» Chương 1560: Dập tắt lửa

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

“Quá hư không tưởng nổi rồi!” Mộng Vô Nhai cắn răng, trong nội tâm thầm hận, tức giận vỗ xuống lan can ghế.

Hắn cho rằng Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường nhi nữ tình trường, chàng chàng thiếp thiếp quên thời gian. Cái này đã hơn một tháng rồi, hai người rõ ràng còn không hiện ra, lại để nhân yêu ma tam tộc cường giả ở chỗ này nhàm chán chờ đợi. Mộng Vô Nhai cảm giác xấu hổ với những khách đến thăm này.

Hắn thủ hộ Hạ Ngưng Thường nhiều năm như vậy, dốc lòng dạy bảo nàng, là Hạ Ngưng Thường thân nhân duy nhất. Thế nhưng mà hôm nay, Dương Khai vừa về đến, liền đem bảo bối đồ đệ từ bên cạnh mình cướp đi! Mộng Vô Nhai biết rõ, lần này là chân chính cướp đi. Ngày sau trong suy nghĩ Hạ Ngưng Thường, mình người sư phụ này chỉ sợ là phải lui cư hai tuyến, điều này khiến hắn cảm giác có chút đau xót.

Đau xót trong còn mang theo một ít ngọt, đồ nhi cơ khổ chờ ba mươi năm, cuối cùng không uổng phí, Dương Khai hỗn đản tiểu tử này rốt cuộc đã trở về rồi. Cảm giác tương đương kỳ diệu, Mộng Vô Nhai rung đùi đắc ý, trong nội tâm ngũ vị tạp trần (ngọt, chua, cay, đắng, mặn), nói không rõ đạo không rõ.

Phía dưới, mấy vị Yêu tộc Đại Tôn cùng Ma tộc ma tướng cách không tương vọng, hai đại chủng tộc cường giả phân ngồi hai bên. Ánh mắt va chạm lẫn nhau, bầu không khí rất vi diệu, tựa hồ ẩn có một ít mùi thuốc súng đang lan tỏa. Tuy nhiên ba mươi năm trước, tam tộc đã liên thủ một lần, nhưng những năm này vì tranh giành những tài nguyên tu luyện, tam tộc cũng có không ít ma sát. Trong đó, ma sát giữa Yêu tộc và Ma tộc là nghiêm trọng nhất.

Cũng may Yêu tộc Đại Tôn cùng ma tướng đều hiểu cách kiềm chế, không tự mình ra tay, nếu không mâu thuẫn chắc chắn sẽ leo thang. Chỉ là những tiểu tử dưới trướng nhỏ đả tiểu nháo, cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Tuy nhiên ngày thường không thấy nhau thì thôi, hôm nay cùng đến Cửu Thiên Thánh Địa, lại chán đến chết chờ hơn một tháng. Tâm tình bực bội, Mộng Vô Nhai cảm giác mình ẩn ẩn có chút áp chế không nổi sự nhằm vào lẫn nhau của hai tộc cường giả này rồi. Nếu không có mình, Lăng Thái Hư, Sở Lăng Tiêu ba vị Nhân tộc nhập thánh cảnh đỉnh cao tọa trấn, những gã dã tính này chỉ sợ đã muốn đánh nhau.

Đau đầu…! Tên khốn tiểu tử kia rơi vào ôn nhu hương, căn bản không thèm quan tâm đám lão già này giày vò. Giờ khắc này, Mộng Vô Nhai trong lòng mắng Dương Khai thê thảm.

Sợ điều gì thì điều đó sẽ đến. Cũng không biết Yêu tộc vị nào Đại Tôn hay Ma tộc vị nào ma tướng thần kinh bị chệch, phía dưới vậy mà lại ồn ào lên. Mới đầu chỉ có hai người tranh phong đối đáp, kết quả tình hình ngày càng nghiêm trọng, các vị Đại Tôn cùng ma tướng lần lượt lên tiếng tương trợ người nhà mình. Cục diện có chút hỗn loạn. Cuối cùng, ngay cả Lôi Long Đại Tôn cùng Ma Tôn Trường Uyên cũng chuyến tiến vào vũng nước đục.

