» Chương 1443: Rung động tin tức

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Sau nửa canh giờ, Dương Khai nhẹ nhàng thở ra một hơi, cất bước tiến lên, đi vào trước xác yêu thú. Hắn xoay người, thò tay cắm vào bụng nó, lấy ra túi thơm và nội đan.

Một luồng hương kỳ lạ lan tỏa, ngửi vào mũi khiến người ta sảng khoái, dễ chịu vô cùng. Con yêu thú này quả nhiên có huyết mạch liên quan đến Thất Thải Mi Lộc, dù không phải trực hệ, có lẽ là kết quả của sự tạp giao. Túi thơm và nội đan của nó tuy không thể dùng để luyện chế bảo vật như Vạn Niên Hương, nhưng có thể dùng để luyện chế linh đan diệu dược trấn áp tâm ma.

Loại đan dược này cực kỳ quý giá, là thứ mà các võ giả khao khát nhất khi đột phá đại cảnh giới, cũng là thứ khó kiếm nhất. Một viên đan dược vạn kim khó cầu. Túi thơm và nội đan vào tay Luyện Đan Sư như Dương Khai chắc chắn sẽ phát huy tác dụng cực lớn và mang lại giá trị không tưởng!

Trận chiến vừa rồi đối với Dương Khai không quá mạo hiểm, nhưng cũng mất kha khá công sức. Chỉ dựa vào Không Gian Chi Nhận, Dương Khai không thể giết chết nó, con yêu thú đó quá nhanh, thấy tình thế bất lợi liền muốn bỏ chạy. Dương Khai sao có thể cho phép nó toại nguyện? Hắn lập tức tế ra Trận Bài Phần Quang Vân Hải Trận, hóa thành Vân Hải bao phủ nó. Nhờ uy lực của Phần Quang Vân Hải Trận, hắn đã vây khốn được nó và đắc thủ.

Trận Bài Phần Quang Vân Hải Trận do Dương Khai mang ra từ Đế Uyển, thần diệu vô cùng. Khi Phí Chi Đồ và những người khác bị nhốt trong đó cũng phải chịu khổ sở. Với thực lực hiện tại của Dương Khai, phối hợp thêm Không Gian Chi Nhận và Kim Huyết Ti, con yêu thú đó làm sao có thể thoát khỏi cái chết?

Nội đan và túi thơm là những thứ quý giá nhất trên người con yêu thú này, nhưng thân thể của yêu thú cửu giai đỉnh phong cũng không thể lãng phí. Dương Khai suy nghĩ một chút, lấy ra Long Cốt kiếm xanh, vận chuyển thánh nguyên rót vào trong đó. Long Cốt kiếm lập tức hóa thành một con tiểu long lục bích dài một trượng, một ngụm nuốt lấy xác yêu thú. Một lát sau lại nhổ ra, chỉ còn lại bộ xác khô quắt, tinh hoa huyết nhục dường như đã bị nuốt sạch.

Dương Khai nở nụ cười, Long Cốt kiếm là bí bảo có thể phát triển, thông qua nuốt chửng tinh hoa huyết nhục của kẻ địch, uy lực của nó sẽ càng ngày càng mạnh.

Hài lòng thu hồi nó, lại đánh ra vài đạo thánh nguyên, rút Phần Quang Vân Hải Trận, thu hồi trận bài. Dương Khai lúc này mới quay đầu nhìn về hướng năm người kia đã rời đi. Sau lưng tiếng sấm nổ lớn, Phong Lôi Cánh Chim hiển lộ ra, thân hình thoáng cái, người đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Cùng lúc đó, cách nơi đây ngoài ngàn dặm, trong một địa quật nào đó, năm vị Phản Hư Cảnh lúc trước đại chiến với yêu thú đều tụ tập ở đây. Địa quật này vốn không biết là hang ổ của yêu thú nào, dường như là một loại mãng xà, nhưng đã bỏ hoang từ lâu, môi trường khô ráo nên được năm người dùng làm nơi tạm trú. Bên ngoài còn bố trí một trận pháp ẩn nấp đơn sơ.

