» Chương 1399: Như đưa mộng cảnh

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Dương Viêm đã sớm đợi lời này của hắn, nghe vậy không chút nghĩ ngợi, theo không gian giới lấy ra một cái trận bàn. Trận bàn này ban đầu khá giống cái mà Vũ Y dùng, đều là hai màu vàng bạc, chỉ có điều hình thể nhỏ hơn một chút mà thôi.

Tuy nhỏ, nhưng khống chế đại trận Long Huyết Sơn là không có vấn đề gì cả.

Vài đạo thánh nguyên đánh vào trong đó, trận bàn lập tức truyền ra tiếng “ô ô”. Chợt, hai màu vàng bạc dựa sát vào nhau, rất nhanh dung làm một thể, tuy hai mà một.

Cùng lúc đó, Long Huyết Sơn vốn vừa nhìn đã hiểu lại một lần nữa bị mây mù che phủ. Đại trận hộ sơn lại một lần nữa lấp lánh ánh sáng nhạt, bao bọc cả đỉnh núi.

“Ta đi về trước, Vũ Y khống chế trận pháp có chút không quá thuần thục,” Dương Viêm nói.

“Ừm,” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Dương Viêm lập tức lách mình phóng xuống phía dưới. Nàng vừa đi, thân hình Dương Khai trong khoảnh khắc liền bại lộ ra. Cảnh này khiến tất cả các cường giả đang dõi theo nơi đây đều thất kinh.

Ánh mắt Dương Khai sâm lãnh nhìn khắp bốn phía. Tuy không nhìn thấy bất luận kẻ nào, nhưng hắn biết rõ giờ phút này Long Huyết Sơn của mình đã thu hút quá nhiều ánh mắt cường giả. Những người này đại đa số là xem náo nhiệt, chỉ có số ít vài người, cùng lần này Long Huyết Sơn bị vây công có chút liên quan mà thôi.

Hắc hắc một tiếng cười lạnh, Dương Khai cũng thoáng cái thân hình, vọt vào Long Huyết Sơn nội.

“Tiểu tử này… lại mở đại trận hộ sơn rồi, chẳng lẽ hắn còn muốn diệt sạch những người kia?” Tại Thiên Vận Thành, Phí Chi Đồ vẻ mặt mờ mịt.

Tiền Thông cũng mơ hồ: “Hắn không có khẩu vị lớn như vậy chứ?”

Hai người liếc nhau, hai mặt nhìn nhau, thật sự không biết nên giải thích thế nào cảnh tượng trước mắt này.

Bên kia, Kim Thạch và Phong bà cũng sinh ra nghi vấn, nhưng ít nhiều đối với thủ hạ của mình có chút tin tưởng, cho nên cũng không có gì đáng lo ngại. Ngược lại, Phong Nghiên, người vẫn luôn đi cùng Phong bà, lông mày hiện lên một tia dị sắc, chợt có chút hứng thú hướng Long Huyết Sơn trông xem.

Nàng rất muốn biết trận chiến này cuối cùng sẽ có kết quả gì.

“Không biết trời cao đất rộng!” Bên Lưu Ly môn, một thiếu phụ cung trang xinh đẹp chậm rãi lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng. Vốn nàng thấy bên Long Huyết Sơn cấm chế trùng trùng điệp điệp, còn thay đổi cách nhìn một chút. Ai biết được sau khi chiếm được chút lợi lộc nhỏ, Long Huyết Sơn lại ngang nhiên như vậy, rõ ràng lại một lần nữa mở đại trận hộ sơn, ý đồ gom hết mọi người vào một mẻ. Thật sự khiến người ta thất vọng.

Không có ưu thế áp đảo tuyệt đối lại mở đại trận, đây không phải bắt rùa trong hũ, mà là tự đoạn đường sống.

Đứng sau lưng thiếu phụ là hai nữ tử. Một người mặt lộ vẻ sung sướng cùng vẻ hả hê, người còn lại lại lo lắng, khuôn mặt trắng bệch.

