» Chương 84:: Trường Phong tiêu cục mới đương gia (1)
Mù Lòa Tróc Đao Nhân - Cập nhật ngày May 6, 2025
Bất Nhị sơn trang.
Yến Tam Nương tiễn đưa Cố Mạch cùng Cố Sơ Đông ra ngoài.
Một đường tán gẫu, Yến Tam Nương đột nhiên nhìn kỹ Cố Mạch đánh giá trên dưới một thoáng, hỏi: “Cố Mạch, tại sao ta cảm giác ngươi thật giống như biến đổi?”
“Nơi nào biến?” Cố Mạch hỏi.
“Nói không ra.”
Yến Tam Nương đột nhiên tiến lên một bước, đến gần Cố Mạch, trên người nàng có một cỗ nhàn nhạt phấn son hương vị, như làn gió nhẹ nhàng nhất trong ngày xuân, thong thả tiến vào xoang mũi Cố Mạch.
Nàng nghiêm túc quan sát một phen, nói: “Thật là lạ, người vẫn là người này, nhưng cảm giác biến đổi, ân, nói thế nào nhỉ, tựa như là, ngươi rõ ràng đứng ngay trước mặt ta, nhưng ta luôn cảm giác ngươi thật giống như cách ta rất xa xôi vậy.”
“Yến tỷ tỷ, ngươi cũng có cảm giác này sao?” Cố Sơ Đông nói: “Ta cũng có cảm giác này, ta còn tưởng là ảo giác của ta.”
“Đúng không, loại cảm giác này thật là lạ,” Yến Tam Nương chớp chớp lông mày, nói: “Còn nữa, đôi mắt của ngươi, đúng đúng đúng, chủ yếu chính là đôi mắt của ngươi, trước đây là trống rỗng vô thần, nhưng bây giờ nhìn lên, vô cùng sáng rực, nhìn thế nào cũng không giống như là mù.”
Cố Mạch mỉm cười, nói: “Có lẽ, một ngày nào đó, đôi mắt của ta đột nhiên sẽ tốt lại.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Yến Tam Nương nói.
“Tốt chỗ nào?”
“Mắt ngươi không nhìn thấy, luôn cảm thấy thế gian thiếu đi mấy phần phong thái của ta.”
Cố Mạch khẽ cười nói: “Ta nhìn không thấy, sao lại là thế gian thiếu ngươi?”
Yến Tam Nương khẽ cười nói: “Bởi vì khi quen ngươi, ngươi đã không nhìn thấy, mà khi ngươi nhìn thấy chúng ta lại chưa quen biết, luôn cảm thấy lâu như vậy, ngươi ngay cả dung mạo ta ra sao cũng không biết, vừa nghĩ lại ta liền cảm thấy tiếc nuối. Ta đều biết dung mạo ngươi ra sao, nhưng ngươi lại không biết dung mạo ta ra sao, cũng có chút không công bằng.”
“À, chuyện không công bằng trên thế gian này thì nhiều lắm.”
Yến Tam Nương lại nghiêm túc quan sát Cố Mạch một hồi, nói: “Thực ra, ngươi còn có một biến đổi rõ ràng nhất, chính là làn da của ngươi. Ngươi rõ ràng trường kỳ đi giang hồ, phơi gió phơi nắng, sao lại có làn da tốt hơn cả ta là một người phụ nữ?”
“Thiên phú thôi!”
“Thật là thiên phú?”
“Thật.”
“Thật hâm mộ quá, đáng ghét, ta cũng muốn có thiên phú tốt như vậy!”
…
Yến Tam Nương tiễn đưa Cố Mạch cùng Cố Sơ Đông ra ngoài.
Tuy nhiên, vừa tới cửa tiểu viện, đã có thủ hạ tới thông báo, có mấy vị tróc đao nhân có tiếng tăm không nhỏ tới bái phỏng.
Từ sau sự kiện Hậu nhân Mộc Vương, Cố Mạch một lần thành danh. Dưới sự dẫn dắt tận lực của Yến Tam Nương, Bất Nhị sơn trang cũng theo đó danh tiếng vang xa, thu hút không ít tróc đao nhân tới quy phục, cũng có rất nhiều khách hàng tới nói chuyện hợp tác. Sinh ý Truy Phong của Bất Nhị sơn trang coi như chân chính đi vào quỹ đạo.
Yến Tam Nương tự nhiên cũng bận rộn.
Cố Mạch để Yến Tam Nương đi làm việc, hắn cùng Cố Sơ Đông tự mình rời đi.
Yến Tam Nương gật đầu một cái, liền vội vàng rời đi.
Cố Sơ Đông kéo tay Cố Mạch đi ra ngoài, nàng đột nhiên thò tay co kéo bàn tay Cố Mạch, nói: “Ca, huynh vừa lừa Yến tỷ tỷ.”
“Lừa nàng cái gì?”