“Biến thể Thất Thải Mi Lộc kia mãi chưa đuổi tới, xem ra hẳn là tên tiểu tử kia đã dẫn dụ nó đi rồi, không tệ không tệ. Tên tiểu tử kia cảnh giới tu vi tuy không cao, nhưng chắc hẳn tu luyện bí thuật chạy trốn nào đó, tốc độ không chậm.” Trong năm người, lão giả tóc đen dùng thần niệm dò xét bên ngoài hồi lâu, mới đầy mặt mừng rỡ nói.

“Có điều với cảnh giới tu vi của hắn, chỉ sợ rất khó thoát khỏi độc thủ của nó.” Tiểu nữ tử có tu vi thấp nhất mặt lộ vẻ một tia ảm đạm, dường như có chút áy náy.

“Sống chết của người khác liên quan gì đến chúng ta? Chuyến đi Đế Uyển lần này, vốn tưởng tràn đầy kinh hỉ, lại không ngờ khắp nơi ngoài ý muốn, bước nào cũng khó khăn. Chúng ta năm người có thể may mắn sống sót đến bây giờ đã là may mắn, đâu còn có thể lo lắng cho người khác?” Lão già tóc bạc kia hừ lạnh một tiếng.

Một trung niên nữ tử khác cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, không ngờ nội bộ Đế Uyển lại hiểm nguy đến thế. Chúng ta chuyến này mười người, hôm nay chỉ còn lại năm người. Nếu không rút lui sớm, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng bỏ mạng ở trong đó rồi.”

“Ai!” Lão giả tóc đen khẽ thở dài một hơi, tự giễu nói: “Thật là người càng già, gan càng nhỏ. Nội bộ Đế Uyển tuy nguy cơ trùng trùng, nhưng chỗ tốt cũng không ít. Nếu là lúc còn trẻ, lão phu nhất định sẽ không rút lui. Chỉ là đã lớn tuổi, lo trước lo sau, xa không còn vô vị như năm đó!”

Lời này khiến lão già tóc bạc cũng đồng cảm, gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đó ta và ngươi hai người nơi nào không dám đi? Chính là đầm rồng hang hổ cũng có thể xông vào, nhưng bây giờ…”

Lại là một tiếng thở dài dài.

Trong lúc nhất thời, trong địa quật yên tĩnh không tiếng động, chỉ có hơi thở yếu ớt của năm người truyền ra.

Ướng chừng nửa chén trà nhỏ sau, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn: “Dương mỗ bái kiến chư vị bằng hữu, tại hạ có một số việc muốn thỉnh giáo, chẳng biết có được đi vào một tự không?”

Thanh âm rõ ràng truyền vào tai, khiến năm người đang khoanh chân ngồi xuống đều biến sắc. Lão già tóc bạc lúc này quát lạnh một tiếng: “Ai?”

Bị người đột nhập đến trước mặt mà vẫn không phát hiện ra tung tích của người tới, điều này khiến lão già tóc bạc trong lòng dâng lên báo động, thầm may mắn người tới không đánh lén, nếu không vạn nhất hắn ôm lấy ác ý gì, năm người mình chỉ sợ đã trở thành cá trong chậu.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười sảng khoái: “Vừa chia tay chư vị không lâu, chẳng lẽ đã không nhớ rõ tại hạ? Ân, trước tự giới thiệu xuống, tại hạ Dương Khai!”

“Dương Khai?” Mấy người cau chặt mày, nhưng khi thần niệm quét ra ngoài, lại đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Lại là tên tiểu tử vừa rồi!” “Hắn lại không chết, còn thoát khỏi con yêu thú kia? Điều này sao có thể?”

