» Chương 159: Gặp lại Thiết Đầu (2)

Mù Lòa Tróc Đao Nhân - Cập nhật ngày May 7, 2025

Lâm Tê Hà khom người nói: “Cố đại hiệp ân cứu mạng, Tê Hà vĩnh thế không quên. Nếu về sau Cố đại hiệp có cần dùng tới Tê Hà, mời phái người tới Huyền Nữ cung thông báo một tiếng. Không quản ngàn dặm vạn dặm, Tê Hà nhất định không trì hoãn, nhất định tới ngay.”

Cố Mạch chắp tay nói: “Lâm tiên tử khách khí.”

Lúc này, Tề Diệu Huyền từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp gỗ đưa về phía Cố Mạch, nói: “Cố đại hiệp, lão hủ hôm nay tới, có ba chuyện. Chuyện thứ nhất, là thay tam ca của ta đem một khỏa cổ phật xá lợi này chuyển giao cho ngài.”

Cố Mạch cảm giác được xá lợi trong tay Tề Diệu Huyền, hỏi: “Pháp sư có dặn dò gì không?”

Tề Diệu Huyền nói: “Không có, chỉ nói có thể trấn áp yêu đao tà tính. Cũng không có gì phải dặn dò, Câu Trần Yêu Đao ta cũng biết. Bây giờ có Nam Cung Quần dung hợp băng phách cùng yêu đao yêu hỏa giao hòa tới âm dương tổng tế chi cảnh, lại có cổ phật xá lợi này ức chế tà tính, không có vấn đề gì.”

“Cổ phật xá lợi này là vật tốt, khắp thiên hạ đều không có mấy khỏa, chính là đặc sản của tổ đình Phật môn Thiên hạ – Đại Quang Minh tự. Trên thế gian lưu truyền có lẽ không đến mười khỏa. Đeo trên thân có thể ngưng thần tĩnh khí, luyện công sẽ không sinh tâm ma, còn có thể tăng tốc độ tu luyện, đồ tốt.”

Cố Mạch tiếp nhận xá lợi, chắp tay nói: “Đa tạ.”

Tề Diệu Huyền khoát khoát tay, nói: “Cảm ơn ta làm gì, cũng không phải ta đưa. Ừm, chuyện thứ hai, là liên quan tới việc trị mắt cho ngài. Võ An đã nói với ta tình trạng mắt của ngài. Ta có thể trị, nhưng cần một khoảng thời gian dài trị liệu, mà ta hiện tại muốn đi đưa ma về nhà cho tam ca và ngũ tỷ của ta. Bởi vậy, đặc biệt tới cáo tri ngài một tiếng, e rằng cần ngài chờ ta một đoạn thời gian.”

Cố Mạch chắp tay nói: “Tự nhiên không có vấn đề, ta sẽ ở đây chờ Tề tiền bối. Bất quá, phí chẩn bệnh Tề tiền bối cần, cần ta đưa tới đâu? Một vạn lạng bạc, vận chuyển cũng thật phiền toái. Ta nên sớm chuẩn bị.”

Tề Diệu Huyền khẽ cười, nói: “Cố đại hiệp chớ coi là thật. Trên giang hồ thịnh truyền ba quy tắc làm nghề y của lão hủ, trên thực tế chỉ là lão hủ dùng để từ chối những người ta không muốn chữa trị, cố tình đưa ra để làm khó người. Phí chẩn bệnh ta có đòi, một vạn lạng bạc cùng thiên tài địa bảo là thật, nhưng không cần thiết đổi thành một lạng một thỏi bạc hết. Về phần điều thứ ba cái gọi là bạn thân của ta, thì càng trực bạch, chỉ là thuần túy đặt ra để từ chối. Cố đại hiệp chớ để trong lòng.”

Cố Sơ Đông vội vàng nói: “Vậy, đồ vật bây giờ đưa cho ngài sao? Ngân phiếu cùng thiên tài địa bảo đều đã chuẩn bị xong rồi ạ!”

Tề Diệu Huyền hơi lắc đầu, nói: “Đợi ta đưa ma trở về rồi đưa a!” Dứt lời, Tề Diệu Huyền vỗ vỗ vai đệ tử Võ An đang sợ hãi rụt rè bên cạnh, quát lớn: “Quỳ xuống!”

Võ An bị Tề Diệu Huyền một bàn tay vỗ cho loạng choạng, vội vã tiến lên hai bước, liền “phù phù” một tiếng quỳ gối trước mặt Cố Mạch.

