» Chương 1800: Đại Hoàng Huyết Đan
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 1800: Đại Hoàng Huyết Đan
Lúc trước, ở Dược Cốc, Tử Đông Lai gặp Dương Khai và nhiều lần bị làm nhục. Tuy nhiên, ở đó lại tràn ngập Thất Diệu Bảo Quang, khiến lửa giận của Tử Đông Lai không có chỗ phát tiết.
Lửa giận, cũng giống như rượu ngon, để lâu ngày sẽ lên men…
Tử Đông Lai hận không thể uống máu Dương Khai, ăn thịt Dương Khai…
Giờ phút này, ngồi ngay ngắn trong Phá Không Toa, hắn đang thỏa sức tưởng tượng cảnh bắt được Dương Khai và hành hạ hắn thật thê thảm. Nghĩ đến đó, hắn không khỏi hắc hắc cười nhẹ, ánh mắt điên cuồng.
Tiếng cười lọt vào tai Hứa Nguy, khiến hắn không khỏi rùng mình. Dù không rõ Tử Đông Lai đang nghĩ chuyện tốt gì mà phát ra tiếng cười buồn nôn như vậy, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ trong đầu buồn bực dốc thánh nguyên vào trận pháp phía dưới.
“Cái quỷ gì đồ vật?” Ở cách đó vài ngàn dặm, Dương Khai lúc này lại chú ý tới sự bất thường phía sau.
Mặc dù hắn không nhìn thấy Phá Không Toa, nhưng việc đạo độn quang màu tím biến mất thì hắn biết rất rõ. Hơn nữa, khoảng cách giữa đối phương và mình đang ngày càng rút ngắn!
Trước sau bất quá mười mấy hơi thở công phu, khoảng cách đã rút ngắn cả ngàn dặm đất!
Cứ đà này, chẳng phải chỉ cần một nén nhang là bị đuổi kịp sao? Dương Khai giật mình, sắc mặt chợt khó coi.
Lúc này, hắn chỉ có thể dựa vào sức mạnh không gian. Thế nhưng, lực lượng không gian không phải là lấy không hết, dùng không cạn. Lực lượng này, giống như thánh nguyên thần niệm, dùng nhiều cũng cần thời gian để khôi phục.
Giờ phút này, Dương Khai vẫn đang trong quá trình khôi phục.
Nhưng nhìn thấy nhóm người Tử Long nhanh chóng đuổi tới, hắn đâu còn tâm trạng nào mà từ từ chờ đợi? Cắn răng một cái, từ không gian giới của mình lấy ra một khối Không Linh Tinh, cầm trong lòng bàn tay, điên cuồng hấp thu năng lượng từ đó.
Khối Không Linh Tinh này hắn tìm được từ khe không gian trong Thất Lạc Chi Địa. Nó là Không Linh Tinh thuần khiết nhất, là kết quả do hư không thai nghén ra, hoàn toàn khác với những hợp chất diễn sinh trên quáng mạch.
Một luồng lực lượng tinh thuần huyền diệu tràn vào cơ thể Dương Khai, khiến hắn nhất thời thoải mái mặt mày hớn hở.
Lực lượng không gian vốn khô cạn trong cơ thể, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bổ sung.
“Theo so tốc độ à? Cho các ngươi ăn màu xám tro!” Dương Khai cảm nhận trạng thái của mình, thấy trừ vết thương ở ngực còn cần một chút thời gian để khôi phục ra thì những thứ khác đều ổn. Trong lòng ổn định nhiều, lực lượng không gian quanh quẩn quanh thân, thân hình khẽ thoáng một cái, liền đã cách mấy trăm dặm.
Lại thoáng một cái nữa, lại là vài trăm dặm.
Ngày nay, hắn đối với lực lượng không gian đã đạt tới một trình độ cao mới, khoảng cách thuấn di xa hơn trước kia vô số lần.
Vài lần mượn lực lượng không gian di động, khoảng cách giữa hai bên lại lần nữa được kéo rộng.
