» Chương 1365: Trưng dụng Long Huyệt Sơn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Kỳ thực, loại chỉ trích vô cớ này căn bản không có đạo lý gì. Người của Ảnh Nguyệt Điện biết rõ, người của các thế lực khác cũng biết. Nhưng ai bảo đế uyển lại lơ lửng ngay trên địa bàn của Ảnh Nguyệt Điện? Tất cả mọi người sợ Ảnh Nguyệt Điện chiếm ưu thế, nhưng lại không tiện nói thẳng. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên phải vin vào đó để làm lớn chuyện.

Sau một hồi tranh cãi, thậm chí cãi lộn, các thế lực lớn trên U Ám Tinh cuối cùng đã đạt thành ý kiến thống nhất: Mặc dù đế uyển mở ra, nhưng các cao thủ của Ảnh Nguyệt Điện không được phép tiến vào sớm, nhất định phải đợi các thế lực khác tụ họp lại rồi mới tính tiếp. Nếu không, Ảnh Nguyệt Điện sẽ trở thành kẻ thù chung.

Tình cảnh hiện tại của Ảnh Nguyệt Điện tuy không thể nói là nguy kịch, nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì. Dù sao, trước đó vừa trải qua một cuộc nội loạn, lòng người hoang mang, rất cần thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Đối mặt với đề nghị không công bằng này, họ đành phải đồng ý.

Hôm nay, Thiên Vận Thành gần như kín chỗ. Số lượng người của các thế lực lớn lưu lại rất đông. Các quán trọ, khách sạn trong Thiên Vận Thành đều đã chật cứng người, việc làm ăn cực kỳ phát đạt. Thậm chí, một số gia tộc nhỏ xung quanh cũng phải phụ trách tiếp đãi một hai, cung cấp chỗ ở cho những thế lực này.

Người càng đông, xung đột càng nhiều. Dù sao, các thế lực lớn trên U Ám Tinh cũng không mấy hòa thuận, giữa họ có nhiều cạnh tranh và ân oán. Một khi đụng độ, không hợp dăm ba câu là đánh nhau túi bụi là chuyện thường tình. Gần như mỗi ngày đều có võ giả chết đi. Còn Ảnh Nguyệt Điện, với tư cách chủ nhà, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào ân oán của những thế lực từ bên ngoài này. Chỉ cần họ không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, Ảnh Nguyệt Điện sẽ giữ thái độ “sống chết mặc bây”.

Trong thạch phủ, Dương Khai vừa theo yêu cầu của Dương Viêm rót không gian chi lực vào những vật cổ quái kia, vừa nghe nàng kể chuyện, thỉnh thoảng ngắt lời hỏi thêm vài câu. Dương Viêm cũng đều trả lời từng chút một.

Đang bận rộn, Dương Viêm bỗng nhiên thần sắc khẽ động, lấy ra một cái la bàn truyền tin từ nhẫn không gian. Nàng thả thần niệm cảm giác một chút, rồi nhìn Dương Khai một cách kỳ quái, biểu lộ đầy ẩn ý.

“Sao vậy?” Dương Khai ngạc nhiên hỏi.

“Có người tới tìm ngươi đó.” Dương Viêm mím môi cười cười, nói đầy thâm ý: “Một người quen biết đã lâu của ngươi.”

“Quen biết đã lâu?” Dương Khai sắc mặt tối sầm. Hắn ở trên U Ám Tinh cũng chẳng quen biết mấy người, mà chính thức có chút giao tình thì càng không nhiều. Câu “quen biết đã lâu” của Dương Viêm khiến hắn bối rối, nhất thời không nhớ ra rốt cuộc là ai tìm đến mình. Hơn nữa, khi nàng nói câu đó, rõ ràng có chút mùi vị kỳ lạ.

“Ai vậy?” Dương Khai dứt khoát không suy đoán nữa.

“Đại Yên!” Dương Viêm mỉm cười đáp.

