» Chương 1315: Chuộc

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Thiên Nguyệt có thể trở thành một vị trưởng lão của Băng Tông, lại có thể tu luyện đến cảnh giới Nhập Thánh hai tầng tại Thông Huyền đại lục, tự nhiên là một người cực kỳ thông minh. Sau khi nghe xong, nàng làm sao còn không rõ những khúc mắc trong đó?

Trầm ngâm một lát, nàng nói:
“Nói như vậy, ngươi tới đây quả thực có nguyên nhân. Bất quá, cái Uông Ngọc Hàm kia thật đúng là có tâm cơ, bố trí kế hoạch rõ ràng đan xen, cẩn thận đấy, người này không nên xem nhẹ.”

Dương Khai cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói:
“Hắn bày mưu tính kế ta như vậy, nếu chỉ muốn bôi nhọ ta, khiến Thẩm Thi Đào coi thường ta, vậy thì thôi đi. Nhưng nếu có ý đồ khác, hắc hắc…”

Hắn tuy đã đoán được một vài dụng tâm của Uông Ngọc Hàm, nhưng cũng không có ý định rời đi. Ban đầu hắn chỉ muốn ở đây cố ý gây ra một chút chuyện để buộc Uông Ngọc Hàm bộc lộ ý đồ thật sự. Nhưng không ngờ lại gặp Thiên Nguyệt ở đây, liền tùy thời thế, đi tới cái Băng Tuyết Các này.

“Ngươi vẫn phóng túng như vậy.”

Thiên Nguyệt ngạc nhiên nhìn hắn, có chút thất thần. Tình huống hiện tại, sao lại tương tự với cảnh tượng trước đây khi hắn đơn độc xông vào Băng Tông đại náo một trận? Dù là lúc đó hay bây giờ, thực lực của Dương Khai đều không tính là đỉnh cao, nhưng hắn lại dám làm những chuyện mà người thường không dám tưởng tượng. Suy nghĩ một lúc, nàng nói:
“Bất quá, ngươi đã dám làm như vậy, nhất định là có chỗ dựa. Ta cũng sẽ không khuyên nhủ ngươi nữa, nhưng nhất định phải cẩn thận mọi việc. Ta không muốn khó khăn lắm mới gặp lại một người quen cũ ở đây, lại còn phải đi nhặt xác cho hắn.”

“Yên tâm, đánh không lại, ta sẽ chạy.”
Dương Khai nhe răng cười, nói:
“Bất quá, ngươi phải nói cho ta biết trước, bối cảnh của Hợp Hoan Lâu này như thế nào?”

“Bối cảnh?”
Thiên Nguyệt khẽ nhíu mày, đáp:
“Tình hình cụ thể ta không rõ lắm. Dù sao, từ khi ta tới đây, ta chưa từng tiếp xúc với người ngoài. Nhưng ngẫu nhiên ta nghe một số tỳ nữ ở dưới trò chuyện, thì biết nơi đây quanh năm sẽ có ba vị Phản Hư Cảnh tọa trấn, hơn nữa Hợp Hoan Lâu này dường như còn là sản nghiệp ẩn giấu phía sau một tông môn tên là Khuyết Hợp Tông, đồng thời còn có thành chủ nơi đây ủng hộ.”

“Khuyết Hợp Tông?”
Dương Khai sửng sốt một chút. Hắn luôn cảm thấy cái tên này mình hình như đã từng quen biết đệ tử của tông môn này vào lúc nào đó, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại không nhớ ra.

Đã không nhớ ra, thì cũng hẳn không phải là chuyện quan trọng gì. Dương Khai không để tâm, sờ cằm, trầm ngâm nói:
“Ba vị Phản Hư Cảnh tọa trấn, cũng là canh phòng nghiêm ngặt.”

Nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên ánh sáng khác thường, Thiên Nguyệt biến sắc, khẽ quát:
“Ngươi muốn làm gì?”

Dương Khai vẫy vẫy tay, cười nói:
“Không phải như ngươi nghĩ. Ta cùng nơi đây không có thù không có oán, tự nhiên sẽ không ở đây làm gì chuyện không tốt. Ta chỉ muốn mang ngươi rời đi mà thôi.”

