» Chương 1615: Là hắn
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Cảnh tượng đột phá Hư Vương Cảnh là ngàn năm khó gặp, còn hiếm hơn cơ hội ở Huyết Ngục thí luyện. Làm sao bọn hắn có thể bỏ qua cơ hội trước mắt chỉ vì một câu nói của Dương Khai?
Bọn hắn chỉ hận không thể sáp lại gần hơn mới phải!
“Kính xin chư vị nể chút tình mọn cho Dương, Dương mỗ vô cùng cảm kích!” Dương Khai trong lòng bực bội vô cùng, hận không thể dùng vũ lực uy hiếp, nhưng vì Tiền Thông tấn chức, lại không thể không kiềm chế lửa giận, khách khí nói.
“Ngươi tính toán cái rễ hành nào thế, chúng ta đứng ở chỗ này, cũng không có e ngại chuyện gì của người khác, càng không tùy ý quấy rối, nơi này là nhà của ngươi chắc, còn không cho phép người khác đứng ở đây sao?” Có người bất mãn kêu lên.
“Chính là chính là, chỉ là một cái Phản Hư hai tầng cảnh, cũng dám ở chỗ này khoa tay múa chân, cẩn thận lão phu phế đi ngươi!”
“Người trẻ tuổi, chỗ nào mát mẻ thì ở đó đi, nơi đây không phải chỗ ngươi có thể tùy tiện nói chuyện.”
Một đám người châm chọc khiêu khích, đều không coi hắn ra gì.
Dương Khai sắc mặt tái nhợt!
“Chư vị, người khác đang lúc tấn chức quan trọng, các ngươi chạy tới nơi này lải nhải dài dòng phải chăng hơi không ổn? Hôm nào các ngươi tấn chức, Hứa mỗ cũng tới quấy rầy xem sao?” Hứa Tân Bạch cười hắc hắc, âm thanh không lớn, nhưng truyền vào tai tất cả mọi người.
“Tiểu tử ngươi là ai?”
“Người trẻ tuổi bây giờ thật không biết kính già yêu trẻ, nói chuyện bất kiêng nể như vậy, sớm muộn sẽ gặp nhiều thua thiệt!”
“Các ngươi muốn chết sao, người kia là đệ tử của Vô Đạo tiền bối, các ngươi dám nói chuyện với hắn như vậy.”
Không phải tất cả mọi người không hiểu được lai lịch của Hứa Tân Bạch, có người trước đây ở ngoài Huyết Ngục nghe được cuộc đối thoại giữa Hứa Tân Bạch và trưởng lão Ngự Linh Các, tự nhiên hiểu thân phận hắn không tầm thường, vội vàng thấp giọng nhắc nhở.
“Cái gì? Đệ tử của Vô Đạo đại nhân? Ngươi không nhầm chứ?”
“Không thể nào, truyền thuyết Vô Đạo đại nhân đã mấy trăm năm không lộ mặt rồi, ngài ấy thu đệ tử lúc nào?”
“Tin hay không tùy các ngươi, hắc hắc, đến lúc đó ăn phải lỗ vốn đừng trách ta không nhắc nhở.”
“À… Thật đúng là, các ngươi nhìn đồ án ở ngực hắn, đó rõ ràng là biểu tượng Tam Hoa Thần Công của Vô Đạo đại nhân, chỉ người thân cận nhất của Vô Đạo đại nhân mới có tư cách đeo.”
“Oh my god, đệ tử của Vô Đạo đại nhân, thành tựu ngày sau chắc chắn bất khả hạn lượng.”
“Sẽ không phải là giả chứ?”
“Ai dám lấy cái đồ án này ra đùa giỡn? Không muốn sống sao?”
“Nói như vậy thì người này thật sự là đệ tử của Vô Đạo đại nhân rồi…”
Biết được thân phận Hứa Tân Bạch, mấy võ giả lúc trước vô cùng ngang ngược, hoàn toàn không coi Dương Khai ra gì, đều sắc mặt trắng bệch, hối hận vì mình đã nói năng lỗ mãng, không thấy rõ lai lịch Hứa Tân Bạch liền nói linh tinh.
