» Chương 1716: rốt cuộc là cái gì lai lịch?
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 1716: Rốt cuộc là lai lịch gì?
Những lỗ thủng này, thậm chí đều là tồn tại tương tự khe không gian, hơn nữa luôn luôn ở đây, chỉ là bình thường không ai phát hiện ra, chỉ có Tinh Đế lệnh bài mới có thể kích phát chúng.
Hình dạng lỗ thủng lại y hệt Tinh Đế lệnh bài.
Trong hư không, tổng cộng có chín lỗ thủng, giữa chúng tồn tại liên hệ vi diệu mà huyền ảo. Chín lỗ thủng hình dáng lệnh bài nối đuôi nhau, tạo thành một pháp trận mà Dương Khai không thể hiểu nổi!
Số chín là con số cực kỳ đặc biệt, và Dương Viêm cũng từng nói với Dương Khai rằng khi nàng ở thời kỳ đỉnh cao, nàng đã chế luyện tổng cộng chín khối Tinh Đế lệnh bài. Nếu có thể tập hợp đủ chín khối Tinh Đế lệnh bài, một bí mật kinh thiên động địa sẽ được công bố.
Bí mật kinh thiên động địa này rốt cuộc là gì, Dương Viêm không nói rõ.
Nhưng hiển nhiên có liên quan đến cảnh tượng trước mắt!
Dương Khai trầm tư, dần liên kết những điều đã biết, nhưng vẫn không thể suy đoán ra dụng ý của Dương Viêm.
U Hồn Đảo chắc chắn có liên quan đến Dương Viêm, điều này không thể nghi ngờ, nếu không ở đây sẽ không xuất hiện chín khe hở hư không hình dáng lệnh bài, sẽ không xuất hiện số lượng lỗ thủng tương ứng với tổng số Tinh Đế lệnh bài.
Đúng lúc Dương Khai thất thần, khối Tinh Đế lệnh bài kia đã bay vào một lỗ thủng, vừa vặn che kín lỗ thủng đó không để lại chút khe hở nào, cứ như thể khe hở hư không đó đã được Tinh Đế lệnh bài lấp đầy.
Trầm tư một lát, Dương Khai lật cổ tay, lòng bàn tay xuất hiện thêm bốn khối Tinh Đế lệnh bài.
Bốn khối Tinh Đế lệnh bài này là do Dương Khai tự mình thu hoạch được sau khi tiến vào Tinh Vực, trong mấy chục năm cơ duyên trùng hợp.
Trong đó có một khối do Quỷ Tổ tặng, cũng là khối Tinh Đế lệnh bài duy nhất phong ấn thần thông đại đế. Tuy nhiên, khi đại chiến với Lạc Hải trên Xích Lan Tinh, Dương Khai đã giải phong ấn, mượn oai Tinh Đế lệnh bài đánh chết Lạc Hải.
Phong ấn tuy không còn, nhưng Tinh Đế lệnh bài vẫn được bảo tồn.
Khối thứ hai là do Dương Khai thu được khi lần đầu tiên vào Lưu Viêm Sa Địa lịch lãm, ở tầng thứ sáu của tòa nhà.
Khối thứ ba ban đầu là của Diệp Tích Quân, sau đó chuyển đến tay Dương Khai.
Khối thứ tư là đoạt được từ tế đàn trên Tinh Đế Sơn.
Tính cả khối Tinh Đế lệnh bài vừa lấy được hôm nay, Dương Khai đã có tổng cộng năm khối.
Trong số bốn khối còn lại, Dương Khai chỉ biết Hằng La Thương Hội có một khối, ba khối còn lại thì tung tích không rõ.
Bốn khối Tinh Đế lệnh bài kia sau khi được lấy ra, quả nhiên cũng vậy. Chúng thoát khỏi sự khống chế của Dương Khai, Dương Khai bất động thanh sắc, tùy ý cho chúng bay ra.
Không ngoài dự liệu, bốn khối Tinh Đế lệnh bài này cũng lướt qua không trung theo đường cong, tự chúng bay vào hư không, lấp đầy những lỗ thủng kia.
Giây tiếp theo, năm khối Tinh Đế lệnh bài đồng loạt tỏa sáng, một luồng sức mạnh huyền diệu cực độ từ Tinh Đế lệnh bài tuôn trào, bao phủ Dương Khai.
