» Chương 1771: thế nào phải ngươi
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 1771: Sao Lại Là Ngươi?
Dương Khai vừa nhìn đã nhận ra, người toàn thân bao phủ trong bóng đêm này chính là vị cường giả Hư Vương Cảnh mà hắn từng chú ý trước đây!
Người này dường như đã để ý đến hắn trước khi tiến vào Thất Lạc Chi Địa, hơn nữa Nghê Nghiễm cũng nói qua, người này rất nguy hiểm, tốt nhất không nên dễ dàng trêu chọc.
Dương Khai không ngờ lại vô tình gặp mặt đối phương ở đây, hơn nữa, đối phương còn thi triển thủ đoạn giam cầm con mồi của hắn. Tấm màn đen bao phủ Kinh Không Thú kia rõ ràng là bí bảo của đối phương.
Chỉ có điều, bí bảo này toát ra hơi thở tà ác khắp nơi, vừa nhìn đã biết là loại bí bảo cần hiến tế một lượng lớn sinh linh mới có thể luyện chế ra. Có thể thấy được, chủ nhân của bí bảo này nhất định không phải hạng người lương thiện, số người chết dưới tay hắn chắc chắn đếm không hết.
Dương Khai nhíu mày.
Cục diện trước mắt đối với hắn mà nói không phải là chuyện tốt lành gì. Mặc dù với nội tình của hắn, hắn không quá sợ người này, nhưng Kinh Không Thú hôm nay cũng đang nằm trong phạm vi bao phủ của bí bảo đối phương.
Gian nan lắm mới đánh cho Kinh Không Thú trọng thương, hôm nay lại phải dâng tiện nghi cho người khác, đây là điều Dương Khai không thể chấp nhận.
Nhưng nếu tùy tiện lao vào tấm màn đen kia, cướp đoạt nội đan Kinh Không Thú, chỉ sợ cũng không thỏa đáng.
Hắn không e ngại đối phương, lại có lòng tin thật sự động thủ có thể trốn thoát dưới mí mắt đối phương, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể đối chiến với bí bảo của đối phương. Thật sự nếu một đầu nhiệt huyết lao vào tấm màn đen kia, Dương Khai đoán chừng kết quả của mình so với Kinh Không Thú cũng không khá hơn là bao.
Nên làm thế nào đây?
Rốt cuộc làm thế nào mới có thể đòi được nội đan Kinh Không Thú, đồng thời không chọc giận đối phương? Dương Khai trong lòng khổ sở suy tư, nhưng thủy chung không có một đáp án thích hợp nào.
“Hắc hắc hắc hắc…” Ngay khi Dương Khai suy nghĩ nhanh như chớp, vị cường giả Hư Vương Cảnh bao phủ trong bóng đêm kia lại một lần nữa phát ra tiếng cười đầy ẩn ý, dường như tâm trạng rất tốt. Ngay lập tức, hắn mở miệng nói: “Tiểu tử Dương, diễm phúc không cạn a, ở nơi này lại có mỹ đồng du quả nhiên là ghen tị chết lão phu rồi.”
Vừa nói ra, sắc mặt Dương Khai không khỏi biến đổi.
Đối phương vừa mở miệng đã gọi họ của hắn, hiển nhiên là nhận ra hắn, nhưng… Dương Khai lại hoàn toàn không nhớ rõ, mình đã từng có giao thiệp với một vị cường giả Hư Vương Cảnh như vậy từ lúc nào.
Số lượng cường giả Hư Vương Cảnh mà hắn gặp không nhiều lắm, mỗi người hắn đều có ấn tượng, căn bản không ai có thể trùng khớp với vị trước mắt này.
Dương Khai bất động thanh sắc nhìn đối phương, thử hỏi: “Tiền bối nhận ra ta?”
“Lão phu dĩ nhiên nhận ra ngươi, hắc hắc, thế nào, tiểu tử ngươi cũng đã quên lão phu rồi?” Vị cường giả Hư Vương Cảnh kia dùng giọng điệu chế giễu nói.
