» Chương 1609: 1609: Mạnh không hợp thói thường
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
“Tại sao phải chạy?” Dương Khai đỉnh đạc đứng tại chỗ, nghe vậy nhíu mày hỏi ngược lại.
“Ngươi không sợ chết? Ngươi không sợ bổn vương giết ngươi?” Huyết Luyện lộ ra biểu cảm có chút hăng hái.
“Ai giết ai còn chưa nhất định đâu, tiền bối nói chuyện quá vẹn toàn rồi.” Dương Khai cười ha ha.
Huyết Luyện hơi híp mắt, nhìn Dương Khai vài lần một cách nghiêm túc, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng ngươi nhân loại này so với mấy tiểu tử Yêu tộc của ta xuất sắc hơn nhiều. Yêu tộc của ta bây giờ nhìn bộ dáng rất xuống dốc ah.”
“Tiền bối khen nhầm rồi.” Dương Khai vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, “Bất quá tiền bối cũng không cần cố làm ra vẻ thần bí. Dù cho ngươi mấy vạn năm trước là Yêu Vương, nhưng hôm nay ngươi đoạt xá lại có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực? Cẩn thận đừng để thuyền lật trong mương, đến lúc đó chết sẽ rất khó coi đấy.”
Huyết Luyện khẽ giật mình, chợt cười lên ha hả, tiếng cười cuồn cuộn như sấm, dường như cực kỳ sảng khoái. Hắn gật đầu nói: “Không tệ không tệ. Mặc dù biết rõ thân phận bổn vương cũng không chút nào sợ hãi, còn có thể cùng bổn vương nói chuyện từ tốn. Ngươi nhân loại tiểu tử này quả thật không tệ, khiến bổn vương đều nảy sinh lòng yêu tài, có chút không nỡ giết ngươi rồi. Ừm, bổn vương vừa đoạt xá, lại trải qua mấy vạn năm suy yếu, quả thực không phát huy được quá lớn thực lực. Nhưng mà… giết ngươi vẫn không có vấn đề đấy. Hơn nữa, ngươi cũng không thể không chết. Bổn vương thích lực lượng bổn nguyên Kim Thánh Long trong cơ thể ngươi. Ngoan ngoãn giao ra đây, bổn vương có thể cho ngươi một cái thống khoái!”
“Lực lượng bổn nguyên Kim Thánh Long sao?” Dương Khai nhíu mày, lộ ra một tia ngạc nhiên. “Thì ra vừa nãy trong sơn động là tiền bối ra tay với ta. Trách không được ta cảm giác hơi không đúng.”
“Cảm giác của ngươi ngược lại khá nhạy bén!” Huyết Luyện hừ lạnh một tiếng, “Hãy bớt nói nhảm đi. Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, bổn vương sẽ không quá tàn nhẫn với ngươi. Ngươi nếu dám phản kháng…”
“Phản kháng thì thế nào?” Dương Khai hừ lạnh một tiếng. Dứt lời, thân hình hơi nhoáng một cái, đột nhiên biến mất tại chỗ.
“Đây là…” Lông mày Huyết Luyện nhướng lên, lộ ra một tia ngưng trọng. Tại khoảnh khắc Dương Khai biến mất, hắn đã nhận ra một tia lực lượng quỷ dị tràn ra. Loại lực lượng này khiến hắn cảm thấy hơi quen thuộc mà lại xa lạ. Rất nhanh, hắn liền nghĩ tới, kinh hô một tiếng: “Lực lượng không gian!”
Hai tròng mắt Huyết Luyện bắn ra ánh sáng đỏ như máu khiến người ta sợ hãi, biểu cảm phấn chấn gần như vặn vẹo.
Hắn không ngờ tên nhân loại này trong cơ thể lại chứa đựng nhiều tài sản khiến hắn đều thèm thuồng vạn phần như vậy.
Chưa nói đến lực lượng bổn nguyên Kim Thánh Long là thứ mà bất kỳ cường giả Yêu tộc nào cũng khao khát có được, chỉ nói đến lực lượng không gian hiếm có này, cũng không phải người bình thường có thể tu luyện ra.