“Cái gì?” Trong Phá Không Toa, đang thỏa sức tưởng tượng hành hạ Dương Khai, trong lòng sảng khoái, Tử Đông Lai thất kinh, thiếu chút nữa không cắn nát đầu lưỡi. Bởi vì lúc này, hắn hoảng sợ phát hiện, khoảng cách giữa nhóm người mình và Dương Khai lại bị kéo ra rồi.
“Ngay cả Phá Không Toa cũng không thể theo kịp tốc độ của hắn?” Tử Long đầy mặt hoảng sợ.
Phương pháp luyện chế Phá Không Toa là do một vị tổ tông của Tử Tinh lấy được từ Đại Đế. Mặc dù kỹ thuật luyện chế không đủ, có tì vết, nhưng chỉ cần có liên quan đến Đại Đế thì há có thể kém đi đâu?
Hắn vẫn cho rằng Phá Không Toa là bí bảo có tốc độ nhanh nhất trong cả tinh vực, không ai, thứ gì có thể sánh bằng.
Nhưng giờ đây, sự thật lại tát hắn một cái đau điếng.
Trước mặt Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, dù bọn họ mượn oai Phá Không Toa, cũng chỉ có thể xa xa mà ăn màu xám tro…
Không, có khi ngay cả màu xám tro cũng không ăn được.
“Người này phải nhanh chóng diệt sát, nếu không hậu hoạn vô cùng!” Tử Long trong lòng hoảng sợ, nét mặt hiện ra vẻ kiêng kỵ nồng đậm.
Sau một khắc, hắn chợt quát một tiếng về phía Hứa Nguy: “Hứa Nguy, ngươi còn do dự cái gì? Sao còn không toàn lực bộc phát?”
Khóe miệng Hứa Nguy vừa kéo, lòng tràn đầy khổ sở.
Hắn chỉ ngồi trong trận pháp đó thôi, đã bị trận pháp rút lấy lực lượng lăn qua lộn lại muốn sống muốn chết rồi. Chỉ cảm giác thánh nguyên trong cơ thể mình như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng trôi ra ngoài.
Giờ phút này Tử Long lại còn nói hắn toàn lực bộc phát, đây chẳng phải là muốn mạng già sao?
“Hứa Nguy ngươi muốn chết? Nguyên lai là ngươi không có xuất toàn lực!” Tử Đông Lai giận dữ, âm trầm nhìn Hứa Nguy.
“Thiếu chủ bớt giận, Thiếu chủ bớt giận, lão nô đây toàn lực ứng phó!” Hứa Nguy vừa tiếp xúc với ánh mắt Tử Đông Lai, nhất thời kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn biết, nếu dám dài dòng, chỉ sợ thật sự khó giữ được tính mạng rồi.
Tử Đông Lai tiểu tử vô liêm sỉ này cũng không phải dễ nói chuyện.
Lập tức hắn cũng không do dự gì nữa, thúc giục thánh nguyên, lực lượng mênh mông hơn rót vào trong trận pháp.
Ong một tiếng, tốc độ Phá Không Toa tăng không ít.
“Ha ha, quả nhiên mau lên, xem ngươi lần này xong đời không xong trứng!” Tử Đông Lai đã hoàn toàn điên cuồng, ngồi tại chỗ khua tay múa chân mà kêu.
Cách đó mấy ngàn dặm, Dương Khai cau mày: “Lại còn có thể nhanh hơn tốc độ à, có ý tứ. Nếu đã vậy, thì cứ xa xa theo sát nhìn xem sao, ta xem các ngươi có thể theo tới khi nào. Bất quá vật này thoạt nhìn sao có chút quen mắt nhỉ, giống như là chiếc chiến hạm mô hình nhỏ Dương Viêm luyện chế.”
Trong lòng hắn hồ nghi không giải thích được, nào ngờ phương pháp luyện chế vật này, căn bản là truyền xuống từ Dương Viêm.
Chỉ là phía Tử Tinh luyện chế có chút lực bất tòng tâm mà thôi, xa không như chiến hạm do Dương Viêm tự mình ra tay luyện chế.
Chiến hạm do Dương Viêm luyện chế, là có thể làm được chân chính Phá Toái Hư Không.
Trong lúc nhất thời, trong tinh vực diễn ra màn chạy trốn và truy đuổi.
