» Chương 1766: Ngươi hỗn đản này

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

Tuyết Nguyệt cố tình gây sự khiến Dương Khai giận sôi gan.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng một lát, Dương Khai đột nhiên hừ lạnh một tiếng, bước một bước về phía nàng, trong mắt phun ra hung tàn quang mang, khiến Tuyết Nguyệt hơi biến sắc mặt.

Giây phút sau, Dương Khai đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Tuyết Nguyệt vào lòng. Dưới ánh nhìn trừng mắt há hốc mồm nhưng vô cùng hoảng sợ của nàng, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng manh mềm mại của nàng. Đồng thời, một tay bao trùm, chiếm hữu bộ ngực sữa của nàng, mạnh mẽ xoa bóp, động tác thô bạo đến cực điểm, hoàn toàn không có ý tứ yếu thương tiếc ngọc.

“Đau, ngươi là đồ khốn!” Tuyết Nguyệt mặt mũi hốt hoảng kêu sợ hãi, vươn hai tay đẩy Dương Khai, nhưng vô luận nàng dùng lực thế nào cũng không cách nào đẩy ra được chút nào. Thân thể vĩ ngạn dán chặt nàng, giống như một ngọn núi cao sừng sững bất động.

Trong đau đớn, còn có một loại cảm giác khác thường lan tràn khắp cơ thể…

Ưm có tiếng truyền ra, Tuyết Nguyệt hơi chống cự vài cái, thân thể rất nhanh mềm nhũn ra.

Xung quanh Huyễn Không Điệp vỗ cánh, phát ra âm thanh ong ong. Cảnh tượng ngũ sắc rực rỡ, bướm ảnh tung bay bao vây lấy hai người.

Huyết thú chiến đấu hăng hái giết địch, cự long màu xanh lục phát ra tiếng gào thét long ngâm…

Một lúc lâu, hai người rời môi.

Dương Khai đẩy Tuyết Nguyệt ra, liếc xéo nhìn nàng, một bộ khí chi như tệ lý dáng dấp.

Tuyết Nguyệt hai gò má đỏ bừng, ngay cả chỗ cổ trắng nõn thon dài cũng ửng đỏ. Thân thể tựa hồ mềm nhũn, rời khỏi vòng ôm của Dương Khai thì hơi lảo đảo một chút. Nhưng lúc này nàng lại nhìn xung quanh, ánh mắt phiêu hốt, không còn dáng vẻ gây sự như trước nữa.

“Thỏa mãn chưa?” Dương Khai hừ nói.

“Ngươi…” Tuyết Nguyệt mặt đỏ bừng, mở miệng rồi cuối cùng cũng không nói nên lời gì.

“Mẹ nó, không dứt!” Dương Khai tức giận mắng một tiếng, “Cũng không nhìn một chút lúc nào lại theo ta dây dưa những thứ này, thực sự là bất tri sở vị.”

Tuyết Nguyệt nhất thời vẻ mặt ủy khuất, vành mắt đỏ lên, nước mắt lã chã chực rơi. Nhưng rất nhanh nàng tự điều chỉnh lại tâm tình, hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Bất tri sở vị thì thế nào? Dù sao ta cũng đạt được điều mình muốn.”

“Đây là ngươi muốn?” Dương Khai châm chọc nhìn nàng.

“Là thì sao?” Tuyết Nguyệt mím môi đỏ mọng, “Trên đời này biết ta là nữ nhân, ngoại trừ cha ta cùng mấy trưởng lão thương hội ra, chỉ có ngươi một người. Ta cũng không muốn trước khi chết chưa từng thể hội cảm giác thân là nữ nhân!”

“Thì ra ngươi cho rằng mình chết chắc rồi à.” Dương Khai chợt nghĩ thầm trách không được nữ nhân này lại điên cuồng như vậy.