Chỉ cần có thể chiếm lấy thân thể tiểu tử nhân loại này, như vậy vô luận là lực lượng bổn nguyên Kim Thánh Long hay lực lượng không gian mà hắn tu luyện, mình đều có thể chiếm làm của riêng! Yêu thân ban đầu của hắn tuy cũng truyền thừa huyết mạch thượng cổ, có huyết thống dị chủng Man Hoang, nhưng làm sao có thể sánh với Kim Thánh Long? Hơn nữa lực lượng không gian kia, Huyết Luyện cảm giác mình nếu có thể đoạt được thân thể Dương Khai, vậy thì tu vi ngày sau của mình có thể còn nâng cao một bước so với thời kỳ đỉnh phong!
“Hảo hảo hảo! Thật sự là trời giúp bổn vương!” Huyết Luyện cười ha hả, trong tròng mắt màu đỏ như máu lộ vẻ tham lam.
Tiếng xuy xuy đột nhiên vang lên, một đạo vết nứt không gian hình bán nguyệt đột nhiên xuất hiện cách Huyết Luyện năm trượng về phía trước. Vết nứt không gian kia nhảy vọt ba trượng, vừa thành hình liền ầm ầm hướng hắn đánh tới. Trong khe hở tràn ra khí tức hư vô hỗn độn, cho người cảm giác cực kỳ khó chịu, dường như muốn lưu đày hắn đến trong hư không vô tận.
“Ngươi vận dụng lực lượng không gian rõ ràng đạt đến trình độ này!” Huyết Luyện kêu to, càng nhiều hơn là phấn khích.
Vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí không có ý định tránh né, Huyết Luyện chỉ đưa một bàn tay lớn ra, hướng về phía trước nắm lấy.
Theo cái nắm chặt này của hắn, vết nứt không gian hình lưỡi liềm đang nhanh chóng đẩy tới đột nhiên như bị một lực lượng nào đó trói buộc chặt, lại ngừng lại giữa không trung, hoàn toàn không thể tiến thêm.
Huyết Luyện nhíu mày, yêu nguyên trong cơ thể cuồng điên vận chuyển, trong miệng đột nhiên quát một tiếng: “Phá cho ta!”
Vừa quát xong, vết nứt không gian hình lưỡi liềm bị hắn cách không nắm nát. Không gian bị cắt mở đó trong một hồi vặn vẹo nhúc nhích, tự mình chữa trị lại.
Rào rào…
Một tiếng động rất nhỏ tự lòng bàn chân Huyết Luyện truyền ra. Một đạo thân ảnh tối tăm lu mờ lẻn đến đỉnh đầu hắn, hai tay nắm chặt một cây gậy gộc đen kịt, hung hăng đập xuống.
“Đây là cái gì?” Huyết Luyện kinh hãi. Dù với cảm giác của hắn, cũng không phát hiện thân ảnh này lại gần mình. Chỉ đến khi đối phương chui từ dưới đất lên, hắn mới có chỗ phát giác.
Ngưng thần nhìn lại, đối phương lại không phải thân thể huyết nhục, mà như là một khối nham thạch hình người.
Cái đầu không cao, chỉ bằng đùi người bình thường.
Thế nhưng cây gậy gộc đen kịt mà nó nắm chặt trong hai tay, lại vung lên sức mạnh khiến Huyết Luyện đều kinh hồn táng đảm!
Gậy này nếu đập trúng, Huyết Luyện đoán chừng mình cũng không chiếm được lợi lộc gì.
Sắc mặt chìm xuống, trong miệng hừ lạnh một tiếng. Trong cơ thể Huyết Luyện đột nhiên tràn ngập sương mù màu đỏ như máu, như có linh tính bao trùm phía trên, đột nhiên tạo thành một tầng phòng ngự vững chắc.
Cây gậy gộc đen kịt hung hăng nện xuống.
Tiếng vỡ vụn răng rắc vang lên, phòng ngự mà Huyết Luyện bố trí lại không ngăn cản nổi uy lực của cây côn này, trực tiếp nứt vỡ. Côn đen dư thế không giảm hướng đầu hắn nện xuống.
