» Chương 1667: khí linh chi biến
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 1667: Khí Linh chi biến
“Dương thiếu hiệp, kia Càn Thiên Lôi Viêm hôm nay ở nơi nào?” Lạc Lê hiếu kỳ hỏi.
Dương Khai chỉ xuống nham thạch nóng chảy phía dưới: “Dưới mắt còn ở bên trong, bất quá đoán chừng dùng không được bao lâu sẽ không tồn tại nữa.”
Lạc Lê chấn động, trong mắt đẹp lộ ra vẻ kinh hãi. Nàng tự nhiên biết Càn Thiên Lôi Viêm hung hãn, nhưng nghe Dương Khai nói vậy, hắn lại có thủ đoạn diệt trừ đoàn hung diễm kia, điều này thực sự vượt quá dự liệu của nàng.
Ban đầu nàng nghĩ, Dương Khai có thể kiềm chế Càn Thiên Lôi Viêm một phen, để nàng rảnh tay đối phó Hỏa Diệu Tông. Vì vậy, sau khi xử lý xong chuyện bên Hỏa Diệu Tông, nàng lập tức đến đây, chuẩn bị giúp Dương Khai một tay. Nào ngờ, nơi này căn bản không có việc gì để nàng làm.
“Dương thiếu hiệp thủ đoạn thông thiên, Bổn cung bội phục.” Lạc Lê thành tâm bái phục. Cho dù để nàng xuất thủ, nàng cũng không có nắm chắc diệt trừ đoàn hung diễm kia, nhưng Dương Khai lại có bản lĩnh này.
“Tiền bối quá khen.”
“Nếu nơi đây vô sự, vậy Bổn cung sẽ không ở lại nữa. Thiếu hiệp nếu rảnh rỗi, kính xin đến Băng Tâm Cốc làm khách, Băng Tâm Cốc trên dưới tất cả đều hoan nghênh.”
“Có cơ hội.” Dương Khai không nói rõ.
Lạc Lê làm việc dứt khoát, nhanh chóng rời đi.
Đợi Lạc Lê đi rồi, lại có một người từ miệng núi lửa bay xuống, mang theo luồng khí băng hàn nhẹ nhàng, đi đến bên cạnh Dương Khai ngồi xuống.
Là Tô Nhan.
Dương Khai quay đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay.
Tô Nhan không nói gì, chỉ mỉm cười bình yên, nhìn nham thạch nóng chảy cuộn trào phía trước, tựa đầu vào vai Dương Khai, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Có vẻ như chỉ đến lúc này, sư tỷ đệ hai người mới có thời gian để tận hưởng sự gắn bó ấm áp.
“Sư đệ, chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?” Một lúc lâu sau, Tô Nhan lên tiếng hỏi.
“Đi U Ám Tinh.”
“U Ám Tinh? Đó là ở nơi nào?”
“U Ám Tinh à, ở rất xa, rất xa, bất quá nơi đó tốt hơn Thông Huyền Đại Lục bây giờ rất nhiều. Mặc dù có một loại pháp tắc thiên địa kỳ lạ áp chế, bất quá cũng rất thích hợp người trên Thông Huyền Đại Lục đi phát triển. Chúng ta ở bên kia có một cái Lăng Tiêu tông, sở hữu bảo địa…”
Dương Khai mô tả từng điều tốt đẹp của U Ám Tinh, khiến Tô Nhan không khỏi dấy lên lòng hướng tới nơi đó. Tinh vực mênh mông, lãnh thổ vô hạn, đi đâu cũng không sao cả, chỉ cần có người đàn ông bên cạnh này làm bạn, cho dù là chân trời góc biển, cũng là nhà mình. Giờ khắc này, Tô Nhan chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn đến vậy.
Cuộc chiến giữa Hỏa Linh và Càn Thiên Lôi Viêm dường như kéo dài rất lâu. Dương Khai và Tô Nhan ngồi chờ ở miệng núi lửa nửa tháng, cuộc chiến phía dưới vẫn chưa phân thắng bại. Băng Lung cũng đến một chuyến, đưa cho Dương Khai rất nhiều giới chỉ không gian. Những chiếc nhẫn không gian đó chứa đầy tài sản vốn thuộc về Hỏa Diệu Tông: khoáng vật quý hiếm, dược liệu, bí bảo, đan dược thành phẩm, cùng với võ điển bí tịch, tính ra lên tới hàng tỷ thánh tinh, nhiều không kể xiết.
Băng Tâm Cốc lần này nhờ Dương Khai mới diệt trừ được Hỏa Diệu Tông, tài sản cướp được từ tổng đà Hỏa Diệu Tông tự nhiên không dám độc chiếm. Sau khi nhận được chỉ thị của Lạc Lê, Băng Lung đích thân chia tài sản khổng lồ đến mức khiến lòng người run rẩy thành hai phần: Băng Tâm Cốc một phần, Dương Khai một phần! Đây là sự sắp xếp của Băng Tâm Cốc, các nàng đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa hai bên.