Cố Sơ Đông nói: “Yến tỷ tỷ hỏi huynh vì sao làn da tốt như vậy, huynh lại nói với nàng là thiên phú, huynh nói dối. Trước đây huynh hành tẩu giang hồ, làn da cực kỳ thô ráp, hơn nữa rất tối. Thế nhưng, từ sau ngày giết hái hoa tặc Chu Thông tại miếu hoang ngoài thành mấy tháng trước, da huynh liền dần dần ngày càng tốt. Rõ ràng là huynh đạt đến Hóa cảnh nội công, biến đổi từ trong ra ngoài, huynh lại nói là thiên phú.”
Cố Mạch khẽ cười cười, nói: “Thật thông minh!”
Cố Sơ Đông cười ha hả nói: “Ca, sau khi công lực cao thâm thật sự sẽ có biến đổi lớn như vậy sao? Huynh bây giờ không chỉ là da thịt như ngọc, em vừa sờ lên bàn tay của huynh, ngay cả vết chai trước đây luyện đao cũng không thấy. Mặt khác, đặc biệt là ngày đó tại Cửu Hoa sơn, sau khi huynh cùng Tả Việt đánh một trận xong, biến đổi càng lớn hơn. Nói thế nào nhỉ, chính là một loại… khí chất, sẽ rất hấp dẫn người. Ca, nội công tinh tiến thật có thể mang đến biến đổi lớn như vậy ư?”
“Ừm, là có thể,” Cố Mạch nhẹ nhàng sờ đầu Cố Sơ Đông, nói: “Chúng ta lần này nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ta sẽ truyền cho em một môn tuyệt thế thần công. Sau khi tu luyện môn thần công này thành công, không những nội lực vô cùng vô tận, còn có thể da thịt như ngọc, thanh xuân thường xuyên. Đặc biệt là cảnh giới, không chỉ là cảnh giới võ đạo, tâm cảnh cũng sẽ biến đổi, chính là cái khí chất hấp dẫn người mà em nói!”
Mắt Cố Sơ Đông đều tỏa sáng, vội vàng nói: “Ca, vậy sau này em có thể xinh đẹp như Yến tỷ tỷ sao?”
“Xinh đẹp hơn cả nàng!”
“Tốt tốt tốt, hắc hắc, tốt quá rồi, sau này sẽ không ai nói em là nha đầu đen nữa!”
Cố Sơ Đông nhếch miệng cười ngây ngô.
Cố Mạch khẽ cười cười.
Thực ra, nội tình của Cố Sơ Đông không tính là kém, nhưng chưa từng có ai thật lòng cảm thấy nàng xinh đẹp. Chỉ là bởi vì từ nhỏ đã đi theo hắn đi giang hồ, phơi gió phơi nắng, làn da thô ráp lại đen, lại thêm không trang điểm, dù nội tình không tệ, thế nào cũng không thể nói là xinh đẹp.
“Ca, môn thần công kia gọi là gì ạ?”
“Minh Ngọc Công.”
“Hắc hắc, nghe tên là biết nhất định có thể da thịt như ngọc rồi!”
“Thu nước miếng lại đi, chảy cả ra tay ta rồi!”
“Được rồi, hắc hắc, muốn biến đẹp!”
…
Từ Bất Nhị sơn trang đi ra.
Cố Mạch liền thẳng đến nhà Khúc Hằng.
Vừa tới con hẻm nhỏ ngoài Khúc gia, liền thấy Khúc Hiểu cùng Khúc Lý thị đang xách một giỏ thức ăn lớn trở về, đang chuẩn bị vào cửa.
Cố Sơ Đông lập tức hô: “Thím, Hiểu Hiểu!”
“Sơ Đông, A Mạch ca, hai người về rồi!”
Khúc Lý thị cùng Khúc Hiểu quay đầu lại, mừng rỡ không thôi, vội vã chạy tới, không ngừng cảm ơn Cố Mạch cùng Cố Sơ Đông.
Thật lâu sau, Cố Mạch mới rốt cục chen vào lời nói, hỏi thăm: “Khúc thúc đâu? Thương thế thế nào rồi?”
“May mắn có con, A Mạch,” Khúc Lý thị nói: “Con cùng Sở đại nhân là bạn tốt, Khúc thúc của con ở trong ngục giam Lục Phiến Môn được ngài ấy chiếu cố, lúc ra ngục thương thế đã đỡ nhiều rồi. Bây giờ về nhà mấy ngày, đã có thể xuống giường hoạt động. Lúc này chú ấy đang ở nhà gặp khách, ta cùng Hiểu Hiểu đi ra mua thức ăn chính là để chiêu đãi khách.”
“A, mua nhiều món ăn vậy, khách nào ạ?” Cố Sơ Đông hỏi.
Khúc Lý thị nói: “Ông chủ mới của Trường Phong tiêu cục.”
“Ông chủ mới?”
Khúc Lý thị nói: “Đúng vậy, chuyến tiêu Huyết Lệ Thạch Bạng trước đó, cha con nhà họ Dương thế chấp hai mươi vạn lượng bảo kim, chết hơn tám mươi người tiêu sư. Tiền bồi thường lại đến một khoản rất lớn, bọn họ chắc chắn sẽ táng gia bại sản. Bởi vậy, hai cha con họ trực tiếp cuỗm tiền tiêu cục chạy rồi.”
“Chạy?”..