» Chương 1487: Xâm nhập
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Bất quá xem một nam một nữ này nhanh chóng kề sát nhau ngồi xuống, hình như là vợ chồng, nếu không sẽ không thân mật như vậy. Chỉ có điều, hình dáng của hai người lại mang đến cảm giác xung đột thị giác mạnh mẽ, cứ như sự kết hợp giữa mỹ nữ và dã thú vậy.
Phát giác có người đã đến, ba người đồng loạt mở mắt. Đợi chứng kiến là lão giả họ Khương dẫn người trở về, tất cả đều đưa ánh mắt về phía Dương Khai, săm soi hắn từ trên xuống dưới.
“Khương huynh, sao đi lâu vậy? Lão phu còn tưởng xảy ra biến cố gì chứ.” Lão giả ngồi bên kia có chút mất kiên nhẫn hỏi một câu.
“Ha ha, không có gì cả, chỉ có điều tìm người thích hợp khó tìm. Tiểu lão nhân cũng phải rất vất vả mới tìm được vị tiểu huynh đệ này đấy.” Lão giả họ Khương giải thích.
Tìm người thích hợp quả thực khó. Hắn muốn tìm là võ giả tu luyện hỏa thuộc tính thánh nguyên, hơn nữa thực lực không thể quá thấp – quá thấp sẽ không đáp ứng được yêu cầu. Cũng không thể quá cao, quá cao thì không ai kiềm chế nổi. Vạn nhất sau khi sự việc thành công, người khác nảy sinh ý đồ xấu thì cũng phiền phức.
Cho nên Phản Hư một tầng cảnh hoặc hai tầng cảnh là lựa chọn tốt nhất.
Huống chi, võ giả đi vào Lạc Đế Sơn hôm nay phần lớn đều đi thành từng nhóm. Tìm kiếm võ giả đi lẻ đương nhiên không dễ. Lão giả họ Khương ở đó quanh quẩn hai ba ngày, tổng cộng hỏi mười mấy người, mới gặp được Dương Khai phù hợp yêu cầu của hắn.
“Chỉ có Phản Hư một tầng cảnh sao?” Tráng hán hoang dã kia hừ lạnh một tiếng. “Thực lực có hơi thấp đi một chút không? Đã cấm chế bên kia khó phá giải như vậy, người này có đảm nhiệm được không? Đến lúc đó đừng kéo chân sau chúng ta, phí công lãng phí thời gian.”
Tuy hắn cũng chỉ có hai tầng cảnh, nhưng dù sao cũng cao hơn Dương Khai một bậc, nên nói lời ngữ khí hơi có chút trên cao nhìn xuống.
Dương Khai mỉm cười, không để ý.
Lão giả họ Khương cũng vội vàng nói: “Một tầng cảnh cũng không ngại. Vị tiểu huynh đệ này tu vi cảnh giới tuy kém hơn một chút, nhưng đến lúc đó chỉ cần phục dụng một ít đan dược bổ sung thánh nguyên là được rồi. Hơn nữa, trận pháp kia phá giải thật ra không tính khó khăn. Chỉ cần nhân số phá trận đạt tới yêu cầu, chỉ là tiện tay mà thôi. Có thể nếu không đạt tới yêu cầu thì dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng không thể phá vỡ.”
“Đã Khương lão nói vậy, vậy thì không còn gì phải bàn.” Tráng hán không tiếp tục dây dưa vấn đề này.
“Khương lão, hôm nay người đã đến đủ, chúng ta có nên khởi hành không?” Phu nhân nhỏ nhắn xinh xắn kia khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói rất êm tai, trong trẻo non nớt xen lẫn một ít âm điệu trẻ con. Chỉ nghe giọng nói của nàng, rất khó liên tưởng đến một cường giả Phản Hư Kính.
“Dịch phu nhân nói không sai. Đã người đã đến đủ, chúng ta đi thôi.” Lão giả họ Khương cũng không dong dài, nói một câu rồi lập tức tế ra Tinh Toa, đi đầu hướng nội bộ Lạc Đế Sơn bay đi.
Bốn người còn lại nhìn nhau, đều vội vàng đuổi kịp.
Trên đường đi, mọi người giới thiệu cho nhau, dù sao cũng là muốn liên thủ, quá lạ lẫm cũng không tốt. Bất quá cũng không cần giới thiệu quá kỹ càng. Dương Khai chỉ biết lão giả tìm được mình họ Khương, lão giả áo xám kia họ Hà. Còn cặp vợ chồng thú và mỹ nhân kia, nam tử họ Trần, nữ tử họ Dịch.
Điều này khiến Dương Khai thấy mình bị thiệt.
Dù sao danh tiếng của hắn trên U Ám Tinh hiện đang như mặt trời ban trưa. Nếu thật sự nói tên ra, mấy người kia nhất định sẽ liên tưởng đến không ít điều. Hôm nay chỉ báo họ, ngược lại bớt đi rất nhiều phiền phức.