“Dẫn ta rời đi?”
Sắc mặt Thiên Nguyệt vui vẻ, bất quá rất nhanh liền ảm đạm xuống, cười khổ nói:
“Muốn mang ta rời đi, nói dễ vậy sao?”

“Có chuyện gì khó xử?”
Dương Khai kinh ngạc hỏi.

“Khó xử tự nhiên là có, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ! Ngươi đã có thể tới Băng Tuyết Các, chắc hẳn cũng đã bỏ ra không ít thánh tinh rồi? Ta không biết những thánh tinh kia của ngươi từ đâu đến, nhưng chỉ một đêm xuân đã cần một cái giá khổng lồ như vậy, muốn dẫn ta rời đi, chi phí sợ phải tính theo gấp 10 lần. Ngươi có nhiều thánh tinh như vậy sao?”
Hiển nhiên, trong mắt nàng, Dương Khai không thể nào trả một cái giá lớn như vậy. Chỉ riêng số thánh tinh cần cho một đêm xuân ở đây, trong mắt Thiên Nguyệt đã là một con số thiên văn rồi.

Nhưng Dương Khai lại vui vẻ nở nụ cười, tự tin nói:
“Điểm này ngươi không cần lo lắng. Chỉ là một ít thánh tinh, ta vẫn có thể lấy ra được.”

“Chỉ là một ít…”
Thiên Nguyệt không khỏi che đôi môi đỏ mọng, ngạc nhiên nhìn qua Dương Khai, tựa hồ là muốn quen lại hắn từ đầu. Nàng dù thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Dương Khai có thể có thân gia khổng lồ như vậy.

“Cũng không biết Hợp Hoan Lâu có thể thả người không? Theo lý mà nói, những nữ tử như các ngươi, sau khi tiếp đãi một lần khách quý, đã mất đi nguyên âm, Hợp Hoan Lâu hẳn là không quá coi trọng nữa.”
Dương Khai nói xong, đột nhiên lộ ra một tia lúng túng, nói:
“Dương mỗ lời lẽ có chỗ đường đột, Thiên Nguyệt trưởng lão chớ trách!”

Trên mặt Thiên Nguyệt xinh đẹp thoáng qua một vòng ửng đỏ, hơi có chút kiều diễm ướt át quyến rũ, bất quá rất nhanh liền khôi phục như thường, chậm rãi nói:
“Không có gì, ngươi nói cũng là sự thật. Bất quá, ngươi cho rằng ta có hay không mất đi nguyên âm, những người của Hợp Hoan Lâu sẽ không nhìn ra sao? Trong tình huống vẫn còn thân trong sạch, ngươi muốn chuộc ta, sợ độ khó không nhỏ.”

Dương Khai không khỏi nhướng mày:
“Điều này cũng đúng, chỉ sợ Hợp Hoan Lâu cố định giá rồi. Bất quá không sao, trên đời không có giao dịch đàm không thành, chỉ xem có thể hay không trả cái giá tương xứng mà thôi. Hai chúng ta đều là đến từ Thông Huyền đại lục, có thể gặp nhau ở đây cũng là Thiên Ý. Dù thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi tiếp tục ở lại đây.”

Thiên Nguyệt nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia cảm kích, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng cũng ẩn ẩn mong đợi. Nếu nàng có thể rời khỏi nơi này, sao lại một mực dừng lại đến nay? Hôm nay Dương Khai đến, cuối cùng cũng cho nàng một đường hy vọng. Bỏ qua hôm nay, ngày sau nàng nói không chừng sẽ phải sống phí cả đời ở đây, biến thành người tiếp khách phong trần rồi.

Ngay lập tức, Dương Khai lại hỏi thăm một vài tình huống chi tiết về Hợp Hoan Lâu. Thiên Nguyệt tự nhiên là biết gì nói nấy, không chém gió, nhưng rất nhiều chuyện nàng cũng không hiểu rõ lắm, không cách nào cung cấp cho Dương Khai bất kỳ trợ giúp nào.