“Nàng…” Dương Khai nhướng mày. Nếu là người ngoài tới, hắn hoàn toàn có thể tuyên bố không có mặt ở Long Huyết Sơn, không ra gặp. Nhưng Đại Yên thì khác. Làm như vậy cũng có chút không ổn. Dù sao, nàng đã tặng mình một viên Lưu Ly Châu, mình cũng nhờ đó mà thu được không ít lợi ích. Hơn nữa, Thạch Khôi lần trước còn đào một lối đi trong Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn của người ta. Dương Khai không biết bên Lưu Ly Môn sau đó có phát hiện ra không, có lẽ có thể thông qua nàng dò hỏi một chút ý tứ.

Nghĩ đến đây, Dương Khai đứng dậy, nói: “Ta đi xem.” Vừa nói, vừa bước ra ngoài.

Không lâu sau, hắn đã đến trước đại trận Long Huyết Sơn. Dương Khai lấy lệnh bài ra, rót thánh nguyên vào trong. Một đạo huyền quang bắn ra từ lệnh bài, đại trận phong bế Long Huyết Sơn lập tức nứt ra một lối đi thẳng ra ngoài.

Dương Khai còn chưa kịp bước chân, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến một hồi tiếng nói chuyện ầm ĩ. Trong lòng hắn không khỏi hồ nghi, lẽ nào Đại Yên không chỉ đi một mình? Đợi nghe rõ ràng những người bên ngoài rốt cuộc đang nói gì, sắc mặt hắn lại không khỏi trầm xuống, bước chân nhanh hơn một chút.

Giờ phút này, bên ngoài đại trận Long Huyết Sơn, Đại Yên thanh tú động lòng người đứng ở đó. Nếu chỉ nhìn bóng lưng của nàng, bất luận ai cũng sẽ cho rằng nàng là một tuyệt đại giai nhân tao nhã. Cái bóng lưng uyển chuyển ấy dường như toát ra một cổ ma lực, có thể lôi kéo thần hồn người ta, không ngừng trầm luân vào sâu bên trong, khiến không ai có thể tự kiềm chế. Nhưng nếu nhìn chính diện nàng, mặc kệ là ai cũng không thể liên kết nàng với chữ “mỹ” được.

Đại Yên vẫn như trước đây, khuôn mặt đen sạm xen lẫn vàng vọt, đầy vết đậu mùa, bộ dáng xấu xí. Nàng cũng không dùng khăn che mặt che đậy, thoải mái dùng diện mạo này xuất hiện trước mặt mọi người, không hề có chút xấu hổ nào.

Bên cạnh nàng, một đám khoảng mười người mặc trang phục thống nhất, tu vi cảnh giới khác nhau, đang nhìn nàng. Không ít người không kiêng nể gì mà lộ ra vẻ ghét bỏ, chỉ trỏ về phía nàng. Trong đám người đó, vài nữ tử khẽ nhếch cằm trơn bóng, bộ dáng tài trí hơn người. Các nàng cũng không hẳn là có nhiều tư sắc, chỉ là so với khuôn mặt của Đại Yên, mỗi người đều lập tức trở thành mỹ nhân, không duyên cớ sinh ra một loại cảm giác ưu việt.

“Này, ta đang nói với ngươi đó, ngươi cô nương này không biết nói chuyện sao?” Trong đám người kia, người cầm đầu lớn tiếng quát vào Đại Yên.

Đại Yên nghiêng đầu sang một bên, nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, không hề có ý định trả lời. Thái độ phớt lờ này lập tức khiến võ giả cầm đầu tức giận vạn phần. Hắn cười lạnh nói: “Xú nữ nhân, được nước lấn tới. Đừng tưởng ngươi là nữ nhân thì ta không dám động thủ với ngươi. Tuy ngươi lớn lên khó coi một chút, nhưng dù sao cũng là nữ tử, ta mới cho ngươi chút mặt mũi. Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Đại Yên đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt hiện lên một tia chán ghét, nhưng rất nhanh liền khôi phục như bình thường.