Lão giả họ Khương sở dĩ muốn tập hợp đủ năm người cùng xông Lạc Đế Sơn là vì mấy ngày trước vô tình phát hiện một động phủ của võ giả thượng cổ bên trong Lạc Đế Sơn. Chỉ có điều ngoài động phủ có trận pháp huyền diệu thủ hộ, hắn cố gắng mấy ngày vẫn không cách nào phá giải. Bất đắc dĩ, đành rời khỏi Lạc Đế Sơn tìm kiếm giúp đỡ.
May mắn hắn đối với trận pháp cũng có chút hiểu biết. Mấy ngày cố gắng tuy không phá giải được trận pháp, nhưng cuối cùng cũng nhìn ra một ít manh mối. Sau khi cẩn thận tìm đọc một ít điển tịch, rốt cục xác định đó là Ngũ Hành Ách Linh Trận đã thất truyền.
Trận pháp này gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, quỷ bí vô cùng, rất khó phá giải. Bất quá chỉ cần có thể tập hợp năm võ giả tu luyện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thánh nguyên, cùng nhau xuất lực, liền có cơ hội phá giải.
Nếu là trận pháp này thời kỳ toàn thịnh, như vậy nhất định phải tập hợp năm cường giả Hư Vương Cảnh mới có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp kia. Có thể động phủ thượng cổ kia cách hiện tại đã mấy vạn năm, uy năng trận pháp giảm mạnh, cho nên chỉ cần tập hợp năm người Phản Hư Kính là đủ rồi.
Rời khỏi Lạc Đế Sơn, trải qua một phen cố gắng, lão giả họ Khương rốt cục tìm được ba người thích hợp, còn Dương Khai chính là người cuối cùng.
Dương Khai cũng chính là nghe hắn truyền âm nói có một động phủ võ giả thượng cổ, mới hào hứng chạy theo chuyến này.
Đằng nào mình cũng muốn đi sâu vào nội bộ Lạc Đế Sơn, coi như tiện đường mà thôi. Nếu có thu hoạch thì đương nhiên đáng mừng, nếu không có cũng không sao cả. Tâm trạng của hắn rất bình thản, xa không cuồng nhiệt như bốn người khác.
“Ăn nói thẳng thắn.” Lão giả họ Khương sau khi giảng xong tình hình động phủ thượng cổ và Ngũ Hành Ách Linh Trận, nét mặt nghiêm túc nói: “Đợi phá cấm chế, nếu quả thật ở trong động phủ kia phát hiện ra cái gì, tiểu lão nhân muốn lấy bốn thành lợi nhuận. Sáu thành còn lại mấy vị tự chia đều.”
“Bốn thành sao?” Nghe lão giả họ Khương nói vậy, lão giả họ Hà nhướng mày, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Khương huynh phân phối này rất công đạo, lão hủ không dị nghị!”
Tráng hán họ Trần và kiều nữ mỹ phụ gọi Dịch phu nhân đương nhiên cũng không ý kiến gì.
Tuy là năm người cùng nhau hành động, nhưng động phủ thượng cổ kia dù sao cũng là lão giả họ Khương phát hiện, hơn nữa phương pháp phá giải cũng là hắn cung cấp. Mấy người còn lại chẳng qua chỉ xuất lực mà thôi. Cho nên yêu cầu độc chiếm bốn thành của đối phương không tính quá đáng.
Dương Khai tuy rất ít cùng người liên thủ ra ngoài mạo hiểm thăm dò, nhưng quy tắc phân phối như vậy vẫn hiểu một chút. Biết đối phương cũng không quá đáng, nếu không hắn muốn độc chiếm một nửa cũng không ai nói gì. Hôm nay chỉ lấy bốn thành, có thể thấy lão giả họ Khương cũng là người khá tốt.
“Thế nếu đồ vật số lượng rất ít, không đủ phân phối thì sao?” Dương Khai hỏi.
“Nếu đồ vật không đủ phân phối thì đương nhiên là đổi thành thánh tinh rồi, hoặc là tại chỗ đấu giá, người trả giá cao được, mọi người lại phân phối số thánh tinh đó.” Mỹ phụ tên Dịch phu nhân mỉm cười nhìn Dương Khai. “Tiểu huynh đệ, ngươi rất ít đi lại bên ngoài à, cũng rất ít cùng người xa lạ liên thủ tầm bảo?”
“Vâng.” Dương Khai hơi xấu hổ, hắn mơ hồ cảm giác mình hình như hỏi điều gì đó mà ai cũng biết.
“Khó trách lại thế!” Dịch phu nhân cười khanh khách một tiếng.
Lão giả họ Khương cũng từ ái cười nói: “Xem Dương tiểu huynh đệ tuổi trẻ như vậy đã có tu vi cảnh giới Phản Hư một tầng, chắc hẳn là xuất thân danh môn đại phái rồi. Đối với những quy tắc ngầm này có chỗ không biết cũng là khó tránh khỏi.”