Năm người nhìn nhau, rất hiếu kỳ Dương Khai rốt cuộc làm thế nào mà thoát khỏi con yêu thú kia và sống sót. Nhưng cũng có chút băn khoăn, dù sao vừa rồi khi năm người bỏ chạy, đều có ý định lấy Dương Khai làm lá chắn. Đối phương hiện tại đuổi tới, không biết có ý gì.

“Mẫn huynh…” Lão giả tóc đen nhìn về phía lão già tóc bạc, trên mặt có chút do dự.

“Không sao, nghe giọng điệu lời nói của hắn, thực sự không phải muốn đến trả thù. Hơn nữa cảnh giới tu vi của hắn không cao, cho dù trả thù, hắn có bản lĩnh đó sao? Cứ để hắn vào đi.” Lão già tóc bạc bình thản nói, không trách hắn không có nhãn lực, dù sao cảnh giới của Dương Khai còn đó, hơn nữa thế đơn lực cô, hắn tự phụ đối phương trước mặt năm người mình không thể tạo ra sóng gió gì.

Lão giả tóc đen nghe vậy, phất tay đánh ra một đạo thánh nguyên, tạm thời đóng trận pháp che giấu khí tức, khách khí nói: “Tiểu hữu mời vào!”

“Đa tạ!” Dương Khai mỉm cười, mở bước chân, đi về phía địa quật, không hề có chút đề phòng, khiến năm người trong địa quật không khỏi có chút kinh ngạc liên tục.

Đối phương một mình xâm nhập, còn lớn mật như vậy, hoặc là đầu óc có vấn đề, không biết thế đạo hiểm ác, hoặc là có chỗ dựa, không coi năm người mình ra gì. Loại thứ hai rất không có khả năng, vậy hiển nhiên là loại thứ nhất rồi!

Điều này cũng nói đúng, đối phương trông tuổi không lớn lắm, đã có tu vi Phản Hư Cảnh, đoán chừng là đệ tử của thế lực lớn nào đó, quanh năm bế quan tu luyện trong tông môn, không tiếp xúc với ngoại nhân, không thông đạo lý đối nhân xử thế.

Nghĩ tới đây, sắc mặt năm người trong địa quật đều hòa hoãn không ít. Người như vậy, thật là dễ dàng liên hệ.

Địa quật diện tích không lớn, ước chừng vài chục trượng, bên trong tối đen như mực. Dương Khai rơi vào trong đó, quay đầu nhìn bốn phía, âm thầm gật đầu. Cách làm của năm người này khi bỏ chạy vừa rồi tuy khiến hắn không thoải mái, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải là gì đại gian đại ác. Nếu không, vừa thấy mình xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ ra tay đánh lén. Ít nhất hiện tại bọn họ không biểu hiện ra ác ý gì, hơn nữa tiểu nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia còn hơi gật đầu với mình, nữ tử khác dường như cũng có chút câu nệ và ngượng ngùng, dường như bởi vì cách làm vừa rồi mà trong lòng có chút áy náy.

Coi như không tệ. Dương Khai trước kia còn đang suy nghĩ, nếu mấy người kia không thức thời, mình chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình. Hiện tại xem ra, ngược lại là tiết kiệm một chút phiền phức.

“Tại hạ Dương Khai, bái kiến chư vị.” Dương Khai hơi ôm quyền, cười hắc hắc nói.

“Dương tiểu hữu khách khí!” Lão già tóc bạc dường như là người dẫn đầu nhóm này, cũng rất thức thời không hỏi nhiều Dương Khai rốt cuộc làm thế nào thoát khỏi uy lực hung hãn của con yêu thú kia, mà vẻ mặt hiền hòa tự giới thiệu mình: “Lão phu là Đảo chủ Tùng Nguyệt Đảo, Mẫn Cát. Mấy vị này đều là hảo hữu chí giao của lão phu.”