Hai cô gái này, tuổi tác xấp xỉ nhau, dáng người cũng không sai biệt nhiều, chỉ có điều dung mạo cách biệt một trời. Một người xinh đẹp quyến rũ, một người xấu xí không chịu nổi. Hai người này, chính là Doãn Tố Điệp và Đại Diên của Lưu Ly môn. Còn thiếu phụ lúc trước mở miệng nói chuyện, chính là con gái môn chủ Lưu Ly môn, Cung Ngạo Phù, đồng thời cũng là sư phụ của Doãn Tố Điệp và Đại Diên.

“Sư tôn, ngươi cảm thấy vận mệnh Long Huyết Sơn lần này sẽ thế nào?” Doãn Tố Điệp tuy hỏi sư tôn, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Đại Diên.

Nàng từng nếm trải thiệt thòi lớn dưới tay Dương Khai, tự nhiên hận hắn thấu xương. Hôm nay Long Huyết Sơn đang sóng gió mờ ảo, nàng tự nhiên trong lòng mừng rỡ, nhất là thấy Đại Diên vì Long Huyết Sơn mà lo lắng, càng là thể xác và tinh thần sung sướng.

“Chuyện rõ ràng như vậy, không cần tới hỏi ta?” Cung Ngạo Phù hừ lạnh một tiếng.

“Sư tôn có ý là, Long Huyết Sơn không qua khỏi cửa ải khó này rồi?” Doãn Tố Điệp hì hì cười cười.

“Từ lúc bắt đầu, quyết sách của người có liên quan đến Long Huyết Sơn đã là sai lầm.” Cung Ngạo Phù chậm rãi lắc đầu, cũng không trực tiếp trả lời. “Dùng lực lượng một ngọn núi nhỏ như vậy, đi đối chọi với cự vật như Vạn Thú Sơn và Ma Huyết Giáo, rõ ràng là lấy trứng chọi đá. Cho dù ngọn núi nhỏ này cấm chế trùng trùng điệp điệp, khiến bọn họ may mắn chiến thắng thì thế nào? Kim Thạch và Phong bà đều còn ở nơi đây, bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn Long Huyết Sơn diễu võ dương oai sao? Nếu dẫn động bọn họ xuất thủ, đến cuối cùng còn không phải khuất phục?”

“Thì ra là thế!” Doãn Tố Điệp làm ra bộ dáng thụ giáo, đắc ý liếc qua Đại Diên, rồi sau đó người kia cắn chặt môi đỏ mọng, không nói một lời.

Khẽ cười một tiếng, Doãn Tố Điệp lại nói: “Sư tôn có ý là, Long Huyết Sơn nếu thức thời, thì không nên đi trêu chọc Vạn Thú Sơn và Ma Huyết Giáo.”

Cung Ngạo Phù không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà là chậm rãi nói: “Thế đạo như thế mà thôi, nắm tay ai lớn, ai có thể nói chuyện.”

“Thế nhưng mà sư tôn, nếu tiền bối Kim Thạch và tiền bối Phong thật sự xuất thủ, Ảnh Nguyệt Điện sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trưởng lão Tiền Thông càng sẽ không đứng ngoài quan sát!” Đại Diên đột nhiên sắc mặt nghiêm túc chen vào một câu.

“Ảnh Nguyệt Điện?” Cung Ngạo Phù nhàn nhạt liếc qua Đại Diên, khẽ cười một tiếng: “Dù thế thì tính sao? Với thủ đoạn của Kim Thạch và Phong bà, muốn đối phó một Long Huyết Sơn, chỉ là mấy hơi thở công phu mà thôi. Tiền Thông mặc dù xuất thủ, lại có thể ngăn trở ai? Đến lúc đó người đều đã chết, ngươi cảm thấy Ảnh Nguyệt Điện sẽ vì một đám người chết mà trở mặt với Vạn Thú Sơn và Ma Huyết Giáo sao?”

Đại Diên nghe xong, thân thể mềm mại run lên.

Cung Ngạo Phù nhíu mày nhìn qua nàng, hồ nghi nói: “Diên nhi, ngươi ở đâu không thoải mái sao?”

Đại Diên vẫn chưa trả lời, Doãn Tố Điệp liền ở một bên khẽ cười nói: “Sư tôn, sư tỷ chỉ là đang lo lắng cho Long Huyết Sơn mà thôi, cũng không có gì không thoải mái cả.”

