy ngàn năm?”
Dương Viêm bỗng chốc dừng cười, đôi mắt dễ thương trừng Dương Khai, cắn chặt răng trắng ngà nói: “Ta đây có thể trả lời ngươi, ta tuyệt đối không phải cái gì bà lão sống mấy ngàn năm!”
“Cũng thế…” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. Nếu Dương Viêm thật sự sống mấy ngàn năm, lịch duyệt của nàng không thể nào đơn giản như vậy. Qua những lần tiếp xúc trước đây, nàng không giống người sống lâu đến thế.
Dương Viêm biểu lộ nghiêm túc lên, không biết nghĩ gì, trên mặt lại hiện ra thần sắc kinh khủng, rất lâu mới mở miệng nói: “Ngươi là muốn hỏi, ta phải chăng đoạt xá thân thể này?”
“Ân.” Dương Khai thản nhiên gật đầu. Chỉ có đoạt xá mới có thể giải thích vì sao Dương Viêm tuổi không lớn lắm, lại đồng thời tinh thông Luyện khí thuật và trận pháp, hai loại huyền diệu chi đạo.
Tinh lực của một người có hạn. Dương Khai tuy có tạo nghệ sâu trong thuật luyện đan, nhưng hắn cũng không thể nào có nhiều tinh lực nghiên cứu thứ khác, trừ phi bỏ dở con đường tu luyện của mình.
Mà Dương Viêm lại có tạo nghệ lớn trong cả Luyện khí thuật và trận pháp. Bảo vật nàng luyện chế, trận pháp nàng bố trí, đều tinh diệu và thực dụng hơn hẳn tiêu chuẩn chung của U Ám Tinh. Làm sao nàng làm được?
Trên đời này không thiếu thiên tài, nhưng Dương Viêm dù thiên tài đến mấy, tuổi của nàng bày ở đây, cũng không thể đạt đến độ cao này. Vì thế Dương Khai mới hỏi vậy.
“Ngươi có phải đã nghi ngờ từ lâu rồi không?” Dương Viêm nhìn Dương Khai hỏi.
“Từ khi biết ngươi là trận pháp đại sư, ta đã nghĩ vậy. Nhưng ngươi yên tâm, bất kể ngươi có đoạt xá hay không, đều không liên quan đến ta. Ta nhận thức, là linh hồn trong thân thể này của ngươi. Linh hồn trước đây, ta bỏ qua.” Dương Khai thản nhiên nói.
Dương Viêm cười khổ, trầm mặc một hồi, nói khẽ: “Đâu chỉ ngươi nghi ngờ vậy, đôi khi chính mình cũng nghĩ không thông… Nhưng ta không giống bị đoạt xá, vì trí nhớ từ nhỏ đến giờ và kinh nghiệm, đều không sót thứ gì trong đầu, cũng không có tư tưởng thứ hai. Bị đoạt xá thì không thể như vậy.”
“Vậy ngươi bái nhập môn hạ cao nhân nào, nên mới tinh thông Luyện khí và trận pháp?” Dương Khai sắc mặt kinh ngạc. Với lời Dương Viêm nói, hắn không chút nghi ngờ.
Dương Viêm từ từ lắc đầu, khẽ cắn môi đỏ mọng, hai bàn tay nhỏ bé có chút bất an quấn lấy áo đen, trên mặt đầy vẻ chần chờ giãy giụa. Một hồi lâu mới bỗng nhiên ngẩng trán, trầm giọng nói: “Ta nếu nói cho ngươi biết, ta hiểu Luyện khí thuật và trận pháp, là vì ta trời sinh biết, ngươi có tin không?”
“Làm sao có thể?” Dương Khai vẻ mặt khiếp sợ.
Dương Viêm cười khổ: “Nhưng sự thật là vậy. Ta thật sự trời sinh hiểu những thứ này. Những thứ Luyện khí thuật và trận pháp này, dường như bị phong ấn trong đầu ta. Theo ta không ngừng luyện chế bảo vật, không ngừng bố trí trận pháp, những kiến thức bị phong ấn này dần dần được giải phong, khiến ta hiểu thêm, những thứ Luyện khí thuật và trận pháp huyền ảo hơn. Hơn nữa, đôi khi, ta nhìn thấy những thứ kỳ lạ hiếm thấy, rõ ràng chưa từng thấy, nhưng lại nhận ra chúng, biết tác dụng của chúng. Ngươi nói có kỳ lạ không.”
Dương Khai nghe trợn mắt há hốc mồm.
Đây đâu chỉ kỳ lạ, quả thực không thể tưởng tượng. Chẳng ai trời sinh vô duyên vô cớ tinh thông Luyện khí và trận pháp. Nhất định có nguyên do gì đó, mà những nguyên do này, e rằng chính Dương Viêm cũng chưa rõ.