Hứa Tân Bạch khẽ mỉm cười: “Huống chi, người ta lập tức muốn tấn chức Hư Vương Cảnh rồi, các ngươi dám làm càn như vậy, sẽ không sợ chờ hắn tấn chức thành công sẽ tìm các ngươi gây phiền phức sao?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức biến sắc!
Nếu nói thân phận Hứa Tân Bạch khiến bọn họ kiêng kỵ thì lời này lại khiến bọn họ hoảng sợ.
Vừa rồi bọn hắn chỉ lo xem náo nhiệt, trong lòng hiếu kỳ, hoàn toàn không nghĩ tới tầng này. Bị Hứa Tân Bạch nhắc nhở như vậy, mới hiểu mình rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào.
Đúng vậy, người ta lập tức muốn tấn chức Hư Vương Cảnh rồi. Nếu đột phá thất bại thì không còn gì để nói, người này chắc chắn sẽ hồn phi phách tán trong lễ tẩy lễ của thiên địa năng lượng. Nhưng nếu người đó đột phá thành công, tấn thăng làm Hư Vương Cảnh cường giả, hắn chẳng lẽ sẽ không tính sổ với mình sao?
Tiếp tục đứng ở chỗ này quan sát, quả thực là tự tìm đường chết!
Vừa nghĩ đến đây, mấy người đều sắc mặt trắng bệch. Võ giả lúc trước lớn tiếng quát nạt Dương Khai vội chắp tay với Hứa Tân Bạch nói: “Đa tạ nhắc nhở!”
Nói vậy rồi vội vàng lùi lại, trên mặt treo một nụ cười ngượng ngùng, rồi xa xa ôm quyền với Dương Khai: “Tiểu huynh đệ này, vừa rồi có nhiều đắc tội, là tại hạ cân nhắc không chu toàn, xin tiểu huynh đệ chớ trách tội!”
Mấy người khác cũng đều ha hả cười mỉa, trong miệng nói những lời mềm mỏng.
Dương Khai sắc mặt hơi dịu lại, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Chư vị khách khí, Dương mỗ vừa rồi cũng có chỗ không đúng. Chỉ cần chư vị đứng hơi xa một chút, không ảnh hưởng đến tiền bối này của Dương mỗ tấn chức, Dương mỗ tự nhiên sẽ không can thiệp.”
“Tốt tốt tốt, tiểu huynh đệ người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, tại hạ bọn người xin tạ ơn.”
Một trận phong ba hóa giải vô hình. Hầu hết các võ giả dựa gần đều rất thức thời chủ động lùi về sau.
Dương Tu Trúc cùng Sở Hàn Y bọn người thầm lau một giọt mồ hôi lạnh.
Dương Khai hạ xuống, nhạt nhẽo gật đầu với Hứa Tân Bạch, cảm kích nói: “Đa tạ Hứa huynh giải vây, ân tình này ta ghi nhớ.”
“Việc nhỏ, Dương huynh không cần để ý.”
Hứa Tân Bạch tiêu sái cười cười.
Ngay lúc này, một hồi xôn xao âm thanh truyền đến.
“Oh my god, Lạc Hải đại nhân tới rồi.”
“Động tĩnh ở đây quả nhiên kinh động đến Lạc Hải đại nhân, dù sao ngài ấy là Tinh Chủ Thúy Vi tinh mà.”
“Nhiều Hư Vương Cảnh quá! Đây không phải Lôi tiền bối của Kiếm Minh sao?”
“Mau nhìn, đó là Lê Uyển Ngưng Lê tiền bối của Tử Tinh chúng ta.”
“Đây là Cưu lão của Hằng La Thương Hội…”
Bảy tám vị Hư Vương Cảnh cường giả đều được nhận ra. Dù sao bọn họ không giống Vô Đạo thần long thấy đầu không thấy đuôi, họ tuy thường ở ẩn nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ diện, có uy danh lớn trong toàn bộ Tinh Vực.