“Ngươi lo lắng Long Huyết Sơn làm gì?” Cung Ngạo Phù khó hiểu nhìn xem Đại Diên hỏi: “Ngươi và người nơi đó quen biết?”

“Sư tôn chẳng lẽ quên rồi sao? Trước đây không lâu không phải có một hai người đến tông môn đón sư tỷ sao?”

“Chuyện này ta tự nhiên nhớ rõ, đến là một nam một nữ đúng không? Chẳng lẽ nói một nam một nữ kia chính là…” Cung Ngạo Phù đột nhiên tỉnh ngộ, tựa hồ là liên tưởng tới điều gì.

“Đúng vậy, nam kia gọi Dương Khai, nữ gọi Dương Viêm, chính là người chủ sự Long Huyết Sơn này, và quan hệ với sư tỷ tựa hồ còn rất tốt.” Doãn Tố Điệp cười mỉm đáp.

Lông mày Cung Ngạo Phù nhăn lại, nhìn xem Đại Diên, trầm giọng hỏi thăm: “Diên nhi, thật sự là như thế?”

“Vâng!” Đại Diên nặng nề gật đầu.

“À, trách không được ngươi vẻ mặt lo lắng. Tuy nhiên ngươi lo lắng thì lo lắng, phải nhớ kỹ không nên tự chuốc họa vào thân. Lần này, Long Huyết Sơn nếu thua thì cũng thôi, nếu thắng, đó cũng không phải là dễ dàng như vậy đâu. Đến lúc đó có thể sẽ liên lụy đến mấy thế lực lớn, Lưu Ly môn chúng ta không tranh vào vũng nước đục.”

“Thế nhưng mà sư tôn, Dương sư đệ có ân cứu mạng với ta!” Đại Diên cấp thiết nói.

“Vậy thì sao?” Cung Ngạo Phù trừng nàng liếc, “Nhìn phong cách hành sự của hắn liền biết hắn là người không có đầu óc, chỉ biết sính cái dũng của thất phu. Người như vậy, không kết giao cũng được, nếu không sớm muộn sẽ ăn thiệt thòi. Tố điệp!”

“Đệ tử tại!” Doãn Tố Điệp vội vàng lên tiếng.

“Sư tỷ ngươi tâm tình không tốt, ngươi hãy ở cùng nàng, cũng đừng để nàng làm gì việc ngốc.”

“Vâng!” Doãn Tố Điệp ngước mắt nhìn về phía Đại Diên, khóe miệng mỉm cười, thoạt nhìn bộ dạng vô hại cả người lẫn vật, nhưng trong lòng lại thầm vui sướng. Ý của sư tôn đã rất rõ ràng, đó chính là để mình giám sát sư tỷ, không cho nàng đến Long Huyết Sơn nhúng tay vào chuyện lần này.

Nhìn xem Đại Diên sầu mi khổ kiểm, trong lòng lo lắng lại bất lực, Doãn Tố Điệp so nhặt được mấy trăm vạn thánh tinh còn vui vẻ hơn. Cho dù hôm nay tu vi của nàng đã đạt đến Phản Hư Nhất Tầng Cảnh, cao hơn Đại Diên một bậc, nhưng vì công pháp mà Đại Diên tu luyện, nàng là nhân tài không thể thiếu trong tông môn, cho nên Doãn Tố Điệp vẫn trong lòng không thoải mái, luôn mơ ước có một ngày có thể đẩy Đại Diên ra khỏi Lưu Ly môn, mình độc hưởng ân sủng của sư tôn.

Tại Long Huyết Sơn, Ninh Hướng Trần ánh mắt ngây ngốc nhìn trước mặt một địch nhân có tu vi giống mình, bộ dạng như đưa vào mộng cảnh.

Địch nhân trước mặt hắn giờ phút này đã không còn sinh cơ. Trên người không có miệng vết thương dư thừa, chỉ có chỗ ngực một lỗ máu lớn bằng ngón tay, từ bên trong chảy ra máu tươi đỏ thẫm.

Không cần nói, tên địch nhân này đã bị hắn đánh gục.