Thánh nguyên lực tĩnh lặng bấy lâu, như đập lớn vỡ đê, cuồn cuộn chảy trong huyết nhục và kinh mạch của Dương Khai, truyền ra uy thế kinh người.
Cảm nhận luồng sức mạnh đã lâu không gặp, Dương Khai hít sâu một hơi, tâm thần sảng khoái.
Đến bây giờ, hắn xem như đã hiểu rõ. Chính vì có một khối Tinh Đế lệnh bài trong tay, Minh Nguyệt mới có thể làm được điều người khác không thể, vận dụng thánh nguyên lực, đánh Sa Hỗ trở tay không kịp.
Và bây giờ hắn cũng vậy.
Không biết Minh Nguyệt rốt cuộc vốn đã có Tinh Đế lệnh bài, hay là tình cờ phát hiện ở nơi này.
Minh Nguyệt đã chết, những điều này không thể nào truy cứu nữa.
Thân hình Dương Khai như cây thương, đứng tại chỗ, ngước mắt nhìn hư không, ánh mắt sâu thẳm.
Ý niệm của hắn xuyên qua hư không, dò xét về phía xa vô cùng.
Hắn mơ hồ nhận thấy, sau phiến hư không này, ẩn giấu một thế giới càng thêm rộng lớn! Thế giới này tuyệt vời hơn nhiều so với Tinh Vực mà hắn đang ở, nơi đó có võ giả mạnh hơn, pháp tắc lực càng thêm kinh khủng.
Dương Khai như đi vào cõi thần tiên, thật lâu không thể tỉnh lại.
Hắn muốn xem xem, thế giới kia rốt cuộc là dạng gì, nhưng bất luận hắn cố gắng thế nào, vẫn không thể nhìn rõ, chỉ mơ hồ cảm giác hồn niệm của mình đang đi trong một thông đạo, không ngừng đi tới, đi tới, cứ như thể vĩnh viễn không có điểm dừng.
Ngoài khe núi, Sa Hỗ chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn về phía trước.
Hắn không biết Dương Khai vào trong đó làm gì, nhưng tự mình hắn vào trong đó, đã một tháng rồi. U Hồn Đảo hôm nay đã hoàn toàn nằm trong tay hắn, tất cả võ giả năm đó đã từng nhắm vào hắn đều bị giết chết, những võ giả còn lại cũng đã thần phục hắn.
Sa Hỗ một lần nữa trở thành đảo chủ U Hồn Đảo!
Bàng Chấn, Thiên Mạch cùng Thương Ngao cùng nhau đến.
Thương Ngao cũng chưa chết, chỉ là bị Minh Nguyệt giam cầm, chịu một chút khổ sở thôi. Trong trường hợp không phục dụng Hồn Thiên Đan, Thương Ngao cũng có thể phát huy chiến lực cực kỳ phi thường, có thể tưởng tượng, nếu hắn phục dụng Hồn Thiên Đan thì có thể phát triển đến mức nào.
Một thuộc hạ tiềm năng như vậy, Minh Nguyệt tự nhiên không nỡ giết chết, ý định ban đầu là giam cầm hắn một thời gian, để hắn tĩnh tâm, sau đó nghĩ cách thu phục, nhưng cuối cùng lại không chờ được ngày đó.
Sau khi Minh Nguyệt chết, Thương Ngao đã được Thiên Mạch giải cứu ra.
Lúc này ba người thong thả đi đến gần khe núi, lối vào, Thạch Khôi vai vác Hám Thiên Trụ và khí linh Lưu Viêm hóa thành hình người trông diễm lệ vô cùng liền cảnh giác nhìn tới đây.
Ba người lập tức bị thần niệm của Thạch Khôi và Lưu Viêm khóa chặt, trong khoảnh khắc thân thể cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
“Hai vị, bọn họ không có ác ý, không cần căng thẳng.” Sa Hỗ khóe miệng co giật, vội vàng ôm quyền.
Con ngươi Thạch Khôi đảo vòng vòng, bất vi sở động, vẫn thân thể nghiêng về phía trước, duy trì tư thế sẵn sàng xuất thủ tấn công. Chỉ có Lưu Viêm linh trí cao hơn, lạnh lùng liếc Sa Hỗ một cái, thu liễm địch ý.