Những Hư Vương Cảnh này, từ đường chân trời xa xôi đến, do Lạc Hải dẫn đầu, những người còn lại theo sát phía sau, trong chớp mắt đã đến giữa mọi người.
Một loại lực lượng vô hình từ trên người những người này tràn ra, tất cả những người dựa gần đều không tự chủ được lùi về sau một khoảng lớn. Khu vực xung quanh họ phạm vi ba mươi trượng tự động tạo thành một vùng chân không.
“Chậc chậc, lần này Huyết Ngục mở ra quả nhiên có Hư Vương Cảnh sinh ra đời. Nhìn tư thế người này, hiển nhiên đã chạm tới ngưỡng cửa lĩnh vực rồi, nếu vận khí tốt, chắc chắn có thể tấn chức!” Cưu lão của Hằng La Thương Hội chậc chậc có tiếng, ánh mắt như chim ưng xuyên qua tầng tầng lớp lớp thiên địa linh khí như núi non trùng điệp, nhìn thẳng vị trí Tiền Thông, nghi hoặc nói: “Người này lão phu trước đây chưa từng thấy, cũng không biết hắn xuất thân từ thế lực nào.”
Mỹ phụ Lê Uyển Ngưng của Tử Tinh khanh khách một tiếng: “Cưu lão, ngài có phải muốn lôi kéo người ta không, muốn thì nói thẳng nha, làm gì phải giấu diếm như vậy.”
“Lão phu giấu diếm gì chứ? Các ngươi chẳng phải đều có tâm tư này sao?” Cưu lão khẽ hừ một tiếng.
Những người khác cười mà không nói, hiển nhiên Cưu lão nói không sai.
“Người này nhất định phải lôi kéo, bất quá lão thân đối với tiểu tử thần kỳ kia cũng rất cảm thấy hứng thú. Lạc Hải đại nhân, tiểu tử kia hôm nay ở đâu, phải chăng cũng ở nơi đây?” Lão bà họ Lôi của Kiếm Minh chống gậy, vừa hỏi vừa cười mỉm dò xét xung quanh. Phàm là phát hiện có võ giả Phản Hư hai tầng cảnh, liền nhìn chăm chú một lát.
Thần sắc Lạc Hải lóe lên, thật cũng không có ý giấu diếm, gật đầu nói: “Đúng là nơi đây, còn về phần rốt cuộc là ai, ta nghĩ dùng thần niệm của chư vị muốn điều tra ra, cũng không khó khăn chứ?”
“Lạc Hải đại nhân đã nói vậy, vậy ta các loại liền bêu xấu!” Có một tráng hán cười hắc hắc, thần niệm khổng lồ lập tức tràn ngập ra ngoài.
Những người khác cũng giống như thế.
Chỉ thoáng chốc, bảy tám đạo thần niệm thuộc về Hư Vương Cảnh cường giả, tầng tầng lớp lớp bao vây lấy tất cả võ giả, khiến mỗi người đều sợ hãi, không biết những cao nhân này rốt cuộc muốn làm gì.
“Là hắn!” Cưu lão kia đột nhiên khẽ quát một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Dương Khai, trong đồng tử hiểm độc toát ra thần quang rạng rỡ.
Ngay sau hắn, tất cả mọi người chú ý tới sự tồn tại của Dương Khai.
Dù sao ở đây hơn ngàn người, số lượng Phản Hư hai tầng cảnh cũng không nhiều, mà trong những Phản Hư hai tầng cảnh đó, chỉ có Dương Khai thánh nguyên hùng hồn ngưng đọng nhất, sinh cơ và khí huyết trong cơ thể cũng vô cùng bành trướng.
“Tiểu tử quả nhiên không tệ, nhìn trình độ thánh nguyên ngưng đọng này, gấp đôi trở lên so với Phản Hư ba tầng cảnh bình thường, trách không được có thể ở Huyết Ngục giết tới giết lui.” Cưu lão thỏa mãn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
“Lão thân ngược lại rất kỳ quái hắn rốt cuộc tu luyện công pháp tôi thể gì, thân thể hắn nhìn vào rất mạnh mẽ.” Lão bà họ Lôi trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
“Tiểu tử này bó tay rồi.”