“Đúng vậy, ngươi không phải nói rồi sao, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Cho ngươi phong lưu một lần thì thế nào?” Tuyết Nguyệt cười khanh khách đứng lên, trang điểm xinh đẹp giống như yêu tinh. “Ít nhất, nếu thật là chết ở đây, ta cũng sẽ chết với thân phận nữ nhân, coi như là hoàn thành một tâm nguyện.”

“Quả nhiên không thể nói lý à.” Dương Khai khẽ lắc đầu.

Tuyết Nguyệt lắc cổ, hừ nhẹ nói: “Tùy ngươi nói sao cũng được.”

Khi nói ra lời này, Tuyết Nguyệt dường như buông lỏng không ít, cả người cũng trở nên có tinh thần hơn nhiều. Ngay cả trên mặt nàng cũng tràn đầy vẻ thần thái rực rỡ khiến người ta hoa mắt.

“Nói trước cho rõ, chuyện hôm nay là ngươi ép ta, ta sẽ không chịu trách nhiệm.” Dương Khai giơ một ngón tay lên quơ quơ trước mặt Tuyết Nguyệt, một bộ dáng ăn xong chùi mép, không thừa nhận chuyện đã xảy ra.

“Ai muốn ngươi chịu trách nhiệm?” Tuyết Nguyệt bĩu môi, “Ta biết ngươi có nữ nhân, hơn nữa không chỉ một. Bất quá… tục ngữ nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm…”

“Biết cũng thật nhiều.” Dương Khai ha hả cười một tiếng, đột nhiên thở dài, thần sắc nghiêm nghị nhìn Tuyết Nguyệt, thấp giọng nói: “Ngươi cũng thật không dễ dàng.”

Tuyết Nguyệt cong miệng: “Biết là tốt rồi.”

Nói xong, nàng chủ động xích lại gần Dương Khai, đưa tay ngọc của mình ra.

Dương Khai nắm tay nàng trong lòng bàn tay, trêu đùa: “Sao? Đây là chuẩn bị theo ta cùng phó hoàng tuyền sao?”

“Dù sao cũng đã như vậy, ngươi nếu còn có biện pháp gì thì mau dùng đi. Nếu không, mấy nữ nhân của ngươi sợ rằng phải thủ tiết rồi. Ta không có khí lực đánh tiếp.” Tuyết Nguyệt vẻ mặt không có gì đáng kể, tựa hồ đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết.

Dương Khai gật đầu, đưa tay ôm lấy eo Tuyết Nguyệt.

Thấy hắn bí hiểm như vậy, Tuyết Nguyệt không khỏi mắt sáng rực lên.

Nàng thật sự đã chuẩn bị tâm lý chết ở đây, nhưng nhìn dáng vẻ này của Dương Khai, hiển nhiên còn có dư lực. Nàng không khỏi ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, âm thầm mong chờ rốt cuộc Dương Khai còn có con át chủ bài nào chưa dùng.

Dương Khai hắc hắc cười nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị vận dụng không gian chi lực xé rách không gian mang theo Tuyết Nguyệt độn thổ lúc đi, hắn chợt nhớ tới một vật.

Động tác đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, hắn liền lấy vật kia ra ngoài.

Đó rõ ràng là một chiếc vòng tay bí bảo, chất liệu cổ xưa, vừa nhìn đã biết niên đại xa xôi. Hơn nữa trên vòng tay tựa hồ khắc vô số phù văn rậm rạp phức tạp.

Nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay này, Dương Khai lại nhìn đám Huyễn Không Điệp vây quanh xung quanh, trong lòng khẽ động, thôi động thánh nguyên rót vào trong vòng tay.

Trong khoảnh khắc kế tiếp, vòng tay tản mát ra quang mang yếu ớt. Những phù văn kia tựa hồ cũng khẽ động một chút, một cổ lực lượng ba động huyền diệu cực điểm, nhẹ nhàng đẩy ra!

Một màn không thể tưởng tượng nổi xảy ra, khi tầng lực lượng ba động này quét ra, đám Huyễn Không Điệp vốn dĩ vẫn vây công huyết thú, không sợ chết, lại như gặp phải khắc tinh vậy, đều vỗ cánh, từ không trung rơi xuống.