Đặt vào trước kia, nếu nghe thấy lời này, nàng nhất định sẽ không kiềm chế được mà đánh nhau. Trước kia, dung mạo của nàng chính là nghịch lân. Nhưng hôm nay, sau khi được Dương Khai giải độc, dung mạo của nàng đã sớm khôi phục như bình thường, khuôn mặt hiện tại chỉ là giả mạo mà thôi. Cho nên dù đối phương nói khó nghe, nàng cũng không để trong lòng.

“Hải sư huynh, nói nhảm với nàng ta làm gì. Bắt giữ trực tiếp là được. Xem nàng tới đây tìm người, chắc chắn có chút quan hệ với người ở bên trong. Chúng ta ở đây đợi mấy ngày rồi, chủ nhân nơi này rõ ràng còn không lộ diện, chẳng lẽ cũng quá không coi chúng ta ra gì?” Trong đám người, một người khác không kiên nhẫn kêu lên, vẻ mặt kích động.

“Ồ? Ta muốn coi ai ra gì?” Một giọng nói hơi mỉa mai bỗng nhiên truyền ra từ bên trong Long Huyết Sơn. Đang khi nói chuyện, đại trận như tấm bình phong trước mắt bỗng nhiên nứt ra một khe hở, từ bên trong lộ ra thân ảnh một thanh niên.

“Dương Khai.” Đại Yên thần sắc vui vẻ, bước nhanh chạy ra đón chào.

“Đại Yên cô nương!” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu với nàng, rồi ngẩng mắt quét nhìn đám người đứng bên ngoài, thản nhiên nói: “Những người này đi cùng cô hay sao?”

Đại Yên chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: “Họ là người của Hải Tâm Môn.”

“Hải Tâm Môn? Chưa từng nghe qua.” Dương Khai nhếch miệng. Tuy đến bây giờ, hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm về sự phân bố và mạnh yếu của các thế lực lớn trên U Ám Tinh, nhưng ít nhất cũng đã nghe qua về những thế lực khá lớn. Cái Hải Tâm Môn này hắn thật sự chưa từng nghe qua, từ đó có thể thấy, thế lực này hẳn là không mạnh lắm.

Ngược lại, Đại Yên kiến thức rộng rãi, bằng không cũng không thể nhìn ra thân phận của những người này qua trang phục của họ. Nàng khẽ nói: “Là thế lực trên Vô Ưu Hải. Ngươi chưa từng nghe qua cũng rất bình thường.”

“Thì ra là thế.” Dương Khai hiểu ra. Vô Ưu Hải cách đây đã rất xa. Nếu không phải đế uyển xuất thế, họ chắc chắn sẽ không đến chỗ này.

“Ngươi chính là chủ nhân nơi này sao?” Bên phía Hải Tâm Môn, võ giả cầm đầu nhìn Dương Khai từ đầu đến chân, ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, ta chính là chủ nhân nơi đây!” Dương Khai nhếch miệng cười cười.

“Vừa hay, ngươi nếu là chủ nhân nơi này, vậy thì có thể nói chuyện được rồi.” Võ giả kia thấy Dương Khai tu vi không cao, chỉ có Thánh Vương tầng ba cảnh, không khỏi có chút ý khinh thị. Trên mặt hắn treo một tia kiêu ngạo nói: “Tòa núi này hiện tại do Hải Tâm Môn của chúng ta trưng dụng! Ngươi trở về bảo người bên trong thu dọn một chút, dọn ra chút chỗ ở đi.”

Hắn bộ dáng đỉnh đạc, như thể đang phân phó cấp dưới làm việc, không chút khách khí nào.

Đại Yên nghe xong, trên mặt hiện ra một tia kỳ quái, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Khai, ngầm nghĩ liệu những người này có phải nhầm lẫn Dương Khai trở thành tộc trưởng một gia tộc nhỏ phụ thuộc vào Ảnh Nguyệt Điện rồi chăng?