Dương Khai nhìn hắn, không cảm nhận được ác ý gì từ đối phương, hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới ôm quyền nói: “Thứ cho tiểu tử mắt kém, không thể nhớ lại tiền bối. Nếu tiền bối nhận ra tiểu tử, ngại gì dùng mặt thật gặp người thế nào?”
“Ngươi nhận không ra lão phu cũng là chuyện đương nhiên, dù sao lão phu so với năm đó, hơi thở biến hóa có chút lớn!” Đối phương dường như không chút khó chịu, khẽ gật đầu nói: “Ngươi nhìn kỹ xem lão phu rốt cuộc là ai?”
Nói như vậy, luồng hắc khí bao phủ hắn lúc nào cũng như nước thủy triều xuống, nhanh chóng tiêu tán.
Sau một khắc, diện mạo đối phương liền lọt vào tầm mắt Dương Khai.
“À?” Dương Khai thất kinh, kinh ngạc nhìn hắn, ngạc nhiên nói: “Quỷ Tổ tiền bối, sao lại là ngài?”
Khi luồng hắc khí tan đi, hắn lập tức nhận ra đối phương rốt cuộc là ai rồi.
Vị cường giả Hư Vương Cảnh này, bất ngờ chính là vị Hư Vương Cảnh đầu tiên hắn gặp khi mới bước chân vào tinh vực — người tự xưng Quỷ Tổ bị nhốt ở Huyền Không Đại Lục hai nghìn năm!
Quỷ Tổ năm đó vô tình gặp phải lốc xoáy hư không thôn phệ, lưu lạc đến Huyền Không Đại Lục, kết quả ở đó đợi hai nghìn năm. Hai nghìn năm thời gian, khiến hắn từ cảnh giới Thánh Vương Cảnh một đường tấn chức đến Hư Vương Cảnh, tạo nên một đoạn truyền thuyết.
Nhưng… trong hai nghìn năm ở Huyền Không Đại Lục, chỉ có một mình hắn cô đơn, cho đến khi Dương Khai cùng những người khác lại gặp nạn đến đó.
Lúc đó Quỷ Tổ vẫn luôn nghiên cứu pháp trận không gian, ý đồ dùng pháp trận không gian truyền tống ra khỏi Huyền Không Đại Lục, đáng tiếc không thành công. Cuối cùng vẫn phải dựa vào thành tựu của Dương Khai trên lực lượng không gian, từ nơi đó trốn thoát được.
Lúc đó cùng nhau trốn thoát có bảy người, trừ Quỷ Tổ và Dương Khai, còn có ba người thầy trò Nguyệt Hi, còn có một người con trai của Hội trưởng Ngả Âu của Hằng La Thương Hội tên Thần Đồ và một cô gái khác.
Chuyện cũ như mây khói, nhưng đây dù sao cũng là chuyện quan trọng đầu tiên mà Dương Khai trải qua sau khi mới bước chân vào tinh vực, hắn làm sao có thể quên được?
Quỷ Tổ lại càng là vị Hư Vương Cảnh đầu tiên hắn gặp, ký ức của hắn về Quỷ Tổ vẫn còn mới mẻ.
Chỉ có điều, Dương Khai thế nào cũng không nghĩ ra, có thể gặp được đối phương ở nơi như thế này.
Mặc dù Quỷ Tổ làm việc tàn nhẫn, tính cách thô bạo, nhưng cũng coi như là ân oán rõ ràng. Năm đó hắn chịu ơn cứu mạng của Dương Khai, sau khi rời khỏi Huyền Không Đại Lục, rất giữ lời hứa thả Dương Khai đi, thậm chí còn tặng cho hắn một khối Tinh Đế Lệnh làm quà cảm tạ!
Nếu không có khối Tinh Đế Lệnh kia, Dương Khai cũng không thể nào giết chết Lạc Hải ở Xích Lan Tinh.