Nhìn tình hình đó, thật giống như lực lượng của những Huyễn Không Điệp này bị khắc chế vậy.

“Đây là cái gì?” Tuyết Nguyệt kinh ngạc nhìn chiếc vòng tay trên tay Dương Khai.

Dương Khai không nói lời nào, tiếp tục thôi động thánh nguyên rót vào bên trong.

Lại một cổ lực lượng ba động thoải mái đi ra ngoài, càng nhiều Huyễn Không Điệp ngã xuống. Trong thời gian ngắn ngủi, đám Huyễn Không Điệp vây quanh hai người chật như nêm cối, lại có gần một nửa mất đi năng lực hành động. Số còn lại cũng hoảng sợ cực điểm bay về phía xa.

“Thứ này lại còn có thể dùng như vậy.” Dương Khai cũng vẻ mặt kinh ngạc.

“Đây rốt cuộc là cái gì?” Tuyết Nguyệt hỏi lần nữa, kinh ngạc đánh giá chiếc vòng tay kia. Thần niệm dò xét dưới, lại không nhìn ra phẩm chất bí bảo của chiếc vòng tay này.

“Nô trùng thủ trạc!” Dương Khai thuận miệng đáp một câu, “Có người nói với ta, nó đối với một số kỳ trùng dị trĩ có thần hiệu khắc chế. Ta cũng vừa nhớ tới thử một lần, không ngờ lại thật sự có hiệu quả.”

Nô trùng thủ trạc là đế bảo, là bí bảo do Trùng Đế luyện chế ra. Bên trong phong ấn vô số loại kỳ trùng dị trĩ hung tàn. Khi Dương Khai đánh chết Trùng Đế, nô trùng thủ trạc đã trở thành chiến lợi phẩm của hắn. Chỉ là vì cảnh giới tu vi không đủ, không dám dễ dàng luyện hóa, vẫn cất trong không gian giới.

Dương Viêm nói với hắn, nô trùng thủ trạc là bảo bối mạnh mẽ dựa vào đó Trùng Đế nổi danh, khí tức nó phát ra trời sinh có thể khắc chế kỳ trùng dị trĩ. Theo tình hình hiện tại mà xem, Huyễn Không Điệp không nghi ngờ gì đã bị nô trùng thủ trạc khắc chế.

Mặc dù Dương Khai căn bản chưa luyện hóa qua nô trùng thủ trạc, chỉ là hơi thôi động thánh nguyên kích phát một chút uy năng bản thân của nô trùng thủ trạc, cũng có thể khiến đám Huyễn Không Điệp này mất đi năng lực hành động!

Sức mạnh của đế bảo, có thể nhìn ra một chút.

Tuy nhiên Dương Khai dù sao không cách nào phát huy hết thần uy của nó, cho nên đám Huyễn Không Điệp này cũng chưa chết đi. Chúng nó chỉ là bản năng sợ hãi khí tức của nô trùng thủ trạc, đánh mất năng lực hành động hoặc dục vọng tiến công.

Trên mặt đất la liệt một tầng thật dày Huyễn Không Điệp, đều giãy dụa, nhưng thủy chung không cách nào bay lên. Càng nhiều Huyễn Không Điệp cũng đào chạy về phía xa, không hề phân tán, hình thành thế bao vây, phong tỏa không gian bốn phía.

Dương Khai cười ha hả, phất tay thu hồi đám huyết thú đại quân tổn hao nghiêm trọng của bản thân, đồng thời cũng thu hồi Long cốt kiếm. Hắn giơ cao nô trùng thủ trạc, không ngừng rót thánh nguyên vào bên trong, mang theo Tuyết Nguyệt bước nhanh về phía trước.