“Hừ, bông hoa được nuôi trong nhà ấm, không chịu được gió táp mưa sa. Tiểu tử, đến lúc đó đừng có tuột xích nhé.” Tráng hán họ Trần dường như vẫn hơi coi thường thực lực của Dương Khai, có chút không tin tưởng hắn, nói vài câu muốn nhắc nhở một chút.
Vừa dứt lời, liền bị Dịch phu nhân uốn cho một cái.
Dương Khai vội ho một tiếng, lúc này im miệng không nói gì.
Mình một đường phong sương, vất vả lắm mới có thành tựu ngày hôm nay, lại bị người lạ coi là bông hoa được nuôi trong nhà ấm, thật sự khiến hắn hết đường chối cãi. Bất quá hắn cũng lười nói nhiều với những người này. Mọi người gặp nhau tình cờ, hợp tác một lần sau có thể không bao giờ gặp lại, giải thích những điều này vô nghĩa.
Một đoàn năm người tiếp tục đi. Lúc đầu, ngoài Lạc Đế Sơn, vẫn còn gặp được các loại võ giả khác, cùng nhau tiến vào nội bộ Lạc Đế Sơn. Bất quá sau khi phát giác sóng năng lượng tỏa ra từ năm người, cũng đều tránh xa.
Dù sao năm vị Phản Hư Kính liên thủ cũng là một lực lượng không thể xem thường. Trời biết tính tình của năm người này thế nào, vạn nhất đụng phải rủi ro chẳng phải tự tìm đường chết.
Bất quá theo thời gian trôi qua, đoàn năm người càng đi càng vắng vẻ, dần dần không còn thấy bóng dáng võ giả nào khác nữa.
Lạc Đế Sơn rất lớn, dù có mấy vạn người đi vào đây, nhưng khi phân tán ra thì cũng hiếm khi gặp phải.
Ngay khi Dương Khai tiến vào Lạc Đế Sơn được một ngày, một đoàn hơn mười người bỗng nhiên giáng lâm bên ngoài.
Áp lực nồng đậm từ trên trời giáng xuống, bên ngoài Lạc Đế Sơn đang huyên náo bỗng nhiên yên lặng như tờ. Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về đoàn hơn mười người kia.
Trong mười mấy người đó, dẫn đầu có hai người. Một là trung niên nhân mặc lam bào, thân hình khôi ngô cao lớn. Người còn lại mặc áo bào xanh, thân hình tuy không tính là cường tráng lắm, nhưng khí tức cường đại lại không kém nam tử áo lam chút nào.
Thần niệm của hai người quét qua phạm vi trăm dặm, nam tử áo lam nhíu mày: “Không ở đây.”
Nam tử áo bào xanh mỉm cười, lấy ra một chiếc la bàn đưa tin đổ thần niệm vào, dường như đang trao đổi gì đó với ai đó. Một lát sau mới thu la bàn lại nói: “Khúc huynh, tiểu tử kia đã tiến vào Lạc Đế Sơn từ một ngày trước rồi.”
“Đã tiến vào sao?” Nam tử áo lam nhướng mày, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, chậm rãi gật đầu nói: “Cũng tốt, vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng vào thôi.”
“Ừm, không ngờ Lạc Đế Sơn lại xuất hiện biến cố như vậy. Bất quá xem như thuận tiện cho chúng ta làm việc, nếu không còn phải che lấp hành tung, thật là quá phiền phức.” Nam tử áo bào xanh mỉm cười.
Một đoàn hơn mười người chỉ dừng lại đây một lát, liền trực tiếp xông vào trong Lạc Đế Sơn, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.
Đợi bọn họ đi rồi, mấy vạn võ giả bên ngoài Lạc Đế Sơn mới từng ngụm từng ngụm thở dốc.
“Chiến Thiên Minh Minh chủ Khúc Tranh, Lôi Đài Tông Tông chủ Phương Bằng! Bọn họ khi nào lại đi cùng nhau vậy, hai người này không phải đối thủ một mất một còn sao?” Có người kinh hô, hiển nhiên đã nhận ra thân phận của hai người trước đó.
“Chuyện này có gì lạ. Lạc Đế Sơn hôm nay cơ duyên phong phú, rất nhiều chỗ tốt, vì chút lợi ích tạm thời liên thủ mà thôi. Việc này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra.”
“Bằng hữu nói cũng có lý. Bất quá hai đại cự đầu các cường giả đã đến rồi, xem ra hộ sơn đại trận của tông môn thượng cổ kia sắp bị phá.”
“Vậy còn chần chờ gì nữa, nhanh chóng theo sau đi chứ.” Người nói chuyện sắc mặt khẽ động, vội vàng thu hồi quán bán hàng của mình, theo sau các cường giả của Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông xông vào Lạc Đế Sơn.
Người khác ăn thịt, mình cũng có thể theo sau ăn canh mà. Kỳ ngộ và hiểm nguy xưa nay luôn tồn tại song hành. Chỉ cần cẩn thận một chút, chưa hẳn không thể nhặt được chút chỗ tốt.