Cố Mạch nghi ngờ nói: “Tề tiền bối, ngài đây là?”

Tề Diệu Huyền thở dài, nói: “Trước đó tại Thính Tùng sơn trang bị diệt môn, tiểu tử này lanh lợi, trốn trong hầm phân may mắn sống sót. Nhưng sau đó, hắn vẫn bị ngũ tỷ của ta bắt được.”

“Tiểu tử này sợ chết, liền đáp ứng phối hợp ngũ tỷ của ta vu oan hãm hại Diệp Kinh Lan trong chuyện diệt môn Thính Tùng sơn trang. Bên ngoài, ngũ tỷ của ta giả vờ che giấu cho Diệp Kinh Lan, nhưng lén lút sai sử tiểu tử này truyền tin cho ngươi vu oan Diệp Kinh Lan.”

Dứt lời, Tề Diệu Huyền liền đá Võ An một cước, quát lớn: “Còn không xin lỗi Cố đại hiệp.”

Võ An vội vàng nói: “Thật xin lỗi, Cố đại hiệp, là ta tham sống sợ chết, lợi dụng ngài!”

Cố Mạch khẽ cười, hơi giơ tay, một luồng nội lực nâng Võ An dậy, nói: “Nhân chi thường tình thôi. Hơn nữa, Võ đại phu bị quản chế bởi người khác, cũng không làm hại ta gì. Chuyện này dừng ở đây đi!”

Võ An vội vàng nói: “Đa tạ Cố đại hiệp không tính toán hiềm khích trước đây!”

Cố Mạch khoát tay áo.

Tề Diệu Huyền chắp tay, nói: “Cố đại hiệp, bây giờ trời nóng, thi thể không tiện cất giữ, chúng ta không nán lại lâu, cáo từ!”

Cố Mạch chắp tay nói: “Một đường thuận gió.”

Mấy người quay người rời đi. Vừa đi chưa được mấy bước, Tề Diệu Huyền đột nhiên quay người lại, đi tới chỗ Cố Mạch, nói: “Đúng rồi, Cố đại hiệp, còn một chuyện, lão hủ phải nhắc nhở ngài. Ngài ở Mang sơn giết Bạch Ảnh, người đứng sau hắn không phải ngũ tỷ của ta, mà là một người khác hoàn toàn. Nhưng là ai thì ta không biết, đối phương chắc chắn có âm mưu với Câu Trần Đao, ngài nên cẩn thận thêm.”

Cố Mạch hơi kinh ngạc, bởi vì lời nói của Định Thiền pháp sư trước đó, cùng chân tướng tại Đoạn Hồn nhai hôm qua, Cố Mạch đã cho rằng Bạch Ảnh là do Yến Tiện Mai sai sử.

Phát giác được Cố Mạch nghi hoặc, Lâm Tê Hà vội vàng nói: “Cố đại hiệp, ta xuất hiện tại Chính Khí sơn trang hoàn toàn là trùng hợp. Ta phụng mệnh đi điều tra vụ án Kim Đao môn, Trường Mi kiếm phái cùng Trần gia bị diệt môn, mới một đường truy tới Chính Khí sơn trang. Trước đó, hoàn toàn không biết chuyện Câu Trần Yêu Đao.”

Cố Mạch gật đầu, nói: “Tốt, ta sẽ chú ý.”

Lập tức, Tề Diệu Huyền, Lâm Tê Hà cùng đám đệ tử Huyền Nữ cung liền rời đi.

Chạng vạng tối.

Cố Mạch đang ở hậu viện khách sạn chỉ điểm Cố Sơ Đông luyện kiếm.

Bây giờ hướng tu luyện của Cố Sơ Đông, Cố Mạch đã hoạch định xong. Nội công chủ tu đương nhiên là Minh Ngọc Công, ngoại công chiêu thức là Độc Cô Cửu Kiếm và bản cải tiến của Huyền Hư Đao Pháp.

“Ca, cổ phật xá lợi này thật quá kỳ diệu.” Cố Sơ Đông kinh hỉ nói: “Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần đeo xá lợi này, lúc tu luyện, em rất dễ dàng ngưng thần tĩnh khí, tiến vào trạng thái vong ngã.”

Người giang hồ tu luyện, đều rất coi trọng ngộ tính.

Ngộ tính chính là năng lực lĩnh ngộ của một người, mà biểu hiện trực quan nhất của năng lực này trong tu luyện là rất dễ dàng tiến vào trạng thái, giữ vững bản tâm, đồng thời tăng cường lý giải khi tu luyện.