Nơi hắn đi qua, Huyễn Không Điệp không ngừng lùi về phía sau, thủy chung duy trì khoảng cách nhất định với hắn. Một khi khoảng cách bị kéo gần, đám Huyễn Không Điệp này nhất định sẽ ngã xuống. Đợi đến khi hắn đi xa rồi mới có thể lần thứ hai bay lên, tiếp tục truy kích.

Tuyết Nguyệt nhìn thấy kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ. Tuy rằng trước đó nàng đã chuẩn bị cho cái chết, nhưng nếu có thể sống, ai cũng không muốn dễ dàng chết đi, nhất là nàng vừa mới cùng Dương Khai nói rõ lòng mình, chính là lúc tràn đầy hy vọng vào ngày mai tươi đẹp.

Cứ như vậy đi được trên trăm dặm đường, bình yên vô sự, thế nhưng đám Huyễn Không Điệp vẫn không hề tan đi hết, xa xa bám theo sau Dương Khai và Tuyết Nguyệt.

“Những thứ đáng ghét này.” Dương Khai nhíu mày, cảm nhận được sự khó chơi của những thượng cổ hung thú này.

“Nếu không thì giết sạch chúng nó đi.” Tuyết Nguyệt đề nghị, dù sao cũng có Nô trùng thủ trạc áp chế, Huyễn Không Điệp bây giờ đối với nàng và Dương Khai căn bản không tạo thành uy hiếp, chỉ cần tốn thời gian.

“Phiền phức quá.” Dương Khai lắc đầu, đưa mắt nhìn bốn phía, lát sau, mắt sáng rực lên, chỉ vào bên kia nói: “Đi vào trong đó!”

Đang khi nói chuyện, liền đã mang theo Tuyết Nguyệt thả người bay về phía bên kia.

“Này… ngươi muốn làm gì?” Tuyết Nguyệt kinh hãi. Bởi vì phía trước trong hư không, ngang dọc một khe nứt không gian như miệng thú vậy. Khe nứt không gian đó mắt thường có thể nhìn thấy, dài đến trăm trượng có thừa, tản ra khí tức khiến người ta sợ hãi.

Mà hướng đi của Dương Khai, chính là thẳng tắp hướng về phía khe nứt đó đi, lại không có chút nào ý tứ tránh né.

“Sao? Vừa rồi còn vẻ mặt nhu tình mật ý muốn cùng ta cùng phó hoàng tuyền, bây giờ lại sợ sao?” Dương Khai cười hì hì nhìn nàng, “Ngươi nếu sợ, bây giờ đi còn kịp.”

Tuyết Nguyệt cắn môi đỏ mọng nói: “Ai sợ? Bớt thử tâm ý của ta đi!”

Nói xong lời đó, lại dỗi như vậy, thôi động thánh nguyên, kéo theo Dương Khai lao về phía khe nứt không gian.

Dương Khai bất vi sở động, tùy ý nàng làm.

Hai người lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận khe nứt kia. Gần trong gang tấc, Dương Khai rõ ràng cảm giác được Tuyết Nguyệt căng thẳng. Dù sao phía trước là một khe nứt không gian cực lớn. Lao vào đó thì ai cũng không biết sẽ gặp phải cái gì, ai cũng không biết có còn có thể tìm được đường trở về từ hư không kia hay không.

Ngay khoảnh khắc sắp lao vào khe nứt, Tuyết Nguyệt quay đầu nhìn Dương Khai một cái, tựa hồ đang làm lời trưng cầu cuối cùng.

Sau khi không nhận được lời phủ định của Dương Khai, nàng cắn răng một cái, chủ động kéo Dương Khai lao vào trong khe nứt.

Trong hư không, quang mang chợt lóe, hai người không thấy bóng dáng.

Mà đám Huyễn Không Điệp vẫn theo đuôi ở phía sau, thẳng đến lúc này, mới dừng lại thân hình truy kích, tại chỗ vòng vo vài vòng, xác nhận không còn bất kỳ con mồi nào, mới như ong vỡ tổ bỏ chạy.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4552: Hiểu ra

Chương 4551: Con mụ điên

Chương 4550: Chu Thích chết