Chỉ sợ chính vì nguyên nhân này, bản thân Dương Viêm đôi khi cũng cảm thấy sợ hãi.
Dương Viêm không cần nói dối mình, nàng cũng chắc không nói dối.
Loại chuyện này Dương Khai không cách nào giúp đỡ. Tuy đã sớm biết Dương Viêm có chút cổ quái, nhưng không ngờ nàng cổ quái đến mức này. Không tiếp tục ép buộc nàng về vấn đề này. Với Dương Khai mà nói, bất kể Dương Viêm có bị đoạt xá hay không, có trời sinh hiểu những lĩnh vực người khác mất cả đời khó thông hay không, hắn chỉ nhận thức Dương Viêm hiện tại, không hơn.
Trầm ngâm một hồi, Dương Khai hỏi: “Vậy ngươi bây giờ có thể luyện chế bảo vật gì?”
“Hư cấp thượng phẩm nên không có vấn đề. Chỉ cần có lượng lớn tài liệu luyện tập, sớm muộn gì ta cũng luyện chế được Hư Vương cấp bảo vật.” Nhắc đến lĩnh vực của mình, Dương Viêm thoáng cái hồi phục tinh thần, trán hơi dương lên, thần sắc kiêu ngạo.
“Vậy tốt, giúp ta tinh luyện lại cái này.” Dương Khai vẻ mặt xấu hổ lấy ra tấm chắn màu tím.
Vốn là tấm chắn Tử Vận lưu động, giờ đây ảm đạm không ánh sáng, linh tính đại mất.
Dương Viêm vừa thấy, trên mặt đẹp hiện vẻ lo lắng, cầm lấy tấm chắn nhẹ nhàng vuốt ve, mở miệng nói: “Phải chăng đụng phải cấm chế thuộc tính hỏa gì đó? Rõ ràng chỉ một cú đánh liền biến bảo vật phòng ngự Hư cấp trung phẩm thành thế này.”
“Ân, nhưng cuối cùng cũng biến nguy thành an.” Dương Khai nhếch miệng cười.
“Ta biết rồi, có những tài liệu ngươi cho, tinh luyện nó thành bảo vật Hư cấp thượng phẩm nên không vấn đề.” Dương Viêm trên tay không gian giới lóe sáng, tấm chắn màu tím liền bị nàng thu vào, vuốt tóc mai bên tai, hồi phục thần thái thường ngày, đôi mắt đẹp hiện ánh sáng mừng rỡ, mở miệng nói: “Chuyến này được vật gì tốt, mau lấy ra ta xem.”
“Ngươi chờ một chút!” Dương Khai gật đầu, tìm trong không gian giới của mình. Chuyến này thu được thứ tốt không ít, hắn gọi Dương Viêm đến đây, chính là muốn cho nàng xem. Có nhiều thứ, Dương Khai cũng không biết là gì, rốt cuộc làm gì dùng.
Rất nhanh, Dương Khai vung tay, một khối hỏa hồng kết tinh tỏa ra hỏa linh khí nóng rực, toàn thân đỏ thẫm, lớn bằng cối xay hiện ra trước mặt hai người.
“Đây là…” Hai mắt Dương Viêm lập tức sáng lên ánh sáng khác, thần sắc bỗng chốc bị khối hỏa hồng kết tinh thu hút.
“Chắc là hỏa tinh thạch!” Dương Khai sờ cằm, “Chỉ là ta không rõ vì sao nó lớn như vậy, hơn nữa kinh nghiệm ta thu được về nó cũng rất cổ quái, không phải lấy được từ thể nội hỏa linh thú…”
Lập tức, Dương Khai liền đơn giản kể lại kinh nghiệm của mình ở trong sơn cốc kỳ dị kia. Khối hỏa tinh thạch cực lớn này cũng là thu hoạch đầu tiên của hắn khi tiến vào Lưu Viêm Sa Địa.
Khi Dương Khai nói chuyện này, Dương Viêm vẫn nhìn chằm chằm khối hỏa tinh thạch không ngừng, một tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve.
Đợi Dương Khai nói xong, Dương Viêm mới gật đầu nói: “Hẳn là hỏa tinh thạch không sai, nhưng khối hỏa tinh thạch này bên trong tự thành một bộ trận pháp, nên mới có thể kích phát hỏa tinh linh khí, hình thành các loại hỏa linh thú, quấy nhiễu ngươi tiến lên.”
“Bên trong tự thành trận pháp?” Dương Khai thần sắc khẽ động, hắn quả nhiên chưa phát giác điểm này.