Dương Khai hiểu lòng họ, tự nhiên không từ chối, sảng khoái nhận lấy những chiếc nhẫn không gian đó. Hôm nay hắn dẫn theo mấy vạn người đi U Ám Tinh, đang cần số lượng lớn vật liệu tu luyện. Số tài sản này của Hỏa Diệu Tông đủ để người Thông Huyền Đại Lục dùng tới mười mấy hai mươi năm không phải lo lắng.
Mặc dù Dương Khai không rời miệng núi lửa nhưng có thể kiểm tra động tĩnh của những người Băng Tâm Cốc. Sau khi Hỏa Diệu Tông bị diệt trừ, dãy núi Hỏa Diệu này trở thành nơi vô chủ. Người tu luyện Băng Tâm Cốc là công pháp hệ băng, hiển nhiên không thích hợp mở phân đà ở đây. Tuy nhiên, các nàng có không ít chi nhánh tông môn, mấy ngày nay đã có một số di chuyển đến dãy núi Hỏa Diệu, chiếm lại mảnh đất phong thủy bảo địa này.
Những chuyện này cũng không liên quan đến Dương Khai. Đối với Xích Lan Tinh, hắn cuối cùng chỉ là một khách qua đường.
Trong cuộc sống chờ đợi, hắn và Tô Nhan không giấu nhau điều gì, trò chuyện về những chuyện xảy ra với nhau trong ba mươi mấy năm qua. Mỗi câu chuyện nhỏ đều khiến đối phương nghe say sưa. Thỉnh thoảng ngồi xuống tu luyện. Hai người phát hiện, khi họ cùng nhau tu luyện, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp mười lần so với khi tự mình một người. Thánh nguyên giữa hai người giao hội dung hợp, liên tục không ngừng, như dòng sông cuồn cuộn, điên cuồng hấp thu linh khí từ trời đất xung quanh, rót vào bản thân.
Thời gian trôi nhanh, lại là nửa tháng sau. Hai người đang tu luyện như có cảm ứng, đồng thời mở mắt, nhìn xuống dưới.
Phía dưới, nham thạch nóng chảy vốn đang cuộn trào gào thét lại có xu hướng lắng xuống. Hơn nữa, sức nóng kinh khủng xung quanh cũng đang giảm chậm với tốc độ rõ ràng. Nham thạch nóng chảy lỏng như nước còn có xu hướng đông lại. Dường như có thứ gì đó đang hút cạn nhiệt lượng trong miệng núi lửa này.
Dương Khai hai mắt sáng lên, trong lòng mơ hồ có suy đoán, cảm thấy mong chờ nhìn xuống.
Nửa ngày sau, tình hình càng rõ ràng. Nhiệt độ ở miệng núi lửa này đã hạ thấp xuống trạng thái bình thường, ngay cả người bình thường không tu luyện cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu khi đến đây. Nham thạch nóng chảy cuộn trào trước mặt lại càng đã bày ra trạng thái nửa đông lại. Có một luồng hơi thở đang nhanh chóng dâng lên từ sâu bên dưới. Luồng hơi thở đó khiến Dương Khai cảm thấy quen thuộc, khóe miệng hắn nở nụ cười.
Hưu… Một đạo hồng quang từ dưới đáy bắn ra, Hỏa Linh thân dài ba trượng bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung. Toàn thân ánh sáng đỏ rực, chói mắt. Trên cơ thể nó, còn có những tia lôi điện màu tím lóe lên, tản ra hơi thở hủy diệt bá đạo.
Dương Khai cau mày, kinh ngạc nhìn Hỏa Linh đang tỏa sáng, cảm nhận được luồng hơi thở mạnh mẽ trong cơ thể nó, thầm kinh hãi.
Hỏa Linh không nghi ngờ đã thành công nuốt chửng Càn Thiên Lôi Viêm, đạt được sự tiến hóa về mặt linh hồn. Sau khi tiến hóa, Hỏa Linh mạnh mẽ hơn rất nhiều, mạnh hơn gấp mười lần! Dương Khai cảm nhận được áp lực từ Hỏa Linh, chỉ có Cảnh giới Hư Vương mới có thể mang lại cho hắn áp lực như vậy.
Hỏa Linh hôm nay có thể ngang bằng với Hư Vương Cảnh rồi? Dương Khai sắc mặt vui mừng.
“Lệ…” Hỏa Linh ngẩng cao đầu, tiếng kêu thanh thúy vang lên, tâm tình dường như cũng rất phấn chấn. Lập tức thân hình nó xoay tròn một trận, hai cánh thu lại, cả hình thể lại chỉ trong một thời gian ngắn đã biến đổi long trời lở đất. Một cô gái dáng người bốc lửa, mái tóc đỏ rực bay lượn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Dương Khai.
Dương Khai trong khoảnh khắc trợn mắt há hốc mồm!
Nhìn lại, cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt này quả thực xinh đẹp đến mức kỳ lạ. Khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan như được tạo hóa tạc nên, không có chút tỳ vết nào. Lông mày lá liễu thon dài, khuôn mặt đẹp thẳng thắn, môi đỏ mọng mỏng manh, non nớt, lóe lên ánh sáng như viên hồng ngọc, khiến người ta mơ màng vô hạn.