“Lôi Long, bản tôn những năm gần đây bế quan có chút hiểu biết, nhưng vẫn tìm không thấy cơ hội thích hợp nghiệm chứng thành quả. Hôm nay không ngại mượn nơi báu bệ này, ta và ngươi luận bàn một phen thế nào?” Trường Uyên cười mỉm nhìn Lôi Long Đại Tôn, ánh mắt tràn đầy hùng hổ dọa người chiến ý.

“Tốt, vừa vặn bổn tọa những năm này cũng có chút thu hoạch, đang lo tìm không thấy đối thủ. Nghe qua Trường Uyên huynh Thiên Huyền Phong Ấn Quyết huyền diệu vô song, ngay cả Mộng tiên sinh năm đó cũng ăn phải lỗ vốn, bổn tọa rất muốn lĩnh giáo một chút.” Lôi Long mỉm cười, vui vẻ không sợ.

“Nhắc đến lão phu làm chi!” Mộng Vô Nhai lập tức không vui.

Bị Ma Tôn Trường Uyên dùng Thiên Huyền Phong Ấn Quyết đánh trúng, một thân tu vi bị phong ấn hơn phân nửa, bất đắc dĩ phải chạy đến Trung Đô tránh họa. Việc này là sỉ nhục cả đời hắn. Tuy nói lúc đó Trường Uyên dùng trận pháp phụ trợ mới thắng hắn, nhưng Mộng Vô Nhai nhất không thích nghe người ta nhắc đến việc này rồi.

Phía dưới, Lôi Long Đại Tôn cùng Ma Tôn Trường Uyên đã giao phong. Hai người không có động tác quá lớn, chỉ là phóng thích thần thức, vô thanh vô tức va chạm. Nhưng loại tranh đấu này hiểm, xa hơn thắng đấu thông thường. Một cái không cẩn thận, chính là kết quả lưỡng bại câu thương, thậm chí hồn phi phách tán.

Tất cả mọi người trong đại điện thần sắc ngưng trọng, tiếng ồn ào trước đó cũng dần dần yên xuống, không còn ai dám lên tiếng quấy rầy. Đều căng thẳng nhìn chằm chằm cường giả trong tộc mình, sợ xảy ra ngoài ý muốn.

Thần thức lực lượng nhập thánh tam tầng cảnh tràn ngập khắp đại điện. Bất kỳ cường giả nào cảm nhận được va chạm đó đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Chiến đấu rất nhanh bước vào giai đoạn gay cấn, Lôi Long và Trường Uyên đều dốc hết toàn lực, kết quả vẫn không phân thắng bại, chỉ ở sàn sàn nhau. Thế nhưng sắc mặt hai vị cường giả đều dần dần chuyển trắng, trên trán chảy mồ hôi dày đặc. Thần niệm dây dưa đụng vào nhau, hung hiểm vạn phần.

Mộng Vô Nhai và những người khác biểu cảm ngưng trọng, sắc mặt khó coi. Bọn họ lúc này muốn nhúng tay cũng không thể, chỉ có thể yên lặng chờ đợi kết quả giao chiến của Lôi Long và Trường Uyên. Có lẽ tình hình trước mắt cho thấy, kết quả tốt nhất chính là lưỡng bại câu thương. Một khi xảy ra việc này, e rằng mâu thuẫn sẽ leo thang, điều này không phải điều các cường giả Nhân tộc bên này mong muốn thấy.

“Dương Khai đi đâu rồi?” Lăng Thái Hư cấp thiết hỏi.

Mộng Vô Nhai lắc đầu, tỏ vẻ mình căn bản không biết. Hắn mấy ngày trước lại đi mật thất bế quan của Hạ Ngưng Thường, nhưng không thấy tung tích của Dương Khai và đồ nhi. Không ai biết hai người này đi đâu.

“Tình hình không ổn ah.” Tông chủ Thiên Tiêu Tông Sở Lăng Tiêu cau mày. Sự việc phát triển thành như vậy, có chút vượt ngoài dự liệu của hắn.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười lớn sảng khoái.