Theo thời gian trôi qua, vết thương của Dương Khai cũng dần dần khỏi hẳn.
Thể chất của hắn vốn dĩ cực kỳ cường hãn, bản thân kim huyết có được năng lực khôi phục đáng sợ. Cho nên, hắn không cần làm gì nhiều, vết thương do chim thần gây ra tự mình phục hồi.
Điều này cũng là do hắn rồi, đổi lại võ giả khác bị đả thương như vậy, chỉ sợ không chết cũng mất nửa cái mạng.
Sau khi vết thương khỏi hẳn, Dương Khai càng dễ dàng. Hắn không vội không nóng nảy ngự sử tinh toa của mình. Phát hiện Phá Không Toa phía sau tiếp cận, liền sử dụng mấy lần không gian thuấn di, kéo ra khoảng cách. Đợi đến khi xa, lại chậm dần tốc độ, để cho bọn họ đuổi theo.
Cách làm câu cá như thế này, khiến Tử Long cùng Tử Đông Lai phụ tử buồn bực cơ hồ hộc máu.
Nhiều ngày truy đuổi như vậy, phụ tử hai người cũng tâm tình tệ hại, gân xanh trên trán nhảy loạn.
Hứa Nguy thì cơ hồ đã bất thành nhân dạng!
Đến bây giờ hắn mới phát hiện, trận pháp kia rút lấy không chỉ là thánh nguyên của hắn, mà còn là bổn nguyên lực!
Bổn nguyên lực của một võ giả, cũng giống như bổn nguyên của ngôi sao tu luyện, là sự tồn tại tương tự. Bổn nguyên tiêu hao, sinh cơ trôi qua, cực kỳ khó bổ sung!
Hứa Nguy đã sớm muốn dừng tay không làm rồi, nhưng ngại Tử Đông Lai dâm uy, nào dám tùy tiện buông tha. Chỉ có thể cắn răng ngồi trên trận pháp đó, một bên phục dụng đan dược bổ sung sự hao tổn của bản thân, một bên chịu đựng trận pháp rút lấy hắn.
Đến ngày hôm nay, Hứa trưởng lão năm xưa uy phong lẫm lẫm đã gầy trơ xương, vốn dĩ một đầu tóc đen cũng trở thành màu bạc. Trông già nua nhăn nheo, gọi không đành lòng nhìn thẳng.
Hắn vạn không nghĩ tới, bản thân đường đường là một Hư Vương Cảnh, lại có lúc lưu lạc đến cảnh này, quả là thê lương vô cùng.
Trong lòng đối với Tử Long phụ tử oán hận ngập trời!
Trớ trêu thay, dù là như vậy, Tử Đông Lai đối với biểu hiện của hắn lại vẫn không hài lòng, không ngừng mắng hắn là phế vật.
Trong mắt Tử Đông Lai, Phá Không Toa sở dĩ không thể đuổi kịp Dương Khai, hoàn toàn là do Hứa Nguy vô dụng. Nếu Hứa Nguy có ích thì bọn họ bây giờ đã sớm đắc thủ, vui sướng trở về Tử Tinh, ăn mừng công lớn rồi. Đâu còn phải lẽo đẽo theo sau mông Dương Khai loạn chuyển.
“Hứa Nguy, ăn cái này.” Tử Long bỗng nhiên từ không gian giới của mình lấy ra một viên linh đan, đưa cho Hứa Nguy.
Hứa Nguy mở đôi mắt đục ngầu ra nhìn, không khỏi trong lòng máy động, vô ý thức hỏi: “Đây là đan dược gì?”
Viên linh đan này có màu đỏ máu, một luồng mùi huyết tanh nồng nặc đánh tới, hơi thở đó khiến người ta buồn nôn, bên trong dường như còn ẩn chứa cảm giác thô bạo.
Hứa Nguy không dám dễ dàng phục dụng, lúc này hắn đã gần cạn dầu hết sức rồi. Chỉ một chút ngoài ý muốn cũng có thể khiến hắn mất mạng.