Thế nhưng quá trình lại nhẹ nhàng đến mức khiến Ninh Hướng Trần không thể tin được. Nếu không phải tu vi của mình bày ở đây, hắn sợ sẽ cho rằng mình đã tấn thăng đến Phản Hư Tam Tầng Cảnh đỉnh phong.

Vừa rồi khi gặp tên địch nhân này, Ninh Hướng Trần cũng chỉ tế ra một thanh đoản kiếm bí bảo, cùng người này quần nhau nửa chén trà. Vốn định bán một sơ hở, để phóng thích sát chiêu đã chuẩn bị thật lâu. Ai ngờ đối phương lại không ngăn cản nổi đoản kiếm bí bảo của mình, trực tiếp bị xuyên tim mà qua, chết tại chỗ.

Cái này… đây là Phản Hư Kính sao? Sao cảm giác như niết chết một Thánh Vương Cảnh?

Hơn nữa, đây đã là Phản Hư Kính thứ hai mà mình đánh gục rồi.

Trước kia gặp đối thủ cùng cảnh giới, lần nào mà không đánh tới trời đất hôn ám, lần nào thời gian chiến đấu ngắn dưới một canh giờ? Lần dài nhất, Ninh Hướng Trần nhớ rõ là đại chiến bảy tám canh giờ, cuối cùng hai người đều đánh tới kiệt sức, thánh nguyên khô cạn, hẹn ngày khác tái chiến, lúc này mới dừng tay.

Thế nhưng mà hôm nay, mình trong một chén trà, đã giết chết hai đối thủ ngang cấp.

Tròng mắt địch nhân trừng vô cùng lớn, phảng phất trước khi chết nhìn thấy cảnh tượng không thể tin.

Ninh Hướng Trần mặc dù hơi không rõ địch nhân rốt cuộc là làm sao, phát huy thất thường như vậy, nhưng cũng biết rõ tuyệt đối là ở đây ẩn chứa huyền cơ gì, mới có thể khiến mình nhẹ nhàng giết địch.

Và huyền cơ ẩn giấu này, hẳn là liên quan đến trận pháp. Liên tiếp gặp hai địch nhân Phản Hư Kính, Ninh Hướng Trần ít nhiều cũng nhìn ra, bọn họ khi chiến đấu với mình bó tay bó chân, thánh nguyên trong cơ thể vận chuyển không nhanh, phảng phất bị lực lượng vô hình áp chế. Hơn nữa thường xuyên không hiểu kêu to, tựa như thấy cảnh tượng kinh hoàng. Thi thoảng đánh ra công kích, cũng hướng vào hư không không có bóng người.

Ninh Hướng Trần sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp cảnh tượng bất thường như thế. Trong lòng đánh giá Long Huyết Sơn lên một bước. Có thể khiến một Phản Hư Kính trong chiến đấu liên tiếp sai lầm, thậm chí áp chế tu vi địch nhân, đối với người phe mình lại không hề trở ngại trận pháp, cũng không phải Trận Pháp Sư bình thường có thể bố trí ra.

Lại hồi tưởng lại nụ cười cao thâm mạt trắc của Thường Khởi và Hách An, Ninh Hướng Trần bừng tỉnh đại ngộ, hơi hiểu vì sao bọn họ trước khi cường địch đến, lại khí định thần nhàn như vậy.

Có lẽ, lần này mình thật sự đã đưa ra một quyết định vô cùng anh minh!

Nghĩ đến đây, Ninh Hướng Trần vẫy tay, triệu hồi đoản kiếm của mình từ nơi không xa, tiếp tục cất bước đi về phía trước. Thần sắc lạnh nhạt, không còn bất an cùng lo lắng như trước.

Hắn không cần hiểu rõ trận pháp ở đây huyền diệu đến mức nào, hắn chỉ biết là nhất định sẽ có địch nhân “vừa vặn” xuất hiện trước mặt mình, mặc do mình xâm lược là được rồi.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1511: Thuấn Sát

Chương 108:: Tiểu Lý Phi Đao đối Thiên Cơ Hạp (2)

Chương 1510: Toàn thành xôn xao