“Rất náo nhiệt nha, sao lại đánh nhau sớm vậy?”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người chỉ thấy ngoài cửa bóng người lóe lên, Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường che mặt bằng lụa đen, tay nắm tay xuất hiện trong tầm mắt.

Tất cả mọi người bị tiếng nói này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi tinh thần chấn động. Rất nhiều người nghe nói Dương Khai trở về, còn không thể tin được, cho tới giờ khắc này nhìn thấy thân ảnh hắn mới xác định không chút nghi ngờ.

Mộng Vô Nhai lại nghi ngờ đánh giá Hạ Ngưng Thường. Hắn bỗng nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ, đó là một tháng không gặp, đồ nhi mình dường như có chút biến hóa, trở nên khiến hắn cũng cảm thấy có chút núi cao ngưỡng mộ…

“Tiểu sư điệt!” Một tiếng gọi đáng yêu truyền ra, một bóng người xinh đẹp theo trong đại điện chạy vội ra, trực tiếp lao đến trước mặt Dương Khai, cười hì hì lên xuống xem xét hắn, trong miệng chậc chậc có tiếng. Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “A…, mấy chục năm không gặp, càng ngày càng có sức hấp dẫn của nam nhân nha, ngay cả sư thúc cũng thấy có chút tâm trì nhộn nhạo.”

Dương Khai sắc mặt tối sầm, vô ý thức nhìn Hạ Ngưng Thường một cái, lúng túng nói: “Sư thúc, ngài lão nhân gia đoan trang hơn một chút được không ạ?”

Phi Vũ sư thúc nghe vậy, lập tức liếc Dương Khai một cái, quả nhiên là một người phong tình vạn chủng.

Nàng là theo chân Sở Lăng Tiêu đến. Nghe được tin từ Cửu Thiên Thánh Địa nói Dương Khai đã trở về, Sở Lăng Tiêu lập tức mang theo bốn đại trưởng lão trong tông đi tới. Hôm nay vừa gặp mặt, Phi Vũ sư thúc đã không đứng đắn rồi.

Dương Khai cảm thấy rất ấm áp. Năm đó khi hắn cùng Khinh Thêu Phong và Phi Vũ sư thúc ở Thiên Tiêu Tông, sư thúc chính là dáng vẻ này, thường xuyên uống say sau đó nằm trên đất, quần áo xộc xệch, xuân quang lộ ra ngoài, cũng không có chút nào kiêng kỵ ý tứ của Dương Khai. Lúc cách mấy chục năm lần nữa cảm nhận được nhiệt tình khác lạ của sư thúc, Dương Khai bỗng nhiên có một cảm giác như cách một thế hệ.

“Sư thúc ta hôm nay phong nhã hào hoa, mới sẽ không già!” Phi Vũ hừ hừ, lại cười mỉm nói: “Thương Viêm, Lực Hoàn và Phi Tiễn bọn họ đều đến rồi, còn có sư tổ!”

Nói vậy, nàng nhìn vào trong đại điện.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, bước lên. Đầu tiên nói chuyện với mấy vị sư thúc như Thương Viêm, lúc này mới thần sắc nghiêm túc đi đến trước mặt Sở Lăng Tiêu, trầm giọng nói: “Đệ tử Dương Khai, bái kiến sư tổ, làm sư tổ đợi lâu.”

“Hảo hảo hảo, không cần đa lễ.” Sở Lăng Tiêu vui vẻ gật đầu, thần niệm thả ra, quét qua người Dương Khai. Phát hiện quả nhiên như Lăng Thái Hư và những người khác đã nói, cảnh giới tu vi hiện tại của Dương Khai đã sâu không lường được, không phải hắn có thể nhìn thấu được rồi.

Phát giác được điểm này, Sở Lăng Tiêu lộ ra nụ cười càng thêm hòa ái: “Ngươi rất tốt, rất tốt. Quả nhiên đã xông ra một vùng trời đất. Lão phu lấy ngươi làm vinh quang, ngày sau trách nhiệm chấn hưng tông môn, e rằng phải giao cho ngươi rồi!”

“Sư tổ khen trật rồi, đệ tử còn có rất nhiều chỗ chưa đủ, còn cần sư tổ và sư phụ chỉ điểm nhiều hơn.”