Thần thái hiền hòa, như thể chuyện gì trước đó chưa từng xảy ra.

“Tùng Nguyệt Đảo?” Dương Khai nhướng mày, vẻ mặt mờ mịt.

Nhưng nếu đối phương là Đảo chủ một tòa đảo, thì có lẽ hẳn là ở hải ngoại. Mình chưa từng nghe qua ngược lại là bình thường, dù sao mình chưa từng đi hải ngoại, quen biết thế lực ở bên kia cũng chỉ có Hải Tâm Môn. Dương Khai chắc chắn rằng là như vậy, nhưng lời nói tiếp theo của Mẫn Cát khiến hắn ngây ra như phỗng, sững sờ tại chỗ.

“Ân, Tùng Nguyệt Đảo là một hòn đảo trên Thanh Mộc Tinh, tiểu hữu tự nhiên không thể nghe nói qua. Không biết Dương tiểu hữu đến từ ngôi sao nào?” Mẫn Cát hỏi.

“Thanh Mộc Tinh?” Dương Khai trợn mắt, kinh ngạc nhìn Mẫn Cát và những người khác, nhất thời tâm tình bồi hồi bất định.

Nhưng suy nghĩ của hắn cũng tương đối nhanh nhẹn, Mẫn Cát tuy không nói thêm gì, chỉ có hai câu nói, nhưng hắn vẫn nghe ra được một số tin tức bất ngờ, kinh ngạc hỏi: “Mẫn Đảo chủ, chẳng lẽ Đế Uyển này không chỉ có võ giả của một ngôi sao có thể tiến vào?”

Vừa nói ra, năm người đều nở nụ cười. Dương Khai gãi đầu, có chút xấu hổ đứng tại chỗ, biết mình nhất định là đã hỏi nói ngớ ngẩn rồi.

“Ngôi sao mà Dương tiểu hữu đến, đừng nói là ở nơi hẻo lánh?” Mẫn Cát mạnh dạn phỏng đoán.

“Mẫn Đảo chủ nói rất đúng, ngôi sao mà Dương mỗ tới quả thực tương đối hẻo lánh, cho nên…” Dương Khai khẽ gật đầu.

“À, vậy thì khó trách.” Mẫn Cát vẻ mặt hiểu rõ, “Thanh Mộc Tinh của chúng ta cũng vậy, vị trí hẻo lánh, giao lưu với ngoại giới không tiện. Vốn lão phu và mọi người cũng có suy nghĩ giống Dương tiểu hữu, cho rằng tiến vào Đế Uyển chỉ có võ giả của Thanh Mộc Tinh chúng ta. Đâu ngờ sau khi vào mới phát hiện, võ giả của toàn bộ tinh vực đều có thể tiến vào nơi đây. Lão phu hôm đó cũng tìm người hỏi thăm một chút, phát hiện Đế Uyển trên mỗi ngôi sao đều có hư ảnh, chỉ cần giữ Đế Ngọc, là có thể thông qua trận pháp không gian, truyền tống đến đây.”

“Thì ra là thế…” Dương Khai lẩm bẩm, thuận miệng nói: “U Ám Tinh nơi Dương mỗ ở và Thanh Mộc Tinh của chư vị đại khái tình hình cũng không khác nhau lắm.”

“U Ám Tinh?” Năm người đều nhíu mày, rõ ràng chưa từng nghe qua.

Nhưng có lẽ Thanh Mộc Tinh tuy vị trí hẻo lánh, giao lưu với ngoại giới không tiện, so với U Ám Tinh chắc chắn cũng tốt hơn không ít. U Ám Tinh gần như có thể nói là bị ngăn cách, căn bản không thể liên hệ với những nơi khác trong tinh vực, Thanh Mộc Tinh chắc chắn sẽ không như vậy.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1512: Xông

Chương 1511: Thuấn Sát

Chương 108:: Tiểu Lý Phi Đao đối Thiên Cơ Hạp (2)