Cho nên khi biết đối phương lại là Quỷ Tổ, lòng cảnh giác của Dương Khai lập tức thả lỏng xuống, nhếch miệng hướng Quỷ Tổ mỉm cười, một bộ dạng vừa bất ngờ vừa cao hứng.
“Có thể không phải là lão phu!” Tâm trạng Quỷ Tổ cũng không tệ, hắc hắc cười quái dị không ngừng, trên dưới đánh giá Dương Khai, khẽ gật đầu, tặc lưỡi khen ngợi nói: “Nhưng tiểu tử ngươi cũng khiến người ta ngạc nhiên. Mới bao lâu thời gian, ngươi lại đã tu luyện đến trình độ Phản Hư ba tầng cảnh rồi! Lão phu nhớ kỹ năm đó ngươi, bất quá chỉ có Nhập Thánh Cảnh thôi?”
“Nhập Thánh hai tầng cảnh!” Dương Khai cười hì hì đáp, “Quỷ Tổ tiền bối trí nhớ thật tốt.”
Quỷ Tổ gật đầu: “Xem ra những năm nay kỳ ngộ của ngươi cũng không nhỏ! Nếu không cũng không thể nào có thành tựu như vậy.”
“Nhờ phúc của tiền bối.” Dương Khai đáp, “Tiền bối những năm nay sống thế nào?”
“Còn có thể thế nào? Cũng chỉ như vậy thôi, không thể so với các ngươi những người trẻ tuổi, ân ân ái ái.” Quỷ Tổ trêu chọc nói, vừa nói, một bên còn hướng Tuyết Nguyệt đang ngủ say phía sau Dương Khai nhìn một cái, trong lời nói đầy ẩn ý.
Dương Khai ngượng ngùng cười một tiếng: “Đó là ngoài ý muốn.”
Suy nghĩ một chút, Dương Khai bỗng nhiên lại nói: “À phải rồi tiền bối, đại thù của ngài được báo rồi sao?”
Năm đó Quỷ Tổ từng nói, chuyện cần làm sau khi rời khỏi Huyền Không Đại Lục chính là báo thù rửa hận. Trước khi lưu lạc đến Huyền Không Đại Lục, hắn dường như bị người hãm hại, thế lực đối phương rất lớn, với lực lượng lúc đó của hắn căn bản vô năng. Nhưng sau khi tấn chức Hư Vương Cảnh, hắn liền thề nhất định phải rửa sạch sỉ nhục trước đó.
Hôm nay nói như vậy đã qua mấy năm rồi, cũng không biết tâm nguyện của hắn có đạt thành hay không.
Thần sắc Quỷ Tổ thản nhiên buồn bã, trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới lắc đầu nói: “Thù của lão phu, không phải dễ dàng như vậy là có thể báo được. Thế nào? Tiểu tử ngươi muốn giúp lão phu?”
“Tiền bối nói đùa.” Dương Khai vội vàng khoát tay, “Tiểu tử thực lực thấp kém, làm sao có thể giúp được? Khác đến lúc đó kéo chân sau của tiền bối, thành vướng bận, vậy thì muôn lần chết chớ chuộc tội rồi.”
Hắn cũng không dám tùy tiện đáp ứng. Mặc dù hắn và Quỷ Tổ trước đây có một chút giao tình, nhưng chuyện như vậy hắn tự nhiên sẽ không tùy tiện tham gia.
“Hắc hắc, chỉ đùa một chút thôi, đừng như vậy chăm chú.” Quỷ Tổ khẽ cười một tiếng, “Nhưng tiểu tử ngươi cũng không cần tự ti. Ngươi có thể đánh con Kinh Không Thú này trọng thương, thực lực của ngươi thế nào, trong lòng lão phu vẫn có vài điểm.”
Dương Khai sờ sờ mũi, không tiếp lời.
Trong lúc hai người nói chuyện, con Kinh Không Thú kia đã bị hành hạ thê thảm không nỡ nhìn. Vô số âm hồn hình mặt người bổ nhào cắn xé trên người nó, thôn phệ huyết nhục tinh hoa của nó, khiến cơ thể nó không ngừng khô quắt xuống. Nhưng bất kể nó va chạm thế nào, vẫn thủy chung không thoát khỏi sự bao vây của tấm màn đen kia, mọi sự phản kháng đều vô ích.