“Ân, là trời sinh, trận pháp rất huyền ảo.” Dương Viêm hé miệng cười, “Vật này có chút tác dụng, nhưng dùng để Luyện khí thì có chút lãng phí. Cho ta đi, đang dễ dàng dùng để bố trí một trận pháp, trận pháp kia cần vật như vậy làm trận nhãn.”
“Tốt.” Dương Khai gật đầu, không chút keo kiệt, sảng khoái vung tay đưa cho nàng. Dù sao Dương Viêm bố trí trận pháp, cũng là để thủ hộ Long Huyết Sơn, mình cũng được lợi.
“Còn có gì nữa?” Dương Viêm thu khối hỏa tinh thạch cực lớn vào không gian giới, đôi mắt dễ thương không chớp nhìn chằm chằm Dương Khai, dường như rất mong chờ.
“Cái này!” Dương Khai nặng tay lấy ra một hạt vật màu đỏ như máu. Vật kia trông giống cỏ, nhưng lại tỏa ra khí huyết tinh quỷ dị.
“Hạt giống Huyết Kiếm Thảo!” Dương Viêm vừa thấy vật ấy, liền bỗng nhiên thất sắc, kinh hô một tiếng.
Nàng lại nhận ra hạt giống này ngay từ đầu.
“Huyết Kiếm Thảo… Quả nhiên có chút danh xứng với thực.” Dương Khai như có điều suy nghĩ gật đầu, nhớ lại kinh nghiệm của mình sau khi lâm vào trận mê kỳ quái kia. Lúc đó khi phá vỡ giam cầm của trận pháp, theo một lối đi ra ngoài, hai bên có rất nhiều cỏ dại màu đỏ, như đang sống sinh sôi nảy nở, hóa thành đạo đạo công kích đánh về phía hắn.
Hơn nữa những thứ cỏ dại màu đỏ như máu đó cũng quả thực cứng rắn sắc bén vô cùng, cho dù thân thể Dương Khai cường hãn, cũng không dám để chúng tùy tiện cắt.
“Lưu Viêm Sa Địa thậm chí có thứ này.” Dương Viêm sắc mặt hơi trắng bệch.
“Thứ này rất nổi tiếng sao?” Dương Khai thấy nàng vẻ như lâm đại địch, không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Nổi tiếng hay không ta không biết, nhưng ta biết sự khủng bố của nó. Nó có thể phát triển vô hạn, chỉ cần có đủ huyết nhục cung cấp cho nó hút, uy lực của nó sẽ không ngừng mạnh lên. Phát triển đến cực hạn, cho dù thân hình Hư Vương cảnh cũng khó cản nó cắt.”
“Khủng bố như vậy?” Dương Khai lại càng hoảng sợ, trong chốc lát có chút nghĩ mà sợ cùng may mắn.
Nếu Dương Viêm nói không sai, thì những thứ Huyết Kiếm Thảo mà mình gặp, chắc là chưa lớn lên, nếu không cũng không thể không làm gì được mình.
“Thứ này thời thượng cổ hung danh hiển hách, rất nhiều đại tông môn cùng cấm địa đều trồng một ít để thủ hộ.” Dương Viêm nhẹ nhàng cầm lấy hạt giống màu đỏ như máu kia, thần sắc cẩn thận từng li từng tí.
“Đáng tiếc, chỉ có một hạt giống, nếu nhiều hơn một chút…” Dương Khai chẳng những không kiêng kị, ngược lại cảm thấy tiếc nuối.
“Đáng tiếc?” Dương Viêm cười lạnh, “Một chút cũng không đáng tiếc. Một hạt như vậy đủ rồi. Huyết Kiếm Thảo có thể tự sinh sôi nảy nở, chỉ cần có một hạt giống, cho nó đủ huyết nhục, nó có thể sinh sôi nảy nở ra cả một vùng.”
Dương Khai nghe xong hai mắt sáng lên.
“Ngươi muốn làm gì?” Dương Viêm dường như nhận ra khí tức nguy hiểm lóe lên trong mắt Dương Khai, tâm hồn thiếu nữ lay động, vội vàng hỏi.
“Không làm gì à.” Dương Khai cười hắc hắc, lại lấy hạt giống Huyết Kiếm Thảo từ tay Dương Viêm về, mình cẩn thận cất đi.
“Ta nói trước cho ngươi biết nhé, ngươi muốn gieo xuống, phải nói với ta một tiếng. Nhưng cũng không cần lo lắng quá nhiều, chỉ cần không cung cấp huyết nhục cho nó, nó sẽ không phát triển, cũng không có hại quá lớn.”
“Ân, ta hiểu rồi.” Dương Khai gật đầu, lại từ không gian giới lấy ra hai thứ khác.
Sau đó có chương mới giải thích, xin mọi người chú ý một chút.