Thiên tài địa bảo có thể thay đổi căn cốt của một người tuy hiếm thấy nhưng cũng thường được nghe nói. Còn thiên tài địa bảo có thể tăng ngộ tính thì thật sự đếm trên đầu ngón tay.

Trong lòng Cố Mạch hơi xúc động, hắn vẫn đánh giá thấp giá trị của cổ phật xá lợi này.

Hắn luôn biết cổ phật xá lợi cực kỳ quý giá, là bí mật bất truyền của tổ đình Phật môn, Đại Quang Minh tự ở Sở quốc. Mà Định Thiền pháp sư thuộc Quang Minh tự, nghe tên liền biết cùng Đại Quang Minh tự cùng một mạch. Khỏa cổ phật xá lợi này, cũng coi như trấn tự chi bảo của Quang Minh tự.

Cố Sơ Đông hỏi: “Ca, anh nói Định Thiền pháp sư nhất định phải tặng cổ phật xá lợi cho anh, ngoài lo lắng tà tính của Câu Trần Yêu Đao, có phải cũng có ý muốn kết chút hương hỏa tình với anh, hi vọng anh có thể che chở Quang Minh tự một chút không?”

“Chắc là có ý nghĩ này.” Cố Mạch nói: “Từ trước tới nay, Quang Minh tự bề ngoài có một vị đỉnh cấp đại tông sư, nhưng vẫn luôn chỉ là một ngôi chùa Phật môn không tranh quyền thế. Bây giờ Định Thiền pháp sư qua đời, khó tránh khỏi sẽ có người biết Quang Minh tự có cổ phật xá lợi mà sinh ra ý đồ xấu.”

Cố Sơ Đông gật đầu nói: “Vậy, giao xá lợi cho anh, vừa có thể trấn áp tà tính của yêu đao, lại có thể để người giang hồ biết Quang Minh tự có hương hỏa tình với anh. Thế thì sao ông ấy không cho tông sư khác ở Thanh châu?”

“Có thể là… danh tiếng!”

Cố Mạch cũng suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có hai giải thích. Một là Định Thiền pháp sư cũng tin vào danh tiếng nghĩa bạc vân thiên, ghét ác như cừu của hắn trên giang hồ. Điểm thứ hai, là Định Thiền pháp sư cũng cho rằng tương lai hắn có hy vọng cạnh tranh thiên hạ đệ nhất.

“Rời khỏi Thanh châu trước đó, đi Quang Minh tự một chuyến, thắp mấy nén nhang đi!”

Tuy không có giao dịch gì với Định Thiền pháp sư, nhưng Cố Mạch vẫn mang ơn rất nhiều. Đi Quang Minh tự một chuyến, chống lưng cho Quang Minh tự cũng là điều nên làm.

“Oành oành oành.”

Cửa hậu viện, tiểu nhị nhẹ nhàng gõ cột, hô: “Cố đại hiệp, Cố nữ hiệp, ngoài cửa có một người, tự xưng là hai vị bằng hữu của ngài, họ Thiết, gọi Thiết Đầu, muốn gặp hai vị.”

Cố Sơ Đông hơi sững sờ, nói: “Thiết Đầu? Ca, là gã ngốc ở Chính Khí sơn trang trước kia.”

Cố Mạch đương nhiên nhớ Thiết Đầu, hắn ấn tượng rất sâu, không chỉ vì người đó giả ngốc lừa tất cả bọn họ, chủ yếu là Thiết Đầu đó tự xưng chỉ mới mười hai tuổi.

“Trước đó hắn không phải chạy rồi sao? Tại sao lại chủ động tới?” Cố Sơ Đông nghi ngờ nói.

“Nhìn một chút sẽ biết.”

Lập tức, Cố Mạch và Cố Sơ Đông đi tới đại sảnh khách sạn.

Vừa bước vào đại sảnh, Cố Sơ Đông liền thấy Thiết Đầu, bởi vì Thiết Đầu quá dễ nhận biết, như một ngọn núi nhỏ.

Đột nhiên, Cố Sơ Đông nhìn thấy bàn tay phải của Thiết Đầu đã biến mất, nghi ngờ nói: “Tay của ngươi sao vậy?”

Quay lại truyện Mù Lòa Tróc Đao Nhân

Bảng Xếp Hạng

Chương 4916: Mông Kỳ đề nghị

Chương 4915: Trời cao đố kỵ anh tài a

Chương 181: Đáy sông mạch nước ngầm