Một lát sau, Kinh Không Thú cuối cùng là không còn động tĩnh, tại chỗ chỉ còn lại vô số âm hồn hình mặt người, tru lên xuyên qua trong tấm màn đen, trông vô cùng đáng sợ.
Quỷ Tổ vẫy tay, tấm màn đen kia lập tức xoay tròn, hóa thành một mặt cờ đen, bay trở về tay hắn.
Nhìn thấy mặt cờ đen này, Dương Khai bừng tỉnh đại ngộ!
Bí bảo loại cờ đen này, hắn năm đó ở Huyền Không Đại Lục cũng đã gặp Quỷ Tổ sử dụng qua, nhưng lúc đó bí bảo này làm sao có uy năng như vậy? Có thể thấy được những năm nay Quỷ Tổ cũng đã không biết thông qua phương pháp gì đã tế luyện qua bí bảo này, tăng cường uy lực của nó rất lớn.
Cờ đen bay trở về, tấm màn đen che trời tránh đất cũng biến mất không thấy tăm hơi, tại chỗ chỉ còn lại thi thể khô quắt của Kinh Không Thú. Gió thổi qua, lớp da lông trên người Kinh Không Thú lại hóa thành bột mịn, để lộ ra bộ xương bên trong.
Mà xương cốt của nó dường như cũng trở nên yếu ớt không chịu nổi, dưới tác động của ngoại lực, rụng rời biến thành bụi bặm.
Trong đống bụi bặm, chỉ có một viên tròn vo, lớn chừng nắm tay, phát ra ánh sáng không tên còn sót lại.
Mắt Dương Khai sáng lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vật kia.
Quỷ Tổ khẽ cười một tiếng, đưa tay kéo một cái, vẩy một cái, vật kia liền bay về phía Dương Khai: “Nói muốn, thì mở miệng nói với lão phu, có gì phải ngại ngùng?”
Dương Khai vui mừng không kìm nén được, một tay chụp lấy vật kia, đặt trong lòng bàn tay đánh giá một hồi, xác nhận đây chính là nội đan Kinh Không Thú, hơn nữa lông tóc không tổn hao gì, năng lượng chứa đựng trong nội đan không hề bị rò rỉ ra ngoài, lúc này mới cười nói: “Đa tạ tiền bối!”
“Vốn là đồ vật của ngươi!” Quỷ Tổ cũng không để ý, “Lão phu cũng biết ngươi tinh thông lực lượng không gian, tự nhiên sẽ để lại viên nội đan này. Có nó, nói vậy thành tựu của ngươi trên lực lượng không gian sẽ có một bước tiến sâu hơn chăng?”
Dương Khai cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Vâng, mục đích lần này của ta tiến vào chính là nội đan Kinh Không Thú, hôm nay coi như là đạt được ước nguyện rồi.”
“Tiểu tử ngươi gan cũng lớn đấy, lại dám vào loại địa phương quỷ quái này.” Quỷ Tổ có chút thán phục nhìn Dương Khai, “Ngươi đã đạt được ước nguyện rồi, không biết có thể giúp lão phu cũng đạt được ước nguyện chăng?”
“Tiền bối có chuyện gì cần giúp đỡ? Tiểu tử có thể làm được, nhất định nghĩa bất dung từ.” Dương Khai cẩn thận cất kỹ nội đan Kinh Không Thú, lúc này mới vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Quỷ Tổ nói.
Mặc dù Quỷ Tổ người này nhìn không phải là thứ tốt lành gì, nhưng nói thật, hắn cho Dương Khai cảm giác cũng không tệ lắm. Nhất là lần gặp mặt này, Quỷ Tổ tỏ ra rất bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần, cho nên Dương Khai cũng chỉ có đi lại đi lại thôi.