Một lúc lâu sau, Thiên Nguyệt gọi tỳ nữ của Hợp Hoan Lâu tới, dặn dò một tiếng. Sau khi tỳ nữ kia có chút bất ngờ nhìn Dương Khai một cái, với thần sắc phức tạp, nàng rời đi.

Chờ thêm khoảng năm phút, người thiếu phụ trước đây đã quen biết với Dương Khai xuất hiện trong lầu các. Nàng cười mỉm dò xét Dương Khai, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lóe lên ánh sáng khác thường. Hiển nhiên là nàng đã nghe được một ít tin tức từ tỳ nữ.

Thiên Nguyệt tự mình dâng trà, sau đó đứng hầu bên cạnh Dương Khai, sắc mặt ẩn ẩn có chút căng thẳng.

Thiếu phụ kia nhấp nhẹ vài ngụm trà, lúc này mới ung dung khẽ hé đôi môi đỏ mọng, thở khí như lan, nói:
“Nghe nói công tử có ý muốn chuộc đi Nguyệt Nhi cô nương, trả lại nàng thân tự do?”

“Không sai.”
Dương Khai thản nhiên gật đầu, đi thẳng vào vấn đề, nói:
“Ta đối với vị Nguyệt Nhi cô nương này rất là hài lòng, cho nên muốn mang nàng rời khỏi đây. Không biết quý lầu có nguyện ý thả người không?”

Thiếu phụ kia nghe vậy khanh khách một tiếng, nhìn Nguyệt Nhi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Lúc này mới nói:
“Nếu là thiếp thân không nhìn lầm, nguyên âm của Nguyệt Nhi dường như không bị mất. Công tử đã không làm chuyện hoan hảo kia, vì sao nhất định phải mang đi Nguyệt Nhi?”

Dương Khai nhướng mày:
“Ta tự nhiên có nguyên nhân của mình. Điểm này quý lầu cũng muốn tìm hiểu cho rõ sao?”

“Công tử thứ lỗi, chỉ là chúng ta Hợp Hoan Lâu rất ít có tiền lệ cô nương bị chuộc đi. Thiếp thân không thể không thận trọng một chút.”

Trên mặt Dương Khai hiện ra một tia làm khó, trầm ngâm một hồi lâu mới nói:
“Đã như vậy, vậy quả thực nên cho quý lầu một lời giải thích. Không tệ, ta và vị Nguyệt Nhi cô nương này quả thực vẫn là trong sạch. Ta nhìn trúng chỉ là nàng tu luyện công pháp thuộc tính băng, điều này đối với việc tu luyện sau này của ta có chút tác dụng.”

“Công pháp thuộc tính băng… Nếu nói như vậy, cũng làm cho thiếp thân khó hiểu. Võ giả tu luyện loại công pháp này vô số kể, vì sao công tử chỉ cần Nguyệt Nhi cô nương?”
Nói vậy, đôi mắt dịu dàng của thiếu phụ nhìn kỹ Dương Khai, tựa hồ là muốn nhìn thấu vào sâu trong nội tâm hắn.

Dương Khai khẽ cười một tiếng:
“Võ giả tu luyện loại công pháp thuộc tính này quả thực không ít, nhưng hợp ý với tại hạ thì lại không nhiều lắm rồi. Nếu như ta nói ta và Nguyệt Nhi vừa gặp đã yêu, cô nương có tin không?”

Thiếu phụ không khỏi khanh khách cười lên, còn Nguyệt Nhi đang đứng bên cạnh Dương Khai, trên mặt cũng đúng lúc hiện ra một vòng đỏ thẫm, trông ngượng ngùng đáng yêu.

“Cô nương xem ra là không tin rồi. Bất quá đây là sự thật, tại hạ ngược lại không có gì tốt giấu giếm.”
Dương Khai không đi giải thích, dù sao một mực cắn chết nguyên nhân này.