Dáng người nàng cực kỳ bốc lửa, bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, đôi chân đẹp thẳng tắp thon dài.
Quan trọng nhất là, nàng mặc lại cực kỳ gợi cảm. Một bộ giáp quần màu đỏ lửa, chỉ bao trùm bộ ngực đầy đặn và phần nhạy cảm từ đùi đến bụng. Xương quai xanh mê người, bụng phẳng lì, rốn tinh xảo lộ ra trong không khí. Đôi chân đẹp từ giữa đùi trở xuống, một mảng tuyết trắng, bàn chân ngọc nhẹ nhàng theo vết hư không, như dẫm lên tâm linh người khác.
Dương Khai bỗng nhiên cảm giác có chút choáng váng.
Tô Nhan lại kinh ngạc dùng bàn tay nhỏ bé che miệng, lập tức như nhớ ra điều gì đó, mỉm cười dịu dàng nhìn Dương Khai, ánh mắt thâm sâu.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi sao lại biến thành thế này?” Dương Khai chỉ vào Hỏa Linh sau khi tiến hóa, có chút lúng túng nói.
“Ra mắt chủ nhân!” Hỏa Linh bỗng nhiên dịu dàng hành lễ Dương Khai, nói rõ ràng. Thanh âm nàng rất trong trẻo lạnh lùng, hoàn toàn không giống như vóc dáng bốc lửa kia, nhiệt tình, giống như khuôn mặt đạm mạc của nàng.
Hơn nữa, thanh âm nàng ẩn chứa một loại hơi thở hủy diệt và giết chóc, giống như đôi mắt đỏ sẫm như lửa cháy bừng bừng của nàng. Xuyên qua đôi mắt nàng nhìn lại, Dương Khai thậm chí có thể thấy một thế giới kỳ lạ cháy bừng bừng, đó là thiên địa nóng rực như có thể làm tan chảy thần hồn người ta.
“Ngươi… Có thể nói chuyện rồi?” Dương Khai càng kinh hãi, miệng há ra rất lớn.
Hỏa Linh gật đầu, suy tư một chút, rồi mới mở miệng nói: “Dung hợp tên kia xong, ta đã có thể mở miệng nói chuyện. Thế nào, chủ nhân không thích dáng vẻ này của ta sao?”
“Ta nên thích?” Dương Khai cau mày nhíu nhíu mấy cái, khóe mắt liếc thấy Tô Nhan đang thích thú nhìn mình, không khỏi có chút chột dạ.
“Nên chứ, ta đi theo chủ nhân nhiều năm, cảm thấy chủ nhân có mê mẩn về phương diện này, cho nên…”
“Câm miệng!” Dương Khai tức giận, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tô Nhan, nghiêm trang nói: “Đây là nói xấu, đây là phỉ báng, sư tỷ ngươi ngàn vạn đừng tưởng thật.”
Tô Nhan mỉm cười dịu dàng, chân thành nói: “Ta tự nhiên là tin tưởng sư đệ.”
“Vậy… Là ta sai rồi.” Hỏa Linh nghiêm túc suy nghĩ một hồi, thành khẩn nhận lỗi. Sau khi nói xong, lại nghiêm nghị hành lễ Tô Nhan: “Ra mắt chủ mẫu.”
Cô nàng rất có nhãn lực! Dương Khai hướng Hỏa Linh đầu bằng một cái ánh mắt khen ngợi.
Tô Nhan khẽ mỉm cười, đi ra phía trước, kéo tay Hỏa Linh nói: “Không cần khách khí như thế, ta thấy hình tượng ngươi huyễn hóa ra tuổi cũng không lớn, sau này chúng ta coi nhau như tỷ muội là được. Phải rồi, ngươi theo sư đệ nhiều năm như vậy, chắc rất rõ hắn những năm này đã làm gì, có thời gian chúng ta nói chuyện phiếm thật tốt.”
“Chủ nhân có vẻ không muốn ta tiết lộ chuyện riêng của hắn, nhất là về một số nữ nhân.” Hỏa Linh cau mày đáp, có chút bất đắc dĩ.
Dương Khai mặt đen như đáy nồi. Hắn chợt phát hiện, mình vẫn thích Hỏa Linh lúc trước, cái lúc mà nàng nghe theo lệnh của mình, sẽ không chủ động suy nghĩ và nói chuyện.
Hôm nay Hỏa Linh linh trí tiến bộ nhanh chóng, thực lực tăng vọt, nhưng tại sao mình lại có cảm giác mất đi thứ gì đó?
“Được rồi sư đệ, nàng hôm nay đã có thân người, có thể có tên?” Tô Nhan cũng không truy vấn hỏi đáy về những chuyện nhỏ nhặt kia, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Dương Khai lắc đầu, nhìn về phía Hỏa Linh nói: “Ngươi hy vọng có tên sao?”
Trong mắt Hỏa Linh lóe lên tia sáng kỳ dị, trầm giọng nói: “Xin chủ nhân ban tên cho!”
Tên là một danh hiệu, chỉ khi có được tên, mới xem như một sinh linh chân chính!
“Gọi là Lưu Viêm đi.” Dương Khai cũng không suy nghĩ nhiều.