Huyết Luyện cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt. Một thân lân giáp màu đỏ như máu bao trùm, thi triển hóa thuồng luồng thân thể, hung hăng tung một quyền về phía cây côn còn lại. Trên nắm đấm của hắn, không chỉ tràn ra chấn động sức mạnh khiến người ta hoảng sợ, còn có một loại khí tức quỷ dị.
Lực lượng lĩnh vực!
Oanh…
Ánh sáng màu đỏ và màu đen va chạm, đột nhiên tràn ra vầng sáng chói mắt. Thân thể Huyết Luyện chìm xuống, trực tiếp bị nện vào lòng đất. Mà thân ảnh nhỏ bé kia cũng bay ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất, rất nhanh lại ung dung đứng lên, ra vẻ không có gì.
Tiếng chim hót dâng cao truyền ra, trong hư không, một con quái điểu màu hỏa hồng chập chờn dáng người xinh đẹp, đột nhiên hiển hiện.
Nó huy động hai cánh, mở miệng lớn, từng đoàn từng đoàn hỏa cầu chứa đựng uy năng khủng bố, phun xuống phía dưới. Trong chốc lát liền bao phủ vị trí Huyết Luyện.
Tiếng gào thét của Huyết Luyện trong khoảnh khắc vang lên, tiếng động hỏa cầu bạo liệt liên tiếp, cùng nhau hô ứng!
Thân ảnh Dương Khai lại một lần nữa hiện ra như quỷ mị, thần sắc lạnh lùng, từ không trung lao thẳng xuống. Long Cốt Kiếm Tích Thúy đã nằm trong tay, thánh nguyên rót vào đó, Cự Long bích lục hình thể cực lớn lắc đầu vẫy đuôi hiện thân, mở miệng lớn đầy máu, thẳng hướng vị trí Huyết Luyện đánh tới, dường như muốn nuốt chửng hắn một ngụm!
Dương Khai hầu như vận dụng toàn lực, không có ý định lưu thủ chút nào.
Thực lực của đối phương thâm bất khả trắc, hắn tự nhiên sẽ không coi hắn là bình thường Phản Hư Kính.
Long thân khổng lồ của Cự Long bích lục hung hăng va chạm trên mặt đất, một hồi động tĩnh đất rung núi chuyển truyền ra. Sau đó Dương Khai bắn ra trên trăm đạo Kim Huyết Ti, như quần ma loạn vũ, điên cuồng cắt một mảnh không gian đó.
“Tiểu tử ngươi muốn chết!” Huyết Luyện điên cuồng kêu to. Hắn không ngờ vừa mới lại thấy ánh mặt trời, liền ăn phải thiệt thòi lớn như vậy trên tay Dương Khai.
Hắn cho rằng Dương Khai không khác biệt lắm với Di Thiên Liệt Phong bị hắn đánh chết trước đó. Hắn khinh thường bản lĩnh của Dương Khai.
Lực lượng lĩnh vực nhập thể mà ra, những quả cầu lửa cuồng điên nện xuống lại không xâm nhập được cách cơ thể hắn ba trượng, lũ lượt bị ngăn cản lại, bạo liệt trong hư không. Cự Long bích lục cũng bị hắn một quyền đánh bay ra ngoài. Kim Huyết Ti mà Dương Khai bắn ra càng không có thể tạo được tác dụng quá lớn, chỉ để lại vết thương nhạt nhẽo trên bề mặt thân thể hắn.
Sau khi đoạt xá, thực lực của Huyết Luyện mạnh gần như không tưởng nổi.
Tầm mắt Dương Khai hơi co lại, đưa tay về phía trước điểm một cái, tấm chắn màu tím lập tức hiện ra, chắn ngang phía trước thân thể.
Khoảnh khắc sau, một nắm đấm lớn màu đỏ như máu liền oanh kích vào tấm chắn.
Rầm rào một tiếng…
Đi theo Dương Khai nhiều năm, bị Dương Viêm tu bổ tinh luyện không biết bao nhiêu lần bí bảo phòng ngự Hư cấp thượng phẩm, lại cứ như vậy bị oanh chia năm xẻ bảy, hoàn toàn không thể cung cấp giúp đỡ cho Dương Khai nữa.