Sa Hỗ một trận xấu hổ.
Nghĩ hắn năm đó cũng là cường giả bậc nhất nhì ở Vô Ưu Hải, gặp tai ương đến U Hồn Đảo ba trăm năm, tuy rằng luôn không thể vận dụng thánh nguyên, nhưng trải qua Hồn Thiên Đan tôi luyện thể, hắn tin mình so với năm đó chỉ mạnh không kém. Dù vậy, hắn vẫn không sánh bằng hai người thủ hạ của Dương Khai.
Người đầu đá kia thì khỏi nói, vừa nhìn đã biết là gã lực lớn vô cùng, trong trường hợp không thể vận dụng thánh nguyên, mười người Sa Hỗ cộng lại cũng chưa chắc có thể đấu sức với hắn.
Nữ tử diễm lệ kia càng đáng sợ, trong cơ thể chảy xuôi hai loại sức mạnh bạo liệt là lôi và hỏa, khí thế bức người, áp lực mà nàng mang đến cho Sa Hỗ còn lớn hơn cả Thạch Khôi.
Đối mặt với nữ tử này, Sa Hỗ cảm giác như đối mặt với một Hư Vương Cảnh vậy – mặc dù hắn cũng không rõ Hư Vương Cảnh mạnh đến đâu.
An ủi một chút Thạch Khôi và Lưu Viêm, Sa Hỗ lúc này mới quay đầu nhìn Bàng Chấn cùng những người khác hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thương Ngao cùng Thiên Mạch thống lĩnh muốn đến đây cảm ơn Dương tông chủ một tiếng.” Bàng Chấn cung kính đáp.
“Đáng lẽ vậy.” Sa Hỗ gật đầu, nhìn về phía Thiên Mạch và Thương Ngao, cười khổ nói: “Nhưng bây giờ sợ rằng không được, các ngươi cũng nhìn thấy, bất luận ai cũng không thể thông qua nơi này. Các ngươi chỉ có thể chờ Dương Khai tự mình đi ra.”
“Chúng ta chờ là được.” Thương Ngao hừ lạnh một tiếng.
Khi biết được mình có thể thoát khốn lần này, về cơ bản là nhờ công lao của Dương Khai, Thương Ngao đã muốn đến nói lời cảm ơn rồi. Còn về phần Sa Hỗ cũng đã bỏ ra không ít sức lực, Thương Ngao cũng không để tâm.
Hải Điện và Hải Thần Cung có ân oán khúc mắc rất sâu, tuyệt không phải một sớm một chiều có thể dễ dàng hóa giải.
Sa Hỗ hiển nhiên cũng biết điểm này. Đối với sự lạnh nhạt của Thương Ngao cũng không để ý, ngược lại hứng thú hỏi: “Đúng rồi, lão phu mấy ngày nay quá bận rộn chuyện U Hồn Đảo, cũng chưa có thời gian hỏi thăm cẩn thận. Bàng Chấn, Dương Khai rốt cuộc là lai lịch gì?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Thương Ngao và Thiên Mạch cũng không khỏi lộ ra vẻ hứng thú.
Cường giả từ trước đến nay chỉ tôn kính những tồn tại mạnh hơn, Thiên Mạch và Thương Ngao trong Hải Tộc đều là những nhân vật cấp thống lĩnh, quyền cao chức trọng, thực lực phi phàm, nhưng khi so sánh với Dương Khai, hai người phát hiện mình căn bản không đủ tầm.
Sống ở biển sâu, họ không hiểu rõ nhiều chuyện trên đất liền, thậm chí không bằng Bàng Chấn, họ tự nhiên cũng rất tò mò về lai lịch của Dương Khai.
“Dương tông chủ… là Tông chủ của Lăng Tiêu Tông!” Bàng Chấn suy nghĩ một chút, thần sắc nghiêm túc đáp.
“Lăng Tiêu Tông?” Sa Hỗ ngạc nhiên, “Lão phu sao chưa nghe nói qua tông môn này?”
Bàng Chấn cười khổ: “Sư thúc ba trăm năm trước đã mất tích rồi, tự nhiên là không thể nào nghe nói, cái Lăng Tiêu Tông này, mới lập tông chưa đầy mười lăm năm mà thôi.”