“Đứng ở chỗ này đánh giá hắn làm gì, đi qua nói chuyện với hắn là được, các ngươi sao phải sợ hắn ăn thịt các ngươi?” Mỹ phụ Lê Uyển Ngưng hé miệng cười cười, vặn vẹo vòng eo, chậm rãi bước đi về phía Dương Khai, đôi mắt quyến rũ không rời nhìn chằm chằm gương mặt Dương Khai.
Dương Khai lập tức nhíu mày.
Mấy vị Hư Vương Cảnh cường giả cùng nhau giá lâm nơi đây, Dương Khai kinh ngạc rất lâu. Hắn tưởng là động tĩnh Tiền Thông tấn chức đã hấp dẫn bọn họ tới, lòng bất an, không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
Hư Vương Cảnh cường giả, mỗi người thực lực phi thường, lần này đến bảy tám vị, ai cũng sẽ lo sợ bất an.
Đang chờ đợi lo lắng, đã thấy mỹ phụ kia rõ ràng đi về phía mình, hơn nữa nhìn chằm chằm không rời, điều này khiến Dương Khai lập tức mê mang.
Theo sát sau lưng mỹ phụ, những người khác cũng đều đang nhìn mình, thong thả đi đến…
Họ muốn làm gì?
Thánh nguyên trong người Dương Khai không tự chủ được vận chuyển, thần sắc cảnh giác vô cùng.
Với thực lực hiện tại của hắn, dưới Hư Vương Cảnh có thể nói là vô địch, nhưng đối mặt Hư Vương Cảnh, hắn sợ chỉ có nước mà chạy trốn, không cẩn thận cũng sẽ bị một chiêu đánh chết.
Khoảng cách giữa Hư Vương Cảnh và Phản Hư Cảnh quá xa, nếu không toàn bộ Tinh Vực sẽ không có nhiều võ giả bị mắc kẹt ở Phản Hư ba tầng cảnh cả đời, nếu không số lượng Hư Vương Cảnh trong Tinh Vực cũng sẽ không hiếm như vậy.
“Dương huynh chớ căng thẳng.” Giọng Hứa Tân Bạch đột nhiên vang lên bên cạnh. Hắn dường như nhìn ra sự cảnh giác của Dương Khai, cười ha hả nói: “Bọn họ đối với ngươi hẳn là không có ác ý.”
“Chỉ giáo cho?” Dương Khai thấp giọng hỏi.
“Ừm, sau mỗi lần Huyết Ngục thí luyện, cường giả Hư Vương Cảnh của các thế lực lớn đều lôi kéo một số võ giả xuất sắc. Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ. Ta nghĩ họ đại khái đã để mắt đến ngươi rồi, muốn tới lôi kéo ngươi, chứ không phải bất lợi với ngươi.”
“Lôi kéo ta?” Dương Khai nhíu mày, “Từ Huyết Ngục đi ra không chỉ có ta một mình, vì sao thoáng cái tìm đến ta?”
Hứa Tân Bạch sáng sủa cười cười: “Điều này tự nhiên là vì biểu hiện của Dương huynh ở Huyết Ngục không chê vào đâu được. Nói thật, Hứa mỗ đối mặt với ngươi, có áp lực rất lớn!”
“Bề ngoài của ta… Ta ở Huyết Ngục có biểu hiện gì, sao bọn họ biết được?” Dương Khai sắc mặt trầm xuống.
“Họ đại khái không rõ lắm, nhưng Lạc Hải tiền bối của Thúy Vi tinh lại có thể cảm ứng được một số tình huống. Ngài ấy là Tinh Chủ Thúy Vi tinh mà.” Hứa Tân Bạch giải thích.
Dương Khai biến sắc, lập tức ý thức được không ổn.