“Hảo hài tử.” Sở Lăng Tiêu vui vẻ cười lớn, cùng Lăng Thái Hư liếc nhau, lão hoài an lòng.

“Sư tổ cứ chờ một lát, tính cách hai vị bằng hữu này có chút lớn, đệ tử trước giúp bọn họ dập tắt lửa.” Dương Khai nhếch miệng cười cười, quay đầu nhìn về phía Lôi Long Đại Tôn và Ma Tôn Trường Uyên đang đấu thần thức lực lượng.

“Cẩn thận một chút, đừng để bị thương bọn họ.” Lăng Thái Hư vội vàng dặn dò.

“Yên tâm đi sư phụ, không làm bị thương đâu.” Dương Khai vẻ mặt kiêu ngạo, thần thức lực lượng ầm ầm tán phát ra, dũng mãnh vào trong hư không.

Hai cái nhập thánh tam tầng cảnh thần thức so đấu, những người khác trong đại điện quả thực không dám tùy tiện ra tay quấy nhiễu. Nhưng đối với Dương Khai mà nói, thần thức chiến đấu nhìn bên ngoài vô cùng mạo hiểm lại buồn cười như trò trẻ con.

Trong hư không dường như truyền đến tiếng xuy xuy, Lôi Long và Trường Uyên đều thân hình chấn động, lần lượt cảm giác thần thức lực lượng mình cùng đối phương đang dây dưa cùng một chỗ bị một đôi bàn tay lớn vô hình, mạnh mẽ tách ra.

Loại sức mạnh này khiến họ cảm nhận được một cảm giác bất lực, căn bản không thể phản kháng!

Oanh…

Một vòng vầng sáng nổ bắn ra bốn phương, cả Lôi Long và Trường Uyên lùi về sau mấy bước, hít một hơi thật sâu, cực kỳ chấn động nhìn về phía Dương Khai, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Hắn rõ ràng thoải mái mà đã tách họ và đối thủ ra.

“Hai vị, để các ngươi đợi lâu là lỗi của ta. Ân, thực sự gặp chút ngoài ý muốn, cho nên mới trì hoãn thời gian dài như vậy. Nhưng các ngươi cũng không cần vừa gặp mặt đã giương cung bạt kiếm như vậy chứ.” Dương Khai cười mỉm nhìn hai người.

Lôi Long hít sâu một hơi, dường như còn chưa bình tĩnh lại khỏi cảm xúc dao động, trầm ngâm xuống, ôm quyền nói: “Thất lễ.”

Trường Uyên cũng không phải người nhỏ mọn. Thấy Lôi Long đều nói như vậy, lúc này ha ha cười cười: “Đa tạ Dương Thánh chủ rồi, có chỗ đắc tội, xin hãy tha lỗi.”

“Cái này là tốt rồi, đều sống dưới cùng một bầu trời xanh, việc gì vừa gặp mặt đã chém chém giết giết chứ.” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, thái độ đối với hai người rất hài lòng. Thấy không ít người vẫn đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt khác thường dò xét mình, vươn tay lăng không ấn xuống nói: “Đều ngồi đi, không cần khách khí. Hôm nay ta gọi các ngươi tới, là có chuyện muốn với các ngươi thương nghị đấy.”

“Ha ha, biết được Dương Thánh chủ trở về, bản tôn ngày đêm đi gấp, từ Ma Đô chạy đến Thánh địa. Chỉ là không biết Dương Thánh chủ triệu tập ta đợi đến cùng có chuyện gì quan trọng? Nơi này là nhân yêu ma tam tộc cường giả tề tụ rồi, chắc hẳn Dương Thánh chủ muốn nói đấy, khẳng định không phải chuyện đùa?” Trường Uyên dường như tùy ý hỏi thăm, nhưng trong mắt lại toát ra sự kiêng kỵ sâu sắc.

Vừa rồi Dương Khai tách hắn và Lôi Long ra, mặc dù không cảm nhận được quá nhiều, nhưng Trường Uyên lại biết, Dương Khai hiện tại, căn bản không phải mình có thể sánh được.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 219: Chủ động tìm chết (1)

Chương 2007: địa mạch châu

Chương 2006: trọng thổ