“Mười lăm năm… Nền tảng cũng không sâu.” Sa Hỗ khẽ cười một tiếng: “Nhưng có người tài ba như Dương Khai, chỉ cần đợi một thời gian, tuyệt đối có thể ngồi ngang hàng với Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông.”
“Sư thúc…” Bàng Chấn vẻ mặt dở khóc dở cười, “Lôi Đài Tông và Chiến Thiên Minh đã là lịch sử rồi.”
“Bọn họ bị diệt?” Sa Hỗ thần sắc chấn động, kinh hô.
“Vâng, chính là bị Lăng Tiêu Tông của Dương tông chủ diệt!”
Sa Hỗ hít sâu một hơi, Thiên Mạch cùng Thương Ngao liếc mắt nhìn nhau, cũng từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ kinh hãi.
Thiên Mạch và Thương Ngao tuy không hiểu rõ lắm cục diện đất liền, nhưng danh tiếng của Lôi Đài Tông và Chiến Thiên Minh họ ít nhiều cũng đã nghe qua, đây chính là những thế lực lớn đã xưng bá đất liền U Ám Tinh mấy vạn năm!
“Tinh Đế Sơn cũng bị hắn tiêu diệt!” Bàng Chấn lại ném ra một tin tức kinh người.
“Cái gì?” Lần này Sa Hỗ hoàn toàn kinh hãi, “Ngay cả Tinh Đế Sơn cũng bị hắn tiêu diệt?”
“Nói như vậy cũng không tính là sai, bởi vì phần lớn cường giả của Tinh Đế Sơn cũng đã được Dương tông chủ thu nạp vào Lăng Tiêu Tông. Ngày nay Lăng Tiêu Tông, ở U Ám Tinh là tông môn mạnh nhất!”
“Hải Điện của ta so với họ thế nào?” Sa Hỗ hỏi gấp.
“Sợ là có điều không bằng.” Bàng Chấn nói thật, “Nhưng vì chúng ta và Lăng Tiêu Tông phân thuộc biển sâu và đất liền, cũng không có giao thoa gì. Hơn nữa, tổng đà của Lăng Tiêu Tông lại tọa lạc trong Lưu Viêm Sa Địa, nơi đó gần như có thể nói là phòng thủ kiên cố, không ai có thể phá vỡ.”
Sa Hỗ trong nháy mắt ngây người!
Lưu Viêm Sa Địa, hắn tự nhiên là biết đến, đây chính là một trong những cấm địa của U Ám Tinh, bình thường không ai có thể tiến vào đó. Lăng Tiêu Tông lại đặt tổng đà ở bên trong, đây là làm thế nào được?
Không chỉ Sa Hỗ ngây người, Thiên Mạch và Thương Ngao đều há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bàng Chấn biết ý không nói gì thêm, hắn có thể hiểu được sự chấn động trong lòng Sa Hỗ và hai vị thống lĩnh Hải Tộc.
Cường giả nào trên U Ám Tinh khi nghe những tin tức này mà không bị chấn động? Năm đó những tin tức này truyền đến biển sâu, Hải Điện cũng bị kinh sợ hoàn toàn, mấy vị điện chủ gần như ngày đêm khó an giấc, sợ Dương Khai dã tâm bành trướng, đưa nanh vuốt đến Vô Ưu Hải.
Nhưng sự thật chứng minh, Dương Khai không có ý định này, đã nhiều năm trôi qua, mấy vị điện chủ Hải Điện mới dần yên tâm.
Mấy ngày trước Dương Khai ở Hà Quang Đảo, đưa ra ý định muốn tiến hành mua bán với Hải Điện, bù đắp cho nhau. Mấy vị điện chủ đó sợ rằng cũng chính vì không rõ dụng ý của Dương Khai, mới chậm chạp không đồng ý. (Chưa xong còn tiếp 『 bài này chữ theo tảng sáng đổi mới tổ @ làm này mà sinh cung cấp 』. Nếu như ngài thích bộ tác phẩm này, hoan nghênh ngài đến khởi điểm đầu phiếu đề cử, nguyệt phiếu, ủng hộ của ngài, chính là động lực lớn nhất của ta. )