Tấm chắn màu tím hư hại, làm chậm lại thế công cuồng bạo của một quyền kia của Huyết Luyện. Dương Khai thừa cơ một quyền nghênh đón.
Hai quyền va chạm, Dương Khai chỉ cảm thấy phía trước truyền đến một luồng đại lực khiến mình không thể ngăn cản. Yết hầu ngọt, bay ngược ra ngoài, bay thẳng mấy trăm trượng xa, mới khó khăn lắm ổn định thân hình.
Đứng vững xong, Dương Khai nhổ ra một ngụm tụ huyết, ngưng thần hướng về phía trước nhìn lại.
Bên kia, bụi bẩn tan hết, Huyết Luyện tóc tai bù xù, một thân khí tức thô bạo đứng tại đó, sắc mặt dữ tợn và khủng bố. Tròng mắt đỏ như máu cách mấy trăm trượng khoảng cách nhìn thẳng về phía Dương Khai.
Hắn dường như đã bị đánh xuất chân hỏa rồi.
Dương Khai nhếch miệng cười cười, trong lòng đại định.
Vừa rồi hắn nhìn như toàn lực ứng phó, kỳ thật bất quá chỉ là thăm dò mạnh mẽ mà thôi.
Hôm nay đạt được kết quả mong muốn, hắn tự nhiên vui mừng.
Huyết Luyện cũng không phải không thể chiến thắng!
Hắn sợ Hám Thiên Trụ trên tay Thạch Khôi, hắn sợ Kim Huyết Ti của mình, hắn sợ Long Cốt Kiếm Tích Thúy, cũng sợ khí linh Chim Lửa!
Tất cả thủ đoạn của mình, đều có thể gây tổn thương cho hắn!
Điều này như vậy là đủ rồi. Dương Khai chỉ sợ dù mình liều mạng thế nào, Huyết Luyện đều không bị tổn thương chút nào. Nếu thật sự xuất hiện loại tình huống này, hắn lập tức phủi mông rời đi. Đều không thể phá vỡ thế phòng ngự của người khác, vậy còn đánh cái gì?
Trong lúc Dương Khai suy nghĩ nhanh chóng, thần sắc giận dữ của Huyết Luyện thu liễm rất nhiều, dường như đã ý thức được điều gì đó, trong mắt toát ra một chút kiêng kỵ.
Hắn cuối cùng đã nhìn rõ thế cuộc trước mắt, Dương Khai và Liệt Phong Di Thiên không giống nhau, không phải sự tồn tại mà hắn có thể tùy ý đánh chết.
Tiểu tử này mạnh có chút không hợp lẽ thường!
Ánh mắt ngưng trọng lướt qua Chim Lửa, Thạch Khôi và Cự Long bích lục, Huyết Luyện đột nhiên lớn tiếng hô: “Tiểu tử, ngươi quả thực rất không tồi! Tu luyện lực lượng không gian, bổn vương không có nắm chắc đánh chết ngươi! Như vậy tốt rồi, ngươi để lại Hư Niệm tinh của bổn vương, chúng ta bắt tay giảng hòa, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông!”
“Ngươi muốn Hư Niệm tinh?” Dương Khai bĩu môi.
“Đúng vậy, đó là nội đan của bổn vương. Bổn vương vô luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
“Vậy ngươi nghĩ nhiều rồi.” Dương Khai ha ha cười cười, “Hư Niệm tinh vào tay ta, là không thể nào trả lại cho ngươi đâu. Nói muốn, chính mình bằng bản lĩnh tới bắt.”
“Tiểu tử ngươi đừng rượu mời không uống uống rượu phạt! Bổn vương niệm tình ngươi là tài năng có thể tạo, cũng không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, ở đây làm khó dễ ngươi. Ngươi cũng đừng nên hiểu sai ý.”
“Thật sao? Ta sao lại cảm giác tiền bối hơi thiếu lực lượng ah. Ngươi không phải muốn lực lượng bổn nguyên Kim Thánh Long của ta sao? Giết ta, cái gì đều là của ngươi. Làm gì ở đây lải nhải, lãng phí nước bọt?”