“Cho ngươi phục dụng thì phục dụng, đâu ra nhiều lời nhảm vậy?” Tử Đông Lai giận quát một tiếng, nhưng khi nhìn về phía viên linh đan đó, trong mắt lại hiện lên vẻ không nỡ khó phát hiện.
Hứa Nguy nhìn thấy sự thay đổi của hắn, nhất thời hiểu viên linh đan này ước chừng là thứ tốt.
“Đại Hoàng Huyết Đan!” Tử Long trầm giọng nói.
Sau một khắc, con ngươi Hứa Nguy đột ngột lồi ra, cơ hồ không chút do dự, một tay chộp lấy viên Đại Hoàng Huyết Đan đó, nhét vào trong miệng.
Chỉ thoáng chốc, Hứa Nguy rên lên một tiếng, một luồng khí huyết lực nồng nặc từ cơ thể gầy gò của hắn bộc phát ra. Cơ thể hắn cũng như gặp phải vật gì thổi phồng, từ từ bành trướng.
Và làn da vốn khô khan của hắn, lại bắt đầu trở nên hồng hào. Một đầu tóc trắng đó hơn nữa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành đen.
“Ha ha!” Hứa Nguy cười dài một tiếng, trong lúc đó trở nên sinh long hoạt hổ, phảng phất trẻ lại mấy trăm tuổi vậy.
“Tử Long đại nhân ban thưởng đan, Hứa Nguy vô cùng cảm kích. Đại nhân Thiếu chủ yên tâm, lão nô nhất định toàn lực ứng phó!” Hứa Nguy trầm giọng nói một câu, lập tức mạnh mẽ thúc giục thánh nguyên, rót vào trận pháp phía dưới.
Tử Long khẽ gật đầu, trên mặt hiện ra thần sắc hài lòng.
Đại Hoàng Huyết Đan là linh đan cấp Hư Vương mà vị Luyện Đan Sư cấp Hư Vương của Tử Tinh hắn mới có thể luyện chế ra. Cho dù là chủ nhân Tử Tinh như hắn, trên tay cũng chỉ có hai viên mà thôi. Đây là lượng dự trữ trong gần trăm năm qua rồi, đều là dùng để cứu mạng vào những thời khắc mấu chốt.
Công hiệu của loại linh đan này tuy không như Bất Tử Nguyên Dịch trong truyền thuyết, nhưng cũng phi thường nghịch thiên rồi, có thể nhìn ra từ sự thay đổi trước sau của Hứa Nguy.
Nếu không phải thế cục khẩn cấp, hắn đâu nỡ đem loại linh đan này cho Hứa Nguy phục dụng?
Nhưng muốn thúc giục Phá Không Toa, Hứa Nguy lại là mấu chốt, không thể thiếu. Bất đắc dĩ, Tử Long cũng chỉ có thể cắn răng xuất ra một búng máu.
Tin tưởng có Đại Hoàng Huyết Đan chống đỡ, Hứa Nguy có thể kiên trì thật lâu nữa. Chỉ cần có thể bắt Dương Khai, như vậy việc bỏ ra có thể nhận được hồi báo gấp vạn lần.
“Hứa Nguy, hãy trông vào ngươi đó. Lần này nếu có thể thành chuyện, bản tọa sẽ để khuyển tử giải trừ thần hồn dấu vết của ngươi.” Tử Long nhàn nhạt nói một câu.
Thân thể Hứa Nguy chấn động, nét mặt hiện ra thần sắc cực kỳ khát vọng, gật đầu, buồn bực không lên tiếng, toàn lực ứng phó.
Một Hư Vương Cảnh như hắn, hôm nay lại bị quản chế bởi tiểu tử lông đầu như Tử Đông Lai, khiến hắn mất mặt. Hơn nữa, ngày sau cũng phải sống trong cảnh kinh hồn táng đảm. Giờ phút này, một câu nói của Tử Đông Lai, không nghi ngờ gì đã khiến hắn có hy vọng vào tương lai. Cho nên, hắn cũng không giữ lại chút nào nữa, chỉ cầu có thể mau sớm vượt qua Dương Khai, hoàn thành nhiệm vụ của mình. (chưa xong còn tiếp.