Thiếu phụ khẽ nhíu mày, bỗng nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Nguyệt Nhi, thân mật khoác lấy cánh tay nàng, cười dịu dàng nói với Dương Khai:
“Công tử chớ trách, không phải thiếp thân coi chừng, chỉ là Nguyệt Nhi là đệ tử được Hợp Hoan Lâu chúng ta bồi dưỡng từ nhỏ, đã trả giá không nhỏ. Hơn nữa, thiếp thân và Nguyệt Nhi cũng tình như tỷ muội, thật sự không nỡ nàng cứ thế rời đi, còn muốn nàng có thể ở lại thêm một thời gian ngắn bầu bạn đây này.”

“Bồi dưỡng từ nhỏ, tình như tỷ muội…”
Dương Khai cười như không cười một tiếng. Nét mặt vui vẻ của thiếu phụ không hề giảm bớt, thản nhiên đối mặt với Dương Khai.

Nếu như Dương Khai không sớm nhận biết Nguyệt Nhi, biết rõ lai lịch của nàng, sợ thật sự sẽ bị nàng lừa gạt rồi đi. Người phụ nữ này tài bịa đặt rất tốt.

Đột nhiên, Dương Khai nghiêm nét mặt, phất tay nói:
“Cô nương nói giá đi. Ngươi đã không từ chối ngay, đó chính là có chỗ để thương lượng. Ngươi đưa ra một con số, ta xem liệu có thể chấp nhận được không. Chúng ta cứ đàm phán tốt đẹp, dù sao cũng chỉ là một vụ giao dịch mà thôi.”

Thiếu phụ hơi bĩu môi, xoay người, lại trở về chỗ ngồi của mình, thản nhiên nói:
“Công tử đã sảng khoái như vậy, vậy thiếp thân cũng không quanh co nữa. Quả thật, Hợp Hoan Lâu chúng ta có tiền lệ cô nương bị chuộc đi, nhưng Thánh Vương Cảnh cô nương thì chưa từng có ai bị chuộc đi cả. Công tử đây là muốn mở tiền lệ. Nếu ngươi thật muốn làm vậy, cái giá phải trả sẽ không quá nhỏ.”

“Nói xem.”
Dương Khai nhàn nhạt nhìn nàng.

Thiếu phụ khẽ nhíu mày, nhìn Nguyệt Nhi nói:
“Nếu như Nguyệt Nhi cô nương đã mất đi nguyên âm, đó tự nhiên là chuyện khác. Nhưng hôm nay nàng vẫn còn thân trong sạch, cái giá này sẽ phải cao hơn rất nhiều.”

“Cô nương không tính sai chứ?”
Dương Khai đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
“Thánh tinh đêm nay ta đã thanh toán xong. Theo lý mà nói, nguyên âm của Nguyệt Nhi cô nương đã thuộc về ta. Ngươi đây cũng muốn mang ra mặc cả sao?”

“Quả thật là lý này.”
Thiếu phụ hé miệng duyên dáng cười, nói:
“Nhưng công tử không phải là không lấy đi nguyên âm của Nguyệt Nhi sao? Vậy tự nhiên là một việc khác rồi. Chẳng qua, nếu như công tử đổi ý, thì bây giờ đại nhân có thể cùng Nguyệt Nhi làm nên chuyện tốt. Thiếp thân cũng sẽ không ngăn cản. Chờ các ngươi song tu xong, chúng ta bàn lại việc này như thế nào?”

Nàng dường như đã cho rằng Dương Khai sẽ không làm như vậy, cho nên khi nói những điều này, vẻ mặt nàng đầy tự tin.

Sắc mặt Dương Khai bỗng nhiên lạnh lẽo. Biểu cảm của Nguyệt Nhi cũng không khá hơn là bao. Bất kể là ai, bị người khác ngay trước mặt, như mua bán hàng hóa bình thường cò kè mặc cả, lại còn liên quan đến sự trong sạch của mình, sắc mặt đều rất khó coi.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1450: Sơn cốc Dược Viên

Chương 89:: Song sát, Độc Cô Cửu Kiếm (đầu đặt trước tăng thêm 2/2) (2)

Chương 1449: Đuổi tận giết tuyệt