Dương Khai cũng có suy đoán này. Tuy vừa mới đi ra ngoài chưa rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng suy nghĩ một chút, liền đoán được đại khái sự việc.

Hôm nay, Thiên Vận Thành kín chỗ, rất nhiều võ giả từ bên ngoài đến đều không tìm được chỗ đặt chân. Kể từ đó, một số gia tộc nhỏ ở gần đó trở thành mục tiêu của họ. Để tiện giám sát động thái của đế uyển, tự nhiên phải tìm được vị trí tốt mới được. Mà Long Huyết Sơn gần như nằm ngay phía dưới đế uyển, vị trí rất tốt, tự nhiên sẽ bị nhiều người để mắt tới.

Nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày nay, đã có không ít võ giả thuộc các thế lực lớn để mắt tới Long Huyết Sơn, muốn tiến vào bên trong Long Huyết Sơn để tạm thời dừng lại. Nhưng đại trận Long Huyết Sơn tinh diệu vô cùng, một số người nhìn ra nơi đây bất phàm, liền không dám tùy tiện quấy rầy. Cũng có một số người biết rõ chủ nhân Long Huyết Sơn là một thanh niên có thể đánh chết cường giả Phản Hư Kính, lại có quan hệ không tồi với Tiền Thông, đương nhiên cũng sẽ không tự tiện xông vào. Nhưng Hải Tâm Môn đến từ Vô Ưu Hải, hoàn toàn không biết gì về Long Huyết Sơn và Dương Khai, khó tránh khỏi sẽ làm ra những chuyện này.

Long Huyết Sơn nội bộ có rất nhiều cơ mật, các loại đại trận lớp lớp bao phủ. Đừng nói là Hải Tâm Môn, cho dù người của Chiến Thiên Minh hay Lôi Đài Tông đến, Dương Khai cũng sẽ không cho vào. Huống chi, những người này nói chuyện rất đương nhiên, như thể để họ vào Long Huyết Sơn là vinh quang của bản thân vậy, thật sự khiến Dương Khai vừa bực mình vừa buồn cười.

Một câu “trưng dụng” liền muốn mình nhượng Long Huyết Sơn, cái Hải Tâm Môn này khẩu khí còn lớn hơn trời.

Nghĩ đến đây, con ngươi Dương Khai đảo một vòng, ha hả nở nụ cười một tiếng, ôm quyền nói: “Nguyên lai là chư vị bằng hữu của Hải Tâm Môn, kính đã lâu kính đã lâu.”

Hắn bộ dáng mộ danh đã lâu, khiến mọi người trong Hải Tâm Môn nhất thời cảm thấy được hưởng thụ. Ai nấy đều nghĩ, danh tiếng tông môn của mình cư nhiên lớn đến mức này, lại còn truyền đến bên Ảnh Nguyệt Điện. Một luồng tự hào chậm rãi dâng lên. Người cầm đầu càng đắc ý quay đầu lại nhìn các sư đệ sư muội của mình một cái, lúc này mới quay người đánh giá Dương Khai, mặt hàm mỉm cười nói: “Lời khách khí thì không cần nói nữa rồi. Đã biết rõ chúng ta là người của Hải Tâm Môn, vậy thì nhanh đi chuẩn bị đi. Mười người chúng ta thì không sao cả, nhưng một lát nữa sư thúc ta đến rồi, ngươi nên hầu hạ thật tốt. Sư thúc tính tình không được tốt lắm, nếu để hắn không hài lòng, ngươi biết hậu quả rồi đó.”

Khi nói lời này, võ giả này ý uy hiếp rất đậm, như thể chỉ cần hầu hạ không tốt, Long Huyết Sơn sẽ gặp rắc rối.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1459: Lại đến băng đạo

Chương 93:: Nê Sa Đại Pháp (2)

Chương 1458: Phiến Khinh La kinh nghiệm